chương 3: Toà lâu đài tráng lệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pooh là sinh viên khoa kỹ thuật và cũng là một trong những sinh viên giỏi nhất khoa. Cậu luôn nằm chiễm chệ ở đầu danh sách sau các cuộc thi. Điều này khiến ai cũng ngưỡng mộ và khâm phục cậu. Thế nhưng chẳng tránh khỏi sẽ có những kẻ ganh ghét, đố kỵ và muốn làm hại cậu. Pooh luôn biết vượt qua khó khăn bằng chính thực lực của bản thân. Cậu luôn chủ động trong mọi việc để không phải trông cậy vào bất cứ ai. Nó khiến cậu tự lập hơn trong cuộc sống vì dù sao cậu cũng là chàng trai 21 tuổi rồi.

- Ayy shiaa, bài thi hôm nay khó vãi ấy, may có mày giúp không chứ tao ngỏm mất!

Pooh nhìn cậu bạn ngốc của mình mà chỉ biết cười trừ. Bây giờ đang là buổi trưa, do vận dụng quá nhiều chất xám trong bài thi nên giờ cậu rất đói, bụng liên tục réo lên tiếng òng ọc.

Nghe thấy vậy, người bạn đó liền rủ cậu đi ăn trưa. Vì trường cậu đang theo học không có căng tin nên cả 2 đã rủ nhau đi quán ăn.

Vừa mới ra đến cổng trường:

- Pooh!! /Vẫy tay/

Là Pavel, anh đến đón cậu để cả 2 cùng đi ăn trưa. Vì anh biết kiểu gì cậu cũng sẽ ra ngoài quán nên anh đã chủ động đến đón.

Pooh và bạn cậu đều bất ngờ, 2 đứa bốn mắt nhìn nhau khó xử, vốn dĩ cả 2 đã hẹn nhau từ trước. Vì cũng biết điều nên bạn cậu đã từ chối để cậu với anh có thể đi cùng nhau. Nhưng không nỡ để bạn mình lại nên Pooh định từ chối ý tốt của Pavel. Khi vừa định lên tiếng:

- Cả 2 cậu cứ lên xe đi, về vụ tiền bạc thì không phải lo, tôi bao!!

Pavel thể hiện ra tố chất phóng khoáng và tinh tế của mình khiến cả 2 người không dám từ chối.

Cũng như Pooh ban đầu, cậu bạn ấy rất hí hửng và thích thú khi ngồi trên xe sang, không nhịn được mò ngó quanh ngắm nhìn. Rồi cậu ấy bỗng tò mò rồi quay ra thì thầm vào tai Pooh:

- Sao mày quen được anh ta hay vậy?? /Thì thầm/

Pooh chỉ trả lời ngắn gọn rằng tình cờ gặp mặt để không bị cậu bạn dò hỏi nhiều.

- Thắt dây an toàn vào hết đi và ngồi cho chắc đấy!

Chưa kịp để cả 2 cậu nhóc kịp làm theo, Pavel đã rồ ga phóng đi. Anh đạp mạnh chân ga đến tốc độ nhanh nhất. Lượn lách trên đường như một tay đua thực thụ. Pooh cùng bạn cậu nghiêng ngả qua lại, sợ hãi bám chặt lấy nhau.

Anh dẫn cả 2 đến một quán ăn sa hoa và lộng lẫy, nói đúng hơn đây không phải là một quán ăn mà chính là nhà hàng, một nhà hàng năm sao theo phong cách phương Tây. Pavel đưa 2 cậu nhóc đi từ đến bất ngờ này đến bất ngờ khác từ nhà hàng rộng lớn đến món ăn ngon và đắt đỏ.

Món ăn đều rất hợp khẩu vị của cả 2. Không kìm được mà trợn tròn mắt khen ngon. Trông thấy vậy khiến Pavel bật cười ra tiếng.
Bạn Pooh không tiếc mà khen Pavel hết lời khiến anh chỉ biết ngồi cười.

Thấy vậy, Pooh cũng cười thầm, nhìn anh vui vẻ như vậy làm mặt cậu đỏ ửng cả lên. Nhịp tim có chút gì đó đập nhanh hơn bình thường. Ăn xong, Pavel lại dẫn cả 2 đi chơi, buông xoã sau cuộc thi. Hết khu vui chơi rồi đến shopping. Chơi đến tận tối thì mới thôi. Pavel đã đưa cậu bạn đó đến tận nhà và cậu ta cũng cảm ơn anh ríu rít.

Ngồi trên xe, Pooh cũng cảm ơn anh:

- Cảm ơn anh Pavel nhiều, vì đã giúp bọn em, hôm nay rất vui ạ! Nếu có dịp, em sẽ trả ơn anh!

- Vậy trả ơn luôn đi!

- Em xin lỗi, nh- nhưng bây giờ em không có tiền để cho anh!

Cậu khó xử khi anh đòi trả ơn luôn, thế nhưng bây giờ cậu cũng đang khó khăn nên chẳng thể đáp ứng anh ngay. Cậu đành xin lỗi và hứa sẽ đền đáp anh trong thời gian nhanh nhất có thể.

- Cậu nghĩ tôi thiếu tiền lắm à?

Pooh nhạc nhiên tỏ vẻ khó hiểu.

- Tôi không cần tiền từ một tên nghèo túng như cậu. Nhà tôi đầy tiền tại sao phải nhận nó từ cậu.

Nghe anh nói vậy, Pooh buồn lắm. Cậu nghĩ anh đang chê bai và xúc phạm mình. Cậu có thể không giàu thế nhưng sẽ không để mình mắc nợ bất kỳ ai và ai đã giúp đỡ cậu, cậu nhất định sẽ trả ơn người đó.

Thấy cậu vẫn không hiểu, Pavel liền phóng xe thật nhanh đến một địa điểm nào đó. Chỗ anh dừng lại là nhà của mình. Một căn biệt thự to lớn và tráng lệ. Trông nó như một toà lâu đài vậy, xung quanh được bao phủ bằng một màu trắng sứ với rất nhiều tầng. Đứng từ dưới ngước lên cũng đủ khiến cổ mỏi nhừ. Mái nhà là dạng mới tròn kiểu Tây Âu được lát bởi nhưng viên ngói xanh đậm đắt tiền. Ngôi nhà chẳng khác gì một chiếc đèn khổng lồ khi tất cả phòng trong nhà đều được bật với ánh sáng vàng.

Bước vào bên trong mọi thứ vẫn trang trọng như bề ngoài của nó, cách bố trí nội thất rất gọn gàng mà không chừa lại một khoảng trống trong nhà. Nơi đâu cũng được trưng bày đồ trang trí kiểu đồ cổ.

Pooh sững người một lúc lâu, cậu choáng ngợp với những gì đang hiện ra trước mắt nó giống như đang đưa cậu vào một không gian khác vậy.

- Đi theo tôi!!

Cậu từ từ chậm rãi đi theo anh, vừa đi vừa không ngừng ngước nhìn. Cảm thấy cậu rất hứng thú với mấy món đồ ở đây nên đã anh lần lượt giới thiệu từng thứ, về nguồn gốc và câu chuyện của chúng. Cậu như được có thêm những hiểu biết và kiến thức mới, không ngừng ồ lên mỗi khi anh giới thiệu đến món mới.

END CHAP 3







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net