Oneshot.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình lấy bối cảnh thành phố nơi hai ẻm sống có tuyết rơi, mặc dù Thái Lan theo mình biết là không có tuyết hoặc rất hiếm thì phải.

...

Pavel rời khỏi công ty, hiện tại đã hơn mười giờ tối. Thời gian gần đây bộ phận thiết kế của anh vừa được cấp trên giao nhiệm vụ đưa ra mẫu trang phục cho bộ sưu tập sắp sửa ra mắt của công ty, vì thế mà nửa tháng trở lại đây Pavel thường xuyên tan làm muộn.

Thành phố B vào đông, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, nhất là vào ban đêm, nhiệt độ giảm xuống ở mức cực kì thấp, đặc biệt hôm nay còn có cả tuyết rơi.

Pavel cẩn thận ủ mình trong nhiều lớp áo ấm, cất bước nhanh về hướng trạm xe buýt. Đi được một đoạn, chiếc điện thoại yên tĩnh nằm trong túi áo khoác đột nhiên vang lên từng hồi chuông dồn dập. Không cần nhìn đến dãy số đang hiển thị Pavel cũng có thể biết ngay người gọi tới là ai. Bởi lẽ chuông báo này từ lâu đã được anh ưu tiên cài riêng cho duy nhất một số điện thoại, để đảm bảo rằng chắc chắn anh sẽ không bỏ lỡ bất kì cuộc gọi nào từ chủ nhân của nó.

"Anh nghe đây, cún con." Pavel nhấc máy, giọng nói phút chốc trở nên dịu dàng "Em về nhà rồi chứ?"

Phía đầu dây, một giọng nam trầm ấm đáp lại anh "Em về lúc bảy giờ, anh tan ca chưa?"

"Rồi." Pavel trông thấy phía xa xa có chuyến xe buýt sắp sửa tới trạm "Anh đang đón xe."

"Em đã làm cơm sẵn, chỉ đợi anh về thôi. Thấy em có giỏi không?"

"Quá giỏi luôn!" Pavel hùa theo tán thưởng "Bạn trai tài giỏi của anh ơi, em có muốn ăn gì không anh mua?"

"Không cần đâu ạ." Giọng Pooh mang ý cười "Anh đem bản thân về là được,  hôm nay em nấu toàn mấy món anh thích đấy."

"Hai mươi phút nữa sẽ có mặt ở nhà."

...

Pavel cúp điện thoại, đến tận lúc ngồi trên xe buýt mà nét cười vẫn còn đọng lại trên môi anh. Đưa mắt nhìn ra cửa sổ, cảnh vật bên ngoài theo chuyển động của xe dần dần bị bỏ ngược phía sau.

Bất giác, Pavel nhớ về khoảng thời gian bảy năm trước, khi anh và Pooh gặp nhau lần đầu tiên.

Năm đó Pavel hai mươi bốn tuổi, tốt nghiệp đại học được hai năm, vừa xin được công việc khá ổn định tại một công ty chuyên kinh doanh mảng thời trang. Anh còn nhớ, lần đầu tiên cả hai gặp nhau là tại quán cà phê nơi Pooh đang làm phục vụ. Pooh khi ấy mới tròn mười tám tuổi, là một cậu nhóc ở vùng quê xa xôi lặn lội lên tận thành phố B học đại học.

Ngày hôm đó cũng là một ngày đông, tuyết rơi lất phất, Pavel vừa được phân công dự án thiết kế mới, nhất thời chưa nghĩ ra ý tưởng. Trên đường đi làm về ngang qua quán cà phê, cái giá lạnh của thời tiết bấy giờ thôi thúc một người vốn dĩ ít khi uống cà phê như anh tiến vào trong quán, gọi cho mình một cốc Latte nóng.

Pavel chọn vị trí có thể phóng tầm mắt ra phía ngoài đường lớn, ngắm được toàn bộ khung cảnh thành phố B về đêm. Ngồi một lát, đột nhiên cảm hứng thiết kế trỗi dậy, anh vội vàng lấy giấy bút bắt đầu phát họa những nét vẽ đầu tiên.

Thẳng đến khi cà phê được mang lên Pavel mới dừng tay, theo phép lịch sự ngẩng đầu nói cảm ơn.

Đó là khoảnh khắc anh chạm ánh mắt cậu, người con trai với gương mặt thanh tú, nước da trắng trẻo. Chiếc áo sơ mi đồng phục của quán theo Pavel đánh giá là có kiểu dáng cùng chất liệu hết sức bình thường, giờ phút này mặc trên người thiếu niên lại khiến anh cảm giác nó hệt như một bộ quần áo đắt đỏ được may từ nhãn hiệu thời trang nổi tiếng.

Pavel cứ ngây ra như thế, đến khi nghe thấy câu 'Chúc quý khách ngon miệng' của thiếu niên, bấy giờ anh mới chợt bừng tỉnh. Giọng nói trầm ấm êm tai hoàn toàn khác hẳn với vẻ ngoài non nớt.

Mấy ngày sau đó, gần như tối nào Pavel cũng ghé vào quán gọi một cốc Latte, thi thoảng sẽ không kiềm chế được đưa mắt tìm kiếm bóng hình cậu phục vụ hôm nọ. Pavel tất nhiên không hề chịu thừa nhận, rằng bản thân đã si mê người ta, anh cố tình biện minh bằng cái cớ, bởi vì nơi này khơi gợi cho anh nguồn cảm hứng thiết kế nên mới lui tới thường xuyên hơn.

Việc mỗi ngày đều đến quán dần dần khiến Pavel nắm bắt được lịch làm việc của thiếu niên, còn biết luôn người nọ tên Pooh do vài lần vô tình anh nghe đồng nghiệp gọi tên cậu. Hễ mà hôm nào Pooh không có ca làm, Pavel cùng lắm chỉ ngồi ba mươi phút, trái lại mỗi khi tới lịch làm việc của Pooh, anh đều sẽ ngồi đến lúc quán treo bảng đóng cửa mới rời đi

Chẳng biết có phải là ảo giác của riêng anh hay không, mỗi lúc mang cà phê cho anh, ánh mắt Pooh nhìn anh luôn khiến Pavel cảm giác cậu nhóc đang muốn nói với mình điều gì đó. Đôi ba lần anh miệt mài bên bản vẽ, bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía quầy pha chế, thì y như rằng đều sẽ bắt gặp Pooh đang nhìn về hướng của mình.

Cả hai chạm ánh mắt vài giây, sau đó không hẹn mà cùng quay mặt đi nơi khác.

Cho tới một ngày, Pavel vào quán, vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc, Pooh theo thường lệ mang cà phê lên, Pavel như mọi hôm lịch sự nói cảm ơn. Chỉ là lần ấy Pooh không rời đi ngay, trái lại cậu nhóc bất ngờ đưa điện thoại của mình ra trước mặt Pavel.

Đôi gò má thiếu niên phiến hồng, cậu ấp úng "Chúng...chúng ta có thể thêm Line được không ạ?"

...

Sau hôm ấy, anh và cậu bắt đầu thường xuyên gửi tin nhắn qua lại, Pavel phát hiện tính cách Pooh rất khác với bề ngoài. Cậu nhóc bình thường trông có vẻ lạnh nhạt ít nói, thế nhưng mỗi khi trò chuyện với nhau Pavel đều cảm nhận được Pooh là người có nội tâm vô cùng phong phú, chính là kiểu ngoài lạnh trong nóng.

Lắm lúc gặp mặt ở quán cà phê, Pooh sẽ tranh thủ thời gian vắng khách đi tới trò chuyện cùng Pavel, thậm chí nhiều lần cậu chỉ đơn giản là ngồi nhìn anh vẽ.

Pavel biết rõ bản thân mình đã nảy sinh cảm xúc yêu thích dành cho Pooh, cũng biết luôn Pooh đối với anh có tình cảm vượt qua mức bạn bè. Nhưng Pavel là người hay lo sợ được mất, Pooh lại còn quá trẻ, khoảng cách tuổi tác khiến cho anh phải đắn đo rất lâu lúc Pooh mở lời tỏ tình mình.

Nhiều năm sau này khi Pooh nghe anh kể lại đã cực kì ấm ức, cậu nhóc cắn lên cổ Pavel một cái rõ đau, tủi thân nói "Hóa ra anh cũng như em, rõ ràng từ đầu đã thích em, vậy mà lúc em tỏ tình thì anh lại từ chối. Báo hại em khi đó vô cùng đau lòng luôn."

Pavel giơ chân cho Pooh một đạp "Ai kêu em lúc đó còn trẻ như vậy, anh có quyền cảm thấy không an toàn chứ!"

Quả thật ngay ở lần tỏ tình đầu tiên Pooh đã bị Pavel thẳng thừng từ chối, thế nhưng chẳng ngờ cậu nhóc ấy lại là người không dễ dàng từ bỏ. Pooh bắt đầu từng chút từng chút dùng sự chân thành và tình cảm để lây chuyển trái tim Pavel. Cuối cùng ở lần bày tỏ thứ ba, Pavel rốt cuộc cũng chịu thua, anh phải thừa nhận bản thân đã hoàn toàn bại trận trước cậu nhóc kém mình sáu tuổi này. 

Pavel gật đầu đồng ý.

Cả hai sau đó chính thức dọn về sống cùng nhau, tuy nhiên do điều kiện kinh tế chưa ổn định nên chỉ có thể chọn thuê một căn hộ chung cư không quá đắt tiền. Pavel bấy giờ còn là nhân viên mới, phải dốc sức biểu hiện thật chăm chỉ, vì vậy mà suốt khoảng thời gian đó anh thường xuyên tăng ca tới nửa đêm, luôn trở về nhà trong trạng thái mệt lả. Pooh so với anh thoải mái hơn một chút, những ngày không có ca làm đêm ở quán, cậu sẽ lên mạng tìm tòi công thức mấy món Pavel yêu thích rồi bắt tay vào nấu.

Pavel còn nhớ, lần đầu bạn trai anh vô bếp nấu cả bàn đồ ăn, kết quả món canh thì nhạt, món kho thì mặn, món chiên lại bị cháy tới mức không nỡ nhìn. Hôm đó cả hai phải ngồi trong bếp húp mì gói sùm sụp.

Thế nhưng Pooh không hề vì khó mà rút lui, trải qua thêm vài lần thất bại, cuối cùng những món cậu nấu ra đã có thể cho vào trong bụng được.

Pavel từng đề nghị hôm nào anh tăng ca hãy gọi cơm bên ngoài, chuyện bếp núc tốt hơn cứ để anh đảm nhiệm.

Pooh lập tức phụng phịu phản đối "Anh đi làm rất mệt rồi, em muốn anh về nhà có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn chút. Với lại em cũng muốn tự mình nấu cơm cho anh, tự mình chăm sóc anh."

Từ đó về sau dù có bận tới mức nào hoặc thời gian trễ ra sao Pavel cũng sẽ trở về nhà ăn cơm do Pooh nấu.

Yêu nhau là vậy, tuy nhiên thi thoảng xảy ra bất đồng ý kiến dẫn tới tranh cãi là điều khó tránh khỏi.

Lần đó Pooh bước sang học kì mới, cần tiền nộp học phí, gia đình của cậu ở quê vốn dĩ chẳng thuộc vào dạng giàu có gì, Pooh vì không muốn tạo gánh nặng cho bố mẹ, cậu chỉ báo về một phần ba, số còn lại tự mình làm thêm để bù vào. Khoảng thời gian tiếp theo, ngoại trừ những khi có tiết ở giảng đường, thời gian trống Pooh đều điên cuồng bôn ba làm thêm. Ngoài công việc ở quán cà phê ra, cậu còn xin thêm vài công việc bán thời gian khác, một lúc làm ba bốn công việc, bận đến mức tối mặt tối mũi.

Thấy bạn trai nhà mình đột ngột làm việc nhiều như vậy, Pavel tra hỏi, mãi cậu mới chịu nói. Ngay hôm sau Pavel đã rút hết số tiền tiết kiệm của mình đưa cho Pooh bảo cậu mang đi nộp học phí.

Chẳng ngờ Pooh lại nhất quyết cự tuyệt, cả hai lời qua tiếng lại, ai cũng có lí lẽ riêng. Cuối cùng, chuyện bé tí cũng có thể nói thành việc lớn, kết quả là cãi nhau một trận long trời lở đất. 

"Đã nói em tự kiếm được, không cần tiền của anh."

"Tiền của anh thì làm sao? Tiền của anh đưa em nộp học phí thì phạm pháp à?"

"Không phải, chỉ là em không cần, em có thể tự giải quyết việc của mình."

"Sao em không nói trắng ra là em không cần anh luôn đi!"

Pavel lớn tiếng xong, hùng hổ đá cửa bỏ ra ngoài, bấy giờ Pooh vẫn còn tức giận, không muốn xin lỗi trước. Lại nghĩ rằng anh cùng lắm chỉ loanh quanh trong công viên bên dưới chung cư nên không hề đuổi theo.

Thế nhưng đến tầm nửa đêm Pavel vẫn không quay trở về, lúc này Pooh mới bắt đầu sốt ruột, gọi điện thì phát hiện anh không mang điện thoại theo bên mình. Cậu sợ hãi chạy khắp nơi tìm kiếm nhưng chẳng thấy bóng dáng Pavel ở đâu.

Một đêm Pavel bỏ đi không về là một đêm Pooh nằm co rúm trên sofa không ngủ được.

Pavel chạy tới cửa hàng tiện lợi ngồi một mình để bình tâm, tới khi nguôi giận, anh cũng cảm thấy bản thân dường như có phần hơi nóng nảy. Đều là đàn ông, đáng ra anh nên đứng ở lập trường của Pooh mà suy nghĩ cho cậu hơn một chút.

Sáng sớm hôm sau Pavel cuối cùng cũng trở về, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Pooh đang ngây ngốc trên sofa lập tức như được lên dây cót, cậu bật dậy thật nhanh, lao tới kéo Pavel ôm chặt vào lòng. Thời điểm đứng lên không cẩn thận đá vào chân bàn, cú va chạm rất mạnh nhưng Pooh hoàn toàn chẳng thèm để tâm đến.

"Pavel ơi em sai rồi, em xin lỗi, anh đừng giận nữa mà. Em không muốn chia tay, em cũng chưa từng không cần anh, chưa bao giờ mà không cần anh hết. Đừng đi, đừng bỏ em."

Pavel nhìn nhóc con sắc mặt tái nhợt, đoán có lẽ cả đêm người này chưa từng chợp mắt. Anh vốn đã không còn tức giận chuyện hôm qua từ lâu, giờ lại thấy tình trạng Pooh như thế, Pavel phút chốc cảm thấy ân hận xen lẫn cả đau lòng.

Vòng tay ôm lấy cún ngốc nhà mình, Pavel vuốt vuốt tấm lưng cậu an ủi.

"Được rồi, anh không giận nữa, em buông anh ra trước."

"Không buông!" Pooh càng dùng lực siết chặt vòng tay hơn.

"Pupu, mau buông ra, anh phải đi..."

Pavel còn chưa nói dứt câu, Pooh bỗng nhiên hoảng hốt, cậu mếu máo ôm chặt anh "Không cho đi, anh đã nói không đi rồi mà, rõ ràng là anh muốn bỏ em, anh đừng có hòng mà đi nữa!"

Pavel dở khóc dở cười "Cún ngốc, anh đi lấy thuốc xoa bóp thoa cho em, lúc nãy em đá trúng chân bàn đó, không đau sao?"

"Không có cảm giác."

Cuối cùng Pavel đành lôi theo cún con bám người kia vào phòng, lấy thuốc xoa bóp giúp cậu thoa lên vết đỏ ửng trên mắt cá chân.

Từ đầu tới cuối Pooh đều nắm chặt tay Pavel không rời, cứ như sợ anh lại bỏ mình đi mất.

Rốt cuộc cậu cũng chịu dùng tiền Pavel đưa mang đi đóng học phí. Kể từ sau lần đó, tuy đôi lúc vẫn có chút bất đồng quan điểm, thế nhưng cả hai đều đã biết cách kiềm chế cái tôi của bản thân, cùng ngồi lại nói chuyện tìm ra hướng giải quyết.

Pavel học cách thấu hiểu nỗi lòng bạn trai nhỏ nhà mình, trong khi đó Pooh lại từng chút từng chút hòa mình vào thế giới của Pavel.

Bọn họ đứng ở lập trường của nhau mà suy nghĩ, vì đối phương mà cố gắng mỗi ngày.

...

Xe buýt dừng trước trạm, Pavel nhanh chóng theo dòng người xuống xe, vừa xuống tới nơi đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Anh à, ở đây!" Pooh đang đứng cách đó vài mét, liên tục vẫy vẫy tay.

"Em tới làm gì?"

"Tới đón anh chứ còn gì?" Nói rồi cậu rút hai tay đang nhét trong túi áo ra, xoa xoa mấy cái làm ấm rồi mới nắm tay Pavel.

Anh lo lắng, quở trách "Trời rét như thế, lần sau đừng có chạy ra nữa, anh tự về được mà."

"Không đâu, lần sau vẫn sẽ tới đón anh. Đi nào, về nhà thôi."

Pavel siết chặt bàn tay Pooh, vừa cảm động vừa đau lòng "Tay lạnh cóng hết cả, làm anh xót muốn chết."

"Vậy anh hãy nắm chặt một chút."

Vừa vào trong nhà, Pavel lập tức bị Pooh áp lên tường hôn một trận, tận khi nghe âm thanh phát ra từ bụng anh, cậu mới bật cười kéo người đi ăn cơm.

Tay nghề của Pooh qua nhiều năm rèn luyện, bây giờ đã tiến bộ vượt bậc, thậm chí còn giỏi hơn cả Pavel, khiến anh bữa nào cũng ăn no căng bụng. Pooh không cho anh đi tắm ngay vì sợ sẽ bị bệnh, thay vào đó tên này lại thừa cơ hội lôi Pavel ra sofa tiếp tục hôn thêm một lúc. Còn lấy lí do là hoạt động giải trí trong khi chờ tiêu cơm.

"À, lương tháng này có rồi." Pooh ôm người còn đang thở dốc sau nụ hôn mãnh liệt ban nãy. Cậu vuốt ve khuôn mặt anh, nhẹ giọng nói.

"Được, mai anh sẽ rút." Pavel híp mắt, lười biếng nói.

Sau khi ra trường có việc làm cho tới nay, Pooh dứt khoát giao luôn thẻ ngân hàng của mình cho Pavel quản lí, để anh toàn quyền quyết định chi tiêu trong nhà. Ban đầu Pavel cảm thấy như thế không ổn lắm, muốn cậu giữ lại một ít cho riêng mình, nhưng Pooh chỉ cười bảo "Thật ra em đã muốn làm như vậy rất lâu rồi, bản thân em cũng đã thuộc về anh, tất nhiên mọi thứ của em đều giao hết cho anh. Nếu không em tính như vầy nhé, mỗi ngày đi làm anh phát cho em một ít tiền dằn túi là được."

Tiêu cơm ở sofa xong, Pooh chủ động bế Pavel đi tắm, ai ngờ còn lưu manh nhất quyết đòi tắm chung. Pavel bị giữ ở phòng tắm 'tắm rửa' rất lâu, tới khi anh không chịu nổi gục trong lòng bạn trai ngủ thiếp đi, lúc này Pooh mới chịu buông tha người ta. Cậu giúp Pavel lau sạch sẽ cơ thể rồi bế trở lại giường.

Pooh vòng tay qua ôm Pavel vào lòng, cả hai giờ phút này đều không mặc quần áo, da thịt nóng hực chạm vào nhau sinh ra cảm giác cực kì ấm áp, vô cùng an tâm. Pavel theo thói quen lần mò tìm vị trí thoải mái rồi rúc sâu vào ngực Pooh, trước khi cơn buồn ngủ ập tới, anh nhớ mình đã hỏi cậu một câu.

"Sau này anh chắc chắn sẽ già trước em, lúc đó em không chê anh chứ?"

Pooh nở nụ cười, hôn lên trán Pavel một cái "Nói gì vậy? Anh già thì em cũng sẽ già, huống hồ chi em sợ mất anh còn không kịp, làm sao có chuyện chê anh. Với cả, người yêu của em mà già thì nhất định cũng sẽ là một ông già vô cùng đẹp trai."

Nhận được câu trả lời vừa ý, Pavel cọ đầu vào ngực Pooh mấy cái, ôm theo niềm vui dần dần chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, hình như anh còn nghe giọng đối phương vang bên tai.

"Pavel ngủ ngon, Pooh yêu anh."

Đời này, phong hoa tuyết nguyệt, suy cho cùng cũng chỉ vừa vặn bằng dáng hình một người...

End.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net