# Bến Đỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Mặt trời của em "

...

Tôi chỉ là một người qua đường vô tình chứng kiến cái tình yêu vừa chớm nở rồi bỗng tiêu tan này , tôi chỉ là kẻ xuất hiện rồi bước qua cuộc tình đầy trống vắng của họ .

Dòng đời đưa đẩy cho tôi và Aoi gặp nhau tại một bến tàu khi hai chúng tôi đều có chung một mục tiêu là rời bỏ nơi mình đang sống , em luôn treo trên môi nụ cười tự tin - thứ mà tôi tin chắc cả đời dù có cố gắng đến đâu tôi vẫn mãi không có được .

Quá khứ của em chả mấy đẹp đẽ khi phải đối diện với thứ gọi là bạo lực gia đình , em kể tôi nghe nhiều thứ về cuộc đời em nhưng chốt hạ cho bức tranh tăm tối em chỉ mỉm cười rồi nói :

- Tớ tin , cuộc đời sẽ không bạc đãi tớ , đó chỉ là thử thách thôi .

Lúc ấy tôi nhận ra , trong cuộc đời dính dáng đến vô số chuyện phi pháp của tôi có ánh sáng nở rộ . Tôi dính tệ nạn xã hội do dòng đời đưa đẩy , tôi không biện minh cho những tội ác mà mình gây ra cũng không né tránh những cơn ác mộng do vết thương quá khứ .

Khi đứng trước mặt em tôi có thể nhẹ nhàng lột tả hết những cảm xúc trong lòng , và rồi trong lòng tôi lại xuất hiện cảm giác không đáng có dành cho em ..

Chúng tôi cùng nhau vào sinh ra tử , tôi và em sống qua ngày bằng nhiều nghề khác nhau . Aoi em hợp với những công việc nhẹ nhàng hơn tôi , em từng đánh giá tôi là con người khô cằn bên ngoài nhưng lại rất ấm áp bên trong .

Và rồi chúng tôi cùng nhau bước vào một băng hải tặc thực thụ , khi đó tôi là kẻ hay bốc đồng đụng chạm với bọn hải tặc trong lúc làm việc . Lúc ấy , Bố đã đứng ra giải quyết và còn trói tôi lại vì dám sỉ vả gia đình của ông ấy .

Des tôi của lúc trước , đừng nói tới gia đình , hai từ hạnh phúc cũng làm tôi buồn nôn khi trong cuộc sống tôi xuất hiện quá nhiều thứ tình cảm ảo mộng để rồi tan vỡ .

Aoi đã cầu xin cho tôi , em đã cầu xin Bố tha cho kẻ bốc đồng là tôi một cơ hội sống . May sao , tài nấu nướng của em và bản tính nghe lời sẵn có đã lay động được ông nên tôi miễn được tội chết .

Chúng tôi được nhận lên tàu , Aoi có thể là phụ bếp còn tôi có thể đồng hành cùng các thuyền viên đánh chìm các tàu có ý xâm phạm.

Tôi và em lần lượt khoác lên mình gia huy của Băng Hải Tặc Râu Trắng , tôi thề là sẽ trung thành với Bố cả đời dù cho ông có là kẻ ra sao đi nữa .

Em với bản tính hòa đồng nhanh chóng làm quen được với tất cả các thuyền viên , tôi chỉ đi theo sau em như một cái bóng sẵn sàng che chở cho em lúc em cần mà thôi .

Và rồi , hắn ta xuất hiện , tôi ở bên cạnh em nhiều năm như thế . Chưa bao giờ tôi thấy em nhìn con người nào một cách mê đắm như vậy , nếu phút giây đó tôi chịu chấp nhận thì tôi sẽ không đau lòng như hiện tại.

Tôi là bạn của Aoi hơn ai hết tôi biết em đặt tình cảm vào Ace rất nhiều , nhất là khi em chả còn ai thân thích trên đời ngoài hắn ta , tôi là người chứng giám cho tình yêu ấy và cũng là kẻ bán sống bán chết vác em chạy ra khỏi trận địa hai năm về trước khi tên nào đó nằm xuống , tôi đã từng ngỏ lời hẹn hò với em nhiều lần nhưng em lại ngỡ điều ấy là trò đùa và phớt lờ những lời tỏ tình của tôi .

Tôi biết , thứ tình cảm mà tôi dành cho em là sai bởi lẽ , ở cái thế giới nhơ nhuốc này việc mà phụ nữ yêu nhau là một chuyện điên rồ , không thể chấp nhận được . Vì thế , tôi đành giấu nhẹm thứ tình cảm ấy đi và lấy tư cách là một người bạn để ở bên em , Marco nói với tôi chả ai can đảm như tôi cả lấy cái danh nghĩa bình thường bên cạnh người mình yêu là một sự dũng cảm .

Marco có tình cảm với tôi ? Tôi biết chứ , nhưng trái tim của tôi chỉ chứa mỗi hình ảnh của em , chỉ cho phép một mình em ngự trị thì làm sao có thể đem lòng đáp lại kẻ khác được chứ ?

Gã và tôi là hai người đầu tiên phát hiện ra em và hắn có tình cảm với nhau , mọi chuyện đều rất tình cờ khi tôi đang canh tàu cho mọi người nghỉ trưa và gã như thường ngày ngồi đó và lải nhải với tôi về những điều nhàm chán , tôi theo thói quen nhìn châm châm vào em với vẻ si mê không lối thoát . Tôi thấy em đỏ mặt ngại ngùng khi thấy Ace và hắn ta cũng thế , lúc đó tôi biết rằng mình thua rồi , thua trong cuộc chạy đua giành lấy trái tim em .

Ngay thời khắc ấy , tôi đã hoàn toàn vứt bỏ thứ tình cảm ấy đi , ở phía sau mà chúc phúc cho em , dù sao ở thời đại nhiều định kiến này nếu ở bên tôi chỉ khiến em khổ hơn mà thôi .

Không bao lâu sau đó , em hớn hở cầm bó hoa anh túc đến trước mặt tôi :

- Des , xem này là Ace vừa hái cho tớ đấy , cậu xem có đẹp hay không ?

- Đẹp lắm , rất hợp với cậu .

Tôi không nhanh không chậm trả lời em , tôi muốn né tránh em , tránh luôn thứ cảm xúc len lỏi lấy tôi mỗi ngày , tôi phó mặc mình cho số phận lênh đênh . Buông tay giao em cho Ace vì có giữ nữa em cũng sẽ chẳng thuộc về tôi .

....

- Tôi giao Aoi cho cậu , nếu nhỏ mà khóc tôi sẽ chém cậu đến chết Ace à .

- Des à , em không cần độc miệng như thế đâu .

Marco nhìn lấy tôi say bí tị dựa vào thành tàu , gã nhìn tôi quẹt lấy điếu thuốc nhưng cái bật lửa lại không lên , Ace bật lên ngọn lửa từ ngón ra , hắn chăm cho tôi điếu thuốc cháy dở , nở nụ cười tự tin rồi nói :

- Yên tâm , tôi sẽ không để Aoi khóc đâu đừng lo .

Tôi rít điếu thuốc , vị đăng đắng len lỏi vào trong vòm họng làm tôi tỉnh táo hơn hẳn , chả biết bao lâu rồi tôi không cảm nhận được cái vị ấy . Nhưng tôi biết chắc , nếu không có thuốc lá tôi sẽ không thể tỉnh táo trước những cơn khủng hoảng sắp bước vào đời mình .

- Des à , nhiêu đó là đủ rồi cậu không nên hút nữa .

Tôi mỉm cười cố chấp cầm lấy điếu thuốc trên tay , tôi xua tay như đuổi em hãy về bên người tình của em đi vì hắn ta cũng chả khá hơn tôi là bao , tôi sẽ không đấu tranh vì em nữa . Điều tôi có thể làm hiện tại là âm thầm ở phía sau bảo vệ như một người bạn , tôi không thích đặt niềm tin về một thứ sẽ chẳng bao giờ xảy ra .

Hơn ai hết tôi biết Aoi cứng đầu với quyết định của mình , em nói không thích thì sẽ mãi mãi là không thích , có lẽ tôi nên đưa mọi thứ về quỹ đạo vốn có .

Tôi dập điếu thuốc , tay lại đốt thêm điếu nữa từ chiếc bật lửa khác , Marco ngồi kế tôi tu rượu ừng ực , gã nhăn mài khi thấy tôi phả vào trong không khí cái mùi thuốc thoang thoảng .

- Gurarara , Des , con cũng nên tìm hạnh phúc cho mình rồi . " Bến đỗ " của con đã có " tàu " đậu , nên buông bỏ thôi .

Tôi nhìn Bố , ông là người biết thứ tình cảm không được công nhận của tôi , ông là người dạy tôi triết lí nắm được phải buông bỏ được . Tôi biết ông đang nói về việc tôi nên cho Marco một cơ hội hoặc một câu trả lời xứng đáng , tôi chỉ mỉm cười với ông rồi thôi .

Tôi không muốn bất kỳ ai vì tôi mà tổn thương nữa ...

...

- Aoi nghe lời tớ , chúng ta mau đi thôi.

- Ace !!! Anh không thể chết , anh mau đứng dậy cho em !!

- Tch - Cậu đã nói sẽ không làm Aoi khóc mà , Ace ?

Tôi đánh ngất em , mắt trợn tròn lên nhìn hắn đỡ lấy cú đấm dung nham cho em trai , hắn ta thật ích kỷ nhưng cũng thật đáng thương .

Tôi khi chứng kiến cái cảnh ấy cũng chỉ đứng trơ mắt nhìn , tôi cố giữ cho cái đầu óc mình tỉnh táo lên , cố để bản thân mình không gục ngã và cố đem em rời khỏi cái nơi hoang tàn này .

Tôi không thể làm được gì , trong tiềm thức cỏn con của tôi từ lâu nơi đây đã là gia đình dù tôi có nhiều xúc cảm không tốt về Ace nhưng hắn từ lâu cũng đã là người thân của tôi trên chiếc thuyền này .

Tôi phó mặc Aoi cho tay bác sĩ thuyền đồng minh , bản thân mình thì quay cái chiến trường thảm khốc để rồi một lần nữa tôi chứng kiến cái cảnh tang thương đến nao lòng .

Tôi quay lại khi thấy em đang đứng trơ mắt như tôi khi nãy , tôi không biết cảm xúc trong Aoi là gì nhưng tôi tin chắc rằng em cũng đang giống như tôi , để cái xúc cảm hận cay hận đắng lấn át lí trí .

Marco chỉ biết cắn môi mặc cho nước mắt tuôn rơi , gã gạt bỏ phần nước mắt cố kiếm trong nơi tan hoang rằng những đồng đội của mình đang ở đâu.

Hôm nay là sự mất mát lớn của họ.

...

Hai tuần - kể từ sau sự ra đi của người Bố thân yêu , chúng tôi đã cố hết sức giữ lại hầu hết các lãnh hải của Bố nhưng tất cả đều thất bại .

Cả tôi và em đều suy sụp không còn tinh thần , chúng tôi đều thua trong cuộc đời của bản thân mình .

Thứ mà chúng tôi giữ lại được là quê hương của Bố , nơi chất chứa với ông nhiều kỷ niệm . Kể cả khi ông ki bo với đám chúng tôi , số tiền cả đời của ông đều gửi về nơi đây .

Thứ mà Aoi giữ lại được là vô số mãnh ký ức cuối cùng mà Ace để lại , từ sau ngày ấy em không còn cười nữa , nụ cười cứu rỗi cho tâm hồn tôi đã vụt tắt hoàn toàn .

Em của hiện tại chỉ hướng mắt về bầu trời , tôi hiểu rõ em tuyệt vọng đến dường nào rằng khi người thân cuối cùng cũng mất đi .

Tôi không dám nhận mình là người thân của em , dẫu sao kẻ như tôi không đáng được thừa nhận .

Từng ngày cứ trôi qua , sợi dây mong manh níu giữ sinh mạng em cuối cùng cũng vụt đứt , thân em treo lơ lững giữa không trung . Thể xác chẳng còn một hơi ấm nào đọng lại , tôi nắm lấy đôi bàn tay gầy gò của em liên tục khóc lên những tiếng thê lương .

- Aoi , tớ xin cậu , tớ xin cậu hãy quay về với tớ . Tớ xin cậu ... tớ chỉ có mình cậu thôi , tớ xin cậu .

Marco nghe thấy tiếng khóc của tôi , gã chết trân khi thấy cảnh tượng tôi hai mắt đỏ hoe và rồi lại nhìn lấy thân xác nhỏ bé của Aoi .

Em ra đi mà chả để lại cho chúng tôi một câu chào nào , cũng chả để lại một lời hứa hẹn rằng em sẽ quay lại . Em bỏ tôi mà đi mà không nghĩ đến việc tôi sẽ đau lòng ra sao khi em rời đi , mặc nhiên mà rời đi đến nơi có tình yêu của em đang đợi .

Tôi ôm lấy thân thể em rời khỏi chiếc dây thừng , tôi trang điểm cho em thật đẹp , mặc lên chiếc váy mà em nói với tôi rằng em sẽ mặc nó khi kết hôn cùng Ace .

Tôi chôn em cạnh hắn ta , chỉ mong họ có thể tìm thấy nhau dưới Cửu Tuyền đầy hiu quạnh . Marco ôm lấy vai tôi , tôi khóc nấc lên từng tiếng làm gã không khỏi đau lòng .

Cả cuộc đời của tôi , chả thể yêu thương ai đó trọn vẹn , đầu tiên là cha , mẹ , em trai , bố , các đồng đội và giờ là Aoi .

Có lẽ , cả đời này tôi sẽ mãi không đậu tại bến đỗ nào khác nữa , cứ như vậy sẽ tốt hơn .

Em đã phải chịu nhiều bất công , giờ đây có thể giải thoát , tay trong tay cùng Ace hạnh phúc dưới suối vàng , tôi cũng không trông mong gì hơn .

Chỉ mong em vẫn luôn mỉm cười vui vẻ , dù là ở đâu em vẫn sẽ là ánh sáng của tôi .

Aoi , tôi yêu em .

|End|

Tái bút : Yan Destiny


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net