18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơ thể tôi đã không còn cảm giác gì, ngay cả nguy hiểm trước mặt cũng không hề biết. Jungkook lao ra ôm lấy tôi kéo về phía sau, may thay viên đạn lệch hướng, chỉ xượt qua bả vai trái tôi một đường. Han MinHyun khựng bước chân, tại sao anh lúc nào cũng là người đến chậm ? Kang Seokchul vô cùng khó chịu, rằng tại sao khi Jungkook chạy ra đỡ, viên đạn lại không thể nhắm thẳng vào hồng tâm cậu ta. Bàn tay một lần nữa chuyển hướng, ông xoay súng, giơ thẳng về hướng hai con người đang ngồi dưới đất, tầm ngắm bắn về phía Jungkook.

Jungkook tay liên tục vỗ vào mặt tôi, miệng luôn nói không được để tôi nhắm mắt, không được để tôi mất ý thức. Máu từ bả vai ngày càng thấm vào áo anh, tôi dần mất đi ý thức, sức lực một chút cũng không còn..

Ông nhanh chóng xoay hướng súng tới hai con người đang ngồi dưới đất. MinHyun thấy ông ta giơ súng về hướng hai người, nghĩ ông sẽ giết Ami thêm lần nữa, liền cả gan lao ra nắm lấy tay ông Kang. MinHyun đẩy tay ông ta chệch sang một bên, sau đó liền muốn giành lấy khẩu súng, tay qua tay lại, họng súng dần hướng về phía cậu, một đường đâm thẳng vào yết hầu. Mọi việc diễn ra quá nhanh, chỉ một cái đẩy tay của cậu, lại khiến ông ta nổi máu lạnh, không kiêng dè mà bóp cò nhắm thẳng vào cậu. Máu tanh bắn lên mặt Kang Seokchul, lên cả trên khóe miệng ông, cảm nhận một mùi tanh nồng, ông ta vội nhổ một bãi nước bọt dưới sàn, chân bước qua thân Han MinHyun lại gần hai người. Han MinHyun không nghĩ ông ta sẽ nhắm súng tới bản thân nên anh không có chút đề phòng. Đầu óc cậu choáng váng, hoàn toàn không còn cảm nhận được gì hết, cả thân ngã quỵ dưới mặt đất. Bàn tay cậu run rẩy sờ lên phía cổ của mình, máu đẫm cả một vùng cổ, hô hấp dần trở nên khó khăn. Khoảng cách gần như vậy, viên đạn có lẽ đã găm sâu, chặn đứng mạch hô hấp của anh.. Han MinHyun hấp hối nằm dưới vũng máu của chính mình, chút ý thức cuối cùng, cậu nghiêng đầu, đôi mắt vẫn hướng về phía người con gái đang giương to đôi mắt kia nhìn mình, giọng nói ngọt ngào đó lại vang lên gọi tên cậu. Nghe được giọng nói này, đôi mắt cậu cũng an tĩnh nhắm lại dần..

- Han MinHyun!!!

Tiếng súng quá lớn, lại thêm cả người Jungkook run rẩy, tôi nghiêng mình nhìn sang, thấy MinHyun đột ngột ngã xuống sàn, máu từ cổ đỏ rực lan xuống dưới, cậu thoi thóp nằm đó, ánh mắt vẫn gượng mở hướng đến phía tôi. Tôi sợ. Tôi cố gắng thều thào gọi tên cậu, làm ơn Han MinHyun.. làm ơn..

Jeon Jungkook toàn thân kinh ngạc, tại sao ông ta có thể giết người ngay trước mặt mình một cách bình tĩnh tới vậy, đến một tia kinh hãi cũng tìm không ra. Anh thật sự xem thường ông ta rồi. Vội ôm chặt cô trong lòng, bước chân người đàn ông đó dần tới gần..

Jungkook cầm khẩu súng mình trong tay, giơ thẳng về phía ông, khiến bước chân ông ta dừng lại. Kang Seokchul cười một tiếng lớn

- Jeon Jungkook, mày không nhìn thấy kết cục của Han MinHyun sao mà còn muốn bảo vệ con chó này!

- ông câm mồm!

- vậy nếu tao không lấy mạng nó.. thay vào đó là mày được không..?

Đôi mắt anh cau lại nhìn ông ta

- haha.. Ami mày thấy không người đàn ông mày yêu không dám gánh thay mày một viên đạn, còn thằng khốn kia lại cả gan dám nhận một đạn của tao vì mày! Chẳng phải tao đã nói rồi sao, mày nên biết thân biết phận!

- vậy bắn đi!

- được!

Jungkook bỏ khẩu súng xuống dưới đất, nhìn thẳng về phía Kang Seokchul. Tôi bị kích động, liền liên tục nắm lấy tay áo Jungkook, tôi đã mất một người, giờ không thể mất thêm anh

- Jungkook.. em xin.. anh đấy.. đ-đừng..

Kang Seokchul lùi bước chân, đứng ra xa một chút, có lẽ vì ngại máu tanh bắn lên người. Ông giơ súng thẳng, mỉm cười đầy hiềm khích. Bàn tay Jungkook nắm chặt bả vai tôi, anh nhắm chặt mắt, ôm tôi vào lòng.

ĐOÀNG!

Tiếng súng lại một lần nữa vang lên liên hồi, viên đạn găm thẳng vào thái dương, máu từ đó phun ra một ít, bắn lên mặt đối phương. Jungkook cảm nhận vài vệt máu bắn lên tay mình, vội mở mắt đã thấy người đối diện ngã quỵ xuống đất. Cảnh sát đột ngột ập vào, bắt giải mấy tên tay sai của ông ta đi. Kang Seokchul chết ngay tại chỗ, mắt vẫn còn mở nguyên.. Jungkook thở mạnh một tiếng, lại đem người con gái kia ôm chặt, mọi chuyện xảy ra như một cơn ác mộng.

Jungkook đưa cô tới bệnh viện xử lý vết thương, trong lúc đó xác nhận thi thể Han MinHyun. Anh đứng trước giường bệnh cậu, cảm xúc lẫn lộn, cho đến lúc y tá kéo khăn lên cao che cả khuôn mặt, anh mới rời đi. Jungkook căn dặn vài người trong đội của mình tìm cách liên lạc với người nhà của cậu, và giúp đỡ họ nhận được bồi thường một cách thoả đáng..

Anh túc trực bên giường bệnh của cô, bác sĩ nói vết thương không sâu nhưng lý do khiến cô hôn mê như này là do cơ thể bị bỏ đói nhiều ngày, có lẽ không được ăn uống đúng độ, khắp thân cũng đầy rẫy vết bầm tím, chúng tụ máu lại khiến cho đại não hoạt động dần khó khăn. Bàn tay anh nắm chặt tay cô trong tay, tựa trán mình lên.

Khoảng mấy tiếng sau, tôi tỉnh dậy, cả cơ thể vẫn như trước, không thể cử động, trên người cũng đã được thay đồ bệnh nhân sạch sẽ, không còn chút máu nào dính trên người. Hô hấp cũng dễ dàng hơn, không phải lúc nào cũng ngửi thấy mùi thuốc súng.. Jungkook thấy tôi động đậy, anh cũng choàng tỉnh, cả người mất bình tĩnh, gọi tên tôi

- Ami.. em không sao chứ..

- em không sao.. Jungkook ah..

- được rồi, mọi chuyện kết thúc rồi, ông ta cũng đã chết rồi.. em đừng lo..

Ông ta chết rồi sao, là Kang Seokchul sao..? Vậy là mọi chuyện đã thật sự kết thúc rồi đúng không..? Trong lòng cảm nhận được sự nhẹ nhõm, chưa bao giờ thấy yên ổn tới vậy, tôi đột ngột nhớ tới một người, liền nôn nóng hỏi anh

- J-Jungkook.. còn MinHyun..?

- cậu ấy.. không qua khỏi..

Tôi bàng hoàng, dường như không tin vào mắt mình, cậu nhóc ngày ngày đều lải nhải mấy lời quan tâm khi tôi còn ở quán bar nay thật sự đã không còn..? Tại sao lại ngốc tới vậy, tại sao lại cả gan đối đầu với ông ta, tại sao Han Minhyun lại bất chấp đến như vậy..? Nỗi dằn vặt xâm chiếm trái tim tôi, nước mắt tôi khẽ rơi, môi mím chặt, thật sự quá đau lòng.. Jungkook thấy tôi một lần nữa kích động, anh ôm tôi vào lòng, bàn tay vỗ lên vai an ủi.

Được khoảng một lúc, tôi ngừng thút thít, đầu vẫn tựa lên vai anh, nhẹ giọng nói

- Jungkook.. tại sao lúc đấy anh lại để ông ta bắn mình..?

Jungkook kéo vai tôi ra để tôi đối diện với anh

- em không nghe ông ta nói sao, Han MinHyun đỡ cho em được một đạn, anh cũng yêu em, chẳng lẽ không thể..?

- Jungkook anh điên sao, nếu như lúc đó cảnh sát không đến kịp thì anh đã..

- em yên tâm, anh đi xem bói, thấy bảo anh sống dai lắm, con đàn cháu đống nữa..

- anh còn đùa được!

Tôi cau có, đánh cái bụp lên vai anh. Jungkook cười cợt, sau đó liền nghiêm túc

- cậu ta thích em mà ra sức bảo vệ không màng tới bản thân mình sẽ bị bắn chết, nên anh cũng muốn biết.. liệu bản thân mình có yêu em không, biết trước mình sẽ bị bắn, bản thân có dám tự nguyện..?

Tôi chỉ cảm thấy đau lòng, nếu như tôi thật sự mất đi anh, tôi cũng không còn dũng khí mà sống tiếp..

____

Jungkook để cho bác sĩ vào khám lại cho tôi, còn mình ra ngoài giải quyết nốt công việc. Cảnh sát Min vẫn là hấp tấp như vậy, chạy tới chỗ anh

- anh Jeon, ơn trời, tôi còn tưởng anh ngủm rồi chứ?!

- mà anh cũng gan thật, cảnh sát chỉ bảo anh cố nói chuyện với ông ta đã kéo dài thời gian, chứ đâu có bảo anh buông súng để ông ta bắn!

- tôi chỉ muốn kiểm tra xem bà bói kia có uy tín không thôi..!

Cảnh sát Min thở dài, cái kiểu đùa cợt bất cần này của Jungkook, anh cũng không lạ, chỉ là, với tác phong của Jeon Jungkook, chẳng bao giờ đặt mình vào nguy hiểm cả! Thật ra, qua điện thoại sau túi của Jungkook đã báo tín hiệu rằng cảnh sát đã phong tỏa sẵn ở ngoài. Nhưng việc Kang Seokchul trong tay có khẩu súng liền có thể động thủ bất cứ lúc nào nên họ mới chần chừ chưa thể vào, đành chỉ có thể chờ thời cơ. Chỉ là không ngờ cảnh sát Jeon lại đem mạng sống của mình đánh cược vào bọn họ.. hoặc là.. anh đem mạng sống của mình thế cho một người khác..

Lúc đó anh thật sự sợ, nếu như họ không kịp bắn chết ông ta, có lẽ viên đạn đó thật sự đã găm lên giữa trán anh.. Lời nói đầy sự thúc giục của Kang Seokchul đã ép bản thân Jungkook làm như vậy nhưng lại đem lại cho anh một câu trả lời chắc chắn nhất, có lẽ cho cả cô thấy và anh, rằng đoạn tình cảm này là chân thật!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net