Cát Cánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hôn lặng lờ đáp xuống bầu trời rộng lớn với gam màu cam tuyệt đẹp, sáng lộng lẫy cả một vùng trời.

Từng trận gió từ phía tận cùng vầng thái dương nô đùa cùng với thiên nhiên, thổi bay cả một cánh đồng những lá hoa, cũng thổi gam màu ấm áp của hoàng hôn đi mất.

Fuji Shusuke nhắm mắt tận hưởng khoảnh khắc chuyển giao giữa ngày và đêm.

"Cậu nhàn nhã quá nhỉ, Fuji?"

Fuji có chút ngạc nhiên. "Atobe?"

Atobe Keigo ngồi bệch xuống cạnh anh. "Sao, bổn đại gia không thể tới đây à?"

Fuji lắc đầu, không nói nữa, yên tĩnh ngồi giữa không gian tối đen như mực.

Atobe bất mãn vỗ vai Fuji. "Fuji, giữa cậu và Tezuka có chuyện gì à?"

Fuji hơi ngạc nhiên, lắc đầu. "Gì cơ? Vẫn bình thường mà?"

Atobe còn chưa kịp dò hỏi thêm thì đã bị một người khác làm phiền.

Người kia đứng trong bóng tối, nhưng nhìn lướt qua thì vẫn miễn cưỡng nhận ra.

"Fuji, về thôi. Buổi tối không nên ra ngoài đâu."

Fuji khẽ cười, đứng dậy. "Tới đây."

"Tôi về trước nhé, không Tezuka lại giận." Lời này dĩ nhiên là cho Atobe.

.

Fuji nhìn đoá hoa nhỏ trên tay mình, khó hiểu. "Gì đây Tezuka?"

Tezuka Kunimitsu đẩy kính, xoa đầu cậu bạn thiên tài. "Cát cánh đấy, tớ nhớ là cậu thích nó. Tớ đã từng thấy nó trong phòng ngủ của cậu."

Fuji ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt băng lam thanh lãnh phản chiếu muôn ngàn sao trời. "Tezuka, không được tặng bừa hoa cho người khác đâu. Dù cho có là loại mà họ thích đi nữa."

Tezuka thoáng ngẩn người, bàn tay đang xoa đầu Fuji cũng khựng lại, ngẩn người. Đến khi hắn giật mình tỉnh lại thì Fuji đã đi mất.

Không được tặng bừa hoa cho người khác sao....

Hắn phì cười.

Đồ ngốc đó, rõ ràng rất thích, mắt cũng sáng lấp lánh lên mà cứ thích nói mấy điều kì lạ để đánh lạc hướng.

.

Tezuka mặc thường phục, đứng trong phòng bệnh làm vật lý trị liệu.

Doctor dặn dò nữ y tá thực tập đứng bên ngoài ghi chép lại số liệu.

Mất một tiếng để Tezuka hoàn thành tất cả bài tập một cách chậm rãi. Nữ y tá mỉm cười quan tâm: "Tezuka-kun cảm thấy sao rồi?"

Tezuka lau mồ hôi, đáp: "Vẫn ổn, tay trái đã có thể dùng sức lại rồi."

Nữ y tá hỏi thêm mấy vấn đề chuyên môn, vốn định rời khỏi lại nhìn thấy mặt dây chuyền của Tezuka.

"A Tezuka-kun, đó là gì thế? Trông có vẻ rất đặc biệt."

Tezuka khẽ vuốt mặt dây chuyền trong suốt. "Là hoa cát cánh đấy, một người bạn của em rất thích hoa, cậu ấy có trồng một chậu cát cánh trong phòng. Trước khi em qua Đức trị liệu, cậu ấy đã tặng em cái này, còn nói đây là đoá hoa nở đẹp nhất."

Nữ y tá che miệng cười tủm tỉm. "À, bạn gái hả? Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?"

Tezuka vội vàng phủ nhận, vành tai nhiễm đỏ khả nghi. "Không, không phải đâu! Chị hiểu lầm rồi, cậu ấy không phải..."

Nữ y tá dùng ánh mắt nhìn thấu sự đời cắt ngang câu nói của Tezuka. "Dù cho không phải bạn gái thì chắc chắn người kia thích thầm em đấy. Mà nhìn phản ứng của Tezuka-kun thì... Lúc về phải mau chóng tỏ tình đi nhé."

Tezuka xua tay, lắc đầu vội giải thích. "Không... Không phải..."

Nữ y tá vỗ vai hắn. "Tezuka-kun nè, em có biết ngôn ngữ của hoa cát cánh không?"

Tezuka ngẩn ra, lắc đầu.

.

Công viên giải trí buổi chiều vắng vẻ ít người, Tezuka ngồi trên ghế, trong đầu không ngừng vang lên những âm thanh dồn dập lên nhau.

Lúc thì là âm thanh dịu dàng của Fuji khi tiễn hắn ra sân bay. Lúc thì là âm thanh vui nhộn của nữ y tá.

'Mặt dây chuyền này là tớ tự tay làm đó. Đây là đoá hoa đẹp nhất trong phòng tớ rồi. Tặng cậu, xem như bùa bình an.'

'Hoa cát cánh có hai ngôn ngữ đối lập, tình yêu vĩnh cửu và tình yêu tuyệt vọng. Em đoán thử xem, bạn gái tương lai của em tặng em hoa cát cánh đẹp nhất, là có ý gì?'

Tezuka rũ mắt, trong đầu đột nhiên vang lên hồi ức cũ.

Đó là một rừng hoa cát cánh. Cha mẹ đã bế hắn đến đó khi hắn còn nhỏ. Mẹ ôm hắn xoay một vòng nô đùa. Giọng nói của bà rất đỗi dịu dàng.

'Kunimitsu, nếu sau này con thích một người, hãy dẫn người kia đến đây, chọn ra đoá hoa cát cánh đẹp nhất, sau đó tặng cho người đó. Bởi vì ngôn ngữ của đoá cát cánh đẹp nhất là tình yêu vĩnh cữu, mãi mãi không thay đổi.'

Tezuka thở hắt ra một hơi. Hắn hình như biết được bí mật động trời gì đó. Thảo nào lúc đó Fuji lại bảo là không nên tặng bừa hoa....

.

Đèn đường xua tan đi bóng tối, chiếu tên thân ảnh một người đi bộ chậm rãi.

Tezuka dừng bước trước căn hộ mà hắn thuê.

Trong nhà, sáng đèn.

Hắn bình tĩnh bước đến mở cửa, trong lòng thầm nghĩ xem sao mẹ lại rảnh bay qua đây thăm mình.

Tezuka bước vào trong nhà, nhìn sang nhà bếp đang vang lên tiếng xào nấu. Bất chợt hắn mở to đôi mắt màu ngọc nhìn chằm chằm mái đầu màu nâu nhạt kia.

Tezuka cố dằn trái tim đang đập liên hồi xuống. "Sao cậu lại tới?"

Fuji bận rộn cũng không quên mỉm cười đón hắn. "Cậu về rồi à."

Tezuka bước vào phòng bếp, tắt lửa. Nắm chặt lấy cổ tay Fuji. "Tớ hỏi, tại sao cậu lại ở đây?"

Fuji nhìn hắn rồi lại nhìn cổ tay bị siết đến trắng bệch của mình, cuối cùng vẫn để mặc cho hắn nắm.

"Tớ qua thăm cậu, không được sao? Dì bảo sợ cậu một mình buồn nên tớ bay qua đây."

Tezuka rũ mắt, có chút khó chịu. "Cho nên, cậu đến đây là vì mẹ tớ?"

Fuji híp mắt, kiên nhẫn giải thích. "Tezuka, đừng trẻ con thế. Tớ đương nhiên là lo cho cậu nên mới qua thăm cậu."

Tezuka nghe được lời này không hiểu sao trong lòng nhẹ nhõm như buông được tảng tá lớn, hắn xoa đầu Fuji. "Xin lỗi, tâm trạng tớ không tốt."

Fuji mỉm cười, nhón chân chọt mặt đội trưởng băng sơn tính tình kì quặc nhà mình mấy cái.

"Không phải đã nói rồi sao? Tớ sẽ đến gặp cậu trước khi cát cánh tàn."

Tezuka hơi khựng lại một chút, ánh mắt khẽ động, như quyết định điều gì. Hắn có chút buồn cười, cuối cùng cũng buông tay Fuji ra. "Lừa ai vậy chứ, cậu tiêm chất hoá học vào làm mặt dây chuyền thì làm sao héo được?"

Fuji đột nhiên bị nắm cằm nâng lên. Tezuka nhếch môi, hiếm thấy lộ ra nụ cười đắc ý. "Fuji, cậu nhớ tớ đúng không? Tợ sớ thích người khác?"

Fuji né tránh quay mặt đi. "Tezuka, cậu đừng đùa nữa. Ra ngoài ngồi đi."

Tezuka nhanh tay bắt lấy Fuji, đẩy người lên tường, áp sát. "Fuji Shusuke, tớ biết, ngôn ngữ của đoá cát cánh đẹp nhất."

Fuji vẫn chưa hoàn hồn lại, cứ thế mở to đôi đồng tử màu băng lam xinh đẹp đón nhận một nụ hôn vụng về.

Tezuka hôn rất nhẹ, rất dịu dàng. Vụng về cắn lên môi cậu bạn thiên tài mấy cái, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi lướt nhẹ qua đôi môi mềm như nhung của Fuji. Giống như móng mèo chạm nhẹ nhẹ lên môi anh, trêu đùa mấy cái, lại vụng về liếm mấy cái để lấy lòng. Chọc đến tim đều ngứa ngáy, muốn mềm nhũn ra.

Fuji ngơ ngác nhìn gương mặt lạnh như băng của Tezuka lộ ra vẻ mặc thoả mãn. Tezuka thấy anh không phản kháng liền được voi đòi tiên, nhân lúc này ăn thêm mấy miếng đậu hũ. Bàn tay hữu lực của Tezuka siết lấy eo anh, đỡ gáy hôn xuống.

Hôn đến lần thứ tư, đôi môi xinh đẹp nhạt màu của Fuji bị kỹ thuật ngày càng tốt của ai đó hôn đến đỏ thẫm, hai mắt mơ màng lúc này mới hoàn hồn. Như một chú mèo xù lông đẩy hắn ra.

"Cậu!...."

Mèo ta chạm lên môi mình, gương mặt không thể tin được nhìn chủ nhân của nó. Như thế bây giờ mới biết chủ nhân là kẻ mặt người dạ thú.

Tezuka lại lần nữa ôm mèo vào lòng. "Đừng giận, khi nào về nước tớ đem cậu đi xem một nơi, bảo đảm cậu sẽ thích. Đến lúc đó sẽ không phải là tùy tiện hái một đoá hoa cát cánh đem về đâu, tớ sẽ chọn đoá đẹp nhất, được không?"

Fuji ăn mềm không ăn cứng, bị dỗ đến không biết làm sao. Huống hồ người này lại là Tezuka, người đội trưởng anh đã thầm mến lâu nay.

".....Ừm..."

Tezuka xoa đầu anh. "Vậy bây giờ tớ đi tắm, phiền bạn trai đại nhân nấu ăn."

Fuji nghe xưng hô mới mẻ này cũng bật cười, không phản đối. "Đi đi, sắp xong rồi."

.

Sân bóng.

"Shusuke, hai chúng ta đánh đôi đi." Tezuka lấy ra một cặp vợt.

Fuji nhận vợt từ tay hắn. "Được thôi, tớ đến ngay."

Tezuka theo thói quen xoa đầu bạn trai thiên tài. "Không, ý tớ là khi về nước."

Fuji: "...."

"Đội trưởng Kunimitsu, nếu chúng ta đánh đôi thì hai vị trí đánh đơn đầu phải làm sao đây? Ryuzaki-sensei sẽ khóc đấy, chúng ta không có người thích hợp để thay thế."

Tezuka mặt liệt ba giây. ".... không sao đâu. Sensei sẽ không ép uyên ương xa lìa nhau."

Fuji: "..." Từ sau khi xác định quan hệ mạch não của bạn trai ngày càng kì quái, phải làm sao đây? Online chờ, rất gấp!!!

Tezuka nhìn mái đầu hạt dẻ của anh, nói: "Tóc cậu dài rồi."

Fuji nhìn hắn, chuyện gì nữa đây? Sao lại đánh lạc hướng rồi.

"Đợi lát tớ cắt cho cậu."

"Ừm..."

Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua bóng dáng hai thiếu niên nhiệt huyết đùa giỡn trên sân bóng.

Quyến luyến thổi qua bàn tay dịu dàng của một người đang cắt tóc cho người thương.

Lại trìu mến lay nhẹ mi mắt đang khép chặt của một người.

"Có ngắn quá không?"

"Không sao, mát mẻ."

"Tớ thích lắm, cám ơn Kunimitsu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC