1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: OOC

Vui lòng clickback khi thấy không hài lòng.

==================

"Echizen! Cậu quá đáng thật đấy."

"Ryoma, sao cậu lại phải làm như vậy chứ?"

"Bọn tôi biết, cậu ghét con bé nhưng cậu cũng đâu cần phải làm như vậy chứ?"

Mọi thứ đều đang chĩa mũi dao về mình, cái tội lỗi mà cậu đã chưa bao giờ từng dám nghĩ hay làm nó.

Ryoma cứ đứng thế mà nhìn bọn họ, những lời cáo buộc vô căn cứ cứ thế mà tuôn ra như thác, mãi không có điểm dừng.

Đến tận lúc này, cậu đã tự biết được, rằng dù có nói gì đi nữa, đối với họ cũng như lời ngụy biện cho một kẻ dối trá. Ryoma bị dồn vào thế kẹt, cậu chẳng hề nao núng hay sợ hãi bất cứ thứ gì. Nhưng ngay lúc này cậu vẫn lựa chọn nói ra, không phải là vì níu kéo cái thứ gọi là "niềm tin" hay điều gì khác, mà chỉ đơn giản đó là danh dự của nhà Echizen kiêu hãnh.

Nhưng... Đúng như cậu đã nghĩ... tất cả mọi thứ đều đang chống lại vói cậu...

"Hừ... Các người không tin thì tùy, việc tôi không làm, tôi sẽ không nhận."

"Cậu ngày càng xấc láo."

Các tiền bối cho đến các bạn bè của cậu, ai cũng đều nhắm vào cậu. Cô gái bé nhỏ ngồi rạp dưới nền đất, gương mặt giàn giụa nước mắt. Cô nấc lên vài tiếng như thể đang cố nén lại.

"R...Ryoma, tớ biết cậu không cố ý đâu mà đúng không? Hức... Tớ không sao đâ... Ai da,..."

"Chậc, sưng đỏ hết cả rồi, cả một ly nước nóng đổ lên chân quản lý, đồ tồi tệ."

"Cậu thấy chưa, con bé đến lúc này còn nói như vậy để bảo vệ cho cậu, cậu lại còn muốn biện minh để chạy tội ư."

"Hoàng Tử gì chứ? Đồ Xảo Trá thì có."

Không khí bắt đầu xôn xao lên, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu. Những lời nói khó nghe, sự miệt thị nặng nề. Ryoma cắn chặt răng, sự kiêu ngạo dần dần bị lấn áp bởi làn ranh chịu đựng. Cây vợt vừa nãy còn cầm trên tay, giờ đã bị ném mạnh dưới đất. Cây vợt bị ném đi, nhanh chóng vỡ đôi, các mảnh vụn bật văng tứ tung. Nữ quản lý thấy thế hốt hoảng, liền dùng tay ôm mặt, nhưng do không kịp phản ứng nên không né kịp, một vài vụn làm thành vết cắt khá nông trên mặt cô. Khuôn mặt Ryoma đen dần, cậu hít sâu một hơi rồi từ từ ngước mặt lên, để lộ một đôi mắt mèo tinh ranh, lại xen lẫn vào trong đó chút gì ma mị.

"Đây... mới chính là việc mà tôi đã làm. Việc tôi không làm, đừng có gán ghép cho tôi."

Nói rồi, cậu giơ tay vơ lấy chiếc túi đựng vợt rồi bỏ đi, bỏ mặc đám người đang xôn xao, lo lắng cho người bị thương tội nghiệp. Vô tình ngay lúc này, Fuji Syusuke, một thành viên của đội chính tuyển, vừa hoàn thành xong phần huấn luyện nên trở về sân tennis. Có một sự tụ tập đông đúc tại phòng câu lạc bộ, anh thấy thế liền chạy lại xem thử. Thứ duy nhất là Fuji thấy là Ryoma đang lao ra từ phòng nghỉ với vẻ mặt tức giận, chỉ kịp ngạc nhiên và kéo vai cậu lại mà thôi.

"Ryo... Ryoma, em làm sao thế?"

Cậu ta vẫn gục mặt xuống, tóc mái che dài che đi một nửa khuôn mặt. Ryoma trầm lặng một lúc lâu, Fuji thấy vậy liền khom người, mặt đối mặt với cậu, chiếc mũi be bé đã dần đỏ ửng lên.

"Tôi... vừa đổ nước nóng lên người cháu của huấn luyện viên đấy. Tiền bối cũng đang tìm cách bắt tôi nhận tội hay sao?"

Chiếc vai nhỏ bé khẽ run lên, thật sự là quá mệt mỏi rồi. Fuji liền cảm nhận được một tia lạ lùng từ cậu, vô thức lấy Ryoma, cảm giác thật giống với em trai của anh lúc trước, cái lúc anh chẳng thể bảo vệ được cho đứa trẻ bé bỏng ấy. Sự ấm ức của em ấy, chắc chẳng thể giải bày cho ai.

"Anh không biết chuyện gì nhưng anh biết, Ryoma là Ryoma... Em nói không làm thì chính là không làm."

Ryoma như đứng chôn chân tại chỗ. Anh ta thế mà lại tin, thật sự trong cái trường chết tiệt này tin kẻ dối trá này. Cái cơ thể nhỏ bé khẽ run run. Fuji chẳng làm gì nhiều, giờ có nói hay làm gì thì cậu nhóc kiêu ngạo này cũng sẽ xem là thương hại nhóc ấy.

Ryoma trong vài giây sau đó đã dùng lực đẩy anh ra, cậu cố đi những bước dài để có thể đi nhanh ra khỏi đây, khỏi cái nơi vốn tưởng là gia đình của mình. Fuji trơ mắt nhìn theo bóng lưng bé nhỏ của Ryoma dần khuất. Nắm chặt bàn tay, anh quay phắt mặt mình về phía phòng nghỉ. Ryoma là em út của đội chính tuyển, là tiểu thiên tài kiêu ngạo, nhóc ta ngạo mạn nhưng không bao giờ làm hại đến ai, anh chưa bao giờ dám nghĩ đến việc, tất cả các thành viên vì cái chuyện vớ vẫn gì đó mà lại dám quay lưng với em ấy.

Gương mặt hiền lành, phúc hậu ngày nào, giờ như đã biến sắc, một gương mặt đầy vẻ u ám, khóe miệng lại giật giật tạo nên một nụ cười khá gượng gạo.

Mở mạnh cửa phòng nghỉ, mọi người đang quay quanh, chăm sóc có ai đó. Đó là Ryuzaki Sakuno, cháu gái của huấn luyện viên câu lạc bộ tennis trường liên cấp này. Sakuno là một cô gái có mái tóc màu nâu, thắt thành hai bím, dài đến thắt lưng. Đôi mắt màu nâu của cô như thể hiện sự tao nhã, giản đơn của thiên nhiên.   

"Đã có chuyện gì xảy ra ở đây?"

"Fu... Fuji, cậu sao thế? Sao cậu lại có vẻ nổi giận như vậy?"

"Một lần nữa. Chuyện-gì-đã-xảy-ra?"

Fuji gằn giọng, cố ý nhấn mạnh từng chữ một. Nhìn sơ qua những người ở trong đây chỉ toàn thành viên dự bị mà thôi. Chết tiệt, nếu có ai đó khác thì có lẽ Ryoma sẽ không bị oan đến thế. Một người nào đó đã không nhịn được mà lên tiếng.

"Sakuno hôm nay tốt bụng, đem một bình ấm cho Ryoma vì thấy trời chuyển lạnh. Thế mà con bé vừa nói về việc luyện tập, Ryoma lại giở trò trẻ con, tức giận vô cớ và hất cả bình nước vào Sakuno. Mới đây, cậu ta còn ném vợt vào tường, vụn vỡ khắp nơi, một vài miếng còn cắt vào mặt quản lý nữa."

"Fu... Fuji tiền bối... hức... Ryoma... không cố ý đâu ạ... hức... tiền bối đừng tức giận với cậu ấy..."

Những lời nói chẳng thể lọt vào tay của anh. Ryoma là con người kiêu ngạo, lâu lâu lại có chút hơi quá ngạo mạn, nhưng bản thân anh biết rằng, cậu ta không phải loại người nóng giận vô cớ, cái hành động quá đáng như vậy, Ryoma sẽ không bao giờ làm.

"Một bình nước ấm nhưng lại có thể làm phỏng một cái tài tình vậy sao?"

"Cái đó... có thể là do nước hơi nóng tí, nếu nước ấm bình thường trong cái thời tiết đang trở lạnh, nước sẽ mau chóng nguội thôi. Tên Ryoma đó có thể đã biết nhưng cố tình hất lên quản lý."

"Ryoma bao giờ làm những chuyện như thế!"

"Fuji, làm sao cậu chắc chắn được như vậy?"

Những ánh mắt đó hướng về anh, đầy sự ác ý và hung hãn. Hà, mình đã hiểu rồi: khi đã nghịch, những lời nói của mình đều là gió thoảng ngoài tai. Câu này không ngờ mình lại gặp nó sớm như vậy. Dù vậy, với cái chuyện này, anh không thể mắt nhắm mắt mở làm ngơ được. Fuji chỉ nhếch mép mà hừ nhẹ một cái, nếu không có lời giải thích rõ ràng, đừng mong chuyện này được yên.

"Tiền bối, nếu không có gì thì em xin phép đưa Sakuno lên phòng y tế đây ạ."

Các thành viên đua nhau dìu Sakuno đi. Sakuno vẫn luôn không nói gì, lúc đi còn quay lại nói "Các tiền bối đừng trách Ryoma, cậu ấy thật sự không cố ý đâu."

"Vậy... nếu không còn gì nữa, bọn tôi đi trước đây."

Những người kia vừa thấy vẻ đáng sợ của Fuji liền muốn bỏ đi, rõ ràng Fuji tiền bối của bọn họ là một thiên tài, hiền lành, điển trai, lại còn là hình tượng lý tưởng cho bạn trai tương lai của biết bao nhiêu người. Thế mà giờ, lại được chiêm ngưỡng vẻ mặt khác của Fuji, họ ai nấy cũng run, không muốn vây vào. Nhưng Fuji vốn không phải là loại người nhu nhược "Muốn đi? Đâu có dễ như vậy."

"Có chuyện gì mà ồn ào như thế?"

Một cái bóng đen in hằn lên đất. Từ từ bước vào, cái giọng nói lạnh lẽo ấy bắt đầu phát lên. Vị đội trưởng trẻ tuổi của câu lạc bộ tennis trong cái trường liên cấp này, Tezuka Kunimitsu. Anh ta lãnh đạm nhìn mọi thứ xung quanh trong căn phòng, những gương mặt sợ hãi tựa như vừa làm chuyện xấu đang chằm chằm dưới đất, rồi mới nói:

"Tất cả chạy 40 vòng sân!"

"Nhưng..."

"60 vòng!"

"Chạy ngay đây ạ!"

Mọi người tất tả bỏ chạy, Fuji cũng phải lãnh đủ cùng bọn họ. Bỗng có một bàn tay nắm vai, kéo anh ở lại "Riêng cậu lại đây!"

Khi tất cả mọi người đã đi hết, Fuji mới nuốt nước bọt, lấy lại bình tĩnh nói "Bỏ đi rồi... Ryoma đã bỏ mất rồi."

================================


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net