Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Mãi mãi.

Trong ngày khai giảng đầy náo nhiệt của Seigaku, toàn khuôn viên trường tràn ngập những tiếng cười đùa, trò chuyện của học giáo.

Thế nhưng, đối lập với chốn ồn ào rộn rã kia, có một thiếu niên, thân hình thon gầy, mái tóc đen dài ngang lưng mượt mà, dù xỏa ra vẫn được chăm sóc tỉ mỉ, gọn gàng.

Thiếu niên rất chăm chú nhìn vào một cuốn sách, như xung quanh chỉ có một mình hắn và quyển sách kia, lại phá lệ làm cho người ta thấy an bình, nhưng cũng vô cùng đơn độc.

"Phó hội trưởng. Đã đến giờ rồi ạ!"

Một giọng nói của thiếu niên khác vang lên, phá tan không gian riêng tư của thiếu niên kia.
____________

Shiro có chút thất thần nhìn dáng vẻ kia của người nọ đang từ gốc cây ngồi dậy, rồi bước tới cạnh hắn.

Dù hắn đã ở bên người nọ 2 năm trời, nhưng chưa bao giờ ngừng thất thần nhìn người đó.

Cái dáng vẻ thanh nhã, nụ cười ôn nhu lúc nào cũng hiện trên đôi môi, làm cho dung nhan vốn đã người ta khiến kinh diễm kia thêm vài phần mị hoặc, phong tình.

Nhưng Shiro biết, người nọ không hề tự giác nhận ra mình quyến rũ đến nhường nào, người nọ cũng sẽ không biết rằng nụ cười ấy, sự ôn nhu ấy đã làm không ít nam nữ vì người nọ mà điên đảo tâm hồn, kể cả hắn...

Hắn một lần nữa che dấu tình cảm của mình sâu tận đáy lòng, cung kính nói với người nọ.

"Đã đến giờ khai giảng, thưa phó hội trưởng"

"Ân, ta biết rồi. Cảm ơn đã nhắc nhở ta. Đi thôi, Shiro"

Giọng nói ôn nhu, mềm mại của người nọ vang lên.

Shiro khóe miệng kéo lên nụ cười chua xót nhìn bóng lưng nhỏ gầy của người nọ, lẳng lẳng bước theo sau người nọ, cùng đến hội trường.

Khoảng cách xa nhất đó chính la,̀ dù cho vẫn luôn đứng cạnh bên người nọ, vẫn mãi không thể chạm tới...
__________

Trong hội trường nào nhiệt, có một thiếu nữ tóc dài, thắt tóc hai bên, có vẻ vô cùng lúng túng.

"Tomoka đâu rồi? Sao lại lâu như vậy chưa tới?"

Không lâu sau, một thiếu nữ khác, vẻ mặt thanh tú tóc ngắn, cột cao hai bên chạy tới cạnh thiếu nữ tóc dài kia.

"Sakuno!! Có biết ta vừa gặp ai không?! Là hoàng tử! Còn là hai người nưã! Nhất là người tóc đen dài, thật ôn nhu, thật mỹ vô cùng!!"

Thiếu nữ tóc dài - Ryuzaki Sakuno chưa kịp đáp lại, đã bị cắt ngang bởi một giọng nói ôn hòa.

"Các tân sinh xin vui lòng trật tự. Sau đây là vài lời của phó hội trưởng muốn gởi gắm đến chúng ta."

Shiro giọng nói ôn hòa, lại không mất nghiêm túc, làm cho hội trưởng vốn náo nhiệt lại trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Nhưng sau đó, toàn hội trường lại lạnh ngắt như tờ, không một tiếng động, khi một thiếu niên thanh nhã bước lên bục phát biểu.

"Kính chào tất cả các tân sinh của Seigaku! Ta là phó hội trưởng hội học sinh, năm 3. Ta tên là Yukimura Akane, rất vui được chào đón các bạn!"

Tomoka kích động, lôi kéo Sakuno không ngừng.

"Là người đó! Thấy không?! Thật mỹ, thật ôn nhu?! Ta chết mất?!!!"

Sakuno cũng ngơ ngác đáp lại, người nọ quả thật rất đẹp.

Đến khi phó hội trưởng đã phát biểu xong, bước xuống hồi nào không hay, toàn hội trường lại lần nữa náo nhiệt hơn gấp bội.

"Đó... đó là phó hội trưởng trong truyền thuyết ư?!" Một thiếu nữ kích động thốt lên.

"Còn mỹ hơn lời đồn! Ta có chết cũng cam lòng!?"

"Oa....Phó hội trưởng tài sắc vẹn toàn đây ư?! Còn hơn cả trong tưởng tượng của ta"
___________

Yukimura Akane có chút khó hiểu, tại sao mọi người lại tự nhiên náo loạn lên thế.

Xoa xoa hai bên thái dương, hắn có chút đau đâù, cũng may hôm nay đã hết sốt, nếu không sẽ không ai ra tiếp đón tân sinh, Tezuka là hội trưởng hội học sinh lại không thể có mặt.

Akane nghĩ Tezuka và mọi người đang đi thi đâú, chắc mai mới đến.

Giải quyết xong hết việc, Akane quay người lại nói với Shiro.

"Lát ta sẽ đi qua CLB Tennis một chút xem thế nào. Shiro có việc cứ gọi ta"

"Ân. Ta đã biết, phó hội trưởng yên tâm" Shiro ôn hòa đáp.

"Mai gặp lại, Shiro"

Akane cười nói, xong lại bước ra khỏi phòng.

Shiro lại một lần nữa nhìn người nọ đã đi xa.

Ít nhất hắn cũng đã may mắn hơn người khác rất nhiều.

Chỉ cần được gặp, được nhìn thấy nụ cười đó, hắn đã rất thõa mãn...

Bởi vì hắn biết, người đó, hắn không thể với tới.
________

Tại sân tennis.

Coong...

"Thế nào? Ta đánh trúng 100 quả các senpai có đủ tiền để trả không?"

Một thiếu niên khoảng 1m53 nói với hai vị thiếu niên khác đối diện mình, cặp mắt mèo ánh lên sự kiêu ngaọ không kiềm chế được.

Tomoka đang ở ngòai lưới chứng kiến tất cả, kích động kéo tay Sakuno.

"Oa. Tuy là không soái bằng phó hội trưởng nhưng quã thật đánh tennis rất tuyệt! Lon đầy đá vậy mà vẫn đánh trúng?!"

"Tomoka à, hình như mình biết cậu ấy"

Sakuno nhìn bóng dáng thiếu niên trong sân, gương mặt hiện lên sắc đỏ ửng. Hóa ra là cậu ấy ư, là người hôm trước bà nội nói là 'thần đồng Tennis'.

"Thật sao?! Cậu ấy tên gì? Nói cho ta biết đi Sakuno" Tomoka hỏi.

"Là Echizen Ryoma." Sakuno đỏ mắt nói, mắt khẽ liếc thân ảnh kiêu ngạo kia.

Yukimura Akane đang đứng cách hai cô gái không xa, nên nghe rõ những gì họ nói.

'Echizen Ryoma?' Akane tự hỏi, hình như là người mà huấn luyện viên Ryuzaki nói, con trai của người kia.

Nhìn thân ảnh kiêu ngạo trong sân, Akane khẽ nhíu mày, quả thật có tài năng, nhưng lại có vẻ...

"Các cậu đang ức hiếp tân sinh đấy sao?"

Cắt đứt suy nghĩ của Akane là một thiếu niên cao to, Momoshiro.

Thấy người tới, Akane thở dài, nghĩ thầm thế nào cũng có trận quyết đấu.

Quả đúng như Akane dự đoán, lập tức liền xảy ra trận đấu giữa Echizen x Momoshiro.
_________

Hai người đã đấu được một hồi, Akane nhìn cổ chân của Momoshiro, quyết định bước vào sân tennis, mở miệng ngăn lại hai tên đấu đến hăng say kia.

"Tất cả lập tức dừng lại. Không được phép tư đấu!"

Mọi người nhìn Akane tới, giật mình, hai senpai lúc nãy bày trò cũng theo bản năng đứng dậy.

"..là..là..phó hội trưởng" Horio - một tân sinh đi cùng với Ryoma đến sân tennis.

Momoshiro cũng ngừng tay, gãi gãi đâù, cười gượng: "Ha..ha. Là Akane à...Ách..xin lỗi"

Ryoma thấy người đối diện, ngạc nhiên, người kia rất đẹp, nhưng có chút quen quen.

"Tất cả quay về nghỉ ngơi đi. Tân sinh ngày mai mới đăng kí vào CLB Tennis."

Nói xong, Akane nhìn Momoshiro, nghiêm giọng nói: "Lần sau nên chú ý trường hợp hơn"

"Ách. Đã biết, Akane senpai." Momoshiro ha ha nói.

Akane vừa lòng, nhìn đồng hồ cổ tay, nhíu mày, mới bước đi.
______

"Đó là huyền thoại của Seigaku đó các câụ! Phó hội trưởng không những thành tích học tập rất giỏi, tennis cũng cực kì khiến người khiếp sợ, nghe nói chưa ai có thể lấy một điểm từ senpai luôn đó."

Horio thốt lên, nói với hai tân sinh đứng cạnh mình là Katsuo và Kachiro, và Ryoma đang thay y phục cạnh đó.

Ryoma tạm dừng một chút sau đó lại tiếp tục động tác.

Katsuo và Kachiro kêu lên: "Senpai thật tuyệt."

Trong lúc đó, Tomoka cũng kéo Sakuno lại chỗ Ryoma, mở miệng bắt chuyện.

"Chào Echizen, ta là Tomoka, bạn của Sakuno"

"Sakuno là ai?" Ryoma nhíu mày nói.

"Hả???" Tomoka thốt lên, còn Sakuno thì sắc mặt trắng bệch.
_________

Yukimura gia.

Akane vừa bước vào nhà, quản gia đã vội đến nói.

"Akane thiếu gia! Ngài nên vào sớm đi. Lão gia có vẻ không vui khi cậu về trễ. Lão gia đang chờ ngài trong phòng của Ngài."

Akane khẽ cong khóe miệng, giơ lên nụ cười ôn nhu như thường ngày, đáp: "Ân. Ta đã biết. Cảm ơn quản gia."

Akane vừa bước vào phòng của mình, thì một nam tử khoảng 30 tuổi, tuấn mỹ, là Yukimura gia chủ đã ở, người nọ đưa tay về phía Akane.

"Lại đây. Akane"

Akane liền bước lại gần người kia, sau đó liền bị người nọ kéo vào lòng, giữ chặt hắn vào lòng, khiến hắn ngồi lên đùi người nọ.

Người nọ liếm cắn vành tai nhỏ nhắn của hắn, tay cũng không an phận, luồn vào y phục của hắn, tay lướt khắp thân thể thiếu niên non nớt.

Thanh âm thâm trầm của người nọ lại thốt lên.

"Ta đã nói với em, về trễ sẽ bị phạt. Em nhớ chứ.."

"Ân...a..a.. Akane nhớ..a.." Akane khẽ rên rỉ, không thể kiềm giọng mình khi hai quả anh đào đỏ hồng trước ngực bị chơi đùa.

"Em biết mình phải làm gì rồi chứ?" Yukimura gia chủ - Yukimura Ren vừa nói vừa liếm hôn cần cổ trắng nõn của Akane, tạo ra những dấu ấn đỏ thẳm dâm mỹ.

Akane lại tự thoát y phục của mình, tự mình tách hai cánh mông ra, lộ ra tiểu huyệt đỏ hồng, mê người.

Akane khẽ nhắm lại đôi mắt của mình, che dấu đi mọi cảm xúc đáy mắt, nhắm ngay cái thứ thô to cứng rắn của Yukimura Ren, thật mạnh ngồi xuống, khiến cái thứ thô to ấy xâm phạm vào nơi sâu nhất của mình, tiến vào nơi mà trước đó không hề được chuẩn bị gì cả.

Thế nhưng Yukimura Ren lại không hề bỏ qua cho hắn, thô bạo đến điên cuồng xỏ xuyên qua người hắn.

"A..a..ân...ha" Đau đớn xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ của Akane, chỉ biết theo bản năng phát ra âm thanh rên rỉ mê người.

"Em là của ta. Akane, em đời này không thể thoát khỏi ta. Mãi mãi!!"

Âm thanh tràn ngập chiếm hữu cứ vang bên tai Akane.

Akane mở đôi mắt giờ đây đã tràn ngập hơi nước, lướt nhìn cái kệ sách của mình, nơi có bốn cái bình rất to chỉ chứa toàn hạc giấy.

Trong đó có ba cái đựng chật kín hạc giấy, và một cái bình còn lại hạc giấy chỉ mới đầy gần một nửa bình.

Akane khẽ thốt lên.

"..Akane biết.."

Hắn biết chứ...

Hắn biết... hắn không bao giờ có thể có tự do...

Hắn biết...hắn cũng không bao giờ có thể chạm được đến hạnh phúc...

Không bao giờ...

Mãi mãi..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net