Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ cuộc hôn nhân giả đã trở thàn hiện thực, việc gặp gỡ giữa hai bên cha mẹ khiến Tiêu Chiến muốn trốn tránh cũng có thể được sắp xếp một cách tự nhiên, mà ca phẫu thuật của mẹ Tiêu vừa mới hoàn thành tốt đẹp, nhưng người cũng còn chưa tỉnh táo trở lại. Việc ra vào bệnh viện lúc này không thuận tiện lắm.

Để tiếp tục điều trị và phục hồi tốt hơn, Vương Nhất Bác đề xuất chuyển mẹ Tiêu đến một bệnh viện tư nhân do Vương thị đứng tên, để bố trí một phòng riêng cho bà hồi phục, và một đội ngũ y tế chuyên trách sẽ chịu trách nhiệm... Cha Tiêu cũng được sắp xếp chỗ ở và sinh hoạt trong bệnh viện, nếu ông muốn ra ngoài hoặc về nhà cũng có thể gọi lái xe đến đón.

Tiêu Chiến vốn nghĩ rằng không cần phải tốn nhiều công sức như vậy. Nhưng mặc dù là khu VIP của một bệnh viện lớn, nhưng số lượng bệnh nhân tăng vọt trong bệnh viện chắc chắn sẽ mang lại một số bất tiện, mà Vương Nhất Bác lại không khó để sắp xếp những chuyện này.

Sau khi tham khảo ý kiến của người lớn, Vương Nhất Bác nhanh chóng thu xếp, vốn dĩ cậu muốn tỏ lòng hiếu thuận của cậu con rể, nhưng Tiêu Chiến sợ tin tức kết hôn quá đột ngột nên chỉ nói với cha mình. Trong lúc này mà Vương Nhất Bác đột nhiên xuất hiện có thể làm cho sức khoẻ vốn đang yếu của mẹ Tiêu không được ổn định.

Tuy nhiên, dù không gặp nhau nhưng cha Tiêu và con rể vẫn thực hiện cuộc gọi video bằng điện thoại di động của Tiêu Chiến sau khi biết chuyện.

Trước khi gọi điện, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều đang ở nhà, mặc trang phục  thoải mái, nhưng sau khi biết rằng cậu sẽ phải gọi video cho bố vợ, Vương Nhất Bác đã lao vào phòng ngủ để chọn giữa những bộ quần áo trang trọng và tươm tất để mặc vào, cũng chải chuốt lại mái tóc một cách cẩn thận.

Tiêu Chiến lập tức phải nín cười khi nhìn thấy cậu. Ừm, Vương Nhất Bác mặc một bộ vest xám chỉnh tề, thẳng nếp, kiểu tóc trông cũng rất gọn gàng, năng động. Cậu đã biến thân từ một CEO đầy triển vọng thành một thanh niên khởi nghiệp chăm chỉ. Không biết Vương Nhất Bác đã lấy ý tưởng này ở đâu ra, nhưng nhìn khuôn mẫu thanh niên tiêu chuẩn của phụ huynh, có thể thấy Vương Nhất Bác thực sự rất lo lắng, cũng rất coi trọng ấn tượng đầu tiên của cha mẹ Tiêu đối với mình.

Vương Nhất Bác không hài lòng với vẻ mặt của anh, cắn một cái thật mạnh để trừng phạt vào đôi môi căng mọng.

Tiêu Chiến không còn cách nào khác, cố nén nụ cười của mình, cào lại mái tóc đang vuốt cao của Vương Nhất Bác trở lại kiểu thường ngày, thưởng cho cậu một nụ hôn vào khuôn mặt đẹp trai có chút ủ rũ: "Tự tin lên đi, chồng anh là người đẹp trai nhất."

Khuôn mặt Vương Nhất Bác ngay lập tức chuyển từ nhiều mây sang nắng ráo.

Được sự tán thưởng của chồng mình, Vương Nhất Bác hăng hái như gà chọi, chấp nhận thử thách của cha Tiêu một cách suôn sẻ.

Thực ra, cha Tiêu không định thử thách Vương Nhất Bác, khi lần đầu tiên nghe tin Tiêu Chiến kết hôn, ông chỉ cảm thấy đột ngột. Nhưng Tiêu Chiến đã luôn có chủ kiến từ khi còn nhỏ, và anh không bao giờ làm cha mẹ phải phiền lòng. Vì Tiêu Chiến đã sẵn lòng kết hôn và thông báo với cha mẹ mình, nên không cần thiết phải kiểm tra tính cách của đối phương một cách thừa thãi nữa.

Tuy nhiên, sau khi biết về gia thế của Vương Nhất Bác, nghĩ đến gia cảnh bần hàn mấy chục năm của gia đình mình, cha Tiêu vẫn có chút e ngại. Từ xưa đến nay, người ta đều nghĩ đến việc môn đăng hộ đối, không chỉ vì chênh lệch về sự tài sản và những mối quan hệ mà còn do môi trường phát triển mà người ta sinh sống. Những khoảng cách về giá trị ứng xử giữa con người với vạn vật, nếu không loại bỏ được những khoảng cách này, nó sẽ là mối nguy hiểm tiềm ẩn cho hai người trong tương lai.

Nhưng sau khi trò chuyện cẩn thận với Vương Nhất Bác, cha Tiêu có thể thấy được sự chân thành trong lời nói và cách cư xử của cậu, cũng như sự chăm sóc mà cha mẹ Tiêu nhận được kể từ khi con trai kết hôn. Mặc dù Tiêu Chiến chỉ lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người ở đầu kia của đoạn video, nhưng anh có thể nhận ra đôi mắt tràn đầy nụ cười thoải mái của cha mình.

Vì vậy, người con rể đột nhiên xuất hiện này, quả thực là rất tốt.

Trước khi cúp điện thoại, cha Tiêu còn nói khi nào mẹ Tiêu có thể rời giường và tập đi lại, Tiêu Chiến có thể đưa Vương Nhất Bác đến bệnh viện thăm bà. Tiêu Chiến mỉm cười, còn Vương Nhất Bác ngồi ngay ngắn bệnh cạnh vội vàng đồng ý.

Cuối cùng khi kết thúc cuộc gọi, Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến lại để hỏi xem anh cảm thấy thế nào? Liệu cha Tiêu có hài lòng về cậu hay không?


Việc xem mặt cha mẹ xem như đã thành công, sau vài ngày, Vương Nhất Bác đặt một phòng riêng sang trọng tại nhà hàng lớn nhất thành phố để mời các anh em từ công ty quan hệ công chúng của Tiêu Chiến đến ăn tối.

Mọi người đều là đồng đội đã cùng nhau vượt qua sóng gió, chưa kể Tiêu Chiến còn là cấp trên trực tiếp của họ. Khi nghe nói Vương Nhất Bác hẹn gặp mặt, cả công ty đều nơm nớp lo sợ rằng công ty sắp cảnh báo phá sản.

Ai biết rằng khi tất cả đều nhìn thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác bước vào cửa phòng tiêng, run rẩy đứng lên chào "Anh Vương" thì Tiêu Chiến đã không nhịn được cười, nâng cánh tay Vương Nhất Bác lên và chui vào vòng tay người nọ, nhẹ nhàng nói, "Gọi cái gì? Anh Vương à? Phải gọi là Bà chủ."

Mắt mở to, hàm rớt tứ tung.

Sau khi xác nhận rằng Tiêu Chiến không nói đùa và Vương Nhất Bác đồng ý với danh hiệu này, bầu không khí trong hộp đêm dần trở nên nhẹ nhàng, dễ thở hơn.

A Diên là người lớn nhất trong số các em anh, đến nâng cốc chúc mừng Vương Nhất Bác với vẻ mặt ngại ngùng.

Vương Nhất Bác nâng ly cùng họ và nói cảm ơn họ vì đã gắn bó với Tiêu Chiến trong suốt những năm qua, cũng mong họ sẽ chia sẻ nhiều hơn với anh trong tương lai.

A Diên nịnh nọt nói rằng nên như thế, nhân tiện cũng nháy mắt với Tiêu Chiến, vẻ mặt đầy trêu chọc về cuộc hôn nhân của anh, lại bị anh ném cho một cú đá với một nụ cười.

Sau khi gặp mặt bố mẹ và bạn bè, kế hoạch tiếp theo của Vương Nhất Bác là đám cưới.

Ban đầu, trong kế hoạch của Vương Nhất Bác không bao gồm đám cưới, một phần nguyên nhân là do cậu đã chứng kiến đám cưới lần thứ hai của cha mình từ khi còn nhỏ. Trong mắt Vương Nhất Bác, đám cưới chẳng qua là một sự náo động vô lý.

Một phần lý do nữa là đám cưới là để chứng kiến và tạo đà cho hôn lễ, theo gia cảnh của cậu, nó chắc chắn sẽ gây chấn động, sợ rằng điều này sẽ gây áp lực cho cả đôi bên. Cứ cho rằng cậu sẵn sàng đồng ý, nhưng những điều xoay vần trong vòng tròn này, đôi khi chính cậu còn thấy phiền phức, có thể một ngày nào đó sẽ khiến Tiêu Chiến sợ hãi, mà cậu lại luôn muốn anh ấy được an toàn.

Bây giờ cuộc sống đã ổn định, tất nhiên đám cưới là một sợi dây liên kết thiết yếu.

Không liên quan gì đến lễ nghĩa, cậu chỉ muốn một sân khấu khổng lồ để tuyên bố với cả thế giới, Tiêu Chiến là của cậu.

Tiêu Chiến cười nhạo Vương Nhất Bác độc đoán, nhưng khoé miệng không kìm được ý cười, nghiêm túc nằm xuống giường chọn địa điểm tổ chức hôn lễ.

Vương Nhất Bác cũng nằm xuống bên cạnh anh và cùng anh lựa chọn, những ngón tay vòng qua mu bàn tay mịn màng của anh, xoa lên chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út.

Kể từ khi chính thức công bố, họ có thói quen đeo nhẫn cưới khi ra ngoài, quên tháo ra khi về nhà, thậm chí còn đeo cả khi đi làm.

Tiêu Chiến nhìn các khớp ngón tay của Vương Nhất Bác đang vặn xoắn trên chiếc nhẫn của mình, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Nói mới nhớ. Tại sao chiếc nhẫn cưới này lại tình cờ vừa cỡ của anh? Em không đề phòng ly hôn không tìm được người có số đo tương tự để kết hôn sao?"

"Em mua rồi cũng không nghĩ tới." Vương Nhất Bác siết chặt ngón tay chơi đùa, "Lúc em chọn, em chỉ nghĩ nó hợp với anh, nên em mua nó." Nói xong, mặc kệ Tiêu Chiến đang đỏ mặt nói không chịu nổi những lời yêu đương sến súa bất ngờ, Vương Nhất Bác vẫn nắm lấy tay anh.

Tiêu Chiến cười nhạo sự giàu có của cậu, vòng tay ôm lấy cậu bí hiểm nói: "Thật ra anh có một ý tưởng trùng hợp với em đấy."

Vương Nhất Bác nhìn anh xoay người lấy túi tài liệu trên bàn cạnh giường ra, lắc bên trong lấy ra chiếc vỏ sò mà họ nhặt được ở Maldives, trên đó có một bản vẽ thiết kế sơ bộ trông giống như chiếc nhẫn kim cương.

Tiêu Chiến cầm bút màu đã chuẩn bị sẵn trong túi hồ sơ và vẽ lên đó vài nét. Chiếc nhẫn kim cương tông màu lạnh, có cả màu chuyển sắc đỏ, xanh lá cây và vang tô điểm cho nó, khiến nó càng thêm đẹp đẽ.

"Những chiếc nhẫn kim cương làm sẵn không có gì đặc sắc, và nếu đặt riêng lại cần nhiều thời gian trao đổi." Tiêu Chiến vừa vẽ vừa nói "Anh chỉ lấy biểu tượng tình yêu này làm nguồn cảm hứng, và em có thể xem qua bản phác thảo khi anh vẽ nó."

Vương Nhất Bác không biết là cậu hài lòng với "dấu hiệu tình yêu" của Tiêu Chiến, hay vì cậu ngạc nhiên với bức vẽ của Tiêu Chiến về chiếc nhẫn cưới của họ, vì vậy cậu không thể không ngước lên hỏi: "Anh còn biết thiết kế?"

Tiêu Chiến nhướng mày tự đắc: "Anh biết rất nhiều đấy."

Vương Nhất Bác mỉm cười và hôn anh: "Vậy thì em sẽ để lại chiếc nhẫn cưới của chúng ta cho anh, nhà thiết kế Tiêu."

Sau đó, Tiêu Chiến được mời tham gia một cuộc phỏng vấn.

Tuy nhiên, những vị khách khác lại chiếc thích nhẫn cưới trên ngón tay của anh hơn. Khi họ nghe nói Tiêu Chiến tự thiết kế, và nó chứa đầy những câu chuyện tình yêu của anh và Vương Nhất Bác, họ đều muốn nghe anh kể về tình yêu trong chiếc nhẫn này.

Để nói lên tình yêu chứa đựng trong chiếc nhẫn này có lẽ là cơn gió ấm trên bãi cát mềm, tiếng chim hải âu ríu rít quanh rặng dừa, biển nằm trong nắng và nụ hôn ngập ngừng khi màn đêm buông xuống.

Tiêu Chiến mỉm cười, nói một cách nhẹ nhàng, "Tình yêu giữa tôi và anh Vương vẫn còn một chút bí mật."

(Hoàn chính văn)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net