Pray for Japan :x Lk yêu Gào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pray for Japan :X

Posted by Gào on Tháng Ba 14, 2011 ·

Repost by [email protected]

Hồi nhỏ, tôi cứ nghĩ đơn giản rằng, thế giới xoay xung quanh mình. Dù nó hình tròn hay hình vuông, thì trong con mắt của đứa trẻ là tôi lúc đó, mọi thứ chỉ như những chuỗi sự kiện nho nhỏ, vòng vo quanh cuộc đời mình. Những hiểm họa và nguy cơ rình rập, chẳng khác nào một bức tranh tĩnh.

Lớn lên, tôi dần nhận ra sự bé nhỏ của mình. Sự bé nhỏ kèm theo vô vàn bất lực, tôi như một hạt bụi bay quẩn quanh trong thế giới có hàng vạn ngàn điều không tài nào kiểm soát được.

Nếu ngày nhỏ, còn khóc vì đau. Nỗi đau thuần theo nghĩa đen của chính từ này, nỗi đau thể xác mỗi lần trượt chân bị ngã, mỗi ngày bị đòn roi quật qua khua lại. Nỗi đau nhắm mắt qua mau. Những nỗi đau mà sớm muộn cũng sẽ trôi qua sau vài giây chịu đựng.

Thì giờ đây, lớn lên, tôi đã không còn khóc vì đau. Mím môi thật chặt sẽ qua mau cơn đau nhỏ. Nhắm mắt thật lâu sẽ ngấm trọn nỗi đau dài. Tôi không còn gào khóc để tìm kiếm sự an ủi trong những vấn đề đơn giản đó nữa. Tôi khóc, chỉ khóc cho những điều không thể.

Và dường như, càng lớn, thì những điều không thể lại trở nên quá đỗi nhiều. Tôi chẳng thể làm gì, thậm chí ngay cả khi có cố làm liều, nhiều lúc cũng không khiến những bất lực bỗng dưng biến thành hữu dụng, khả quan.

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy thế giới sụp đổ, cái chết lù lù trước mặt mình là khi bé Quang ra đi. Chạm tay vào thi thể lạnh ngắt để bàn tay chính mình trở nên run lên bần bật. Đã chẳng còn “xa vời” như những cái chết trong phim, trong TV và trên báo chí. Cái tôi sờ được là cái chết hữu hình. Nỗi sợ hãi vô tình nuốt chửng chính mình ngay lúc đó.

Lần thứ hai, tôi cảm thấy cuộc đời bật vỡ. Là ngày đứng trước cửa phòng xét nghiệm tiền ung thư. Tôi khóc như mưa khi trở về và cảm thấy sự đau đớn xâm chiếm mọi giác quan trong cơ thể mình.

Khi chúng ta cận kề bên cái chết, chúng ta cảm thấy hai bàn tay mình không thể nắm bắt được bất cứ điều gì, người nặng trịch nhưng trí óc rỗng tuếch. Mọi thứ tiền tài, danh vọng thậm chí cả tình yêu, biến mất trong một tích tắc mà thôi.

Từ đó về sau, tôi khóc nhiều hơn. Khóc nhiều tới nỗi, mỗi sự mất mát nhỏ nhoi ở đời cũng có thể khiến tôi nức nở…

Cho dù tôi biết rằng, còn sống là còn chiến đấu. Không đầu hàng trước mọi giới hạn của nỗi đau. Gồng mình lên là cách ta phải làm để phản kháng sự tàn nhẫn của tạo hóa, của số phận. Nhưng nước mắt cứ như sự cho – nhận ở đời, cứ đổ tới, dồn lui không bao giờ ngừng rơi được.

Suốt những năm tháng ở Sài Gòn, làm trong ngành giải trí với những tị niềm bon bon chảy…. Tôi chẳng mấy khi đụng tới TV, chẳng bao giờ xem thời sự. Cái thói quen lúc 7 giờ tối, ngồi với bố bàn chuyện Trung Đông rồi tới mấy ông nhà nước, đã không còn nữa. Tôi có những nỗi lo khác, ở một cuộc sống rất gần mình.

Mấy ngày về Hà Nội, trở lại cuộc sống của một đứa con gái Hà Thành, lăn qua lăn lại trong chăn ấm, ló mắt nhìn ngó TV, giật mình với những hình ảnh chuyển động như phim tua nhanh về động đất. Bất thần nghe những thông tin khiến mình cảm thấy chết ngắc, để nước mắt lại nghẹn ngào.

Trước khi đi ngủ, tôi thường cầu xin Bề Trên. Đó là một đấng thần linh, theo tín ngưỡng mà tôi theo đuổi. Tôi sẽ kể cho Bề Trên về những gì mà tôi trải qua trong ngày. Một vị thánh lắng nghe khắc khoải mà tôi đang tồn tại trong tâm trí mình.

Tôi cũng muốn hỏi Bề Trên rằng, tại sao phải có quá nhiều người chết? Họ lê lết trong tang thương. Những kẽ nứt trên mỗi con đường… Những đứa trẻ đáng thương bỗng trở nên côi cút…. Những cụ già lọ mọ trong đống đổ nát hoang tàn… Tất cả cứ như một lễ tang lớn…. Chỉ có tàn tro ngút ngàn trong đổ nát.

Tất cả những hình ảnh đó khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi, cảm thấy mình  như một hạt bụi nhỏ bé, chẳng thể bay. Lại càng buồn hơn khi bất lực với tất cả những thứ ấy, những thứ mà mình nhìn thấy nhưng chẳng thể làm gì.

Tôi trở lại Sài Gòn vào đêm qua, giải quyết tất cả những gì một tuần qua tồn đọng. Suốt đêm trằn trọc suy nghĩ, ngồi với anh đạo diễn của mình, chúng tôi muốn làm một điều gì đó với tất cả thông tin mà chúng tôi có, cảm thấy quá khó khăn.

Tôi thấy trên FB, người ta phát động rất nhiều và cầu nguyện biết bao nhiêu. Nhưng hình như chúng ta chỉ có thể làm được những điều bị động. Có phải con người đã làm thiên nhiên tức giận, nếu đúng như thế, thì sẽ phải làm gì….

Hành trình con người là những chuyến đi. Hành trình của thiên nhiên là gì mà sao tàn khốc thế?

Mỗi sinh mạng trên thế giới này đều là một món quà quý giá…. Mất đi những món quà…. Còn lại là những nỗi đau… Làm thế nào để nỗi đau qua mau, những món quà cùng nhau ở lại… Làm thế nào để đi qua những tháng ngày chông gai, để có thể tìm lại những ngày mai hạnh phúc?

Chẳng phải là quá khó hay sao? Chúng ta xót xa bởi vì điều mà chúng ta quá mong muốn lại là quá khó.

Tôi vẫn rất nể Nhật Bản vì họ quá đỗi kiên cường. Thiên nhiên hà khắc đủ đường mà vẫn luôn là cường quốc. Và trong thảm họa này…. hy vọng tất cả sẽ chung tay cùng họ.

Pray for Japan  :X

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#gao #yeu
Ẩn QC