Ngày tuyết rơi [ OngNiel ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kì nghỉ đông bắt đầu tới nên cậu và anh đều được nghỉ ngơi ở nhà. Khi đang nằm trong vòng tay ấm áp của Ong thì Daniel tinh mắt nhìn thấy những bông tuyết nhỏ bám trên cửa sổ. Tuyết rơi rồi.

Còn nhớ năm đó, cậu xách hành lí đi đoàn tụ với người nhà, mười mấy năm cuộc đời chưa đi máy bay lần nào và không may hơn lần đầu tiên cất cánh lại phải đi 1 mình. Tới sân bay chung chuyển thì không tìm được cổng. Cũng không rõ ngôn ngữ nên không hỏi được ai. Lúc đó cậu sợ hãi tới mồ hôi ướt đẫm lưng. Nhìn dòng người qua lại đông đúc nhưng thứ tiếng họ nói cậu không hiểu ,cậu lại càng muốn hoảng hơn. Và rồi khi đứng trước bảng tin nhìn chuyến bay thì anh vỗ vai cậu:
_ Cổng bay của em là bao nhiêu? - anh hỏi,anh đang nói thứ tiếng cậu biết đó, cậu mừng muốn khóc luôn.
Sau đó anh đi trước tìm đường, còn cậu kéo hành lí đuổi theo sau.Gian nan 1 đường rồi cũng tới cổng bay . Xác định xong xuôi thì 2 người tạm biệt nhau. Đó là 1 ngày tuyết rơi trắng xóa.

Và rồi, không ngờ lần gặp lại cũng vào 1 ngày đầy tuyết. Họ đi trong trường học và va phải nhau. Có lẽ, nhân duyên là 1 thứ con người không bao giờ ngờ được.
Cứ thế, họ trải qua những năm tháng học hành cùng nhau,tuy vất vả nhưng cũng rất vui vẻ.
Còn nhớ hôm chia tay cả lớp,cậu buồn hiu chui vào 1 góc vì nghĩ từ giờ giữa 2 người không còn mối liên hệ thì anh bước đến nắm chặt tay cậu, hỏi cậu đồng ý làm người yêu anh không.

Giờ đây, khi 2 người chính thức về chung 1 nhà, chính thức bước ra ngoài xã hội . Tuy bận nhưng những lúc nào tuyết rơi thì họ cũng tranh thủ ở cạnh nhau, để nghịch tuyết, dọn tuyết hay đơn giản hơn là ngồi ôm nhau ngắm từng bông tuyết trắng. Đơn giản nhưng ấm áp vô cùng❄.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net