Ước mơ của họ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kwon Eunbi ngồi hẳn xuống sàn tập lạnh buốt và bắt đầu điều chỉnh lại nhịp thở, xung quanh chỉ còn lại mỗi âm thanh từ tiếng máy hát vang dội khắp cả hành lang. Cậu quệt đi mồ hôi trên trán và nằm dài xuống sàn nhà.

Không thể tin được là Eunbi cậu đã chấp nhận việc phải bắt đầu lại tất cả mọi thứ một cách... nhanh chóng như vậy. Nhóm cũ tan rã, rời công ti cũ, gia nhập Woollim và lại trở thành thực tập sinh. Năm năm sáu tháng, một thời gian tương đối dài. Và đối với Eunbi, đó là khoảng thời gian bòn rút cơ thể cậu đến kiệt quệ.

Và rồi cậu lại đăng kí tham gia cái chương trình sống còn chết tiệt này, một lần nữa đứng trước cả Đại Hàn Dân Quốc. Cậu tự tin, cậu hiếu thắng, nhưng chính vì cái việc tự tin quá mức mà dẫn đến lơ là, cậu lại suýt sụp đổ khi mà cầm trên tay phiếu đánh giá loại C, suýt một lần nữa bỏ cuộc khi mà phải đổi mặc đồng phục lớp C. Nhưng sau mọi cái sự muốn từ bỏ đó, Eunbi lại ép bản thân đứng dậy và tiếp tục luyện tập.

Thở một hơi dài đằng đẳng, đã bao nhiêu lần Eunbi tự hỏi, liệu đây có phải là lựa chọn đúng đắn không? Trong cả ngàn lựa chọn khác, liệu đây có phải là con đường đúng để cậu có thể đứng trên sân khấu một lần nữa không? Cậu mệt mỏi, cơ thể bị việc tập luyện bòn rút đến đau nhức, tâm trí bị áp lực đến phát điên, nếu như lần này không được, thì cũng đồng nghĩa với việc chẳng còn gì hết.

Nghĩ đến việc bị hạ lớp, rồi lại lướt qua từng gương mặt của các thực tập sinh, việc tự tin của cậu trở nên quá lớn là do trong tất cả những người dự thi, Eunbi thực sự chỉ bị duy nhất một người hớp hồn. Nhưng mà, suy nghĩ đó sớm bị dập tắt khi mà nghĩ đến việc cả hai đều là đối thủ.

Tiếng nhạc cuối cùng đã tắt, trả lại một màn đêm yên tĩnh đến mức Eunbi có thể cảm nhận được từng nhịp thở đều đặn dần của mình. Cậu ngồi dậy, uống xong nửa chai nước còn lại rồi quăng nó vào thùng rác. Cậu đưa tay tắt máy hát rồi rời khỏi phòng tập, dù sao thì ngủ ở phòng tập lạnh đến tê người như thế này thật sự không phải là một ý kiến hay.

Eunbi bước ra khỏi phòng tập của lớp C,những tưởng chỉ có một mình cậu mới điên đến nỗi ở lại tập luyện đến tận một giờ sáng như thế này, cậu lại có thể nghe rõ mồn một tiếng nhạc được phát ra ở đâu đó. Chắc chắn không phải là máy hát trong lớp C đâu, vì cậu đã rút điện nó ra luôn rồi.

Ở đâu được nhỉ, bước chân cậu lại vô thức tìm đến nơi phát nhạc dù cho cậu đang rất muốn trở về kí túc xá và ngủ. Từng bước chân cậu chậm lại khi cậu nhận ra tiếng nhạc đang ở rất gần rồi, kèm theo đó là cả tiếng bước nhảy nữa. Quái thật, và tiếng nhạc vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Uỳnh.

Lúc Eunbi nhận ra mình đã dừng chân ở trước cửa phòng của lớp A, trong bóng tối, cậu cũng có thể nhận ra ai đó vừa mới trượt chân ngã xuống. Eunbi vốn không phải là con người vô tâm, nên cậu đã lập tức bước vào phòng và đến gần người vừa ngã xuống đó.

Eunbi ngạc nhiên, vì con người mà cậu vừa suy nghĩ đến lúc nãy, lại là người đang ngồi ôm vai của mình nhăn nhó trước mặt cậu. Và khi ngước lên, em ấy cũng có vẻ ngạc nhiên vì cậu đã xuất hiện ở đây.

- E-Eunbi unnie? Sao chị lại ở đây?

- Chị nghe thấy tiếng nhạc.

- Không, ý em là... giờ này cũng đã trễ rồi mà?

Eunbi cười, ngồi xuống bên cạnh em.

- Chị nghĩ là chúng ta giống nhau đấy, luyện tập.

Chaeyeon khẽ đỏ mặt khi thấy cậu đang xoa chỗ đau của em, lại còn cười và trả lời bằng một giọng ấm áp như thế. Em là kiểu người rất dễ cảm thấy cảm động trước những hành động nhẹ nhàng, và dường như qua bao khó khăn mà em đã từng trải, em nghĩ em lại cần biết bao những việc như thế, từ những người khác nhau.

Nhưng cũng không ngờ người đó lại là Kwon Eunbi.

- Em muốn vai mình không cử động được vào ngày ghi hình sao?

Ánh mắt Eunbi như xoáy thẳng vào trong mối suy nghĩ rối ren của em. Chaeyeon không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, khiến cậu có đôi chút thắc mắc, rằng đây liệu có phải là Lee Chaeyeon đã dám thách thức Kwon Eunbi vào cái ngày đầu đánh giá cấp bậc hay không.

- Em không muốn, nhưng ngoài luyện tập, em không biết làm gì khác nữa.

Trong đêm trăng soi sáng cả một phòng tập rộng lớn, Eunbi bỗng chợt nhận thấy từng đường nét trên gương mặt của em, nếu so sánh với tất cả các cô gái cậu đã tiếp xúc, ở em có một điều gì đó thật khó tả.

Em thu hút cậu.

Tất nhiên là bên cạnh cái điều mà cậu ít khi thừa nhận đó, hôm nay, Kwon Eunbi thật sự đã lắng nghe tâm sự của một người.

- Em dành tất cả thời gian để tập nhảy, luyện hát, em thậm chí đã đầu quân vào JYP, nhưng mà hình như như vậy là chưa đủ đúng không?

Eunbi chỉ im lặng, vì cậu thấy được chính bản thân mình trong câu hỏi của em. Bọn họ tập luyện điên cuồng như thế, cố gắng hết sức mình như thế, nhưng có khi nào là đủ không? Họ thiếu may mắn, nhưng như thế cũng ngỡ như thiếu tất cả. Cậu thật muốn an ủi em, nhưng mọi ngôn từ đến cuống họng chuẩn bị cất lên lại bay đi mất, chỉ còn lại những câu hỏi rời rạc, khô khan.

- Chaeyeon, em hiện giờ đang ở top 12 mà.

- Chị đã coi hai mùa trước chưa? Cũng có những người bắt đầu từ những thứ hạng rất cao, nhưng vẫn không được debut.

Chết tiệt, thật cay đắng nhưng mà đó là sự thật.

- Em... thật sự rất sợ... và mệt nữa... đây là lần thứ ba rồi, em thực sự không biết mọi cố gắng của mình liệu có đem lại kết quả gì không nữa. Em thực sự rất sợ, lần này, thực sự là cơ hội cuối cùng của em...

Có gì đó đang dần cuộn trào trong lòng Eunbi, tại sao, cậu đang cảm thấy đau lòng cho em ấy sao, người mà trước đó cậu đã từng nghĩ là đối thủ? Nhưng quả thật, thật buồn khi nhận ra em ấy vẫn còn nhỏ, mà đã vất vả như thế này rồi.

Và bức tường giữa cậu và em thật sự đã bị sụp đổ, khi chính cậu nhìn thấy em vội vàng quay đi để lau nước mắt. Em ơi, em nghĩ là cậu không nhận ra sao? Và Eunbi đã làm một việc mà sau này nhớ lại, cậu lại cảm thấy ấm áp đến lạ.

- Nếu em muốn khóc... thì lại đây này.

Chaeyeon ngỡ ngàng nhìn Eunbi trước mặt, đang giơ hai tay về phía em. Em nghĩ mình đang mơ, vì em biết cậu luôn coi em là đối thủ, và điều đó làm em khó chịu. Nhưng em không biết nữa, bây giờ cậu ở đây, với vòng tay đang mở và cả mùi hương dịu nhẹ đang thoang thoảng nơi cánh mũi của em, những giọt nước mắt em cố kiềm nén cuối cùng không tự chủ mà lại trào ra, kèm theo những tiếng nấc nhẹ.

Em chưa kịp tiến lại cậu, Eunbi đã chủ động kéo em vào lòng. Để em mặc sức khóc nấc trên vai cậu, Eunbi ôn nhu xoa lưng em, hy vọng em sẽ cảm thấy tốt hơn. Và trong khoảnh khắc nhận thấy gương mặt thiếp đi của em dưới ánh trăng, tim cậu lại xuất hiện thứ xúc cảm kì lạ.

Cậu muốn có thể dùng vai của mình để Chaeyeon tựa vào nhưng lúc như thế này.

Hay nói đơn giản, cậu muốn ra mắt cùng em.

TBC.

Chèo thuyền nào các con dân của tooiiiiiiiii :)))



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net