ptbh đầu-Q2 C52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cực cao.

Đương nhiên, khả năng gặp được cơ hội như vậy rất thấp, tình hình chung thì chiêu thức ma pháp cấp cao thấp đều xét trên uy lực của nó.

Theo ba phương diện cơ bản quyết định thực lực đó có thể thấy, các thế lực trên đại lục như học viện, học phái, gia tộc, quốc gia quân đội, v.v... đều có ưu thế lũng đoạn minh pháp cao đẳng và chiêu thức lưu truyền.Thường nhân không có nền tảng mà muốn luyện tập những chiêu thức hoặc minh pháp đó, trừ việc gia nhập các thế lực thì gần như không còn cách nào khác.

Nếu số mệnh may mắn gặp được minh pháp hoặc chiêu thức tiền nhân lưu lại ở một nơi nào đó để rồi đi tắt, giống như các tiểu thuyết võ hiệp kinh điển, chẳng qua đều là cơ duyên chỉ có thể ngộ mà khó có thể cầu.

Âu La đại lục rất rộng lớn, phía bắc của đại lục có địch nhân vĩnh viễn của nhân loại - Thú tộc. Mà tuyệt đại bộ phận phía đông đại lục do các ma thú cấp cao chiếm giữ, theo truyền thuyết thì ở vùng đất xa hơn nơi ở của các ma thú phương đông còn có một chi nhánh văn minh ma pháp cường đại. Còn phía tây đại lục có các chủng tộc hắc ám thần bí khó lường.

Tóm lại, đây còn xa mới có thể vẽ ra được chính xác bản đồ của toàn thế giới như ở địa cầu. Hết thảy đều đang chờ khai phá và thăm dò, chính là một đại lục thần kỳ, một thời đại sang tạo ra truyền thuyết.

Thân ở trong thế giới và thời đại như vậy, Trùng Dương đương nhiên cũng bừng bừng nổi dậy hùng tâm. Mà xuyên việt mang đến cho hắn ưu đãi duy nhất chính là, từ khi còn trẻ đã bắt đầu có suy nghĩ già dặn của người trưởng thành, làm cho hắn dần dần dậy thì sớm hơn nhiều so với những đứa trẻ khác. Cuồi cùng, hắn cũng được Phổ Thụy Tư Lan triệu tập tham gia thi tuyển để vào học tại Lôi Ân đế quốc đệ nhất ma pháp học viện

Nhưng cho đến năm học thứ tư tại học viện thì ác mộng giáng xuống.

Dù Trùng Dương cố gắng thế nào, tốc độ tích lũy ma lực của hắn cũng tăng lên rất chậm, cảm giác như trong cơ thể đã ngập đầy nó, bất kể thế nào cũng không thể thu nhập thêm nữa.

Thử hết các loại biện pháp, cuối cùng hắn chỉ có thể ngửa mặt lên trời tuyệt vọng, giác ngộ rằng mình dù sao cũng không thể trở thành một anh tài ngút trời của Phổ Thụy Tư Lan mà chỉ có thể tới tu vi của một ma pháp sư cấp ba liền không không thể tiến thêm được nữa, chỉ là phàm nhân mà thôi.

Hắn trở thành đệ tử lưu ban đầu tiên của Phổ Thụy Tư Lan.

Đế quốc đệ nhất ma pháp học viện truyền thừa đã nghìn năm nhưng từ trước hắn tới giờ vẫn chưa từng có đệ tử lưu ban. Bất cứ ai đã tiến vào Phổ Thụy Tư Lan, thấp nhất cũng thuận lợi tốt nghiệp được ma pháp sư cấp bảy. Mà Trùng Dương, phá vỡ vinh quang của Phổ Thụy Tư Lan, đương nhiên phải chịu đựng sự kinh ngạc, khó hiểu, hèn mọn, ánh mắt chế ngạo... Sự cười nhạo và vũ nhục cũng bắt đầu từ đó, nhưng vẫn chưa hề dừng lại.

Bởi vì Phổ Thụy Tư Lan căn bản là chưa từng có điều khoản xử lý đệ tử lưu bản, Trùng Dương lại không hề có ý định chủ động rời đi, học viện chỉ còn có thể để hắn ở lại, tính đến nay đã sáu năm.

---

Bài thi cuối cùng cũng xong, Trùng Dương vẫn luôn ngủ gà ngủ gật giờ cũng đã tỉnh lại, trên mặt lại hiện lên nụ cười ngây ngô, hờ hững đi cùng với các đệ tử ra khỏi điện phủ, đi vào hành lang, một mình rời khỏi đám đông.

Vào giữa trưa, ánh nắng tươi sáng mà không gắt chiếu rọi lập lòe lên những ma dược thảo hai bên hành lang. Một làn gió nhẹ thổi qua, phiến lá xanh nhạt thản nhiên phát tán ra khí tức dược thảo nhàn nhạt vào song cửa, khiến cho người ta cảm thấy tâm tình vui vẻ, thoải mái.

Trùng Dương theo hành lang u ám đi ra vườn, lập tức bị bao trùm trong ánh thái dương huy hoàng. Sự tương phản giữa bóng tối và ánh sáng khiến hắn hơi nhăn mắt.

Xuyên qua khu vườn, tới hành lang cuối ở phía đối diện có một phòng kho bị bỏ quên. Năm năm trước, Trùng Dương dùng một số thủ đoạn, được cho phép cải tạo phòng bỏ quên này thành căn phòng dành riêng cho hắn.

Dùng ma pháp trượng gõ gõ lên cơ quan ma pháp trên cửa, tiếng khóa mở tương ứng, Trùng Dương đẩy cửa đi vào. Nghênh đón hắn là một luồng hương vị dược liệu nồng đậm vô cùng.

Bên trong rất rộng rãi, tường bên trái đặt một cái bàn gỗ sam rất dài, trên bàn đặt đủ các loại dụng cụ thủy tinh, hoặc bình hoặc lọ, hoặc các tấm da dê cuộn vào, trải ra, những vụn nguyên liệu dược thảo còn sót lại, thậm chí cả da lông, xương thịt ma thú, v.v... bởi vì lười dọn dẹp mà trông có vẻ rất bề bộn.

Còn bên trái, dưới chiếc cửa sổ lớn, là một chiếc bàn học, trước bàn là một chiếc ghế bành mềm. Trên bàn bừa bãi các loại giấy tờ, sổ sách. Bên cạnh bàn là một chiếc giá sách giản dị với không dưới trăm bộ sách các loại.

Trùng Dương đóng cửa, ngồi lên ghế, kéo ngăn kéo ở bên phải ra, hắn chuẩn bị bữa trưa từ buổi sáng - bánh bao đen nhân thịt bò, thêm một ít sữa dê.

So sánh với nhà ăn chuyên cung cấp các loại cao lương mỹ vị cho các đệ tử thì bữa trưa như vậy quả thực là quá mức đơn sơ. Nhưng Trùng Dương cũng không để ý hương vị của bữa ăn thế nào, hơn nữa hắn cũng chẳng có bằng hữu nào trong học viện, cho nên đi đến nhà ăn quả là vô nghĩa, nếu không cần là không đi.

Trùng Dương gặm một miếng bánh, uống một ngụm sữa dê, trong đầu đang nghĩ đến màn kỳ diệu trong khi thi sáng nay.

- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Ma pháp biến dị? Biến dị ma pháp của ma pháp sư cấp ba, có thể khiến ma pháp đạo sư cấp áo nghĩa phải sợ hãi?

Gương mặt đáng sợ chợt lóe lên trong ngọn lửa rồi biến mất, hắn nhìn thấy rất rõ, hơn nữa còn thấy được ánh mắt trên gương mặt đó chính là đang hướng về hắn. Trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy khủng bố nhưng dường như không bị kinh sợ như ba vị đạo sư.

- Thôi, chỉ là ngẫu nhiên mà thôi...

Trùng Dương ngẫm lại, nếu dựa vào đột biến ngoài ý muốn này để thăng lên cấp bốn thì quả thật là thú vị.

Sau khi chậm rãi ăn bữa trưa không tính là mỹ vị nhưng cân đối dinh dương, Trùng Dương lau sạch mặt bàn, rút ra một tờ giấy ma pháp đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận trải lên mặt bàn, sau đó dùng tay phải rút một cây bút lông màu đỏ lửa từ trong hộp đựng bút ra, chấm vào mực ma pháp đã được điều chế tốt, dùng ngòi bút nhọn màu đỏ nhẹ nhàng chạm lên tờ giấy.

Hít một hơi thật sâu, ngưng tụ tinh thần, ấn lên ngòi bút, khiến cho nó trượt lên trên mặt giấy theo quy luật. Một đường mực đỏ thắm liền mạch, không hề đứt đoạn, uốn lượn mềm mại... dần dần tạo thành một đồ án huyền ảo, phức tạp.

Đây là quyển trục hỏa hệ ma pháp cấp ba - "Luyện hỏa thuật"

Trùng Dương ngưng thần tĩnh khí, ánh mắt lập lòe như ánh sao, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp, điều động ma lực bản thân theo ngòi bút và đường mực, phó mặc cho lực lượng ma pháp thần kỳ dùng ma tinh thủy hỏa hệ vẽ lên trên tấm giấy làm bằng da của xích mao độc giác thú (3) đã ngâm tẩm trong suốt 49 ngày.

Cổ tay phải của hắn xoay chuyển linh hoạt, khi thì hờ hững như rùa, khi thì thoăn thoắt như long xà uốn lượn, đến cuối cùng hơi ấn mạnh ngòi bút một chút. Lập tức, màu mực đỏ thắm theo ngòi bút chảy mạnh xuống, giống như chém xuống một đao, khép kín hoàn toàn đồ ngôi sao sáu cánh phức tạp trên mặt giấy.

Ông... Một tiếng trầm đục, chỉ thấy trên mặt giấy nở rộ hào quang màu đỏ, một dấu hiệu ngọn lửa chợt lóe lên giữa đồ án ma trận rồi biến mất, lập tức ảm đạm, tĩnh lặng trở lại.

Trùng Dương buông bút lông chim, cẩn thận cuộn tấm giấy lại thành trục, buộc nó lại bằng một sợi dây có đánh dấu, tùy tiện kéo ngăn kéo bên trái, đặt nó vào cùng với những ma pháp quyển trục khác được cất cẩn thận bên trọng. Lập tức lại rút ra tờ giấy ma pháp thứ hai, chấm bút vào mực...

Dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào chiếc cửa sổ hình vòm, vẻ mặt chuyên chú bên bàn viết của Trùng Dương giống như một nhân vật trong bức tranh sơn dầu vậy.

Hỏa hệ ma pháp quyển trục cấp ba "Luyện hỏa thuật" là một trong những quyển trục ma pháp tiêu hao lớn nhất ở chợ, bình thường dùng trong phòng bếp của các quý tộc, phối hợp cùng với các dụng cụ làm bếp đặc chế, có thể làm cho đầu bếp không chế ngọn lửa một cách chính xác, càng dễ dàng chế biến được nhiều cao lương mỹ vị.

Một hộ gia đình quý tộc, mỗi ngày phải tiêu hao ít nhất là một quyển trục. Toàn bộ các gia đình quý tộc tại đế đô phồn hoa này, thậm chí cả các thương nhân giàu có nữa, số lượng quyển trục luyện hỏa tiêu hao mỗi ngày quả là một con số cực kỳ khổng lồ. Bởi vậy, loại quyển trục cấp ba này vẫn là cung không đủ cầu.

Chế tạo và tiêu thụ quyển trục luyện hỏa thuật, chính là nguồn kinh tế chủ yếu của Trùng Dương. Trong vòng một ngày, hắn tự quy định cho mình phải chế tạo đủ số lượng là mười hai chiếc. Nếu đang làm bị thất bại một lần, phải bổ sung thêm ba chiếc, hôm nay không bổ sung xong thì ngày hôm sau phải làm bù cho đủ.

Yêu cầu hà khắc với bản thân như vậy, nếu để các chế tạo sư chuyên làm ma pháp quyển trục khác biết được, chắc hẳn sẽ cảm thấy không thể tin nổi.

Bởi vì chế tạo ma pháp quyển trục là công tác cực kỳ tinh tế. Bất kể chuẩn bị bút, giấy hay mực, chỉ cần có chút sai lệch nhỏ bé, ma lực phát ra có chút hỗn độn là cấu trúc ma trận trên mặt giấy rất có thể sẽ hỏng toàn bộ.

Ma trận một khi hỏng mất, đó là chế tạo thất bại. Nói chung, ma pháp sư bình thường chế tạo quyển trục chỉ có xác xuất thành công không đến ba mươi phần trăm. Mà pháp sư trải qua chuyên môn tu luyện thuần thục, xác xuất thành công mới có thể đạt tới trên năm mươi phần trăm, nhưng chỉ cần đạt tới xác xuất thành công bảy mươi phần trăm liền có thể xưng là quyển trục chế tạo sư cực kỳ tinh anh rồi.

Lấy ma lực của ma pháp sư cấp ba, một ngày làm mười hai chiếc, cho dù là tiêu chuẩn chế tạo tinh anh cũng cực kỳ miễn cưỡng, hơn nữa phải phạt làm ba chiếc bù cho một chiếc bị hỏng thì đơn giản là người ta không thể chấp nhận nổi.

Vậy mà chính gã đệ tử lưu ban trong vạn năm Trùng Dương này, từ khi bắt đầu học chế tạo ma pháp quyển trục đầu tiên, tổng số lần chế tạo thất bại không vượt quá hai mươi lần!

Những công tác tinh tế mà ma pháp sư bình thường cần làm rất cẩn thận, hắn đều có thể làm một cách rất tự nhiên. Đây đều là bởi vì hắn có thể dễ dàng khống chế tốt ma lực dung hợp trong mỗi một giọt mực. Mỗi lần hạ bút, hắn đều có thể cảm giác được chính xác toàn bộ bộ đồ án ma trận đang cấu thành như thế nào.

Xét đến cùng, Trùng Dương có loại thiên phú siêu nhân này chính là bởi vì từ nhỏ hắn đã bắt đầu suy nghĩ những việc phức tạp của người trưởng thành, cuối cùng tạo thành tinh thần lực cường đại dị thường.

Trùng Dương hết sức chăm chú chế tác quyển trục luyện hỏa thuật, gần như không cảm giác được giữa cửa sổ sau lưng có bóng dáng một luồng lửa đang như ẩn như hiện.

- Khặc khặc khặc, chế tạo quyển trục một cách trơn tru, khống chế ma lực chính xác... Tinh thần lực cường đại như vậy, chính là người từ trước tới giờ ta vẫn tìm!

Bên trong ngọn lửa, một gương mặt dữ tợn khàn khàn thì thầm.

1. Áo nghĩa: chân lý, bản chất

2. Chiểu trạch: đầm lầy

3. xích mao độc giác thú: Thú một sừng lông đỏ

Lửa cháy bát hoang

Tác giả: Hà Thư

Quyển 1: Sen hồng trong Địa ngục

Chương 3: Sau lưng có mắt

Dịch: VCD

Chúc mừng Sinh nhật VĂN ĐÀN tròn 1 tuổi!

Mời đọc

Lấy ma lực làm nguồn sinh lực, lấy tinh thần để khống chế, sử dụng ma pháp, đây là bản chất của ma pháp sư.

Nhưng nếu nói đỉnh cao nghiên cứu về ma lực của Âu La đại lục thì việc nghiên cứu đối với tinh thần lực lại chỉ mới bắt đầu. Đó là bởi vì ma lực có thể tu luyện tăng lên, nhưng trình độ của tinh thần lực lại không tăng trưởng tương ứng.

Trùng Dương tu luyện ma lực, tăng tới cấp ba liền không thể tăng thêm, bị xác định là thiếu hụt ma lực không thể vượt qua, không có thuốc nào cứu được.

Nhưng phương diện tinh thần lực của hắn lại vượt xa nhận thức bình thường trên đại lục. Bởi vậy, việc chế tạo ma pháp quyển trục thành công trăm phần trăm quả thực là nằm mơ đối với các ma pháp sư khác, nhưng đối với hắn lại chỉ là yêu cầu cơ bản đối với bản thân mà thôi.

Nếu đã định làm ma pháp sư cấp ba, vậy phải làm ma pháp sư cấp ba giỏi nhất!

Đây là tín niệm được lập lại sau một lần tuyệt vọng khắc cốt minh tâm của Trùng Dương. Tín niệm này đã giúp đỡ hắn ở lại học viện, chịu được những trêu cợt và vũ nhục, cắm mặt học tập, tu hành.

Quyển trục học, dược phẩm học, thảo dược học, ma thú học, ma khí học, ma trận học... là ma pháp học viện tổng hợp đệ nhất của đế quốc, lượng tri thức lưu trữ tại Phổ Thụy Tư Lan quả thực vô cùng khổng lồ và phong phú. Sáu năm qua, Trùng Dương dùng toàn bộ thời gian nghiên cứu từng chi nhánh ma pháp trong khả năng của một ma pháp sư cấp ba, chưa từng có lúc nào nhàn rỗi.

---

Dừng bút, trận thành, quyển trục phát ra tia sáng quen thuộc, dấu hiệu ngọn lửa chợt lóe rồi biến mất. Trùng Dương làm thật tốt quyển trục luyện hỏa thuật thứ mười hai của mình, sau khi cất vào ngăn kéo mới thở phào một hơi, khẽ day day huyệt Thái Dương của mình.

Hắn đang ngồi trên ghế trong chốc lát, đột nhiên trợn mắt, quay đầu nhìn cửa sổ phía sau lưng!

Chỉ thấy ngoài cửa sổ, trời đã chạng vạng, sắc trời ửng đỏ thật diễm lệ.

"Ảo giác..." Trùng Dương nhíu mày. Khi chế tạo quyển trục, sau lưng thường có một cảm giác kỳ quái, giống như có người đang nhìn chằm chằm vào lưng mình, thực sự có chút không thoải mái.

Là quá mệt mỏi sao?

Nghỉ ngơi một hồi, Trùng Dương đứng dậy, mặc pháp bào, đi ra khỏi phòng.

Trong điện phủ khổng lồ bày từng dãy bàn dài đến trăm thước, còn trên bàn là vô số các món ăn rực rỡ muôn màu cùng với đầy đủ các đồ dùng ăn uống. Đây chính là phòng ăn lớn của học viện Phổ Thụy Lan Tư.

Lúc này vừa mới bắt đầu bữa tối, vẫn còn chưa có nhiều đệ tử đến đây. Trùng Dương cầm một bộ đồ ăn, lấy một miếng thịt bò và chút nước hoa quả, sau đó tới một góc sáng sủa, yên tĩnh, lặng lẽ dùng cơm một mình.

Hoặc là sớm nhất, hoặc là cuối cùng, Trùng Dương vẫn có thói quen cố ý tránh giờ cao điểm của mọi người từ nhiều năm nay. Là đệ tử lưu ban duy nhất trong học viện, nổi tiếng như vậy, chỉ cần tránh chỗ tụ tập đông người, hắn sẽ tránh được không ít ánh mắt bất hảo, cho nên tránh được là nên tránh.

Bữa sáng và bữa trưa trốn trong căn phòng tối tăm của mình, chỉ có bữa tối mới có thể đến nhà ăn, chiếm cứ một góc không ai chú ý... Trùng Dương đã sống những ngày cô độc như vậy trong nhiều năm.

Hắn nhẫn nhục, thầm nghĩ phải học thật giỏi một số thứ, không muốn gây bất cứ phiền toái nào, nhưng... phiền toái cứ đến gây chuyện với hắn.

Đề Mỗ Hưu Ân và vài bằng hữu đồng cấp cười cười nói nói tiến vào nhà ăn, lơ đang liếc mắt thấy Trùng Dương ở trong góc, hơi sửng sốt, khẽ nhếch miệng lộ ý đồ bất hảo.

- Này, các ngươi xem kìa.

Hắn vỗ vỗ vai bằng hữu, ý bảo họ nhìn về phía góc

- Tên kia... hôm nay chơi trội, chúng ta tìm hắn "Thỉnh giáo" chút nhỉ?

Cả đám thiếu niên cười ha hả, chỉ trỏ về phía Trùng Dương.

Trùng Dương vẫn làm như không thấy, tốc độ cắt miếng thịt bò lại càng nhanh thêm một chút, hy vọng mau chóng ăn xong miếng cuối cùng để rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

- Này, đệ tử lưu ban!

Được Đề Mỗ dẫn dắt, bốn năm thiếu niên đi về hướng Trùng Dương, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười khinh miệt, giống như mèo đang vờn chuột vậy.

Trùng Dương chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười mộc mạc.

- Ngươi gọi ta?

- Trừ ngươi ra, ở đây còn có ai là đệ tử lưu ban?

Đề Mỗ đi tới bên cạnh Trùng Dương, vỗ vỗ vai hắn, cười nói một cách độc ác

- À, ta vốn định gọi tên ngươi, nhưng ta chợt quên mất đại danh của tiền bối, xấu hổ quá, đừng để ý, ha ha...

Lập tức vang lên một tràng cười.

- Không hề gì... không...

Thái độ của Trùng Dương vẫn không thay đổi, cười ngây ngốc nói

- Ta cũng không nhớ rõ tên ngươi, đồng học... các ngươi tìm ta có chuyện gì?

- Không có chuyện gì, chỉ là thấy bộ dáng co ro của một đệ tử lưu ban quả là đáng thương, cho nên đến thăm hỏi ngươi chút. À, tiện thể hỏi một câu, sáng nay đệ tử lưu ban tiền bối đã dùng thủ đoạn gì để gian lận khi thi vậy?

Đề Mỗ ngồi xuống bên cạnh Trùng Dương, tùy tiện cầm lấy ly nước uống, nói, ánh mắt nhìn Trùng Dương tràn ngập khiêu khích.

Trong học viện, gian lận khi thi bị xem là trọng tội, sẽ bị xử phạt cực kỳ nghiêm khắc. Đề Mỗ nói như vậy, chẳng khác gì đổ một chậu phân lên đầu Trùng Dương, quả thực là khinh miệt vô cùng.

- Ta không gian lận.

Đôi mắt Trùng Dương khẽ nhíu lại, nói.

- Thúi lắm, ai chẳng biết rằng đời này ngươi không thể nào thăng nổi lên cấp bốn, không thuốc nào cứu nổi việc thiếu hụt ma lực! Không gian lận thì làm sao có thể được Toa Lai Na đạo sư cho chín điểm?

Một thiếu niên bên cạnh khinh bỉ nói.

- À, chắc chắn là đã giấu ma pháp quyển trục trong ống tay áo rồi.

- Không, hẳn là dùng thuốc, một khi sử dụng liền phát huy ngay, mà không để lại dấu vết, không bị đạo sư phát hiện.

- Đệ tử lưu ban, thủ đoạn giỏi quá, dạy bọn ta nhé?

Mấy thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi vây quanh một thanh niên hai mươi tuổi, tùy tiện chế nhạo hắn. Các đệ tử khác trong nhà ăn nhìn thấy cảnh đó đều thờ ơ, lạnh nhạt hoặc không thèm nhìn.

Thấy Trùng Dương đứng giữa đám người chế nhạo mình nhưng chỉ biết cười ngây ngô chống đỡ, trong lòng Đề Mỗ có cảm giác chinh phục, nhưng cũng dần dần cảm thấy khó coi.

Không có tự tôn, ngây ngốc không biết phản kháng, nếu vẫn tiếp tục bắt nạt như vậy cũng chẳng có gì là vẻ vang. Không lâu sau, đám người Đề Mỗ cảm thấy trêu đùa chán, liền nghênh ngang bỏ đi.

Trùng Dương yên lặng ăn xong miếng thịt bò cuối cùng, đứng lên, đi ra khỏi nhà ăn. Khi đi ngang qua một vài nữ đệ tử ma pháp sư cấp hai, hắn nghe thấy rõ từ "thằng ngốc" với giọng điệu khinh bỉ hoặc thương hại, nhưng hắn vẫn bước bình thản, không hề có dấu hiệu dừng lại.

Thư viện.

Trùng Dương đi thẳng tới giá sách ở sâu phía trong, tới khu vực dược phẩm học cấp năm, rút ra năm sáu quyển sách rất nặng từ vị trí quen thuộc, "Luận hiệu dụng liệu dưỡng của dược phẩm cấp năm", "Tâm tạng của ma pháp sư", "Một số diệu dụng của câu ngả thảo", "Dòng xoáy phản ứng nhân quả"...

Trùng Dương ngồi xuống chiếc bàn trong cùng, rút giấy bút ra khỏi ống tay áo, bắt đầu lật xem từng quyển một, vừa suy tư vừa ghi chép, chìm sâu vào trong thế giới nghiên cứu dược phẩm.

Dược phẩm ma pháp cũng giống với quyển trục ma pháp, đều là những chi nhánh hết sức quan trọng của ma pháp giới. Bất kể là phụ trợ chiến đấu, tu luyện hay trị liệu thương thế bệnh tật đều không thế bỏ qua dược phẩm ma pháp.

Trùng Dương cẩn thật lật xem những nội dung mình cảm thấy hứng thú, cũng không thèm nhìn tay phải, vẫn thuần thục ghi chép những điều khó hiểu nhất hoặc lý giải tâm đắc của bản thân, bao gồm phương hướng nghiên cứu, phương pháp thí nghiệm và phối chế, các công thức, v.v...

Vẻ mặt hắn cực kỳ chuyên chú, khuôn mặt bất động, đôi mắt xoay chuyển. Một khi thấy điểm quan trọng, suy tư đến chỗ mấu chốt, hai tròng mắt liền bắn ra tinh quang sáng quắc, tay phải viết như rồng bay phượng múa, nguệch ngoạc những ký hiệu hoặc mật mã mà chỉ mình hắn có thể hiểu nổi.

Dược phẩm ma pháp, ma pháp sư cấp một có thể chế tạo dược phẩm cấp một, ma pháp sư cấp hai có thể chế tạo dược phẩm cấp hai, cứ thế suy ra, dược phẩm cấp năm thì phải ma pháp sư cấp năm mới có thể chế tạo được.

Lý luận là như vậy nhưng trên thực tế, ma pháp sư cấp năm có thể chế tạo ra dược phẩm cấp năm có thể nói hiếm như lông phượng, sừng lân! Bởi vì mỗi một cấp độ, phẩm chất tăng lên đều khiến mức độ khó khăn khi chế tạo tăng lên rất lớn.

Dược phẩm cấp một, cấp hai, khi điều chế đều có phản ứng rất rõ ràng như trạng thái biến hóa, ngưng kết, cô đọng, biến sắc, v.v... Nhưng dược phẩm từ cấp ba, cấp bốn trở lên thì phản ứng biến hóa của dược liệu trở nên cực kỳ bí mật.

Ví dụ như dược phẩm gia tốc, cần phải cho mười loại dược liệu đều là chất lỏng màu đen vào, đến cuối cùng luyện chế thành công mới có thể biến thành màu trong suốt. Nhưng khi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC