ptbh đầu-Q2 C52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lửa cháy bát hoang

Tác giả: Hà Thư

Quyển 1: Sen hồng trong Địa ngục

Chương 1: Đệ tử lưu ban

Dịch: VCD

Chúc mừng Sinh nhật VĂN ĐÀN tròn 1 tuổi!

Giới thiệu

Ưu nhã, hoa lệ, tàn khốc ...... đây là ma pháp, đây là ma pháp thế giới.

Rennes đế quốc đệ nhất ma pháp học viện, một hỏa hệ đệ tử lưu ban có ma lực khuyết hãm mà nhận đủ loại trào phúng, trêu chọc, vào một ngày bất ngờ triệu hồi một hỏa nguyên tố tinh linh thần bí cổ quái.

"Trên thế giới, không có cái gì là không thể bùng cháy."

Tinh linh nói như thế.

Sau đó

Truyền thuyết khởi đầu ......Lửa Cháy Bát Hoang

Mời đọc

Thạch điện được vô số tinh thạch sáng trưng chiếu rọi, bên trong có hơn trăm nam nữ đệ tử mặc các ma pháp sư bào màu sắc khác nhau đang ngồi chỉnh tề. Trước mặt họ là một bình đài hơi cao, phía bên phải trên đài có ba ma pháp đạo sư đang ngồi.

Lúc này, lão giả mặc trường bào màu vàng trong đám đạo sư ánh mắt nghiêm nghị, trung niên nam tử mặc trường bào màu tím thì mặt mũi ôn hòa, còn nữ tử trường bào màu lam thì vẻ mặt thanh tĩnh. Cả ba đang dùng ánh mắt khác nhau cẩn thận đánh giá bên trái bình đài: một đệ tử trẻ tuổi đang điều khiển pháp trượng thi triển ma pháp.

Ma pháp đệ tử thấp giọng niệm chú ngữ cơ bản của ma pháp cấp thấp thuộc cấp bốn, dùng sức chỉ pháp trượng trên có gắn những viên bảo thạch màu xanh biếc lớn cỡ quả trứng ngỗng về phía trước, miệng hô:

- Phong tinh triệu hoán!

Lập tức chỉ thấy chỗ pháp trượng chỉ vào đột nhiên lóe lên một màn sương sáng màu lục dày đặc mà nhu hòa, nhanh chóng nhưng tụ trong hư không thành một hình dáng đặc biệt, giống như một con chim ưng đang giương cánh bay liệng! Chim ưng màu lục vậy đôi cánh, mang theo một quỹ tích lục quang mơ hồ phía sau, lượn vòng quanh đệ tử ba vòng rồi biến mất.

Đệ tử toát mồ hôi trán, trong mắt thoáng hiện lên vẻ tự đắc, nhẹ nhàng hít một hơi, giơ pháp trượng lên, quay mặt về phía ba vị đạo sư.

- Làm khá lắm.

Trung niên nam tử đạo sư đầu tiên, đeo một đôi mắt kính màu bạc, mặt mũi ôn hòa, mỉm cười đánh giá.

- Khi niệm chú văn thì không được lưỡng lự, phong tinh nguyên tố ngưng tụ ra mới có thể hùng hậu rõ ràng như thực chất, thời gian lâu dài, điều khiển cũng linh hoạt hơn... Chín điểm, thông qua!

Lời vừa dứt, từ đám đệ tử đang ngồi ngay ngắn dưới đài liền truyền đến những tiếng xì xầm. Nghe được những tiếng bàn luận hâm mộ, ánh mắt của đệ tử trên đài liền lộ vẻ kiêu ngạo, khẽ nhếch môi, toát lên một nụ cười đắc ý.

- Không tệ...

Lão giả đạo sư bên phải nam tử chỉ thản nhiên nói một câu, cũng ghi chép ở trên bàn như nam tử nhưng chẳng nói điểm. Tuy nhiên, một số đệ tử dưới đài đã quen thuộc tính tình của lão giả liền biết, một câu "Không tệ" này sẽ được một điểm số không thấp.

- Đề Mỗ Tu Dạ, biểu hiện của ngươi không hổ là một trong mười đệ tử xuất sắc nhất năm nay. Theo tư chất của ngươi, hẳn là có thể tốt nghiệp trước thời hạn, vượt qua cấp bảy thành một Phong hệ lĩnh vực ma pháp sư.

Cuối cùng, nữ đạo sư trẻ tuổi mặc lam bào nói.

Nữ đạo sư này lông mi như vẽ, một đôi mắt biếc trong veo như dòng nước mùa xuân, duyên dáng nhấp nháy đầy hấp dẫn khiến người khác phái ở trước mặt phải nhộn nhạo tâm thần. Mà bộ lam bào giản dị kia không thể che giấu nổi nhũ phong cao đầy và kiều đồn tạo thành đường cong động lòng người, khiến không biết bao nhiều thầy trò lớn nhỏ trong học viện phải âm thầm thèm thuồng.

Được vị Băng Tuyết nữ thần đạo sư xinh đẹp của học viện tán dương, Đề Mỗ kiêu ngạo ngẩng cao đầu thêm, trong ánh mắt nhìn về phía đạo sư ngoài nét kiêu ngạo còn ẩn chứa một tia tham lam.

- Nhưng...

Nữ đạo sư nói tiếp một câu, khiến cho đệ tử thiên tài có chút tự phụ, trong lòng đang đắc ý và đầy dã tâm kia, khóe miệng vừa nhếch lên đã lập tức cứng lại.

- Động tác ngươi huy động pháp trượng thực sự cầu kỳ, hoa mỹ quá.

Nữ đạo sư như không để ý tới việc biến đổi sắc mặt của đệ tử, giọng trong trẻo, lạnh lùng, chậm rãi nói.

- Thi triển ma pháp không phải là biểu diễn. Bất kể là niệm chú văn hay huy động pháp trượng đều phải cố hết sức để làm thật nhanh gọn, liền mạch. Có thể thấy, về phương diện chú văn, ngươi đã tốn khá nhiều công phu, nhưng về phương diện điều khiển pháp trượng lại còn thiếu sót, cuối cùng là bộc lộ một chút hư vinh không nên có.

Nghe những lời này, những âm thanh ghen ghét, hâm mộ dưới đài đều ngừng lại một chút, lại thêm một chút tạp âm xì xầm, điều này khiến sắc mặt Đề Mỗ trở nên có chút khó coi.

Mà nam đạo sư ôn hòa bên cạnh cũng hơi bất đắc dĩ mở miệng nói với nữ đạo sư:

- Toa Lai Na, lần đầu tiên tham gia thi thăng cấp, Đề Mỗ thể hiện cũng đã khá hoàn mỹ. Không cần bình phẩm quá nghiêm khắc như vậy chứ?

- Ta cho hắn tám điểm.

Toa Lai na đạo sư thản nhiên nói

- Dựa theo tiêu chuẩn bài thi, quả thực hắn đã làm rất tốt cho nên ta sẽ không trừ điểm của hắn. Còn câu nói vừa rồi chẳng qua chỉ là một lần nhắc nhở mà thôi...

Đệ tử nọ vốn dương dương tự đắc cuối cùng bẽn lẽn lui xuống ngồi cùng với đám đệ tử dưới đài. Nhưng nhìn thấy vẻ khó coi của hắn, có người an ủi, có người lại có chút hả hê trong đáy lòng.

- Người tiếp theo, Trùng Dương Bố Lai Đặc.

Nam đạo sư lớn tiếng đọc tên tiếp theo, khuôn mặt hiền hậu chợt khẽ nhíu mày.

- Trùng Dương, chẳng lẽ chính là gã đệ tử lưu ban duy nhất trong cả vạn năm truyền thuyết?

- Nghe nói hắn đã năm lần thi để thăng từ cấp ba lên cấp bốn. Hắc hắc, lần này hẳn là lần thứ sáu rồi.

- Thực sự là mất hết thể diện Phổ Thụy Tư Lan! Một phế vật đáng xấu hổ! Sao còn chưa rời khỏi đây nhỉ? Những tiền bối muộn nhất cùng với hắn cũng đã tốt nghiệp từ năm trước rồi mà!

- Trời mới biết được, có lẽ vẫn mơ tưởng một ngày nào đó có thể đột phá...

- Đã trở thành đồ bỏ đi như vậy, còn mơ tưởng gì nữa chứ?

- Hình như bởi vì thiếu ma lực... Người như vậy chẳng lẽ giám thị thi đầu vào của Phổ Thụy Tư Lan bị mù sao?

Đề tài thảo luận về tên đệ tử lưu ban cả vạn năm lập tức dậy lên, thay thế cho vấn đề của Đề Mỗ.

Đệ tử ngồi ở góc trong cùng, mặc kệ từng hồi xì xào khinh thường hoặc nói móc, đứng lên rõ ràng cao lớn, thành thục hơn hẳn so với các thiếu niên, thiếu nữ đệ tử tuổi mười ba, mười bốn ở đây.

Hắn tóc đen mắt đen, thân mặc một bộ áo bào màu đỏ sậm, tay cầm một cây pháp trượng có đỉnh hình bán nguyệt, trên đỉnh pháp trượng cũng khảm bảo thạch màu đỏ, ý nghĩa hẳn là hỏa hệ ma pháp sư.

Giữa những âm thanh phỉ báng không hề che dấu, thanh niên đệ tử này vẫn mang một bộ mặt tươi cười, từ chỗ ngồi của mình đi tới phía trên, nhìn ba vị đạo sư, cúi đầu thật sâu, gập người chín mươi độ, sau đó mới ngẩng đầu lên, cười ngây thơ, trong nụ cười còn thêm nét nịnh nọt, lấy lòng.

Nam đạo sư khẽ thở dài trong lòng, sự chán nản vốn có đối với đệ tử lưu ban mặt dày mày dạn, lớn tuổi nhất học viện này lập tức tan biến. Đối với nụ cười của đệ tử này, ngoại trừ sự buồn cười, hắn còn cảm thấy có chút chua xót thê lương. Hắn mềm lòng, nhìn đệ tử này, trong mắt hiện lên chút thương hại.

Lão giả chỉ liếc Trùng Dương bằng một con mắt, liền hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại, hiển nhiên là không có tâm lý thông cảm như nam đạo sư. Đối với các đệ tử lưu ban bất tài, hắn vẫn coi thường, chẳng thèm để mắt.

Nhưng nữ đạo sư Toa Lai Na lại nhìn Trùng Dương thật sâu, đôi mắt xinh đẹp chợt nhấp nháy, hai ngón tay phải trắng nõn chợt vuốt ve nhè nhẹ lên vài sợi tóc đen dài mượt mà buông xõa.

Đây là một thói quen khi suy nghĩ của nàng từ thuở nhỏ. Khi nàng nhìn một người mà làm động tác này, có nghĩa là nàng đang rất chăm chú đánh giá người đó, muốn lột bỏ toàn bộ mặt nạ che giấu bề ngoài, nhìn thẳng vào bản chất của hắn.

Nhưng Trùng Dương vẫn chỉ bằng thái độ đơn giản và chân thành nhất đối diện với nàng, vẫn chỉ có nét kính sợ và lấy lòng.

- Im lặng!

Nam đạo sư tỏ vẻ không còn kiên nhẫn đối với nhưng tiếng bàn luận phía dưới.

Thấy đạo sư nổi giận, phía dưới lúc này mới nín lặng, nhưng vẫn dùng ánh mắt biểu lộ sự khinh thường đối với người trên đài.

- Ngươi có thể bắt đầu được rồi.

Nam đạo sư quay sang nói với Trùng Dương

Trùng Dương gật gật đầu, mặt vẫn giữ nụ cười ngây ngô, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Hắn hiểu được thực lực của mình, biết rằng lần này vẫn không thể qua nổi. Có điều bởi vì chế độ của học viện nên không thể không tham gia cuộc thi cùng các đệ tử khác, đành chấp nhận mỗi năm phải chịu khổ sở một lần.

- Hỏa tinh triệu hoán!

Trùng Dương tụng niệm chú ngữ cấp thấp của ma pháp cấp bốn, khẽ vẫy pháp trượng, trên đỉnh của pháp trượng bỗng bốc lên một màn sương đỏ. So sánh với màn phong tinh triệu hoán vừa rồi của Đề Mỗ, mức độ thua kém thậm chí còn không bằng một nửa.

Vừa thấy tỉ lệ của màn sương ma pháp như vậy, Tây Đức đạo sư liền nhíu mày: quả nhiên năm nay vẫn vậy sao? Chú ngữ, trượng động, các phương diện đều thực hiện rất tốt, nhưng ma pháp vẫn không thành công. Thiếu hụt ma lực rốt cuộc là không thể bù đắp nổi.

Nhưng ngay khi hắn đang nghĩ như vậy, màn sương đỏ được Trùng Dương thi triển ra tưởng như sắp biến mất chợt tụ tập, ngưng kết lại, hình thành một ngọn lửa màu đỏ sẫm. Sau đó ngọn lửa bắt đầu bùng lên bên trong màn sương trông cực kỳ quỷ dị, thậm chí còn lóe lên một bộ mặt ác ma đáng sợ đang cười lớn rồi biến mất!

- Cái gì!?

Tây Đức hoảng sợ, trong nháy mắt vừa rồi, hắn cảm thấy bị lạnh ớn thấu xương bao phủ khắp toàn thân trước giờ chưa từng có. Lão đạo sư Tát Nhĩ Sâm vẫn đang nhắm mắt không thèm nhìn bỗng nhiên mở mắt, vươn trảo triệu hồi ma pháp trượng rối rắm dây dợ của mình từ trong không gian ma pháp ra, nắm chặt trong tay, trợn trừng mắt như đang gặp phải đại địch!

Còn nữ đạo sư đang cẩn thận soi xét thì lập tức mặt hoa biến sắc, lọn tóc đen đang nhẹ nhàng ve vuốt trong tay lập tức đứt đôi.

- Á? Đó là cái gì vậy?

Trùng Dương cũng biểu lộ thái độ kinh ngạc và mơ hồ. Chẳng hiểu vì sao lẽ ra phải thêm một lần thi pháp thất bại lại đột nhiên xuất hiện biến hóa quỷ dị này?

Dưới đài, các đệ tử chỉ thấy từ xa là Trùng Dương triệu hồi ra một màn sương vụng về, sau đó màn sương sắp tiêu tan chợt tụ tập lại thành một ngọn lửa lơ lửng rồi đột ngột biến mất. Sau đó, trong ba vị ma pháp đạo sư tài nghệ cao siêu thì hai người đột nhiên giật mình, một người thì tiến vào trạng thái chiến đấu, đối diện vẫn là đệ tử lưu ban ngây ngốc kia.

- Sao lại thế này?

- Á, chẳng lẽ là đệ tử lưu ban giở trò, chọc giận Tát Nhĩ Sâm đạo sư sao?

Đủ mọi loại phỏng đoán nổi lên, thậm chí cả người trong cuộc cũng không biết tại sao chính mình lại như vậy. Ba vị đạo sư chậm rãi bình tĩnh trở lại, quay mặt nhìn nhau.

- Có hỏa tinh triệu hoán mang hiệu quả tinh thần công kích sao?

Tây Đức cau mày nói.

- Chỉ một chút không để tâm vậy mà lập tức trúng chiêu.

Trùng Dương hơi sửng sốt, không nói gì, trên mặt lại hiện lên nụ cười chất phác.

- Không, cũng không phải là công kích tinh thần bình thường.

Toa Lai Na sau khi lấy lại tinh thần, sắc mặt dần bình thường, chậm rãi mở miệng nói

- Ta cảm thấy... đó hắn là một ma pháp biến dị nào đó mới đúng chứ?

Tát Nhĩ Sâm thu hồi pháp trượng. Hắn là người phản ứng bình tĩnh nhất trong ba vị đạo sư, cũng là người khoa trương nhất. Ngược lại với vẻ khinh thường lúc đầu đối với Trùng Dương, hiện tại hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt và đôi mắt Trùng Dương như muốn tìm xem có dấu vết gì để lại không.

Trùng Dương vẫn nụ cười vô hại, không giải thích cũng không thuyết minh. Hắn đã thi pháp xong, việc bình phẩm gì là của các đạo sư.

Các đạo sư bình tĩnh suy nghĩ hồi lâu mới thoáng nhìn nhau, cúi xuống ghi chép.

- Bất kể thế nào thì ta thực sự bị pháp thuật của ngươi dọa rồi. Lần này... cho ngươi tám điểm.

Tây Đức nói với Trùng Dương, mặt không hề mỉm cười. Dù đạo sư rộng lượng thế nào nhưng bị đệ tử ma pháp biến thành giật mình như vậy cũng không thể thoải mái nổi. Cho tám điểm coi như cực kỳ công chính rồi.

Trùng Dương hơi sửng sốt, lập tức mừng rỡ. Có điều trên mặt vẫn nguyên nụ cười vạn năm không đổi.

Dưới đài nghe vậy, sau một thoáng yên tĩnh chợt bộc phát ra thanh âm xôn xao kịch liệt.

- Tám điểm! Đệ tử lưu ban vạn năm được tám điểm!? Sao có thể như vậy!?

Đề Mỗ đứng trong đám học sinh kịch liệt phản đối. Lúc này hắn thực sự cực kỳ kinh ngạc, bởi vì điểm tám này được cho một đệ tử lưu ban vẫn bị coi là rác rưởi, vậy mà chỉ kém hắn có một chút. Điều này khiến nội tâm kiêu ngạo của hắn quả thực không thể chấp nhận nổi, nhất là vừa rồi hắn cũng chửi bới thứ rác rưởi này từ phía sau.

- Ta cho... chín điểm.

Toa Lai Na khẽ nhấp nháy đôi mi thanh tú, thần sắc phức tạp, nhưng trong đôi mắt có ý tán thưởng.

- Ma pháp phấn khích như vậy... bất kể là bằng cách nào mà tới... ta cảm thấy nó rất thú vị. Điều này rất hiếm có. Hơn nữa các chi tiết thi pháp cũng thật sự hoàn mỹ. Đối với ta mà nói, đây gần như là hoàn hảo không tì vết.

Ầm! Dưới đài quả thực như bị một hỏa cầu thuật bùng nổ.

Nếu là Tây Đức đạo sư cho điểm còn có thể miễn cưỡng quy về tính tình hòa hảo và thông cảm, nhưng thái độ và ngôn ngữ của Toa Lai Na đạo sư vẫn được mọi người ngưỡng mộ và mơ ước kia, nhất là trong đám nam đệ tử, quả thực là bùng nổ.

- Toa Lai Na đạo sư cho hắn chín điểm...

- Trời ạ, ta nhất định là đang nằm mơ!

- Đây là nhầm lẫn rồi!

Đề Mỗ vừa chiếm được tám điểm từ nữ đạo sư hắn vẫn hằng ngưỡng mộ, giờ này vẻ mặt đã tràn đầy mờ mịt. Hắn tám điểm, lại còn thêm một lời phê bình nghiêm khắc. Nhưng đệ tử lưu ban kia chín điểm, lại thêm một câu tán thưởng cực cao. Chênh lệch như vậy quả thực như lòng sông so với mặt biển, đả kích tâm linh hắn thật trầm trọng.

Đủ mọi loại ánh mắt và tâm tình đau khổ, chán ghét, khó hiểu, oán hận... như kiếm sắc hướng về phía Trùng Dương, nhưng vẫn bị vẻ cười ngây ngô của hắn bỏ qua hết.

Cuối cùng là Tát Nhĩ Sâm đạo sư, hắn không nói điểm.

Trùng Dương cũng không nhìn xem hắn viết gì mà chỉ mang theo chờ mong đối với điểm cuối cùng và nghi hoặc về khuôn mặt quỷ dị kia, tươi cười trở xuống vị trí của mình ở góc dưới.

Dưới đài vẫn đang ồn ào huyên náo, đại đa số đệ tử đều cho rằng đệ tử lưu ban lần này áp dụng sách lược xuất kỳ chế thắng (1), các đạo sư bị giật mình kinh sợ nên mới cho hắn điểm cao như vậy.

- Chín điểm... Đó là cái gì! Một ma pháp sư, chung quy lại là xem thực lực! Kỹ xảo đùa giỡn chỉ là vô dụng.

Đề Mỗ sắc mặt vô cùng âm trầm nhưng lời nói đủ thể hiện rất nhiều.

Các đệ tử bàn luận về vấn đề đa dạng kỹ xảo để cười nhạo thanh niên tóc đen đang cười ngây ngốc kia, tỏ vẻ khinh miệt cao cao tại thượng để giữ gìn tự tôn bản thân.

- Im lặng! Kế tiếp, Phù Lôi Nhã Hoắc Hoa Sâm

Mặc kệ các đệ tử nghĩ gì, Tây Đức đạo sư xoa xoa kính mắt của mình, lớn tiếng nói.

Tiếng hô im lặng của hắn cũng không đem lại hiệu quả cao lắm. Dù sao đệ tử lưu ban được điểm cao quả thực vẫn là chuyện gây chấn động, tuyệt đại đa số thiếu niên nam nữ không thể điều chỉnh tâm tình tốt ngay được. Nhưng vừa đọc cái tên kế tiếp ra, đám đệ tử bỗng nhiên tĩnh lặng, gần như tất cả đệ tử đều nhất trí một động tác quay đầu lại nhìn, hội tụ trên người một thiếu nữ tao nhã đang đứng.

Thiếu nữ này mặc trường bào có họa tiết màu vàng và màu lục, trên mặt mang theo nụ cười như làn gió xuân ấm áp, khí chất tao nhã cao quý, như một đóa úc kim hương (2).

Mới chỉ mười ba, mười bốn tuổi đã có sức hấp dẫn và hương sắc như vậy, nếu sau này nàng lớn thêm một chút, nhất định sẽ trở thành một bông hoa tuyệt đại nghiêng nước nghiêng thành.

Đề Mỗ và tuyệt đại đa số nam đệ tử đều nhìn về phía Phù Lôi Nhã với ánh mắt tràn ngập nóng rực của giống đực. Nhưng bộ bào phục khác hệ mà nàng mặc khiến bọn họ khó có thể nổi lên tâm ý khinh nhờn mà chỉ có thể ngưỡng mộ và kính sợ.

Màu vàng - địa hệ, màu xanh biếc - phong hệ.

Địa phong song hệ ma pháp sư!

Từ mấy trăm năm trước, Lâm Tề tông sư đã là địa phong song hệ ma pháp sư cực mạnh trên đại lục!

Danh ngôn chí lý của Lâm Tề tông sư "Nhân sinh sống trên mặt đất, hành tẩu trong gió, lấy địa hệ ma pháp làm gốc, phong hệ ma pháp phụ trợ, địa phong song hệ ma pháp sư là mạnh nhất." Mỗi một đứa trẻ có thiên phú ma pháp trước khi lần đầu tiên đến lớp đều đã nghe nhiều tới mức thuộc lòng.

Nếu ai có ma pháp thiên phú địa phong song hệ, trong mắt mọi người gần như chẳng khác gì có đường lớn thênh thang trở thành pháp sư huyền thoại!

Khi Phù Lôi Nhã mỉm cười nhẹ nhàng bước đi lên phía bình đài, ánh mắt mọi người đều dõi theo thân thể mềm mại của nàng... Chỉ có một người ngoại lệ.

1. Xuất kỳ chế thắng: dùng kế lạ để thắng lợi - bất ngờ giành thắng lợi vào lúc đối thủ không ngờ tới

2. úc kim hương: Tulip

Lửa cháy bát hoang

Tác giả: Hà Thư

Quyển 1: Sen hồng trong Địa ngục

Chương 2: Ma pháp thế giới

Dịch: VCD

Chúc mừng Sinh nhật VĂN ĐÀN tròn 1 tuổi!

Mời đọc

Không chút nào hứng thú đối với việc toàn bộ mọi người tập trung ánh mắt vào bài thi của thiếu nữ, Trùng Dương liền bắt đầu công việc mà hắn vẫn làm từ đầu tới giờ - ngủ gà ngủ gật trong góc, khôi phục lại sức khỏe sau một ngày tu hành mệt nhọc.

Chậm rãi tỉnh lại từ trong giấc mộng, hắn như lại vừa trải qua hai nửa cuộc đời từ trước tới giờ.

Cuộc đời trước, hắn ở một thế giới tên là địa cầu, một ngày nọ ngẫu nhiên gặp đúng vụ cướp ngân hàng, bất hạnh bị đạn lạc bắn trúng. Sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình không phải đang nằm ở bệnh viện, cũng không phải ở địa phủ, mà là trong một thế giới xa lạ tràn ngập ma pháp.

Hắn là một tiểu nhi tử của một quý tộc ở nông thôn, cũng có một phần nhận thức đối với thế giới ma pháp khổng lồ thần bí này.

Đại lục này tên là Âu La đại lục, ma pháp là thứ thần kỳ cao quý nhất trên đại lục này. Còn ma pháp sư chính là tầng lớp cao nhất quản lý xã hội nhân loại.

Bởi vì văn minh ma pháp phát triển, từ rất lâu trước kia chỉ có một số ít quý tộc mới có được, dần dần mới vượt qua khỏi giới hạn tầng lớp, khuếch tán tới trong toàn bộ xã hội, trở thành thứ không thể thiếu trong cuộc sống hang ngày.

Tuy rằng trở nên thông thường nhưng kỳ thực ma pháp vẫn không hề giảm bớt sự thần bí và cao quý, cũng giống như sự tiến bộ của khoa học trên địa cầu, nhân loại càng phát triển càng phát hiện rằng mình có càng nhiều điều chưa biết. Ma pháp sư vẫn là chức nghiệp được mọi người tôn kính nhất, mà trong các ma pháp sư, bởi vì đội ngũ chức nghiệp mở rộng nên đương nhiên cũng phân hóa ra vô số loại và cấp bậc khác nhau.

Bất kể là ma pháp sư thế nào, sự tôn quý luôn luôn có quan hệ trực tiếp tới thực lực. Mà thực lực của một ma pháp sư, đại khái có thể xét trên ba phương diện.

Thứ nhất, đẳng cấp ma lực của ma pháp sư, cũng gọi thẳng là đẳng cấp của ma pháp sư. Từ cấp một tới cấp bảy là đẳng cấp thường, trên cấp bảy là lĩnh vực ma pháp sư, trên lĩnh vực là áo nghĩa (1), thánh linh, truyền kỳ, cuối cùng là thần cấp.

Thứ hai là pháp quyết minh tưởng của ma pháp sư.

Ma lực tích lũy đến từ minh tưởng, mà phương pháp minh tưởng khác nhau có hiệu quả khác nhau, đương nhiên cũng có phân cao thấp, ưu khuyết. Minh pháp cấp thấp chỉ cần tùy tiện đến một hiệu sách trong thành thị là có thể mua được, nhưng hiệu quả thì hiển nhiên không thể sánh nổi với các minh pháp cao cấp do các học viện, quân đội, quý tộc các loại thế lực truyền lưu đời này qua đời khác.

Thứ ba, chiêu thức ma pháp.

Thế gian này vô số ma pháp, nhiều không đếm xuể, biến ảo không ngừng, thiên kỳ bách quái, có tác dụng và đặc điểm khác nhau, cũng có phân cao thấp, ưu khuyết nhưng đều không phải là tuyệt đối. Ví dụ như trong một hoàn cảnh đặc biệt, một Chiểu trạch (2) thuật cấp thấp gần như không hề có lực sát thương lại hữu hiệu hơn so với Lôi thần chùy cấp năm có lực sát thương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net