Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại báo thù (thượng)

Trưa thứ hai ánh nắng tươi sáng, ngay cả bụi cây trên đường đi bộ cũng rực rỡ lóng lánh. Nghiêm Hạo Thần hiếm khi hai ngày liền đều không có lịch làm việc, đi vào trụ sở của tập đoàn Hằng Viễn, cảm thấy tâm tình đều hết sức sảng khoái.

Nghiêm Hạo Thần đội nón lưỡi trai, trên người là áo sơ mi rộng rãi cùng với áo khoác, bên dưới là một quần jean được tẩy trắng, trên tay ôm một hộp giữ ấm, phong cách hệt như cậu em giao đồ ăn. Cậu thuận lợi vượt qua kiểm tra, từ tiếp tân ở đại sảnh đến thư kí tổng tài đều không nghi ngờ chút nào mà thả cậu đi.

Hoắc đại tổng tài rõ ràng lại đang ngược đãi dạ dày của mình, đã là giờ ăn cơm trưa, anh lại ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, vẻ mặt chăm chú đắm chìm giữa biển giấy tờ, nghe được tiếng gõ cửa cũng chỉ là phát ra một tiếng "mời vào" từ cổ họng, không một chút để ý. Cho đến khi nghe được tiếng cửa bị cài khóa anh mới lưu luyến ngẩng đầu, khi nhìn thấy Nghiêm Hạo Thần thì cảnh giác trong ánh mắt lập tức biến thành vui mừng, nụ cười bên khóe môi cực kì rực rỡ:

"Sao lại tới đây thế?"

Nghiêm Hạo Thần thuận tay cởi mũ lưỡi trai, nhếch khóe miệng:

"Mới vừa nuôi một con chó, không biết tại sao luôn không nghe lời ăn cơm, để tránh cho nó chết đói, em đành phải tự mình đút cho nó thôi."

Hoắc Kiếm nhíu mày, đi tới trước mặt xoa đầu cậu, cúi người mở hộp giữ ấm:

"Đừng chọc anh. Đây là em làm?"

"Canh là dì Ngô nấu, em cũng chỉ tiện tay làm hai món cho con chó của mình."

Nghiêm Hạo Thần nhìn bộ dáng anh mặt mày hớn hở mở hộp không nhịn được mà độc miệng. Rõ ràng là người kén ăn, sau sinh nhật năm đó ăn được mì cậu làm lại ăn một lần còn muốn nếm lần nữa, từ đó lại nghiện món ăn của Nghiêm Hạo Thần. Sau đó cậu cũng chăm chỉ, nghiêm nghiêm túc túc theo chân dì Ngô học nấu ăn, làm được vài món có thể ăn, trong hai ba năm cũng luyện được vài món tủ. Hoắc đại tổng tài lúc đầu thề son sắt phải học được nấu nướng vẫn chỉ là một tay gà mờ, mỗi lần vào phòng bếp là mỗi lần đốt bếp, chậc.

Cho dù đang cầm hộp giữ ấm, tướng ăn của anh vẫn ưu nhã khéo léo, chẳng qua là bộ dáng hết sức chăm chú kia nhìn vào đã biết là đói dã man rồi. Nghiêm Hạo Thần không nhịn được đưa tay đè lên cái dạ dày thần kì kia:

"Sao mà đến bây giờ vẫn chưa bị gì chứ?"

Dưới tay là da thịt cường tráng, Nghiêm Hạo Thần nhẹ nhàng vuốt ve một chút, chân mày anh nguy hiểm nhăn lại, giọng nói lại rất dịu dàng:

"Hạo Thần, đừng phá nữa."

Những lời này xuất hiện giữa hai người tần suất cao gần như là ám ngữ chỉ loại vận động nào đó, Nghiêm Hạo Thần thức thời lấy tay ra, không đốt lửa nữa. Cậu rất sẵn sàng cho một cái dạ dày khác của anh ăn no, nhưng không phải bây giờ.

Đợi khi hộp giữ ấm rỗng tuếch, Nghiêm Hạo Thần đứng dậy tùy ý duỗi cái lưng mỏi nhừ, quan sát phòng làm việc:

"Hai giờ chiều anh có cuộc họp à?"

"Ừ, nếu như em có chuyện..."

"Em không sao, đợi anh cũng được."

Nghiêm Hạo Thần thuận tay cởi áo khoác, nhẹ nhàng nhảy ngồi lên bàn làm việc, mặt đối mặt với Hoắc Kiếm ngồi trên ghế xoay màu đen. Sau lưng anh là cửa sổ sát đất, giữa trưa ánh mặt trời gay gắt, rèm cửa kéo lại đã chặn kín ánh sáng rực rỡ bên ngoài. Nghiêm Hạo Thần hất cằm lên nhìn ra cửa sổ:

"Phong cảnh ở đây chắc là đẹp lắm?"

"Ừ, tầng lầu cao, nhìn xuống ngoài quảng trường ra còn có thể thấy cảnh sông, coi như là không tệ."

Nghiêm Hạo Thần vén lên vạt áo thun rộng rải, buộc lại vào nhau, lộ ra một đoạn ngắn vòng eo. Mắt phượng xinh đẹp như nhìn thấy con mồi khẽ nheo lại, khóe môi nhướng lên một góc độ lười nhác:

"Vậy... So với nơi này thì sao?"

Ánh mắt anh tối sầm, nhưng vẫn bình tĩnh mở miệng:

"Có ý gì?"

A, không mắc bẫy sao? Nghiêm Hạo Thần rũ mắt xuống, khóe môi lại nhếch cao hơn một chút, tay từ từ mò xuống. Quần jean tẩy trắng thoạt nhìn cực kì bình thường kia lại có lưng quần rất thấp, Nghiêm Hạo Thần một tay cởi nút quần bằng đồng, kéo khóa "Xoẹt" một tiếng, phong cảnh bên trong nhìn không sót một thứ gì.

Hầu kết của anh lăn một cái thật mạnh, rốt cục nhào tới, gạt ra bàn tay Nghiêm Hạo Thần đang để ở chỗ khóa kéo mà đưa tay mình vào, Nghiêm Hạo Thần cười khẽ một tiếng, ôm vai anh cắn lên phần gáy lộ ra - báo thù của Nghiêm Hạo Thần, giờ mới bắt đầu.

Phiên ngoại báo thù (hạ)

Da thịt lúa mạch lộ ra dưới cổ áo tuyết trắng, đối lập hết sức rõ ràng. Da thịt dưới môi ấm áp, như quỷ hút máu mà dùng răng cắn vào, khẽ dùng sức dừng lại vài giây, sau đó dùng đầu lưỡi chạy một vòng dọc theo dấu răng, cuối cùng là hung hăng mút vào, là có thể chế tạo ra một ấn ký hoàn mỹ mà rõ ràng.

Anh nhắm mắt ngửa cổ, dung túng Nghiêm Hạo Thần làm càn trên người anh, cho đến khi Nghiêm Hạo Thần hôn lên hầu kết nhô ra, mới rốt cục khó nhịn mà cúi đầu hừ một tiếng, đưa tay nắm lấy cằm cậu cúi đầu hôn lên. Nghiêm Hạo Thần luôn thực thích nụ hôn của anh, nồng nhiệt mà sâu sắc, đầu lưỡi truy đuổi mang chút thân mật giữa tình nhân, cậu chần chờ một chút nghĩ có nên bỏ qua kế hoạch cắn đứt khóe miệng anh không, rồi mới tích cực đáp lại.

Hôn đến khi môi cả hai người đều sắp sưng lên anh mới thỏa mãn thở dài một hơi, bắt đầu di dời trận địa. Đầu lưỡi nóng ướt cách áo thun du ngoạn trên người cậu, khi điểm trước ngực bị ngẫm trong miệng mà kéo nhẹ Nghiêm Hạo Thần nhịn không được mà rên một tiếng, cậu cảnh cáo mà ngắt lỗ tai của dã thú trên người, không ngờ móng vuốt kia của con thú lại vuốt ve đùa bỡn điểm còn lại, làm cậu lại rên ra một tiếng.

Không cần nghĩ cũng biết ấn ký trên người mình bây giờ còn kinh khủng hơn trên người anh nhiều, Nghiêm Hạo Thần chưa từ bỏ ý định mà nhấc chân cọ cọ thắt lưng anh, kéo cổ áo anh bắt anh đứng lên, vùi đầu vào cổ áo mở rộng của anh cố gắng phản kích. Đáng tiếc anh chỉ thuận theo vài giây đã xoay người lại, hai người giống như thi nhau ra sức gặm cắn trên người đối phương, giao chiến ác liệt.

Dục vọng tăng nhanh như nhiệt độ trưa hè, nụ cười chơi đùa từ từ biến mất, thay vào đó là rên rỉ cùng thở dốc hòa vào một chỗ, nụ hôn lưu luyến trên người cũng bắt đầu như lửa thiêu đốt. Đến khi anh ngồi thẳng lên giữa hai chân cậu, xếp lại quần áo hai người cởi ra, Nghiêm Hạo Thần mới ý thức được, hình như làm quá rồi... Cậu liếm liếm môi:

"Nè, muốn làm thật à?"

Anh xích lõa nửa người trên áp xuống, cắn cắn vành tai cậu:

"Không phải em đốt lửa sao?"

Nghiêm Hạo Thần rên một tiếng:

"Anh không phải sẽ đi họp sao?"

"Anh làm nhanh một chút."

"Đây không phải là nhanh 'một chút' là có thể giải quyết đâu?"

Nghiêm Hạo Thần cong đầu gối đẩy phần hông đang áp tới của anh, để anh nhìn kĩ đồng hồ. Anh bình tĩnh xoay đầu lại, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi hiếm thấy:

"Em cố ý?"

Nghiêm Hạo Thần nhướng mắt phượng trừng anh:

"Làm sao có thể."

Kế hoạch vốn chỉ là tạo ra mấy dấu hôn trên cổ anh khiến anh mất mặt, báo mối thù lúc trước mà thôi, ai ngờ định lực của cả hai đều không đủ, gây ra cục diện lỡ tay nổ súng này. Nghiêm Hạo Thần cậu mặc dù không ích kỉ như cái bình dấm chua nào đó, nhưng cũng không hào phóng đến mức để cho người phụ nữ khác thưởng thức cái lều đang dựng lên của người đàn ông của mình đâu.
Anh chật vật thở hổn hển mấy tiếng, bỗng nhiên ép người đè cậu lên bàn làm việc:

"Em trước tiên đừng cử động."

Vật thể cứng rắn mà nóng rực đẻ chặt vào hạ thân cậu, anh lướt qua vai cậu cầm lấy điện thoại làm việc, thanh âm khàn khàn xẹt qua tai cậu:

"Annie, buổi họp dời lại một tiếng... Phải, tôi có chút chuyện... đừng để ai vào... Tốt, cứ như vậy."

Gần như là ngay khi để điện thoại xuống, làn môi nóng bỏng của anh đã ập xuống:

"Xin lỗi."

Xin lỗi?

Nghiêm Hạo Thần rất nhanh đã hiểu được hàm nghĩa những lời này. Nằm ngửa trên bàn làm việc cong gối nhận lấy va chạm, độ mạnh yếu to đến nỗi ngay cả tiếng rên rỉ đầy đủ Nghiêm Hạo Thần cũng không phát ra được, da thịt dán trên bàn gần như muốn bốc cháy. Mặc dù anh trước giờ trên giường đều không phải người đàng hoàng, nhưng đến độ kịch liệt như dã thú này, vẫn là hết sức hiếm thấy. Nhưng dưới tình huống như vậy, Nghiêm Hạo Thần lại có thể phân tâm nghĩ: Nếu là hai năm trước, muốn người đàn ông bản khắc nghiêm cẩn này làm tình trong phòng làm việc, cho dù bị trúng xuân dược, anh vẫn nhất định chính nghĩa liều chết không tuân. Mặc dù hai người đa số đều là quy củ trên giường phòng ngủ, nhưng gần hai năm cầm giữ không được, ở trên xe, sân thượng, bờ biển... Cũng là có. Như vậy xem ra, thầy đồ Hoắc hình như là bị cậu làm hư rồi.

Nghĩ như vậy nhịn không được bật cười lên, anh như bị nụ cười của cậu mê hoặc mà ngừng lại, cúi người dịu dàng hôn hôn trán cậu, sau đó đưa tay ôm lấy thân thể cậu, vòng cậu vào trong ngực, sau đó đẩy thắt lưng kịch liệt hơn nữa, đâm từ dưới lên. Khoái cảm từ dưới cấp tốc xông lên, lan ra tứ chi, anh không để ý rên rỉ càng lúc càng vụn vỡ Nghiêm Hạo Thần, động tác đâm chọc càng thêm hung mãnh hữu lực. Nghiêm Hạo Thần không nhịn được nức nở một tiếng, thân thể ưỡn về phía sau, thắt lưng đưa về phía trước -

"Ư..."

"Ư... "

Đợi đến khi thân thể cả hai đều không còn run rẩy, Nghiêm Hạo Thần mở mắt, mắt to trừng mắt nhỏ với người đang đè trên người mình một lá, rốt cục không nhịn được khàn giọng cười.

"Hạo Thần, đừng cười."

Lông mày anh tuấn của anh nhăn lại, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa lúng túng. Gò má cùng khóe miệng anh đều dính tinh dịch, khi anh mở miệng nói chuyện khiến chúng lăn xuống cằm, bộ dáng chật vật nói không ra lời. Người này từ trước đến giờ có thói quen hôn nhau lúc cao trào, đại khái là vừa cúi người, chính mình lại... Khụ khụ, cho nên né không kịp.

Hình như cậu, trả thù hơi quá mức rồi.

Anh đem theo những dấu vết thấy được trên cổ cùng lỗ tai hồng thấu đi dự họp, Nghiêm Hạo Thần đang rúc mình ngủ trên ghế salon thoải mái trong văn phòng. Toàn thân đau nhức như bị xé đôi, chỗ kia còn đau hơn, nhưng trên gương mặt tinh xảo nhắm mắt ngủ lại lộ ra nụ cười ác ma.

Báo thù của Nghiêm Hạo Thần, toàn thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net