ptch 149

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta cho các ngươi bốn giây thời gian, bốn giây đi qua, bổn tọa sẽ cho đệ tử Đao vực san bằng núi Nam Thăng Bắc Đẩu."

"4"

"3"

"2"

Một đạo đao khí khai thiên tích địa hướng núi Nam Thăng Bắc Đầu chém tới, trực tiếp như muốn chia núi Nam Thăng Bắc Đẩu ra làm hai, đao khí còn chưa tới, cả núi Nam Thăng Bắc Đẩu đã chấn động, tựa hồ tùy thời có thể sụp đổ.

Ba đạo kiếm khí bàng bạc từ ba nơi trên đỉnh núi thẳng hướng nghênh đón đao khí. Một âm thanh vang động truyền đến, ba luồng kiếm khí đều vỡ vụn, mà đạo đao khí kia cũng phai nhạt không ít.

Trong không trung chợt lóe lên một bóng người, một người dĩ nhiên xuất hiện ngay dưới luồng đao khí vô hình kia, tóc dài tung bay, tay phải trực tiếp đánh một chưởng lên trên đạo vô hình đao khí.

Oanh!

Một tiếng nổ phát ra, đao khí thông thiên do Đao đế bổ ra trong nháy mắt liền bị phân chia làm hàng ngàn, hàng vạn mảnh nhỏ, biến mất trong không trung.

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, trên núi Nam Thăng Bắc Đẩu đã xuất hiện một gã nam tử xích lõa, tóc dài quấn thân.

"Ngươi là người phương nào?" Đao đế sắc mặt biến đổi, thông qua thần thức cảm giác, hắn nhận ra người trước mắt này là cao thủ lúc trước dùng thần thức tra xét nơi này. Phong Vân Vô Kị một chưởng phá vỡ đao khí còn xót lại của Đao đế, chiêu thức ấy đủ để Đao đế biết người này không dễ trêu vào.

Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên, dưới mái tóc dài lộ ra một đôi mắt sáng chói, giương mắt nhìn mọi người phía dưới, lẩm bẩm nói: "Ta là người phương nào? Chẵng lẽ các ngươi đều không biết?"

Tử Hoàng cùng với Độc Cô Cầu Bại, mọi người đêu cả kinh, tưởng được cao thủ trượng nghĩa tương trợ, thực tế không ngờ nghe giọng nói của đối phương dường như là cố nhân, người nọ là ai? Trong ký ức mọi người, như thế nào cũng không thể nhận ra người râu ria xồm xoàm trước mắt, toàn thân lõa thể, mang hình dáng con người.

Độc Cô Cầu Bại trong mắt cũng là một mảng mờ mịt, nhìn người này cảm giác giống như đã từng quen biết, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nhớ ra, người nọ là ai! Loại cảm giác này vô cùng khó chịu.

Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng, có chút thất vọng, nhìn xuống phía dưới nói: "Thật sự không có ai nhận ra ta?"

Một thanh âm rụt rè, sợ hãi từ phía dưới truyền đến: "Ngươi ... ... ngươi là kiếm hoàng?"

Hết chương 123

Chương 124

Đao đế

Nguồn: http://4vn.eu/forum/index.php

Dịch: vienmobo

Phong Vân Vô Kị cúi đầu nhìn lại, đã thấy Tử Ngọc vẻ mặt sợ hãi nhìn hắn, vừa rồi đúng là nàng nói ra.

"Kiếm hoàng?"

Phong Vân Vô Kị phản ứng rơi vào trong mắt mọi người, tất cả mọi người đều cả kinh. Kiếm hoàng chính là chỉ một loại cảnh giới, nhưng trong thiên hạ tựa hồ từng có một người như vậy, hắn được mọi người xưng hô là Kiếm hoàng.

Phong Vân Vô Kị trong lòng không khỏi xúc động mạnh không thôi, như thế nào cũng không nghĩ tới đột nhiên lại có một tiểu cô nương nhận ra xuất thân của mình.

"Không sai, ta là Kiếm hoàng đó." Phong Vân Vô Kị hữu chưởng vuốt nhẹ qua mặt, hạ xuống cằm, tay phải từ từ giương lên, râu từ trong tay theo gió bay xuống.

Một ấn tượng ẩn sâu trong óc dần dần trở nên rõ ràng.

"Kiếm hoàng! Phong Vân Vô Kị!" Độc Cô Vô Thương kinh hô: "Ngươi không phải đã biến mất 2 vạn năm?"

Tây Môn Y Bắc cũng lộ ra thần sắc khiếp sợ, thật lâu sau kí ức mờ dần rốt cục cũng hiện ra trong đầu mọi người: Kiếm vực!

"Vạn năm?!! Ha ha, không ngờ rằng chỉ một lần nhập định đã trải qua hàng vạn năm dài dằng dặc! Kiếm vực của ngày xưa cũng bị mọi người lãng quên," Phong Vân Vô Kị cảm khái không thôi, đột nhiên quay đầu nhìn Tử Hoàng nói: "Tử Hoàng, chẳng biết hiệp định liên minh ngày xưa của chúng ta hôm nay vẫn còn được thực hiện?"

Tử Hoàng gật đầu không thôi, vào thời khắc này có thêm trợ thủ là có thêm một phần lực lượng, huống chi trải qua hàng vạn năm tựa hồ công lực của vị Kiếm hoàng này tăng lên không ít, một cao thủ cấp Kiếm hoàng xuất hiện tối thiểu cũng có thể có một chút ít uy hiếp đối với Đao đế.

"Đương nhiên minh ước của chúng ta được thực hiện vĩnh viễn." Tử Hoàng trong lòng cao hứng không thôi, âm thầm nghĩ đến: "Ngày trước cho ngươi một chút ân tình, hôm nay quả nhiên thu được báo đáp, thật sự là giá trị a."

"Hừ, bổn tọa mặc kệ các ngươi có minh ước gì, hôm nay lão phu đã xuất quan, mặc dù lại có một cao thủ tương trợ nhưng ta sẽ không dễ dàng lui bước. Nếu là trong các ngươi có một gã đế cấp cao thủ, có lẽ ta còn có thể kiêng kị không ít, nhưng ... ... Hừm, đừng nói năm hoàng cấp cao thủ, dù có hơn bổn tọa cũng không sợ. Cảnh giới chênh lệch không phải nhân số có thể bù đắp" Đao đế lạnh lùng nói.

"Kiếm hoàng Phong Vân Vô Kị thì sao? Bổn tọa đối với ngươi cũng có chút ấn tượng, cứ theo như lời chúng nhân, Kiếm vực với số lượng người khổng lồ trong một đêm đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung, cũng không ai biết các ngươi đi đâu, nhưng cũng tạo thành sự chấn động tại Thái cổ, Kiếm vực vừa mới hiện hữu lại biến mất, thật đáng tiếc. Không nghĩ tới là ngươi lại trốn đi tiềm tu. Hừ hừ! Tiện đây lão phu cũng phải thử xem rốt cuộc võ công ngươi đạt tới đâu mà dám ở trước mặt lão phu càn rỡ."

Đao đế nhìn lên không trung nơi Phong Vân Vô Kị đang đứng, đồng tử đột nhiên co rút lại, trong hư không đột nhiên xuất hiện một thanh đao khí nhàn nhạt, từ từ tụ lại, sau đó gào thét chém về phía Phong Vân Vô Kị.

Phong Vân Vô Kị thân thể đột nhiên sáng ngời, sau đó trong phạm vi ba thước quanh thân mình, tất cả đều là vô số kiếm khí dài ba thước. Phong Vân Vô Kị tay phải bắt kiếm quyết hướng ra phía ngoài, vô số trường kiếm đột nhiên hướng ra phía ngoài nổ tung.

xuy xuy!

Thanh đao khí nhàn nhạt kia bị kiếm khí cắt thành bốn, năm mảnh.

hưu!

Một vết thương xuất hiện trên tay Phong Vân Vô Kị, máu cũng từ từ phun ra, vừa rồi là một mảnh đao khí bể nát xẹt qua, Phong Vân Vô Kị sắc mặt khẽ biến, thân hình chợt lóe lên, biến mất trong không trung, rồi sau đó xuất hiện cách xa nơi đó trăm trượng.

Đao đế vẻ mặt lạnh lùng quay đầu, tay áo phất một cái, vô số đao hình phá không mà ra, không một tiếng động nhằm Phong Vân Vô Kị phi tới.

Đao hình này vô cùng quái dị, kiếm khí mặc dù có thể chi tách chúng nhưng không có cách nào làm chúng phân tán, vô số đao hình nhàn nhạt từ tứ phía chém tới. Phong Vân Vô Kị nhíu mày, sau đó quát lên một tiếng, hai tay hướng ra phía ngoài, một cỗ khí tức vô hình phát tán ra.

bồng bồng bồng!!

Một âm thanh băng toái truyền đến thanh vô hình đao vốn đang xoay tròn chém về phía Phong Vân Vô Kị, đột nhiên trong lúc đó hóa thành sương khói, tiêu tán không dấu vết.

Chỉ là một chiêu, Phong Vân Vô Kị dĩ nhiên thử xuất ra, vô hình đao khí này chính là lực lượng tinh thần, cũng chính là chân khí, nếu không thể triệt tiêu một cách triệt để thì chỉ còn cách dùng tinh thần đối tinh thần.

Nhất chiêu bị phá. Đao đế sắc mặt khẽ biến: "Ta thật ra đã đánh giá thấp ngươi."

Lời nói vừa dứt, Đao đế đã phi thân lên, thân ảnh phiêu phiêu bay lên.

Độc Cô Vô Thương, Tây Môn Y Bắc, Tử Hoàng cùng bay lên theo Đao đế. Bọn họ biết được với sức lực của một mình Phong Vân Vô Kị căn bản không có khả năng ngăn trở, mắt thấy Đao đế quyết tâm ra tay đối phó với Phong Vân Vô Kị, đạo lý tồn vong bọn họ đều hiểu, làm sao có thể ngồi nhìn được, keng! Tiếng của thanh trường kiếm rút ra khỏi vỏ phát ra, thân hình nhanh chóng bay lên, trong đó Tử Ảnh ở phía trước, bạch ảnh ở phía sau, ở phía cuối cùng là Độ Cô Vô Thương với thanh kiếm cô độc, tu vi tuy kinh người nhưng khinh công không phải là xuất sắc.

Cơ hồ cùng với trong lúc đó, một đạo đao khí bàng bạc chém tới trước người Tử Hoàng, một tiếng quát từ phía dưới truyền đến: "Tử Hoàng, muốn qua trước tiên phải hỏi qua ta, Đao hoàng Quân Bất Phá!"

Cơ hồ cùng lúc Quân Bất Phá từ phía dưới chém ra một đao này thì năm tên ngân bào trường đao cũng nhằm hướng hai người Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương bay tới.

Đao hoàng Quân Bất Phá chém ra một đao rồi lắc mình xuất hiện bên cạnh Tử Hoàng, đang muốn ra tay công kích, không ngờ thân ảnh Tử Hoàng ngây ngốc nhìn lên phía trên, sau đó chậm rãi hóa thành trong suốt rồi tan biến trong hư vô. Quân Bất Phá trong lòng thầm kêu một tiếng bất hảo, ngẩng đầu nhìn lên phía trên thấy thân ảnh Tử Hoàng xuất hiện bên Đao đế, thanh tử huyền trường kiếm trong tay nhằm mi tâm Đao đế đâm tới.

Đao hoàng đang muốn quay lại đối phó với Tử Hoàng, một thanh âm lạnh nhạt từ phía sau truyền đến: "Ngươi hãy cùng lão phu đánh một lúc." Dứt lời một cỗ kiếm khí mang theo hấp lực rất mạnh xoắn tới. Đao hoàng không thể đỡ, chỉ đành quay người, cúi đầu bổ ra một đao ... ...

Măt khác năm ngân bào nam tử thực lực không kém Đao hoàng bao nhiêu phân thành năm hướng vây quanh Tây Môn Y Bắc, tay phải năm người đều cầm lấy chuôi đao, tựa hồ tùy thời đều có thể xuất thủ. Trường đao thủy chung chưa có xuất ra nhưng hàn khí tỏa ra xung quanh. Tây Môn Y Bắc kiếm ý mang theo sát khí rất mạnh tập trung vào năm người này, chỉ cần một người có chút lay động, nhất định xuất ra một kiếm kinh thiên động địa khiến người kinh hãi, một kiếm đoạt mạng.

Không một ai dám khẳng định tiếp được một kiếm chính diện củaTây Môn Y Bắc, Độc Cô Vô Thương không thể, Phong Vân Vô Kị không được, cao thủ Kiếm hoàng cảnh giới không có khả năng, huống chi năm người này chỉ mới tiếp cận hoàng cấp cảnh giới chứ chưa chính thức đạt tới hoàng cấp cảnh giới.

Một cỗ khí tức mãnh liệt, nguy hiểm khiến năm người đồng thời lựa chọn sự trầm mặc bất động. Kiếm ý của Tây Môn Y Bắc đạt tới cảnh giới tập trung cao nhất, một khi ra tay, trường kiếm nhất định không thấy huyết không trở về. Tánh mạng chỉ có một, ai cũng rất quý trọng.

Trên bầu trời, trường kiếm của Tử Hoàng nhanh như điện, trực tiếp đâm vào mi tâm Đao đế, đinh! Một tiếng vang rền, tùy tiện thấy một đao hình trong suốt từ Đao đế xuất ra, trực tiếp bổ trúng trường kiếm trong tay Tử Hoàng.

Hừ lạnh một tiếng, tả hữu hai bên Đao đế tụ bào vươn ra, năm ngón tay hé mở, một cỗ kiếm khí xuất ra, vừa ra tay cả thân hình Tử Hoàng được bao bọc bên trong kiếm khí, trên bầu trời những âm thanh sắc nhọn vang lên không dứt bên tai... ....

Hết chương 124

Phi thăng chi hậu

Chương 125 - Hủy kỳ vũ dực

Nguồn:4vn.eu

Dịch: keelv2511

Đao Đế thủ chưởng mở ra, đao khí liên miên bất tuyệt xé gió bổ xuống, trong nháy mắt tạo thành lưới võng, phong tỏa không gian phía trước Tử Hoàng, lưới võng tiếp tục bao trùm về phía sau.

Tử Hoàng cong thân thể, dưới chân điểm nhẹ, tay áo phi vũ, đã như điện lui về phía sau, đao võng đầy trời sả xuống......

Ở mặt bên, Phong Vân Vô Kỵ từ trên một kiếm bổ ra, một đạo bạch quang đoạt thủ xuất ra, Đao Đế hừ lạnh một tiếng: "tới vừa đúng lúc." Tay áo rung động, tay phải từ tay áo lộ ra, ngón giữa và ngón trỏ chập lại làm một, ba ngón kia bóp lại giấu trong tay áo, một vật bích lục băng lãnh theo cánh tay hoạt nhập vào bàn tay, một trường đao theo tay hướng lên rung một cái, khuyếch triển ra một đạo đao khí hình cung.

Bồng!

Kiếm khí lẫn đao khí va chạm, cùng nhau tiêu thất. Đao Đế trong mắt một tia sát cơ lướt qua, tay áo đong đưa, người đã như tiễn rời dây cung, điện xạ hướng Phong Vân Vô Kỵ.

"Được, hôm nay cho các ngươi kiến thức Đế vực tuyệt học một phương, "Đao Đế thiên hạ" thức thứ nhất Thức Đao Thiên Hạ!"

Thanh âm vang tứ phía, khắp nơi truyền đến từng phiến hồi âm, tựu trong hồi âm, Đao Đế đột nhiên thân tại không trung, xoay người một cái, chân phải hướng xéo về bên phải đạp xuất nhất bộ. Sau đó trường đao trong tay từng bóng hư ảnh lướt qua đỉnh đầu. như sấm sét trảm xuống.

Oành!

Thiên không âm vân bị một cổ vô hình lực lượng cắt thành hai nửa. chính giữa một đạo khe hở mấy chục trượng xé toạc đám ô vân, trời long đất lở, Đao Đế một đao từ chậm thành nhanh phách xuống, trong một sát na, Phong Vân Vô Kỵ cùng Đao Hoàng cảm thấy đỉnh đầu một cổ lực lượng hủy thiên diệt địa áp xuống, hai người trong lòng chấn kinh không thôi, ánh mắt nhìn nhau, đều tự nhắm một phương điện bàn bay đi.

Oành!

Hai bên Đao Đế trong vòng khoảng cách mấy trăm trượng, một con đường bị cày xới cực lớn kéo dài về phía trước, trong phạm vi nơi đây hết thảy cỏ cây toàn bộ đều biến mất vô tung. Địa phương rất xa ở phía trước đều không thấy mặt đất ở phương nào, trong vòng ngàn dặm, một mảng phẳng phiu, trên mặt đát vô số đao ngân ngang dọc.

Phong Vân Vô Kỵ cùng Tử Hoàng tốc độ tuy nhanh, nhưng y nhiên đã đánh giá thấp phạm vi cùng uy lực trong một chiêu của Đao Đế kia, lúc hai người tại bên cạnh phạm vi đao khí, Đao Đế thiên hạ quyết đệ nhất thức Thức Đao Thiên Hạ đã tới gần người, hai người hừ thảm một tiếng, thân hình rung lên đồng thời nhảy tránh sang hai bên.

Tử y trên người Tử Hoàng bị vô hình đao khí cắt xé tan tành, mà Phong Vân Vô Kỵ cũng tương tự tử hoàng, khắp người dính đầy đao ngân, từng giọt huyết châu từ trong đao ngân ngang dọc trên thân bắn ra.

Phốc!

Phong Vân Vô Kỵ cùng Tử Hoàng đồng thời không nhịn được thân thể nghiêng về phía trước, phun ra một bung máu, kiếm nguyên trong cơ thể lưu chuyển, từng đạo đao khí nóng chảy từ các huyệt bức ra, trên mặt đát xạ xuất từng vết nứt hẹp dài.

"Lão gia hỏa quá mạnh mẽ! Đệ nhất chiêu tựu mạnh như vậy, lần tiếp theo, không biết lại tung tuyệt chiêu gì, ngươi trước tiên dùng tốc độ đến gần hắn, ta đi giúp độc cô tiền bối cùng Tây Mônhuynh giải quyết bọn người kia, ngươi cùng hắn kéo dài thời gian một chút, sau khi giết chết bọn người Đao Hoàng, lúc đó bốn người chúng ta cùng đối phó hắn!" Phong Vân Vô Kỵ sắc mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Đao Đế đang đứng chắp tay, bất động thanh sắc dùng truyền âm nhập mật chi thuật tại bên tai Tử Hoàng, "Không vấn đề, dựa vào tốc độ của ta, tạm thời có thể cản hắn tiến tới, dùng cường lực võ học, tốc chiến tốc quyết!" Tử Hoàng cũng cảnh giác nhìn Đao Đế tại không trung, bất động thanh sắc nói.

Không có mệnh lệnh của Đao Đế, Đao vực mấy vạn đệ tử thực lực rõ ràng so với phổ thông đệ tử mạnh hơn gấp đôi cũng không dám động đậy một chút, Đao Đế thực lực không thể hoài nghi, bên kia Đao vực bất động, Tử Hoàng cũng mừng rỡ, Đao Đế lần này dẫn đến đao vực nội vi đệ tử đã ngoài hai trăm vạn năm công lực, trước xuất hiện đều là đao vực ngoại vi đệ tử, hai nhóm người không thể so sánh. Vạn nhân dưới chân núi, nhất động bất động, nhưng trên mỗi trên mỗi người đều phát xuất vô hình kiếm khí lại đan xen cùng một chỗ, hình thành một tổ đao trận thiết dũng khổng lồ, nguy nhiên như sơn, bất động như nhạc.

Tử Hoàng cùng Phong Vân Vô Kỵ sau khi thương lượng đối sách, phía bên kia Đao Đế lại xuất thủ, thân hình chợt lóe, hai người đồng thời điện xạ hướng Đao Đế, hữu thủ xuất ra, Đệ Ngũ Kiếm Đảm cùng Tử Sắc trường kiếm đồng thời reo lên một tiếng, Đệ Ngũ Kiếm Đảm chấn chiến cực kỳ lợi hại, từng trận tiếng kiếm reo, hết trận này lại vang lên trận khác, rời tay bay thẳng ra, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên nhớ đến Đệ Ngũ Kiếm Đảm tiền nhiệm chủ nhân, tựa hồ ngay cả khi Kiếm Đế này chết. Đệ nhất kiếm đảm bản thân có linh tính, lúc này thấy được cừu nhân đằng kia lại không nhịn được, nhưng bất quản như thế nào, thân mới đến nửa đường, Phong Vân Vô Kỵ thân hình rung một cái, liền trong gió tiêu thất......

Bên kia, Tử Hoàng dẫn theo vô số huyễn ảnh công hướng Đao Đế, trường kiếm rung lên mang theo một bóng âm ảnh, hướng Đao Đế yết hầu đâm tới, tả thủ rung lên, Tử Hoàng tả thủ đã dấy lên cao đạm tử sắc bất diệt tử diễm.

Đao Đế sắc mặt khẽ biến, Đao Đế thiên hạ quyết đvực bấ nhị thức đang muốn xuất thủ, đã thấy Tử Hoàng cách hắn ngoài mấy chục trượng, thân hình liên tục bắn đi, lạc tại nơi Đao Đế cùng gần vạn đao vực đệ tử kia, Đao Đế trong lòng nộ rủa một tiếng, chân khí đã xuất thủ phân nửa đan điền không thể thu hồi, trơ mắt nhìn Phong Vân Vô Kỵ đến nửa đường đổi hướng, đánh úp Đao Hoàng , hừ lạnh một tiếng: "thôi vậy, bổn tọa xem xem bọn ngươi có thể làm được gì?......thu thập ngươi trước, tiếp theo thu thập bọn kia từng tên. Dĩ nhiên các người lựa chọn phản kháng, liền khiến bổn tọa đem bọn ngươi đồ sát hết, kiếm hoàng, hừ hừ-- mấy vạn năm trước, các người biến mất là một lựa chọn sáng suốt, mà hôm nay lại xuất hiện, chính là tự tìm tử lộ."

Đao Đế tả thủ trường đao dài hẹp hàn khí bức nhân đao mơn trớn đi, sau đó vuốt thân đao, song thủ đã nắm chặt sống đao, cơ hồ đồng thời, Tử Hoàng cảm giác cổ cường đại tinh thần lực lượng đã tỏa trụ hắn, Tử Hoàng kiên định cũng không khỏi khe khẽ biến sắc.

Thân hình rung lên, trong hư không đã xuất hiện bảy tên tử hoàng, Đao Đế hừ lạnh một tiếng, một đao thong dong không gấp tà tà trảm xuất, một đao này phi thường chậm, có thể nói phiêu dật vô cùng, nhưng kẻ khác thấy cực kì quái dị chính là, một đao này tịnh không trảm hướng thất đạo tử ảnh......

Bên kia, Phong Vân Vô Kỵ còn chưa tới gần, xa xa liền nhắm hướng Đao Hoàng hư hư nhất trảo, từng đạo trường kiếm hình dài ba thước như có như không từ chưởng tâm phong dũng mà ra, xoay chuyển thành một mạng lưới hướng Đao Hoàng trùm tới......

"Độc Cô tiền bối, người nhanh đi trợ giúp Tây Mônhuynh, giúp hắn phá mấy người kia phản kích, bằng kiếm thuật của Tây Mônhuynh, một khi xuất chiêu, tất nhiên có thể dễ dàng kích sát mấy người kia." Phong Vân Vô Kỵ không kịp giải thích nhiều, chỉ vội vã truyền âm nhập mật nói với độc cô vô thương.

Đao Hoàng liếc mắt liền thấy kiếm hình như có như không đầy trời, đồng tử co lại, trong lòng khiếp sợ không thôi, bậc tuyệt học này sao hắn có thể không biết, căn bản là Đao Đế tuyệt học "Hư Tương Đao Hình", chỉ là đến tay Phong Vân Vô Kỵ liền chuyển biến thành kiếm ý thôi.

Độc Cô Vô Thương một kiếm trảm ra, Đao Hoàng dưới chân điểm một cái, thân thể cùng mặt đất hình thành góc năm mươi độ, như gió phiêu xạ về sau, một Độc Cô Vô Thương đã khó đối phó, hắn bây giờ nào dám đồng thời đối phó hai người đồng cấp hoàng cấp cao thủ.

Độc Cô Vô Thương nhất kiếm bức lui Đao Hoàng, lập tức lui về phía sau, tay áo rung lên, đã xuất hiện tại sau lưng Tây Môn Y Bắc......

Hết chương 125

Chương 126 Xoay chuyển thế cục

Nguồn: http://4vn.eu/forum/index.php

Dịch: keelv2511

Tây Môn Y Bắc công kích, Độc Cô Vô Thương phòng thủ, hai người này phối hợp, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ cận hồ là phối hợp tối hoàn mỹ, nếu phối hợp này, được gia tăng cùng Tử Hoàng đặc thù sát thương kiếm ý diện tích lớn, tổ hợp bốn người, cơ hồ có thể quét sạch một lượng lớn cường địch, thậm chí có thể đối mặt với đế cấp cao thủ. Đó là ý niệm lướt qua trong đầu Phong Vân Vô Kỵ .

Nhưng Đao hoàng tu vị không tầm thường, qua một thời gian, không chỉ có Phong Vân Vô Kỵ một người tiến bộ, Đao hoàng thân thể vội vàng tiến lui về phía sau, bạch bào bay phất phới, trong mắt đao ý bức xuất, tất cả mọi nơi, từng phiến hư vô cùng thực chất kiếm ảnh toàn bộ bị phá nát hoàn toàn.

Cước đạp chân đi trong vòng mười bước, Đao hoàng tay áo phất một cái, đột nhiên không lùi mà tiến, từ trong trường bào, một cổ cường hãn kiếm ý như triều thủy phóng ra, trong hư không truy kích mà tới kiếm hình toàn bộ nổ nát.

Phong Vân Vô Kỵ căn bản lại không nghĩ tới phải dùng chiêu võ học học trộm từ Đao đế để kích sát Đao hoàng, một chiêu xuất thủ, thân hình bước nhanh lên phía trước, trong hư không, một đạo bạch ảnh kéo dài mấy chục trượng xa, hữu chưởng mở ra, Đệ Ngũ Kiếm Đảm xoáy tròn trong thủ chưởng của Phong Vân Vô Kỵ, phát ra phong thanh sắc bén, Phong Vân Vô Kỵ một kiếm trảm đến hướng Đao hoàng.

Đao hoàng tay phải vươn ra, một thanh hắc phong trường đao hẹp dài cả trượng đã nắm trong tay, hét lớn một tiếng, điện xạ lên trên.

Sang!

Đao kiếm giao kích, tia lửa xạ tứ phía, kình khí sáng rực tứ phương, một cơn lốc từ trên đao kiếm hai người bức xuất, cát vàng bay tứ tán, hai người tương hợp rồi phân khai, sau đó lại trảm ra mấy kiếm, đao kiếm giao tranh, mỗi một lần tương hợp lại phân khai, phân khai liền tức

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC