MM 1-7: Ký Ức Rực Cháy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans + Beta: LarissSun, Duo.
Cá nhân/Web muốn re-up bản dịch vui lòng xin phép và ghi rõ nguồn. Đọc truyện ở Wattpad LarDuo để ủng hộ nhóm dịch.

----------------------

Chiếc xe jeep đi men theo con đường trên núi để đến một nơi hẻo lánh.

Loen mở vài bịch snack lấy từ trên tàu.

Loen: "Kẹo dẻo gấu không?"

Shelley liếc nhìn Loen nhưng vẫn không mở miệng.

Loen: "Nếu cô không ăn thì chúng tôi ăn hết luôn đấy nhé. Này, Nikki, Momo! Tôi thích vị nguyên bản này phết. Rodel, anh thích vị dâu đúng không nhở?"

Rodel: "…Thôi khỏi, cậu cứ ăn hết đi."

Con đường càng lúc càng dốc và Rodel phải tập trung điều khiển xe.

Rodel: "Một giờ nữa là chúng ta đến khu vực bom nổ rồi."

Mọi người ai cũng đang nhai tóp tép đống đồ ăn vặt và nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài, chỉ trừ cô gái mặc áo choàng kia. Nước mắt chảy dài trên gương mặt lạnh lùng của cô.

Loen: "Sao vậy? Muốn ăn kẹo à? Không sao đâu, lớn rồi vẫn ăn kẹo được mà."

Shelley: "Không…"

Shelley cắn môi.

Momo: "Nếu cô muốn thừa nhận là mình đã sai, thì cứ nói đi. Hơi quê một xíu nhưng mà mọi chuyện rồi sẽ qua thôi."

Mọi người trong xe phá lên cười trước câu nói của Momo.

Shelley không phản hồi. Cô ta siết chặt đôi tay bấy giờ vẫn còn đang bị trói sau lưng, mạnh đến nỗi các khớp đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Loen tháo chiếc còng ra và đưa cô một tờ khăn giấy.

Shelley kéo mũ trùm đầu xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vẫn chẳng nói một lời.

Rodel: "Đến nơi rồi, xuống xe thôi."

Loen: "Chúng ta có nên chôn quả bom xuống đây không?"

Momo: "Nhìn kìa!"

Cây cầu hùng vĩ nép mình giữa rặng núi, ẩn hiện trong làn sương mù mờ ảo, đẹp như một kiệt tác.

Rodel: "Nhìn từ đây câu cầu trông còn tráng lệ hơn gấp vạn lần."

Loen: "Chúng ta có nên… chụp một bức ảnh không nhỉ?"

Rodel: "?"

Nikki: "Tất nhiên rồi! Để tôi chụp cho hai anh."

Loen và Rodel trong bộ quân phục, đứng cạnh bên nhau trông thật bảnh bao.

Loen kéo cả cô nàng u ám kia vào chụp chung.

Loen: "Đến đây. Giữ bức ảnh này khi cô quay về, vậy thì cô sẽ nhớ những gì xảy ra ngày hôm nay và không lặp lại hành động đó lần nữa."

Rodel: "Mừng chiến tranh kết thúc."

Loen: "Mừng chiến tranh kết thúc."

Họ nhìn nhau mỉm cười, cuối cùng cũng có thể thả lỏng sau một chuyến đi dài căng thẳng.

Nhưng Shelley đột nhiên nhanh như chớp giật lấy chiếc điều khiển quả bom từ túi của Rodel.

Nikki: "Đợi đã!"

Bùm!

Cô ta ấn nút và quả bom phía sau lưng Rodel nổ tung.

Quả cầu lửa bùng lên ngay trước mặt Nikki khiến cho mặt đất rung chuyển.

Nikki: "Không! Không thể nào! Họ vẫn sống cơ mà! Đây chắc chắn là ảo ảnh!"

-------------------------

Nikki đang chuẩn bị bấm máy.

Nikki: "…Cẩn thận!"

Loen bắn một phát làm chiếc điều khiển bật khỏi tay Shelley ngay khi cô ta lấy nó từ túi của Rodel.

Shelley: "Chết hết đi! Tất cả các người!"

Shelley, với đôi mắt tóe lửa hận thù, chạy xông về phía Rodel với mảnh kim loại của chiếc điều khiển trên tay.

Momo: "Anh ấy mà ngã là quả bom phát nổ đấy!"

Shelley đâm thẳng vào ngực Rodel bằng miếng kim loại ấy.

Rodel hứng trọn nhát đâm mà chẳng di chuyển một li!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net