107. Gọi bố.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ân Duệ Tước cầm điện thoại đi qua đi lại trong nhà vệ sinh!

Anh ta gấp con mẹ nó lắm rồi, tên Lệ Đình Thâm kia không biết tại sao lại cố chấp đến thế, sống chết phải chờ bằng được câu gọi "bố" của anh ta cơ!

"Anh Bạc, anh tới nhanh đi, mọi người chờ anh lâu lắm rồi, muộn một chút cũng không sao...."

Lúc này Bạc Cảnh Xuyên mới nhớ rõ, đêm nay hắn đã đồng ý với Ân Duệ Tước một chuyện như vậy.

Bạc Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn đồng hồ: "Ừ, đêm nay tôi không đến. Các cậu chơi đi, tất cả ghi lại vào thẻ của tôi."

Giọng nói lạnh nhạt không mang một chút cảm giác áy náy nào khiến cho Ân Duệ Tước sửng sốt mất nửa ngày mới phục hồi tinh thần.

".......Không.....Không phải, anh Bạc! Anh không thể hố em như vậy được!"

Anh không tới đây chẳng phải là em thật sự phải gọi tên mặt người dạ thú Lệ Đình Thâm kia là "bố" sao?!

Em không muốn mất mặt như vậy đâu!

Bạc Cảnh Xuyên nào biết được anh ta đang nói bậy cái gì, hắn vừa định cúp điện thoại, đột nhiên lại ngừng lại.

"Ngày kia, bảo Lệ Đình Thâm cho tôi mượn chuyên viên trang điểm kia ở công ty của cậu ta dùng một chút."

"......"

Mãi đến khi ngắt điện thoại, trong đầu Ân Duệ Tước vẫn chỉ có một chuyện đang chạy vòng vòng.

Anh ta bị anh Bạc lừa rồi, anh ta phải gọi Lệ Đình Thâm là "bố"!

Ân Duệ Tước chậm rãi thu điện thoại về, bực bội vò loạn tóc!

Để anh ta gọi Lệ Đình Thâm là "bố"?

Tuyệt đối không có khả năng!

Tưởng tượng cảnh những người trong phòng bao kia nhất định sẽ rất vui sướng khi thấy anh ta gặp họa, xem chuyện đáng xấu hổ của anh ta, Ân Duệ Tước liền đau đầu!

Đủ rồi!

Không thể trêu vào, chẳng lẽ anh ta còn không trốn nổi hay sao?

Anh ta cắn chặt răng, nhanh chóng ra khỏi nhà vệ sinh, rẽ phải thẳng hướng mà đi!

"Đi nhầm đường rồi."

Bước chân của Ân Duệ Tước đột nhiên dừng lại!

Thân ảnh thon dài đĩnh bạt của Lệ Đình Thâm đang dựa vào cửa nhà vệ sinh, văn nhã đạm mạc, anh tuấn kinh người.

Trong tay anh ta kẹp một điếu thuốc lá, sương khói lượn lờ, tư thái ưu nhã thong dong.

Đôi mày rậm của Ân Duệ Tước cũng nhíu lại: "Chết tiệt! Lệ Đình Thâm, cậu nhất định phải đến mức này sao? Không phải chỉ cược đùa vui một chút thôi à? Đến nỗi một người bận rộn như cậu phải đến nơi này chặn đường tôi sao?!"

Lệ Đình Thâm dùng dư quang đuôi mắt liếc anh ta một cái: "Thêm một đứa con lớn bằng tuổi mình, đương nhiên tôi phải khẩn trương một chút."

"Chết tiệt....." Ân Duệ Tước ngửa đầu chửi một tiếng, tròng mắt thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.

Lệ Đình Thâm hút một hơi thuốc, đứng thẳng dậy khỏi tường.

"Vừa rồi Cảnh Xuyên dặn dò cậu cái gì?"

Ân Duệ Tước dừng một chút, lúc này mới nhớ ra cuối cùng anh Bạc có nói với anh ta một chuyện.

"Anh ấy bảo, ngày kia cậu giữ lại chuyên viên tạo hình ở công ty của cậu cho anh ấy mượn."

Lệ Đình Thâm hơi cong môi, không nói chuyện.

Yên lặng.

Biết ngay ở cùng với tên Lệ Đình Thâm này rất chán mà!

"Không có việc gì vậy tôi đi trước!"

"Còn chưa gọi bố đâu."

Vốn tưởng rằng Lệ Đình Thâm cũng không thực sự để chuyện này ở trong lòng.

Ai mà ngờ, thằng nhãi này thật đúng là con mẹ nó không buông.

Cuối cùng thực sự không còn cách nào, Ân Duệ Tước nhắm mắt lại, ngửa đầu nhìn trời, trong kẽ răng như bắn ra một chữ: "Bố!"

Con mẹ nó chúc cậu sống thiếu ba mươi năm!

Lệ Đình Thâm thấp giọng cười một tiếng: "Ơi."

Cũng may là không khó xử anh ta.

Trong lòng Ân Duệ Tước tức giận như muốn nổ tung!

Có điều, nợ này, anh ta lén lút ghi lại trên đầu Bạc Cảnh Xuyên.

Thù này không báo không phải quân tử!

Đối với việc Lệ Đình Thâm dễ dàng thỏa hiệp như vậy, cũng không phải là vì không muốn tiếp tục dây dưa cùng Ân Duệ Tước.

Làm anh em nhiều năm như vậy cũng không phải là làm màu!

Lệ Đình Thâm người này, hành sự khiêm tốn không khoe khoang, nhưng mà tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, mềm cứng không ăn, bạc tình đến nỗi khiến người ta tức điên!

Một việc nếu để anh ta để bụng, anh ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

Phản kháng chỉ làm lãng phí thời gian, hao hết kiên nhẫn, chỉ có thể trả bằng một cái giá nặng nề hơn.

Đối với đàn ông như thế!

Đối với phụ nữ, cũng là như thế.

Nếu không thích, anh ta có thể dìm người kia xuống địa ngục.

Giống như người phụ nữ không biết trời cao đất dày ba năm trước đây.

Đồng nghĩa, nếu như thích, anh ta cũng có thể chiều chuộng người kia lên tận trời.

Ân Duệ Tước ngẩng đầu liếc nhìn về phía sau Lệ Đình Thâm.

Giống như người phụ nữ đang đi về phía bọn họ lúc này!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net