99. Biến con bé thành lá chắn cho người ta.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Thượng Hoa từ trên giường ngồi dậy: "Bà rõ ràng biết... rõ ràng biết Phồn Tinh cùng với Tô Hằng mới vừa tách ra! Còn có Thiên Nhu, nó thích ai không thích, cứ nhất định phải thích Tô Hằng, vị hôn phu cùng với em gái của mình thông đồng với nhau, bà muốn con bé phải hiểu chuyện như thế nào đây?"

"Bà không những không an ủi con bé, kết quả còn muốn biến con bé trở thành lá chắn giúp người ta che dấu, bà... bà.... khụ khụ...."

Hiển nhiên là Thẩm Thượng Hoa đã bị chọc tức không nhẹ, ông cụ càng nói càng kích động, trong lòng càng cảm thấy thương Thẩm Phồn Tinh!

"Tâm Tô Hằng không ở trên người nó, mà sớm muộn gì thằng bé cũng trở thành con rể nhà họ Thẩm! Sớm muộn gì Phồn Tinh cũng phải đối mặt với chuyện này thôi! Thiên Nhu là em gái của nó, Tô Hằng sẽ là em rể của nó! Sự thật này là kết cục đã định sẵn, dù có làm gì thì cũng chẳng thay đổi được! Tôi là bà nội của nó, nó không buông xuống được thì để tôi giúp nó! Tôi không sợ phải trở thành kẻ xấu xa!"

"Bà..."

"Được rồi! Ông nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng nhiều thế!"

Khương Dung Dung mạnh mẽ ngắt lời Thẩm Thượng Hoa, bà ta ném lại một câu như vậy rồi liền xoay người vén rèm rời đi!

Thẩm Phồn Tinh không dừng lại ở nhà họ Thẩm mà đi thẳng về phía cửa lớn.

"Chị, chờ một chút."

Phía sau truyền đến tiếng gọi của Thẩm Thiên Nhu, Thẩm Phồn Tinh vẫn không có ý định dừng lại, cô trực tiếp bước ra khỏi cổng sắt.

Ngoài cửa biệt thự nhà họ Thẩm có một cây hòe già.

Thời điểm Thẩm Phồn Tinh bước qua nơi đó, Thẩm Thiên Nhu đuổi theo, chắn ngay trước mặt cô.

Tất cả những biểu cảm yếu đuối vừa rồi đều biến mất không thấy.

Giờ phút này, khóe môi cô ta nhếch lên, vẻ mặt châm chọc nhìn cô.

"Chị, chị đi vội thế làm gì? Khó khăn lắm mới về nhà được một chuyến mà."

Một chữ "nhà" kia, cô ta đặc biệt nhấn mạnh.

Thẩm Phồn Tinh hơi nheo lại đôi mắt được phủ kín bởi ánh sáng lạnh lùng.

"Khoe khoang với tôi những thành quả mà cô cướp được rất có cảm giác thành tựu à?"

"Chị nói cái gì vậy? Nhà họ Thẩm vẫn luôn ở đây, chị muốn về lúc nào thì về, không ai ngăn cản chị. Yên tâm đi, dù sao thì em cũng không ở lại đây lâu lắm..."

Thẩm Thiên Nhu dừng một chút, sau đó lại cười khúc khích.

"Sau buổi tiệc tối ngày thứ sáu, cha sẽ sắp xếp cho cả nhà cùng với chú Tô và dì Tô gặp mặt ăn một bữa cơm, thuận tiện chọn luôn ngày cưới cho bọn em. Cho nên sau này chị không cần phải tránh mặt em, không bao lâu nữa em sẽ gả đến nhà họ Tô rồi, nhà họ Thẩm này em không ở được bao lâu nữa..."

Tim Thẩm Phồn Tinh rốt cuộc vẫn bị đâm trúng.

Chọn ra ngày cưới?

À, vội vàng không chờ nổi nữa rồi sao?

Thật là.....

Thật là tốt quá.....

Tuy rằng cô đã sớm nhận thức được cô và Tô Hằng không còn khả năng gì nữa, nhưng không có nghĩa là cô không có một chút cảm giác nào.

Dù sao thì, Tô Hằng cũng từng là người đàn ông cô định phó thác cả cuộc đời.

Nhưng dù vậy, trên mặt Thẩm Phồn Tinh vẫn là vẻ lạnh nhạt như cũ.

Thật ra thì, cũng không khó chịu đến thế.

Cảm tình suốt tám năm, cô biết chắc chắn sẽ mất thời gian để làm quen lại, để quên đi.

Nhưng mà, thật sự.... cũng không khó chấp nhận như cô tưởng.

"Khoe khoang đủ rồi, có thể tránh đường chưa?"

Ánh mắt Thẩm Thiên Nhu thâm trầm, cô ta ghê tởm nhìn kỹ từng biểu cảm và phản ứng của cô.

Thẩm Thiên Nhu không nhúc nhích, Thẩm Phồn Tinh lại vươn tay đẩy cô ta sang một bên.

Thẩm Thiên Nhu lảo đảo một chút, cô ta kịp thời bám được vào một thân cây bên cạnh.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô biết tại sao hôm nay bà nội lại muốn để cô cùng đi yến tiệc kia với bọn tôi không?"

Thẩm Thiên Nhu lại đuổi theo Thẩm Phồn Tinh, chắn trước mặt cô.

Thẩm Phồn Tinh nhăn mày, ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn cô ta.

"Bởi vì quan hệ giữa tôi và anh Hằng còn chưa được xác nhận, chưa thể công bố trước truyền thông được, cho nên bà nội mới muốn cho chị đi theo, chỉ vì "ba người cùng đi"! Có người chị gái là cô đây cùng đi với bọn tôi với danh nghĩa vị hôn thê thì quan hệ của tôi cùng với anh Hằng mới không bị những người khác phát hiện!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net