212 + 213 + 214

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như là cô gái ấy tự tử thì tôi nghĩ chắc Vương Quang Huy sẽ có năng lực điều tra ra nguyên nhân liên quan đằng sau cái chết cho nên cũng không liên lạc với anh ta nữa. Nếu cảnh sát còn không phá được loại án như thế này thì cả đám giải tán hết được rồi.

"Đàn ông kiểu chó má gì vậy, thứ không biết xấu hổ! Này anh, chắc chắn anh biết tên khốn đó là ai đúng không, anh nói cho tôi biết đi, người đã chết rồi, anh ta phải làm chút gì đó chứ!" Tôi thật sự cảm thấy tiếc cho cô gái đã chết đó, đang yên đang lành lại tự tử vì một tên đàn ông vô trách nhiệm. Người nên chết phải là tên đàn ông đó mới đúng.

Anh ta chọc chọc vào đỉnh đầu tôi nói: "Chuyện của người ta thì liên quan gì đến em? Tò mò hại chết bò đấy! Ông trời công bằng lắm, người làm chuyện xấu sẽ không có được kết cục tốt, nếu như làm quá nhiều thì ắt phải sẽ bị trời phạt."

"Đau thế!" Tôi đánh vào tay anh, hờn dỗi kêu lên.

"Biết đau thì nhớ cho kỹ! Em đừng bận tâm chuyện này nữa, có tinh lực thế sao không nghĩ cho mình đi, Sở Hiên đến giờ vẫn chưa xuất hiện, đối với em không phải là chuyện tốt lành gì đâu, cẩn thận chút đi!"

Tôi giơ chân lên bất cần nói: "Chẳng sợ! Có anh ở đây thì sợ gì nữa, ai dám trộm con của Quỷ vương chắc là chán sống rồi, huống chi anh cũng sẽ không trơ mắt nhìn người ta đến trộm đâu đúng không?"

Tôi tự tin hừ hai tiếng, cụp mắt nhìn chằm chằm vào phần bụng bằng phẳng của mình bĩu môi, lạ lùng hỏi: "Anh này, nói thế nào thì cũng bốn năm, cho dù là Na Tra thì cái bụng này cũng phải to ra rồi chứ, nhưng tôi thấy nó chẳng thay đổi gì cả, anh có chắc là tôi đang mang thai không? Nếu như con không chịu ra thì chẳng phải tôi sẽ phải ăn huyền hồn đan cả đời à, tôi muốn ăn thịt, ăn cơm, ăn rau!"

Tên chết tiệt này nghiêng người xoa bụng tôi nói: "Gấp cái gì, chắc là sắp rồi!"

Được lắm! Lại là câu này! Mấy tháng rồi mà có thấy động tĩnh gì đâu. "Thôi, đừng có nói sắp rồi sắp rồi với tôi nữa, lâu lắm rồi đấy, hôm nay anh buộc phải cho tôi một thời điểm cụ thể, rốt cuộc là bao giờ mới ra hả?"

Dường như câu hỏi của tôi đã làm khó vị vua của quỷ giới này rồi, anh ta nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bụng tôi rồi nói: "Cái này ta cũng không biết! Đợi nó lớn rồi thì sẽ chui ra thôi!"

Ôi đậu má, trả lời kiểu gì thế hả!

Anh là cha đứa bé đấy, đến anh còn không biết bao giờ nó lớn thì tôi biết làm sao được!

"Có phải là sinh con cho quỷ thì đều sẽ phải trải qua một quãng thời gian lâu như vậy không, đã bốn năm rồi, có là quái thai thì cũng nên thành hình rồi đó! Anh là cha nó, sao lại có thể nói là không biết được? Anh có còn đứa con nào khác không, so sánh thử xem đi!" Tôi thật sự tò mò lắm, trước tôi còn có mười cô vợ khác nữa, không thể nào không còn đứa con nào khác được!

"Không có! Ngoài em ra thì chỉ có Nghiên Phi mang thai thôi!"

OMG! Ghê thật, nhiều người như thế mà lại không có ai sinh được con cho anh ta, có vấn đề thật rồi. Tôi đánh giá tên chết tiệt này một lượt từ trên xuống dưới rồi cẩn thận dè dặt hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi rồi? Tôi thấy anh có cả đống vợ mà sao lại không có đứa con nào vậy? Chắc không phải là anh già rồi nên có vấn đề trong phương diện đó chứ! Á, đau! Lại chọc tôi, đáng ghét!"

Ngón tay ngon dài dí vào trán tôi, tức giận không biết thương hoa tiếc ngọc là gì chọc tôi nói: "Đầu em có thể nghĩ ra chuyện gì tốt đẹp hay không? Có con hay không thì liên quan gì đến tuổi tác của ta, ta không thích thì đương nhiên là sẽ không có rồi! Em bớt nghĩ linh tinh lại đi, ngoan ngoãn sinh con ra, những chuyện khác em không cần biết. Ta thấy em cũng to gan lắm rồi đấy, dám nghi ngờ ta, phương diện đó của vi phu có vấn đề hay không còn cần phải hỏi à?"

"Này, quân tử động khẩu, tiểu nhân động thủ, đàn ông đánh phụ nữ sẽ bị mắng là không phải người đấy, anh đừng có chọc tôi nữa, đau lắm đấy!"

"Không chọc em thì em nhanh quên lắm! Hơn nữa vi phu cũng không phải là người, cứ chọc em rồi đấy rồi sao?"

Tên chết tiệt nói xong thì không chọc nữa, đổi sang nhéo, nhéo hai má tôi xong còn cười haha rất vui vẻ.

Được lắm, tôi không thèm chấp một con quỷ!

Cuộc sống sinh viên thật sự rất thoải mái, lịch học hàng ngày không cố định. Hôm nay trời lại mưa, tôi về sớm, lúc này vẫn chưa đến năm giờ. Giờ mà đi ngủ thì cũng hơi sớm, cho dù có người bên cạnh thì cũng không vui nổi, thật sự là quá nhàm chán.

Tôi lăn đi lộn lại trên giường, tên kia nhìn thấy cũng giả vờ như không, thỉnh thoảng còn trừng mắt với tôi, tôi bĩu môi mò tìm điện thoại nghịch. Nói ra cũng thật trùng hợp, vừa cầm điện thoại lên thì Tiêu Linh gọi tới.

Cứ tưởng là sẽ tìm được một người có thể nói chuyện thì lại nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của đối phương, âm mũi của Tiêu Linh rất nặng, hình như là vừa khóc xong. "Mạc Mạc, cậu giúp tớ với, nhà tớ bị người ta phá rồi, cậu giúp tớ tìm cảnh sát được không?"

Sao? Xảy ra chuyện gì vậy? Lúc tan học vẫn còn êm đẹp mà, sao bây giờ đã xảy ra chuyện rồi?

"Đừng khóc, cứ từ từ nói! Đã xảy ra chuyện gì?" Tôi nhíu mày, đúng là quen cảnh sát thật đấy, nhưng mà bây giờ chưa biết tình hình ra sao, không chết người thì tôi cũng ngại tìm Vương Quang Huy, anh ta là cảnh sát tổ chuyên án, không xử lý mấy vụ án dân sự bình thường đâu.

Tiêu Linh khóc trong điện thoại. "Em trai tớ gây ra chuyện rồi mà bây giờ vẫn chưa về! Bây giờ người lớn nhà người ta tìm đến cửa, bắt nhà tớ bồi thường. Bọn họ trông đáng sợ lắm, tớ không dám mở cửa. Trong nhà chỉ có tớ với bà nội, mẹ tớ đang đi làm, tớ không dám báo cảnh sát, cũng không dám mở cửa. Tớ không biết phải làm sao cả!"

Sau khi nghe xong tình hình, tôi hỏi địa chỉ rồi gọi xe qua đó.

Tiêu Linh nhát gan, tính cách lại khá yếu đuối, chắc chắn không đối phó được với mấy người hung hãn ở bên ngoài. Vừa nãy qua điện thoại, tôi cũng nghe được tiếng mấy người đó đang làm ầm ĩ, có thể thấy em trai cậu ấy gây rắc rối lớn rồi.

Sau khi lên xe, tôi lại gọi điện cho Tiêu Linh, luôn miệng an ủi cậu ấy không dám ngắt máy. Chưa đến một chung cư nơi cậu ấy đang sống rồi. Vừa đi vào trong hành lang thì đã nghe thấy tiếng có người đang mắng nhiếc

Tôi hít sâu một hơi rồi mở cửa an toàn đi vào bên trong. Trước cửa nhà Tiêu Linh đang có ít nhất sáu bảy người đang tụ tập, cả nam cả nữ, vừa nhìn đã biết không phải loại hiền lành gì. Độ tuổi bình quân là khoảng trên dưới bốn mươi tuổi. Nữ thì đập cửa, nam thì chửi bới, ai cũng giống như dã thú muốn ăn thịt người đến nơi. Tính khí nóng nảy, cực kỳ không dễ đụng.

Tôi giả vờ trấn tĩnh bước về phía trước. Sau khi có người phát hiện ra tôi thì lập tức xông tới: "Mày là ai, có quan hệ gì với nhà này?"

Tôi bình tĩnh đáp lại: "Tôi là bạn của người trong nhà này, mấy người đến đòi bồi thường đúng không?" Nói xong, tôi quét mắt nhìn những người trước mặt rồi nói tiếp: "Muốn tiền thì ngồi xuống nói chuyện, cứ làm ầm ĩ lên như thế không giải quyết được bất cứ chuyện gì đâu, còn bị các nhà khác khiếu nại nữa, không tốt cho cả đôi bên."

Một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi đẩy những người khác ra bước lên phía trước, khẩu khí của ông ta khiến tôi ngạt thở đến mức đau đầu. Ông ta văng đầy nước bọt nói: "Mày là cái thá gì mà ở đây dạy dỗ bọn tao. Tiêu Chí Bình đánh gẫy tay gẫy chân con tao mà mày bảo bọn tao nói chuyện bình tĩnh được à? Cái đm mày đứng đây nói mà không thấy ngại à? Đừng tưởng mày là nhóc con thì bọn tao không dám làm gì. Mày có quan hệ gì với thằng đó?"

Mở miệng là văng tục khiến người ta cảm thấy rất đáng ghét, nhưng tôi vẫn nhịn, cãi nhau không giải quyết được vấn đề gì, tôi không muốn làm ầm ĩ chuyện này, giải quyết cho xong chuyện rồi đuổi đám người này đi mới quan trọng.

Thói đời tát một cái không kêu, Tiêu Chí Bình đánh người, nhưng nếu nói người bị đánh không gây sự thì cũng không đánh nhau được. Cho nên theo tình hình trước mắt, khi chưa nghe thấy ý kiến của người trong cuộc thì tôi cũng không dám vội vàng đưa ra kết luận.

Mấy người này chắc là họ hàng của người bị đánh. Vừa tức giận vừa gấp gáp khi thấy con cháu mình bị đánh là chuyện thường tình, nhưng chưa tìm hiểu kỹ nguyên nhân đã chạy đến đây làm ầm ĩ cũng không tránh khỏi có hơi ích kỷ. Nhìn dáng vẻ của mấy người này là biết vô học rồi. Cả đám đàn ông lớn tuổi bắt nạt một cô gái bé nhỏ, đúng là không biết xấu hổ.

"Xin lỗi, tôi không ở đây, không có bất cứ quan hệ gì với Tiêu Chí Bình, bỏ cái tay của ông ra!" Tôi hét lên với người đàn ông trung niên trước mặt: "Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có mà chỉ chỉ trỏ trỏ như thế."

Người đàn ông trung niên đang chuẩn bị lên cơn thì người phụ bên cạnh chen vào: "Không phải nhà người ta đâu, ông điên à?"

"Mấy người gọi bao lâu nay cũng làm gì có người ra mở cửa. Nhưng tôi có thể, lý do này đã đủ chưa?" Tôi nói với người phụ nữ đầy hung ác khác: "Ngoài ra, nếu mấy người còn tiếp tục không ngừng la hét ở đây vậy thì chuẩn bị đến đồn cảnh sát ở một đêm cho bình tĩnh lại đi!"

Bắt chước khí thế lạnh lùng của tên khốn kia cũng khiến cho mấy người này sợ hãi. Tôi bước qua bọn họ, gõ cửa nhà Tiêu Linh: "Linh Linh, mở cửa đi, tớ đây."

Đợi một lát bên trong vang lên tiếng bước chân. Cửa vừa hé ra, còn chưa đợi tôi lên tiếng thì đám người bên cạnh đã đẩy tôi ra xông thẳng vào trong, như sợ rằng cánh cửa này sẽ mãi mãi đóng lại vậy.

Mấy người này thô lỗ chết đi được, vào thì vào đi sao phải đẩy mạnh như thế làm tôi suýt ngã. Má nó, tức quá đi mất, mấy người này còn có quan niệm về đạo đức hay không vậy?

Tôi vịn vào tường, hung hăng trừng mắt với bọn họ, tên chết tiệt kia đột nhiên lên tiếng: "Thứ không biết trời cao đất dày là gì."

Bình thường Quỷ vương Dạ Quân luôn mặc kệ tôi thích lo chuyện bao đồng, nhưng những người bắt nạt tôi đa số đều sẽ không có được kết cục tốt đẹp. Tôi nắm chặt miếng ngọc màu trắng trong tay nói nhỏ: "Này anh, bình tĩnh, đừng xúc động! Xem tình hình thế nào rồi nói, nếu như bọn họ ra tay thật thì mình ra tay cũng không muộn!"

Không thể để tên chết tiện này chui ra được, nếu anh ta mà ra thì lớn chuyện thật đấy, cho nên tôi mới vội vàng vỗ về anh, cho dù tôi cảm thấy mấy người này thật sự phải được dạy dỗ cho tử tế, nhưng vẫn chưa đến lúc.

Đột nhiên có bao nhiêu người xông vào như thế, Tiêu Linh đã sợ hãi đến mức khóc thét lên rồi, bênh cạnh chắc là bà nội cậu ấy đang lạnh lùng đối diện với những người trước mặt, nghe bọn họ không ngừng lải nhải, còn mắng chửi Tiêu Chí Bình với những từ ngữ quá quắt không chịu nổi, câu khó nghe nào cũng nói ra được. Cả đám người giống như đám côn đồ trên đường, cực kỳ mất dạy.

Nhìn những người này, Tiêu Linh chỉ biết khóc, còn bà nội thì lại càng im lặng chịu đựng nghe đối phương chửi bới. Một đám người lớn đi bắt nạt người già trẻ nhỏ có còn là người nữa không? Tôi đứng một bên thật sự không nhìn tiếp được nữa, bèn đứng trước mặt bọn họ !Nói: "Toàn người lớn với nhau lại đi bắt nạt người già trẻ nhỏ mà không thấy ngượng à?

Vẫn là người đàn ông miệng thối lúc trước bước ra, ông ta đạp tôi rồi nói: "Đm không tìm bà ta thì tìm ai, mày tưởng bọn tao muốn gây sự với một bà già lẩm cẩm à, sao mày lại thích lo chuyện bao đồng thế không biết, mày thích lo chuyện bao đồng thế thì ra đây nói chuyện đi! Bây giờ sao? Đánh người rồi trốn là coi như xong đúng không? Con tao vẫn đang nằm trong bệnh viện kia kìa, tiền viện phí thuốc thang định thế nào đây? Mày là bạn học của con bé kia đúng không, gọi bố mẹ nó ra đây, hôm nay phải giải quyết rõ ràng chuyện này mới được."

Đối phó với một người già truyền ra ngoài cũng không hay ho gì nên người đàn ông lập tức nhìn chằm chằm vào Tiêu Linh.

Tiêu Linh lập tức trốn ra sau lưng tôi, cậu ấy kéo tay áo tôi nói nhỏ với tôi rằng, bố mẹ cậu ấy ly hôn đã lâu, phải bảy giờ tối mẹ cậu ấy mới tan làm, bố cậu ấy vốn không quan tâm hai chị em sống hay chết, bây giờ cậu ấy rất lo lắng cho tung tích của em trai, cũng không biết chuyện này xảy ra thế nào, bồi thường cái gì, cũng muốn đợi em trai về để hỏi cho ra lẽ rồi mới nói.

Mặc dù Tiêu Linh đã nói rất nhỏ nhưng vẫn bị mấy người kia nghe được. Bọn họ lập tức điên lên, còn luôn miệng nói là Tiêu Linh giấu Tiêu Chí Bình đi, không muốn quan tâm chuyện này nữa, muốn trốn tránh trách nhiệm, không muốn bồi thường gì gì đó. Nói một hồi, cuối cùng mấy người này dứt khoát ở trong nhà Tiêu Linh, nói là muốn đợi bố mẹ của Tiêu Linh về, nhìn dáng vẻ của bọn họ hôm nay không giải quyết xong chuyện này thì sẽ quyết không đi.

Hôm nay xảy ra chuyện như thế này, tôi mới phát hiện ra cô gái nhìn thì có vẻ lương thiện đơn thuần này thật ra không được hạnh phúc cho lắm. Bố mẹ ly hôn đối với bất cứ ai đều là nỗi đau, sống trong một gia đình không hoàn chỉnh, còn có một thằng em không biết suy nghĩ, tôi nghĩ mẹ cậu ấy nhất định là lo lắng muốn chết.

Gần bảy rưỡi, mẹ của Tiêu Linh đã mở cửa đi vào. Nhìn thấy trong nhà toàn người là người, bà ấy chỉ hơi sững người chứ không hề kinh ngạc. Bà ấy trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, đeo kính, trông giống như một quý bà lịch sự nhã nhặn. Khí chất của Tiêu Linh và mẹ cậu ấy rất giống nhau, cho người ta cảm giác bình dị, dễ gần, dễ chung sống.

Mấy người đó thấy chính chủ về rồi thì nhào tới blabla, khắp phòng đều là mùi nước bọt, mồm năm miệng mười ồn ào không dứt.

Mẹ Tiêu Linh yên lặng ngồi nghe, chỉ gõ xuống mặt bàn nói: "Muốn tiền cũng được, nếu như nó bình an quay về thì tôi sẽ bồi thường các người không thiếu một xu. Nếu như nó không về, các người cũng đừng mong lấy được tiền."

"Có cái shit! Con trai mày mất tích liên quan gì đến bọn tao, mày đừng có mà ăn quỵt! Ai biết có phải chúng mày giấu nó đi hay không! Con đĩ này, tao nói cho mày biết, con trai tao còn đang nằm trong bệnh viện, một ngày tốn cả chục triệu, nếu mày không đưa tiền thì đừng trách bọn tao quá đáng. Trong nhà mày cũng có nhiều đồ đáng giá lắm, nếu mày muốn ăn quỵt, bọn ta chỉ đành lấy đồ để trừ nợ thôi."

Mẹ Tiêu Linh cười ha hả, ngẩng đầu nhìn người đang nói chuyện nói: "Được thôi, thích thứ gì thì cứ lấy! Ra khỏi cánh cửa này thì đừng đến ăn vạ nữa, nếu không tôi báo cảnh sát."

Chợt tôi cảm thấy mẹ Tiêu Linh rất ngầu, đối mặt với biết bao nhiêu người hung hãn thế này mà vẫn không hề thua về khí thế, làm phụ nữ thật không dễ dàng gì!

"Con đĩ này, đừng tưởng lôi cảnh sát ra là sẽ doạ được bọn tao. Thằng con chó má của mày sớm muộn gì cũng sẽ đi tù thôi. Mới tí tuổi đầu đã biết đánh người, lớn rồi có khi còn giết người nữa đấy. Mày thích báo cảnh sát thì báo nhanh lên, đi tù sớm còn là vì trừ hại cho xã hội!"

"Con trai của mình bị người ta nói đến mức không đáng một xu, mẹ của Tiêu Linh tức giận run người, sắc mặt trắng bệch! "Con trai tôi không là cái thá gì, chỉ mỗi thằng tạp chủng nhà các người là người tốt. Nếu không phải con nhà mấy người gây sự trước thì có đánh nhau hay không? Con trai tôi như thế nào tôi tự biết, các người có thời gian ở nhà tôi chửi bới sao không về hỏi con mình thử xem tại sao lại bị đánh!"

Ai chẳng biết bảo vệ con cái, nhưng từ cuộc nói chuyện giữa họ thì đằng sau chuyện này dường như còn có không ít ẩn tình. Tôi không nhìn ra, mẹ của Tiêu Linh nhìn bề ngoài thì ưu nhã lịch sự mà cốt khí cũng cứng rắn lắm, đấu võ mồm cũng không thua kém ai!

Trong đám người có nhười không nhịn được xông lên phía trước, dáng vẻ hung ác ra tay với mẹ của Tiêu Linh, còn không ngừng chửi bới: "Con đĩ này mày ăn nói cho hẳn hoi, đm mày nói ai là tạp chủng, mày có tin là mày mắng thêm một câu nữa thì ông đây sẽ đập chết mày không?"

Tôi mới chỉ nghe chứ chưa bao giờ chứng kiến cảnh đàn ông đánh phụ nữ, bây giờ nhìn thấy mẹ của Tiêu Linh bị đánh thì nổi giận đùng đùng hét lên: "Dừng tay! Ông dựa vào đâu mà đánh người, nói người ta ăn nói cho hẳn hoi vậy các người đã ăn nói hẳn hoi chưa? Đánh người là phạm pháp, các người muốn vào tù hết à? Tôi không doạ các người, không muốn vào thì đợi Tiêu Chí Bình về, còn không thì tôi sẽ báo cảnh sát.

Nói xong, tôi móc điện thoại ra thật sự muốn gọi cho Vương Quang Huy, cứ ầm ĩ thế này có khi sẽ xảy ra chuyện thật đấy.

Đối phương thấy tôi muốn báo cảnh sát thì cuống hết lên, có người bước lên giằng lấy điện thoại của tôi, còn chửi: "Cút sang một bên, không phải người nhà này thì đi theo hóng cái gì. Lo chuyện bao đồng, có tin là tao đánh luôn cả mày không."

"Trả điện thoại cho tôi!"

Người đó liếc mắt, lại phun nước bọt về phía tôi, anh ta nói: "Vội cái gì, đợi xong chuyện rồi nói. Tốt hơn hết là mày bớt lo chuyện bao đồng đi, nghe rõ chưa?"

Tôi nóng mặt, chưa từng thấy ai vô lý như thế. "Trả điện thoại cho tôi!"

Người đàn ông vẫy tay, đẩy điện thoại của tôi sang bên cạnh, ông ta xông đến chỗ mẹ của Tiêu Linh nói: "Con mẹ này, không cần phí lời thêm nữa, chuyện này mày bảo phải làm thế nào đây! Con trai mày có về không bọn tao không cần biết, nhưng nó đánh con tao là sự thật, mày không muốn nó đi tù cũng được, trừ tất cả tiền viện phí thuốc thang, thêm 150 triệu để giải hoà nữa, nếu không thì không xong với tao đâu!"

Mẹ của Tiêu Linh cắn môi không lên tiếng, tôi đứng lên đi tới trước mặt người đó, nhắm vào cái tay ông ta đang buông lỏng nói: "Tôi hỏi lại lần cuối, có trả lại điện thoại cho tôi không?"

Người đàn ông bị tôi chọc tức, thẳng tay ném điện thoại của tôi xuống đất: "Đmm, tao đập điện thoại của mày rồi đấy làm sao? Dám ngang ngược với ông đây, ông đây cho mày biết thế nào là ngang ngược!"

Điện thoại bị đập hỏng rồi, tôi không cảm thấy xót nhưng mẹ của Tiêu Linh lại điên lên. Cô ấy xông lên chỉ vào người đàn ông: "Mày còn là đàn ông không mà đi bắt nạt một cô bé, đền điện thoại cho người ta đi!"

Tôi giữ chặt mẹ của Tiêu Linh an ủi cô ấy: "Không sao đâu cô, một cái điện thoại thôi mà, cháu mua lại được! Nhưng mà bây giờ cháu cảm thấy tiền viện phí của bọn họ chắc là đắt hơn tiền mua điện thoại rồi. Loại người này không nên sống trên đời này nữa."

Chuyện điện thoại và viện phí thuốc thang chẳng liên quan gì đến nhau, cho nên lúc tôi nói ra những câu kỳ lạ này, đến bản thân cũng cảm thấy sững sờ, bởi vì những lời này vốn không phải những gì tôi muốn nói, mà là bị người ta điều khiển nói ra.

Vừa nói xong thì nắm đấm của tôi không tự chủ vung lên người đàn ông trước mặt, người đó bay lên đập vào tủ rồi trượt xuống đất nằm im không nhúc nhích.

Tất cả xảy ra quá đột ngột, sau khi nhìn thấy người của mình bị đánh thì những người khác lũ lượt nhào về phía tôi, muốn hợp lực khống chế tôi. Nhưng những người này lại mất hết sức lực, sau vài đường cơ bản thì đều bị tôi đánh gục trên mặt đất. Trong phòng chỉ còn lại hai người phụ nữ vẫn đứng, tôi cười hehe đi về phía họ.

Nhìn mấy người đàn ông bị tôi đánh gục trong vài phút, người phụ nữ sợ hãi, họ móc điện thoại ra nói bằng giọng uy hiếp: "Đừng, đừng có qua đây, còn qua đây tôi sẽ báo cảnh sát đấy! Cô gái, tôi nói cô biết, hôm nay cô gặp rắc rối lớn rồi, chúng tôi có quen người, lần này cô đánh người sẽ không thoát được đâu!"

Tôi mặc kề bà ta nói gì vẫn bước lên phía trước giằng lấy điện thoại của bà ta rồi đập xuống đất. "Bây giờ hoà rồi nhé! Có gan thì tới địa phủ tìm tôi tính sổ, bây giờ thì cút đi, đừng bắt ông đây phải đánh phụ nữ."

Những người bị tôi đánh ngã trên mặt đất ban nãy lồm cồm bò dậy, vội vàng chạy ra ngoài. Chạy thì chạy đi, còn không ra vẻ ta đây hung hăng nói gì mà kết thù kết oán rồi, sau này đi đường nên cẩn thận, còn nói muốn bán tôi đến Nam Phi làm gái. Đậu má, lời ác độc nào cũng nói ra được sao không ai có gan ở lại battle với tôi thế.

Chẹp, mấy người này à, hết thuốc chữa rồi!

Đánh người không phải do tôi tự nguyện, đều là tên chết tiệt kia điều khiển tôi làm đó, nhưng nói thật là, đúng là phê lòi luôn! Phải biết là tôi không hề biết đánh nhau, có thể đánh bốn năm người đàn ông lăn lộn dưới đất trong tích tắc, tư thế lại càng không cần phải nói, quá đẹp luôn. Đứng ở đó, tôi cảm thấy bản thân giống như đại anh hùng vậy.

Đợi mấy người đó đi xa rồi, tôi động tay động chân, sau khi xác định đã trở về trạng thái bình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net