83. Tranh đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người giúp việc đưa thức ăn khuya tới nhưng tôi không có hứng thú ăn. Ân Trường Thuận tò mò hỏi: "Cô Mạc không ăn một chút sao? Tôi thấy cô còn chưa ăn tối, cơ thể sẽ không chịu được đâu."

"Tôi không ăn đồ của người sống." Tôi không hề nghĩ ngợi lại thốt ra miệng.

Ân Trường Thuận nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ càng kỳ lạ hơn, sửng sốt một lúc lâu cũng chẳng nói được lời nào. Tôi lúng túng cười nói: "Ý của tôi là gần đây đang trong thời gian tu luyện, không ăn uống."

Tôi không quan tâm Ân Trường Thuận có tin không, dù sao chỉ cần Trần Tú Tài không tới quấy rối, ông ta sẽ không suy nghĩ miên man.

Lúc này vừa qua mười một giờ, Trần Tú Tài đã ở trong phòng của Ân Minh bắt đầu làm phép. Anh ta không lập đàn cũng không có đèn nhang gì, chỉ dán lá bùa quỷ ở trên trán của Ân Minh, bùa vẽ phía trên là loại mà tôi chưa từng thấy qua, vô cùng thần kỳ.

Trần Tú Tài đuổi những người khác trong phòng ra ngoài, chỉ giữ lại duy nhất một mình tôi. Tôi kéo ghế ngồi ở bên cạnh. Dù sao gian phòng của Ân Minh khá lớn, tôi ngồi ở đâu cũng không ảnh hưởng đến anh ta.

"Quỷ Vương Dạ Quân, ngài có thể ra đây không? Dựa vào sức lực của một mình tôi chưa chắc đã sai khiến được Mộng Yểm." Trần Tú Tài không gọi thẳng tên của tên chết tiệt giống như lần trước, tôi cũng không quá để ý. Thật ra, từ sau khi mò được thùng vàng đầu tiên, tôi đã cảm thấy làm chuyện này quá trâu bò. Ông Ba tương đối cung kính với người Địa Phủ ở quỷ giới, nhưng Trần Tú Tài lại khác. Không biết có phải anh ta có thực lực cao hơn ông Ba nên mới lớn lối như thế hay không, dù sao tôi cảm thấy không có chút năng lực, làm sao có thể chống lại Quỷ Vương chứ?

Tên chết tiệt khẳng định đã nghe được tiếng kêu của Trần Tú Tài, nhưng anh ở trong ngọc bội màu trắng không nhúc nhích, không hề nể mặt anh ta. Trần Tú Tài gọi một lúc liền bất lực nhún vai nói: "Lời nói của tôi không có tác dụng, cô tới đi!"

Quỷ ấu trĩ!

Tôi thật bất đắc dĩ sờ vào ngọc bội màu trắng, nghĩ thầm người này cũng không nghe tôi! Anh là loại người mạnh mẽ quyết đoán, hành sự hoàn toàn tùy thuộc vào tâm trạng, làm người ta không đoán ra tính tình, nếu chẳng may lúc này tâm trạng không tốt, ai nói cũng không có tác dụng gì đâu!

"Ông chú đi ra đi. Anh đã đồng ý giúp em rồi! Anh đừng để ý tới Trần Tú Tài. Chúng ta làm chuyện của chúng ta, anh xem như anh ta không tồn tại là được."

Trần Tú Tài vừa nghe thì suýt nữa bật cười, anh ta trợn trừng mắt trêu chọc hỏi: "Anh ta là đứa trẻ ba tuổi hay sao mà cô còn phải tới dỗ chứ?"

Nói chuyện quá thẳng sẽ ít bạn đấy. Tôi trừng mắt nhìn Trần Tú Tài, nhưng quả thật cũng coi tên chết tiệt là trẻ con để dỗ. Với loại người như anh, bạn chỉ có muốn vuốt lông mới cao hứng. Tôi làm vậy còn không phải là để giải quyết vấn đề sao? Anh ta có cần nói thẳng ra như vậy không.

"Trần Dương, ngươi có năng lực thì tự mình mời đi. Chỉ có một Mộng Yểm thì không thể làm khó ngươi được." Giọng nói chua lòm của tên chết tiệt vang lên. Trong lời nói của anh đầy vẻ châm chọc và khiêu khích.

"Tôi không phải tên là Trần Dương, tôi chỉ là một người bình thường, tôi là Trần Tú Tài! Có phải thượng tôn đại nhân nhận nhầm người không? Tôi nhìn giống với Trần Dương kia sao? Ha ha, bây giờ chúng ta làm chuyện nghiêm túc, năng lực của tôi thì không thể mời nổi Mộng Yểm, vẫn phải làm phiền Quỷ Vương ra tay thôi. Nếu không chuyện này có thể sẽ ầm ĩ lớn đấy."

Quỷ Vương Dạ Quân cũng không nghe Trần Tú Tài, anh lạnh lùng nói: "Trần Dương, ở trước mặt bản tôn không có phần cho ngươi giả ngốc đâu. Ta cảnh cáo ngươi cách xa Mạc Thất một chút, nếu không ngươi sẽ chết rất khó coi đấy."

Ôi! Hai người này đúng là oan gia ngõ hẹp, gặp mặt liền ầm ĩ, còn tranh cãi một cách khó có thể hiểu nổi.

Trần Tú Tài buồn cười bĩu môi nói: "Nhìn kỹ đi, tôi ít nhất đã cách cô ấy đã ba, bốn mét, là rất xa rồi đấy! Mà lúc này ngài đang ở trong ngọc bội màu trắng trước ngực cô ấy. Với khoảng cách gần như vậy, ngài sợ tôi làm gì chứ?"

Trần Tú Tài này đúng là muốn chết rồi, cứ nhất quyết phải nói chuyện châm chọc như vậy, đã vậy còn không nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vào ngực tôi với suy nghĩ không trong sáng nữa.

Quỷ Vương Dạ Quân lập tức từ trong ngọc bội màu trắng xông ra, đầy vẻ tức giận.

Trần Tú Tài không sợ chết cười hì hì nói: "Ôi, Quỷ Vương thượng tôn, rốt cuộc Trần Dương này có thù sâu hận lớn gì với ngài mà nhìn dáng vẻ của ngài giống như muốn ăn sống nuốt tươi tôi vậy."

Hôm nay, tên chết tiệt không đeo mặt nạ sao? Tôi tò mò quay đầu, nghi ngờ. Trần Tú Tài làm sao biết được dưới mặt nạ anh đang nghiến răng nghiến lợi chứ? Lẽ nào anh ta có con mắt có thể nhìn xuyên thấu sao.

Quỷ Vương Dạ Quân trầm giọng nói: "Trần Dương, cho dù ngươi có bị đốt thành tro, bản tôn cũng có thể nhận ra ngươi."

Trần Tú Tài xoa xoa hai tay bất cần đời nói: "Ôi lần này ngài thật sự nhìn nhầm rồi! Thứ nhất tôi không có bản lĩnh có thể đắc tội ngài. Thứ hai, tôi quả thật không phải tên là Trần Dương! Ngài hãy tạm thời bỏ thành kiến đối với tôi, làm chuyện quan trọng trước đã, được không?"

Tôi phát hiện Quỷ Vương Dạ Quân siết chặt hai tay, nghĩ thầm anh sẽ không phải muốn ra tay chứ? Nếu đánh nhau ở đây thì thật khó coi. Vì vậy tôi xông tới níu cánh tay anh lại nói: "Này, hai người đều lớn cả rồi chứ có phải còn nhỏ nhắn gì đâu. Có thể làm chuyện đoàng hoàng trước không? Ở đây không phải là nhà tôi, hai người muốn ầm ĩ thì đi ra ngoài, đừng tranh cãi ở đây!"

Trần Tú Tài hừ một tiếng. Anh ta không quan tâm tới hai chúng tôi, tự mình ngồi xuống xếp bằng, trong miệng lầm bầm gì đó.

"Anh ta làm gì vậy?"

"Ai cần em lo?" Quỷ Vương Dạ Quân hét lên với tôi.

Anh nổi giận với tôi làm gì? Tôi cũng đâu phải là Trần Dương. Thật đúng là nằm cũng trúng đạn, tôi đã trêu ai ghẹo ai chứ?

Bỗng nhiên, Trần Tú Tài lẩm bẩm. "Mộng Yểm, tôi chỉ muốn nhờ ngài giúp một chuyện mà thôi."

Lá bùa quỷ trên trán Ân Minh nhẹ nhàng lay động, trong phòng không có gió, cảnh tượng này trông vô cùng quỷ dị. Trời ơi, đây là tình huống gì vậy? Mộng Yểm gì đó tới rồi sao? Hắn ta tới lúc nào vậy?

"Thối lắm! Có ai mời người tới giúp đỡ như ngươi sao? Nếu ta phải nghe lệnh của ngươi thì chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi à?" Giọng nói ngân dài lại tức giận, có chút trung tính.

Trần Tú Tài lạnh nhạt nói: "Cho dù không dùng cách này, ngài cũng chưa chắc sẽ giúp tôi! Lại nói bây giờ, nếu ngài không muốn giúp tôi thì cho dù có nhốt ngài, ngài cũng sẽ không giúp tôi. Nếu vậy, chúng ta đấu một trận đi. Nếu như tôi thắng, ngài nghe theo tôi. Tôi thua, tôi sẽ thả ngài đi, thế nào?"

Mộng Yểm xem thường nói: "Dựa vào ngươi à? Ngươi có thể làm được sao? Chỉ là một người bình thường mà muốn đấu với ta, không sợ ta bắt nạt ngươi à?"

"Sai, không phải là tôi đấu với ngài, mà là tôi mời người tới đấu với ngài! Cuộc đấu một với một, ngài cũng có thể chọn một người đấu với ngài, thế nào?"

Mộng Yểm vô cùng tự cao tự đại gật đầu đồng ý. Hắn ta đã buông lời, nếu như Trần Tú Tài thua thì chắc chắn sẽ bị hắn ta nhốt ở trong Mộng Yểm đến giây phút chết đi mới thôi.

Lúc này, Trần Tú Tài mới vui sướng đúng nhìn về phía Quỷ Vương Dạ Quân nói: "Ngài sẽ không hại tôi đúng không?"

"Ngươi đừng mong bản tôn ra sức cho ngươi."

Lần này thì Trần Tú Tài xanh mặt. "Ngài muốn tôi đi đấu phép với hắn à? Ngài không có nói đùa chứ!"

"Bản tôn giống với người đang nói đùa sao?"

Trần Tú Tài rũ vai xuống. Anh ta vốn muốn để cho Quỷ Vương đứng ra giải quyết Mộng Yểm, kết quả trái lại bị tên chết tiệt hãm hại.

Tôi đứng ở bên cạnh nghe, phát hiện Mộng Yểm này là một kẻ hết sức hiếu chiến lại tự phụ, nếu không sẽ không dễ dàng đồng ý với điều kiện của Trần Tú Tài.

Vừa Trần Tú Tài ngồi xếp bằng suy nghĩ, đại khái cũng biết được tính nết của Mộng Yểm mới nghĩ ra được cách này. Chắc hẳn tên chết tiệt đã sớm nhìn thấu, mà tôi lại phản xạ quá chậm, hoàn toàn không phát hiện ra động cơ của anh ta.

Đừng thấy bình thường trông Trần Tú Tài tùy tiện bất cần đời, nhưng trên thực tế anh ta là một người tâm tư kín đáo. Nếu không anh ta cũng sẽ không nghĩ tới cách đường cùng để dẫn dụ Mộng Yểm tới. Phép khích tướng quả thật rất có hiệu quả với người hiếu chiến.

"Cậu thiếu niên, đừng tưởng rằng ngươi tìm Quỷ Vương tới giúp đỡ thì ta sẽ sợ ngươi. Ngươi còn không mau ra tay đi, lẽ nào muốn đổi ý sao?" Giọng nói the thé của Mộng Yểm vang lên, tính cách hiếu chiến càng thêm rõ ràng.

Trần Tú Tài vạch lá bùa quỷ ra, tay trái của anh ta để ở trước ngực, hai ngón tay phải khép lại, vẽ mấy hình vẽ trên không trung, sau đó trong miệng lẩm bẩm. Một luồng khí đen bốc lên, từ trong sương mù có một người chui ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net