Q14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
quyền độc đoán, tác phong tiêu sai không ai dám dị nghị này, Lạc Vân từ nhỏ đến lớn luôn muốn hướng tới. Tiêu gia Thiếu chủ hiện giờ không nên hồn, vốn định châm chọc một hai câu, ánh mắt chạm đến vệt ứ hồng còn lưu lại do vết thương trên người Phượng Minh, suy nghĩ một lát, đem lời muốn nói nuốt trở về, thản nhiên nói, “Thiếu chủ định làm như thế nào?”

            “Ta tính toán tạm thời đình thuyền, chờ sự tình thỏa đáng lại đi.”

            “Được.”

            “Cái gì?” Chẳng những Phượng Minh, ngay những người khác cũng không nghĩ sẽ thuận lợi như vậy. Thu Nguyệt kinh hỉ nhìn hắn, Phượng Minh hỏi, “Ngươi cũng nghĩ là nên dừng lại?”

            “Đúng vậy.” Lạc Vân lên tiếng.

            “Dung Hổ ngươi xem!” Phượng Minh cao hứng phấn chấn quay đầu rạng rỡ đến tế mi lộng nhãn nhìn Dung Hồ, “Ta đã nói Lạc Vân sẽ thấy vậy mà!”

            Một bộ lí luận chuẩn bị trong đầu, lúc này đếu vô nghĩa.

            Hắn lại quay đầu nhìn Lạc Vân, chợt bắt gặp vẻ cô đơn lơ đãng thoáng qua trên mặt Lạc Vân trong giây lát, tươi cười cứng ngắc, ngạc nhiên một hồi, mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.

            Thầm nghĩ, Lạc Vân thâm minh đại nghĩa như vậy, nhưng về sau, có thể sẽ mâu thuẫn cùng với người của bên phía hắn, tỷ như cha hắn Lạc Trữ. Vạn nhất tranh cãi nổ ra, Lạc Vân liệu có tiếp túc đứng giữa hay không? Điều này cũng thực sự làm khó hắn.

            Phượng Minh không hay biết, kỳ thật cho dù hắn không tính dừng lại, Lạc Vân cũng sẽ tận lực tìm cách trì hoãn tiến vào Đồng Quốc.

            Phượng Minh cũng không biết, đối với nguy hiểm lần này ở Đồng Quốc, so với bọn hắn, Lạc Vân còn ngửi thấy mùi nguy hiểm mãnh liệt hơn nhiều.

            Phượng Minh càng không biết, giờ phút này, thoáng hiện lên trong lòng Lạc Vân, là một thân ảnh quen thuộc vô cùng, nhu yếu mà quật cường. . .

            Mà hắn, sẽ sớm gặp gỡ thân ảnh khiến người ta khó quên này tại Đồng Quốc mịt mờ phía trước.

            Tuy rằng thái độ Lạc Vân lúc này có chút kỳ quái, nhưng hắn gật đầu tán đồng, đây đã là chuyện tốt vô cùng.

            Phượng Minh lúc này hạ lệnh đình thuyền, chờ đợi tin tức Tử Nham cùng Văn Lan. Lệnh đình thuyền này hạ xuống, cả đoàn dừng lại trên A Mạn giang suổ sáu ngày.

            “Uhm, hình như…”

            “Như thế nào?”

            “Như là một chỗ cũng không sai.”

            “Ha!” Bong thuyền lại vang tiếng cười khoái hoạt quen thuộc, thanh âm Thu Nguyệt đắc ý tràn khắp mặt sông, “Ta đã nói mà! Minh vương thông minh nhất.”

            Thu Lam nguyên bản cầm theo bút chuẩn bị sửa chỗ sai, giống như lão sư đối chiếu đáp án sửa bài thi, mở ra cuốn trục Phượng Minh vừa mới viếtm trên bàn trải ra mấy cuốn bạch lụa, ngưng thần chuyên chú nhìn đi nhìn lại đối chiếu hai lần, mới buông bút, nhìn Phượng Minh ôn nhu cười nói,  “Thật sự làm khó Minh vương, Đồng Quốc nhiều chức vị quan lại kỳ quái như vậy, ngươi lại có thể nhớ kỹ toàn bộ, còn đem công việc của bọn họ nói rõ. Đổi lại là ta, đừng nói ghi nhớ, ngay cả nhìn thôi cũng hoa mắt.”

            “Thật sự không sai chút  nào sao?” Khuôn mặt tuấn mỹ của Phượng Minh vui vẻ mừng rõ,  thở ra một hơi nói, “Cuối cùng nhớ kỹ toàn bộ, ta còn lo lắng tới Đồng Quốc rồi sẽ xấu mặt. Cái đám cấp bậc quan lại loạn thấy bát tao gì đó, hoàn toàn khác với Tây Lôi, nếu tới nơi rồi, cái gì cũng không biết, liền rất mất mặt. Thiệt tốt, không uổng hai buổi tối vất vả.” Nói rồi, tiếp nhận khăn lụa Thu Tinh đưa tới, lau lau cả mặt.

            Hiện đã không thể xem là đầu xuân.

            Càng đi về phía Đông Nam, thời tiết càng nóng, ngay cả Phượng Minh cũng bắt đầu mặc đan y [áo mỏng, một lớp] , tơ lụa nhẹ nhàng mềm mại được cắt may rộng rãi, khéo léo tạo dáng buộc lại bên hông một chiếc dây lưng màu sắc tiên diễm, mạt tóc dài cũng được một dải lụa buộc lên cao, bộ dáng này, có chút khiến người ta nhớ đến vãn trang trong cung đình Đông Phàm.

            Gió mát nhẹ thổi, mặt sông tĩnh lặng vô cùng.

            Phóng tầm mắt ra xa, xa xa trời nước mộ đương. Tựa như cả dải A Mạn Giang được bao phủ bởi hoàng kim ráng chiều óng ánh, nước sông chảy khẽ, chảy qua nơi đoàn thuyền hoa lệ Tiêu gia.

            Nếu không có ai quấy rầy, vậy hết thảy đều hài hòa, đẹp đẽ như vậy.

            “Thiếu chủ, thuộc hạ có chuyện cần thỉnh giáo.”

            Quấy rầy bọn họ chính là Lạc Trữ. Người này tính kiềm chế không tồi, đội tàu dừng lại đã sáu ngày, hắn mới đến chúa thuyền, tìm Phượng Minh nói chuyện.

            “Nguyên lai là ngươi.” Biết người tới lúc này làc Trữ, Phượng Minh thu liễm ý cười, lệnh Thu Nguyệt các nàng thu hồi tâm tình, chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch.

            Hắn cũng không quên lần trước Lạc Trữ nãy cũng  “Thuộc hạ đến quấy rầy” như vậy một hồi, liện thành chuyện “Bồi Lạc Vân luyện kiếm”, không đúng, là ” Lạc Vân bồi hắn luyện kiếm mới đúng.

            Hiện tại mỗi ngày đều trải qua hai canh giờ mặt mũi bầm dập, tay đấm chân đá, hơn phân nửa là phải cảm tạ yêu cầu nho nhỏ của Lạc Trữ

            “Có chuyện gì không?” Phượng Minh hỏi.

            “Thuộc hạ muốn hỏi Thiếu chủ một chút, người tính tóa khi nào thì nhổ neo?”

            Quả nhiên là vấn đề này.

            Dung Hổ  đứng sau Lạc Trữ, ánh mắt hướng Phượng Minh ra hiệu.

            Mọi người cùng nhau lâu ngày, ăn ý không ít, Phượng Minh đương nhiên hiểu ý tứ của hắn, mỉm cười một chút,  tâm bình khí hòa nói với Lạc Trữ, “Lạc Trữ chủ quản xin yên tâm, Đồng Quốc ta nhất định sẽ đi, bất quá trước mắt còn có một ít chuyện chưa xử lý xong, chờ nhận được hồi âm từ mẫu thân cùng Tử Nham, sẽ lập tức khởi hành.”

            “Diêu Duệ phu nhân hành tung không rõ, cái cái người tên Tử Nham kia mấy ngày qua đều không có tin tức, cứ như vậy mà chờ đợi, không biết còn phải trì hoãn bao lâu.” Lạc Trữ nhìn thẳng Phượng Minh, ngữ điệu không đổi nói, “Lần này Thiếu chủ du ngoạn đã kinh động các quốc gia, không biết có bao nhiêu người đang chú ý hướng đi của đội tàu. Hiện giờ Đồng Quốc biên cảnh ở ngay trước mắt, một ngày liền có thể đến. Lúc này đình trú không chịu đi, sẽ khiến họ hiểu lầm Thiếu chủ không dám tiến vào Đồng Quốc, đối Tiêu gia thanh danh, sẽ ảnh hưởng khôn tốt.”

            Lại là Tiêu gia thanh danh.

            “Ngươi nói không sai.” Phượng Minh mỉm cười lắng nghe.

            Đã sớm đoán Lạc Trữ sẽ xuất hiện, dùng Tiêu gia thanh danh buộc hắn khởi hành. Bất quá trải qua nhiều lần cùng Dung Hổ Thu Lam đám tâm phúc thương nghị, tất cả mọi người đều thấy hình tượng thiếu chủ hiện tại ngày càng nhu nhược của Phượng Minh phải đắp nạn cho tỏa sáng một chút.

            Xung đột đấu đá giữa Dung Điềm phe phái cùng Tiêu gia phe phái đã đến mức đâm lao phải theo lao, Phượng Minh bị kẹp ở nếu không cường ngạnh hơn một chút, sớm hay muộn sẽ bị ép thành thiên-hạ-đệ-nhất-đẹp-đẽ-khối-thịt.

            Cường ngạnh tỏ thái độ, đầu tiên phải làm, chính là đối với Lạc Trữ- cầm đầu đích Tiêu gia cao thủ đoàn tuyệt không kiêng kị, kiên trì chống cự.

            Đương nhiên, đó cũng không phải là cùng với Lạc Trữ trở mặt, nói đơn giản một chút, chính là đừng để Lạc Trữ hù dọa.

            “Thiếu chủ hiểu ý thuộc hạ nói đúng không, xin Thiếu chủ hạ lệnh nhổ neo.”

            Phượng Minh vẫn chỉ mỉm cười.

            Trước đó Thu Nguyệt Thu Tinh luôn miệng dặn dò.”Thời điểm Minh vương đối đầu với những kẻ thuộc Tiêu gia nhất định phải mỉm cười, bởi vì Minh vương cười rộ thật sự đẹp vô cùng, người nhẫn tâm nhất thiên hạ cũng không đành lòng sinh khí.”

            “Thiếu chủ chẳng lẽ không dám trả lời câu hỏi của thuộc hạ? Lạc Trữ trước nay vẫn luôn trầm liễm lúc này cũng dường như mất kiên nhẫn.

            Hắn cả đời lấy thân phận một phần của Tiêu gia mà tự hào, xem thiên hạ quyền quý như vật trong lòng bàn tay, nhiệt huyết khoái ý, lãnh khốc vô tình, ngày cả tính không coi ai ra gì của Tiêu Túng cũng học được cửu thành cửu. Nào nghĩ đến cho tới hôm nay phải hao phí thời gian cùng tính nhẫn lại với một tên Minh vương miệng còn hôi sữa.

            “Ta sẽ không nhổ neo.”

            “Thiếu chủ, ngươi vừa rồi mới nói. . . .”

            “Ta mới vừa nói, ngươi nói không sai, là chỉ theo góc nhìn của ngươi, quả thật hẳn là nên nhổ neo.” Phượng Minh cong khóe môi, tạo thành một nét cười hoàn mỹ, quả thực đẹp vô cùng, “Bất quá từ góc độ của ta mà suy xé, không nên nhổ neo.”

            Lạc Trữ sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng nói, “Thỉnh Thiếu chủ giải thích.”

            “Ta không cần giải thích.” Phượng Minh ném ra một câu trả lời kinh điển.

            “Thiếu chủ!”

            Nghe thấy Lạc Trữ quát nhẹ một tiếng, Phượng Minh lệnh cho chính mình bảo trì bình tĩnh,tiếp tục mỉm cười.

            “Lạc tổng quản, trước đừng tức giận, chuyện gì cũng từ từ.” Phượng Minh giơ hai tay, tỏ ý không muốn đối địch.

            Lạc Trữ nhìn hắn, không nói chuyện.

            “Ta có phải Tiêu gia Thiếu chủ hay không?” Phượng Minh tiếp tục bảo trì mỉm cười,  hỏi Lạc Trữ.

            Hai má đã muốn tê liệt

            Trời biết muốn bảo trì một nét cười hoàn mỹ phong độ cỡ này suốt thời gian dài là chuyện không hề dễ dàng.

            Đúng vậy.”

            “Tiêu gia đội tàu có phải là của ta hay không?

            Đúng vậy.”

            “Ta có quyền hạ lệnh đình thuyền hay không?”

            “Có.” Lạc Trữ cũng không phải dễ chọc, đáp một chữ rồi, ngay sau đó nói, “Thế nhưng Thiếu chủ làm như vậy, Tiêu gia sẽ bị thiên hạ nhạo báng, mà mọi người thuộc Tiêu gia, đều sẽ vì có một thiếu chủ như vậy mà xấu hổ.”

            “Mọi người sao?”

            “Đúng, mỗi một cái Tiêu gia nhân.”

            Phượng Minh cười hỏi, “Lạc Vân thế nào?”

            Lạc Trữ ngạc nhiên, sắc mặt càng thâm trầm, hừ lạnh nói, “Lạc Vân đương nhiên cũng sẽ.”

            “Vậy cũng tốt. Phượng Minh tựa hồ luôn luôn tại chờ câu trả lời của hắn, hai tay vỗ tay một kích, phát ra trong trẻo đích tiếng vang, tươi cười khoảnh khi xán lan, quay đầu nói, “Lạc Vân.”

            Lạc Vân vẫn đứng ở cạnh cửa phòng, thoạt nhìn không hề tính toán tham, thẳng đến khi nghe thấy Phượng Minh gọi hắn, mới bước ra từng bước, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói, “Lạc Vân có mặt.”

            “Lạc Vân, ” Lạc Trữ không đợi Phượng Minh mở miệng, ỷ vào thân phận tiền bối ở Tiêu gia cùng quan hệ đặc thù với Lạc Vân, trầm giọng nói, “Ngươi tới nói cho Thiếu chủ, đội tàu thẻ neo ở đây suốt sáu ngày, Thiếu chủ lại không chịu nói rõ khi nào khởi hành, đối với việc này ngươi thấy thế nào? Không cần e ngại, cứ việc ăn ngay nói thật, chúng ta Tiêu gia nhân không nói lời trái lương tâm.”

            Tiêu gia vì Phượng Minh chọn ra mười đại hộ vệ, lấy Lạc Vân cầm đầu, đại biểu lớp Tiêu gia cao thủ trẻ tuổi. Thái độ của hắn đích thực có thể ảnh hưởng đến địa vị của Phượng Minh trong lòng mọi người.

            Phải biết rằng, vị trí Thiếu chủ của Phượng Minh cùng với cái thùng rỗng cũng chẳng khác nhau là bao, ở Tiêu gia, Phượng Minh khuyết thiếu tư lịch cùng kiếm thuật cao siêu đủ để Tiêu gia cao thấp tôn trọng.

            Hắn có… chỉ là sự thừa nhận của Tiêu Túng.

            Có thể dự đoán được, nếu ý kiến của Phượng Minh hết lần này đến lần khác xung đột với ý nguyện của Tiêu gia nhân, hơn nữa còn không thể gianh được phần thắng, sau này danh hiệu Thiếu chủ cuối cùng sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.

            “Thuộc hạ cảm thấy, Thiếu chủ có quyền quyết định bất cứ chuyện gì của Tiêu gia.”

            “Ngươi nói cái gì?” Lạc Trữ khó tin nhìn Lạc Vân, phẫn nộ cùng nghi hoặc xông lên não, đồng tử đột nhiên co rút lại.

            Lạc Vân sao lại nói giúp tiểu tử kia?

            Phượng Minh đã sớm đoán được câu trả lời của Phượng Minh, thấy biểu tình của Lạc Trữ lúc này, thiếu chút nữa nhịn không được mỉm cười, mọi người ngươi ta nhìn ngươi, ngươi liếc ta, đều cảm thấy có vài phần đắc ý.

            Lửa giận qua đi, Lạc Trữ thần chí thanh tỉnh hơn nhiều, hiện tại chuyện của Thiếu chủ có thể tạm thời để qua một bên, ngược lại cần phải xử lý chỗ Lạc Vân trước.

            “Thiếu chủ, việc khởi hành lúc sau bàn lại.” Không chờ Phượng Minh trả lời, Lạc Trữ lạnh lùng nhìn Lạc Vân bỏ lại một câu, “Ngươi đi theo ta.” Xoay người li khai boong tàu.

Dưới thuyền lớn hơn phân nửa nhà kho chứa đồ, cũng có vài ba phòng dành cho thị vệ, Lạc Trữ đi xuống phía dưới, tùy tiện chọn một gian tương đối kién đáo, đi vào.

Lạc Vân biểu tình lạnh lùng theo sau.

Cửa gỗ đóng lại.

Xoay người, ánh mắt tối đen long lanh quét từ trên xuống dưới, ánh mắt sắc hơn đao kiếm của Lạc Trữ dừng trên khuôn mặt trẻ tuổi của Lạc Vân.

“Cơ hội tốt như vậy, ngươi cư nhiên lại nói giúp hắn.” Đã trải qua một đoạn đường mới dừng lại nói chuyện, lửa nóng trong người Lạc Trữ đã bị áp chế, khôi phục dáng vẻ sát thủ thường thấy của mình, “Hắn vô dụng như thế nào, ngươi đều chính mắt thấy. Một người nhu vậy cũng có thể trở thành Tiêu gia thiếu chủ, ta chỉ tiếc Tiêu gia trăm năm anh danh, toàn bộ bị hủy trong tay hắn.” Từng chữ từng chữ trầm thấp hậm hực, xem ra, những lời này đã chôn giấu trong lòng hắn rất lẩu rồi.”

“Mặc kệ chúng ta nguyện ý hay không, hắn đã là Tiêu gia Thiếu chủ, không ngừng trước mặt Tiêu gia nhân trên dưới hạ thấp hắn, có gì tốt?” Lạc Vân lạnh lùng hỏi lại.

“Lão chủ nhân còn tại!” Lạc Trữ trong mắt tinh quang bỗng lóe leen, chắc chắc nói, “Chỉ cần lão chủ nhân thay đổi tâm ý, tùy thời có thể thu hồi vị trí này của hắn, giao cho người đáng giao phó hơn. Hắn ngừng một chút, nhìn Lạc Vân trước mắt đã cao lớn bằng mình, ánh mắt trở nên ấm áp, thấp giọng nói, “Đến khi trên dưới Tiêu gia mọi người xem thường hắn , lão chủ nhân tự sẽ minh bạch hắn không đáng có được Tiêu gia sản nghiệp. Đến lúc đó, Lạc Vân, lão chủ nhân sẽ nhớ tới ngươi.”

“A, ” Lạc Vân cười khổ, “Nhớ tới ta?”

Hắn cúi đầu, chậm rãi vuốt ve bảo kiếm đã làm bạn với mình nhiều năm.

Mang theo bên người từ khi mà hắn bắt đầu luyện kiếm. Hắn lúc ấy còn rất nhỏ, bảo kiếm kia dài như vậy, lại nặng như thế, hắn cầm nó liền cảm thấy phải dồn hết sức lực.

Mẹ của hắn lại nói, hắn được thiên phú dụng kiếm.

Vân nhi, hảo hảo luyện kiêm đi, cuối cùng sẽ có một ngày, ngươi trở thành niềm kiêu hãnh của cha ngươi. . . . .

Người vẫn cổ vũ hắn, chỉ cần có cơ hội, người nhất định sẽ nhìn hắn luyện kiếm, tự mình coi tiến bộ của hắn.

Người đứng ở một bên, hai mắt kích động nhìn hắn, nhìn hắn dần dần cầm chắc kiếm, chậm rãi trở thành thích khác đứng đầu thế hệ cao thủ trẻ tuổi Tiêu gia.

Nhớ tới ánh mắt ưu thương chờ đợi của người, ánh mắt Lạc cũng trở nên cô đơn, “Lão chủ nhân vĩnh viễn sẽ không nhớ tới ta, đây chẳng qua là mẹ ta si tâm vọng tưởng mà thôi.”

“Lạc Vân, mẹ ngươi. . .”

“Dung Hổ mấy ngày trước bỗng nhiên tới tìm ta.” Lạc Vân ngắt lời của đối phương, chậm rãi nói, “Hắn hỏi ta, Tiêu gia mật thám liên tiếp đi trước Đồng Quốc tìm hiểu, vì sao mỗi lần mang về chỉ có tin tức của Đồng Quốc vương tử Khánh Ly , mà tin tức của Vương thúc Khánh Chương một chút cũng không có.”

“Dung Hổ có gì tư cách chất vấn ngươi? Ngươi vì sao không bảo hắn tự mình đi hỏi mật thám được phái đi?”

Lạc Vân cười lạnh, “Bởi vì chính ta cũng nghi hoặc.”

“Lạc Vân?”

“Ta cố ý giữ mật thám trở về lần này lưu lại, cẩn thận hỏi hắn một phen. Hắn một mực nói tin tức hắn truyền lại cũng chỉ có vài câu này, không nhiều hơn một câu. Đứa ngốc cũng nhìn ra được là hắn phụng mệnh như thế. Bất quá, ai có thể làm cho Tiêu gia mật thám phải nghe lệnh như vậy?

Lạc Trữ nghe ngữ khí của hắn càng ngày càng không cung kính, nhíu mày hỏi, “Ngươi đây là đang hoài nghi ai?”

Lạc Vân trên mặt hiện ra quật cường thần sắc, không trực tiếp trả lời vấn đề bén nhọn của Lạc Trữ, chỉ tiếp tục nói lời của mình, “Đồng Quốc Khánh Chương cùng Khánh Ly tranh đoạt vương quyền, Vương thúc thế đại. Tin tức này đối với hiểu biết của Thiếu chủ về thế cục hiện tại ở Đồng Quốc vô cùng trọng yếu , liên quan an nguy thiếu chủ, là ai dám giấu diếm tin tức như thế? Lệnh cho mật thám không được tiết lộ tình hình thực tế, có thể là ai?”

Lạc Trữ khí cực phản cười [tức giận quá mức mà cười], “Thiếu chủ, Thiếu chủ, chúng ta vì ngươi hao hết khổ tâm, ngươi lại một lời một cái Thiếu chủ, ngươi thật sao đem tên tiểu tử vô năng kia xem như thần thánh sao?”

“Chỉ có mẫu thân ta, mới có bản lĩnh như vậy, đúng không?” Lạc Vân tuy là nghi vấn, ngữ khí cũng đã chắc chắc, khuôn mặt luôn khôg lộ ra vẻ gì, xẹt qua một tia thương hại bất đắt dĩ, thấp giọng nói, “Mẹ ta mấy năm nay chủ quản thu thập tính báo các quốc gia, mật thám đương nhiên đều nghe lời nàng. Cậu, ngươi nói cho ta, mẹ ta hiện nay có phải đang ở Đồng Quốc?”

Nếu Phượng Minh lúc này có mặt ở đây, nhất định sẽ vô cùng kinh hãi.

Lạc Vân cùng Lạc Trữ ở trước mặt đám người Phượng Minh trước nay vẫn là quan hệ phụ tử, vì sao bỗng nhiên lúc này, Lạc Vân lại gọi Lạc Trữ làm cậu?

Lạc Trữ đối với xưng hô này lại không lấy làm ngạc nhiên, chính là trong lòng thầm than.

Đứa nhỏ Lạc Vân này từ nhỏ đến lớn đều ít nói, chuyên tâm luyện kiếm, không thường để ý tới chuyệnbên người, hôm nay vì một kẻ xưng “Thiếu chủ” mà chất vấn mình, tuy rằng lời nói vô lễ, nhưng giờ phút này thần thái trên mặt, lại cực kỳ giống muội muội hắn khi còn trẻ .

“Mẫy thân ngươi quả thật đã sớm tới rồi Đồng Quốc.” Thản nói ra rồi, Lạc Trữ than nhẹ một tiếng, cố giải thích, “Lạc Vân, mẫu thân ngươi làm như vậy, đều là vì ngươi, ông trời đối với ngươi bất công. Phượng Minh kia so với ngươi mặt nào cũng kém cỏi, dựa vào cái gì đòi sở hữu hết thảy trên dưới Tiêu gia.”

“Chỉ bằng hắn là con của Diêu Duệ phu nhân, chỉ bằng mẫu thân của ta không phải Diêu Duệ, mà chỉ là người Tiêu Túng vĩnh viễn sẽ không để tâm– Lạc Thiên Thiên.”

Lạc Thiên Thiên.

Lạc Vân nhẹ nhàng, dùng ngữ khí cực độ ôn nhu,đọc ra cái tên kia.

Đám người Thu Nguyệt vĩnh viễn cũng không nghĩ đến, Lạc Vân có thể có ngữ điệu tràn ngập nhu tình như vậy.

Đó là, tên của mẫu thân hắn.

Mẫu thân cô độc, số khổ, quật cường của hắn.

“Người tự mình tới Đồng Quốc, lại dặn thám tử phong tỏa tin tức, Sau đó định dùng thủ đoạn tàn nhẫn đối phó với thiếu chủ. Đó cũng là nguyên nhân ta không muốn Thiếu chủ tiến vào Đồng Quốc quá sớm.”

Lạc Trữ trầm giọng hỏi, “Chẳng lẽ ngươi phải giúp hắn?”

“Có ta ở bên cạnh Thiếu chủ, sẽ không để cho nàng đắc thủ.”

Lạc Vân ngẩng đầu, đón nhận ánh mắtt của Lạc Trữ.

Ánh mắt của hắn bình tĩnh như trời biển rộng dưới trời xanh, cảm giác thâm uẩn khó hình dung, Lạc Trữ tinh tường biết đứa nhỏ lạnh lùng này đã hạ quyết định.

Lạc Trữ nhìn đứa nhỏ này từ khi còn bé đến lớn, hắn hiểu rõ tính cách người trước mặt này.

Lạc Vân rất ít tỏ thái độ. Một khi đã tỏ rõ thái độ, liền tuyệt đối không thay đổi.

Đây là tính cách mẫu thân hắn truyền cho hắn từ huyết phong của mình, cứng đầu cứng cổ, chỉ biết một hướng không chịu quay đầu.

Trầm mặc qua đi, Lạc Trữ thở dài, hỏi han, “Ngươi thật vì một kẻ cùng cha khác mẹ lại vô dụng thối nát mà cùng mẫu thân ngươi đối nghịch?”

“Ngươi sai rồi.” Lạc Vân nói, “Ta làm như vậy, là vì mẫu thân ta.”

Mặc kệ kẻ ngày ngày trên boong thuyền vui đùa cùng bọn thị nữ kia có vô năng thực sự hay không, mặc kệ Tiêu gia sản nghiệp bị hắn tiêu xài bại hoại đến mức nào, hắn tuyệt đối không thể bị giết.

Đó là con của Diêu Duệ phu nhân.

Vô năng thế nào, cũng là con ruột của Diêu Duệ.

Mà Diêu Duệ, lại là nữ nhân Tiêu Túng yêu nhất.

Nếu Phượng Minh chết trong tay mẫu thân, Tiêu Túng người mà mẫu thân cả đời si mê, sẽ không động chút lòng trắc ẩn mà tự tay lấy đi tính mạng mẫu thân.

Cho dù

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC