Q14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phượng Vu Cửu Thiên

Đệ thập tứ quyển – Thế cục kỳ dị

Đệ nhất chương

Tác giả: Phong Lộng

Translator: QT

Editor: Mủn

Lưu ý: Vì tình hình là hôm nay bạn Mủn bị ngã một cú đau điếng, cố lết edit hết chương tì đầu đau phải đi ngủ, nên cứ tạm tung chap mới, bạn nào rảnh ngồi soi lỗi type và chính tả giúp mình thì vô cùng cảm tạ luôn.

Còn nếu không bữa mai rảnh mình beta :’(

Thân ái <3

***

            Cách Đồng Quốc một eo biển – Đan Lâm đảo quốc, chính là nơi thừa thãi “Song lượng sa” trân quý.

            Mà Tử Nham ở Đồng Quốc tra xét tin tức, vì muốn giúp Phượng Minh giải quyểt vấn đề đường vận chuyển song lượng sa, không tiếc lấy thân thử hiểm.

            Lại phát hiện phía sau đám hải tặc thường lui tới ở eo biển Đan Lâm còn có một vị  lão đại, hơn nữa, kẻ này tựa hồ lại không hề xa lạ.

            Một kẻ cao ngạo bá đạo, không từ thủ đoạn, không chịu để người khác khinh thường, hơn nữa, có thù tất báo. 

            Y không thể quên mình từng bị hắn đâm vào vai phải. Mặc dù như thế, Tử Nham không chút sợ hãi.

            Nhưng Tử Nham lại trăm triệu không ngờ được, tâm tư tên hải tặc vương tử kia, không đơn giản như vậy. . .

            Văn Lan từng đáp ứng với Đỗ Phong sẽ tặng cho Trường Liễu công chúa còn chưa tới, Phượng Minh đã tiến nhập Đồng Quốc.

            Có tin đồn hắn chính là chủ mưu vụ mưu sát Đồng Quốc Quân chủ Khánh Ly.

             Ai ngờ vừa mới mới vừa đặt chân đến Đồng Quốc, liền gặp được Vương thúc Khánh Chương, kẻ đang cùng Đồng Quốc Thái tử tranh vương vị, tự mình nghê đón.

            Hơn nữa, thái độ còn có vẻ vô cùng “thân thiết….”?

***

            Chương thứ nhất

            Đông Phàm đô thành ngày trước.

            Đối với Liệt Trung Lưu mà nói, đặt chân về lại chốn cũ, liền như bước vào một giấc mộng vĩnh viễn không thể quên

            Cảnh trong mơ nhưng lại chân thực vô cùng.

            Thế sự không phải lúc nào cũng giống như chơi cờ, hắc bạch phân minh, mà nhiều lúc, cũng không tránh khỏi sai lầm. Liền như trước kia, Thiên địa cung nơi này từng uy nghiêm dọa người không kém hoàng cung, mà nay cửa lớn đóng chặt, ai có thể nói rõ, kia vốn là một cơn ác mộng, hay là một giấc mộng đẹp.

            Liệt Trung Lưu cầm trong tay mật lệnh được chính tay Dung Điềm hạ cho hắn, đầu tiên, chính là trùng khởi Thiên địa cung. Di tích lưu lại nơi này khiến cho hắn không khỏi nhớ lại cung điện âm trầm xưa cữ, phảng phấtt như ẩn khuất đâu đây thanh âm các tế sư không nặng không nhẹ đọc tế. Nhưng Thiên địa hồ trong vắt một màu xanh lam nay đã không còn.

            Mà Lộc Đan trong trẻo như Thiên địa hồ, cũng không còn.

            Hủy diệt thiên địa hồ chính là Minh vương. Hủy diệt Lộc Đan, là ai đây?

            Đứng lặng hồi lâu trước Thiên địa hồ nay đã không còn đẹp đẽ như xưa, Liệt Trung Lưu nhìn Thạch cung sừng sững ở đó, ảm đạm không nên lời.

            “Trung Lưu, ta ở trên bậc thang Thiên Địa cung, quen một người.”

            Hắn còn nhớ rõ ngày đó.

            Lộc Đan từ thềm đá lạnh như băng kia trở về căn phòng cũng không hề bất đồng, một mảnh băng lãnh, nhìn hắn nói một câu như vậy.

            Thản nhiên, nhẹ nhàng buông một câu.

            Lộc Đan luôn bất động thanh sắc, hắn có bề ngoài đẹp, cũng là một loại đẹp bất động thanh sắc, rất ít người có thể đoán được hắn đang nghĩ gì, rất nhiều người muốn biết, hắn tướng mạo như vậy, nếu tươi cười lên một chút, sẽ đẹp đến mức nào nữa. Đáng tiếc hắn rất hiếm khi cười. Ngay cả Lý Đồng, bạn cùng phòng với hắn suốt một năm, cũng chính là Liệt Trung Lưu, rất ít khi được nhìn thấy nụ cười của hắn.

            Ngày đó lúc Lộc Đan trở về nói với hắn một câu kia, cũng là bất động thanh sắc như trước.

            Nhưng Liệt Trung Lưu biết, hắn gặp gỡ một người.

            Lộc Đan ngữ khí lãnh đạm, ngắn ngủi một câu, tựa như không chút lưu tâm, tựa như vì nhàm chán cùng cực nơi Thiên Địa cũng bị cấm túc mà tự mình thì thầm, nhưng Liệt Trung Lưu lúc đó dây thần kinh toàn thân đột nhiên rung lên rồi căng cứng.

            Từ một khắc đó, mỗi lần Liệt Trung Lưu nhìn Lộc Đan, đều cảm thấy một cỗ bi thương bao trùm.

            Hắn biết được tương lai của Lộc Đan, tựa như Lộc Đan đoán được vận mệnh của Đông Phàm.

            Hắn hiểu thấu, cuộc đời Lộc Đan sẽ giống như một hồi tranh đấu vĩnh viễn không ngừng, hắn vì gặp gỡ người kia, mà trả giá hết thẩy, cho đến lúc chết.

            Không chết không ngừng, đây là vận mệnh của Lộc Đan.

            Cũng là, tình yêu của Lộc Đan.

            Lộc Đan, Lộc Đan, ngươi có biết Liệt Trung Lưu vì ngươi mà  rơi lệ hay không? Đứng trước Thiên Địa Hồ, Liệt Trung Lưu nhẹ nhàng chớp mắt, để cho hạt lệ châu lăn dài trên má, một mình tế lễ một hảo hữu mà hắn đã vĩnh viễn mất đi.

            Ngày đó, Lộc Đan trước khi rời khỏi Thiên Địa cung theo vương lệnh của  Đông Phàm vương Trữ Ấn, từng ở tong căn phòng nhỏ bé tối tắm kia nói với hắn, “Trung Lưu, Thiên Địa cung không giam cầm ngươi được lâu đâu, chờ tin tốt của ta. Sau này, nhất định có một ngày ta hủy đi Thiên Địa cung, đến lúc đó, mặc kệ ngươi ở đâu, hứa với ta, nhất định phải trở về, cùng ta chứng kiến.

            Lộc Đan trở thành Đông Phàm quốc sư không lâu, con tin bị giam giữ ở Thiên Địa cung suốt một năm, tiễu thanh vô tức được phóng thích.

            Nhớ lại nhiều điều, khiến người ta thống hận dâng lên.

            Liệt Trung Lưu cúi đầu, nhìn nước mắt của mình rơi xuống hồ nước dưới chân.

            Thiên địa cung đã bị hủy, Đông Phàm rơi vào tay Dung Điềm, trên danh nghĩa, Trữ Ấn mà Lộc Đan toàn tâm toàn ý bảo hộ, cũng đã không còn.

            Đều đã qua đi . . .

            Liệt Trung Lưu ngửa mặt thở dài, rốt cục lấy tay áo lau đi hai hàng nước mắt dài, động tác dứt khoát mà thực chậm, tựa như muốn đem chuyện xưa bi thống xóa sạch theo đó.

            Một đêm đứng lặng trước Thiên địa hồ, hắn rốt cục chậm rãi từ Thiên Địa cung chậm rãi đi ra, chỉ thấy một đám người âu lo bất an trông ngóng.

            “Thừa tướng đã ra.”

            “Thừa tướng.”

***

            Cao Văn Trì gật đầu với hắn, “Đúng vậy. Đại vương cùng Vương Tử Đan Lâm, còn có những trọng thần trong triều thần đều đã tính đến. Bất quá, Đan Lâm ở ngoài biển, trung gian lại là eo biển Đan Lâm hải tặc thường xuyên lui tới, tin tức liên hệ rất khó, phải biết rằng Đan Lâm có vị trí rất hiểm. Quốc sư Lộc Đan trước đây từng sáng tác mười hai cuốn bàn luận chung, quyển viết về Đan Lam đảo quốc là quyển mỏng nhất.

            “Sau khi trở về, Văn Trì lập tức tìm quyển về Đan Lâm mang đến cho ta, càng nhanh càng tốt.”

            Cao Văn Trì có chút ngạc nhiên.

            Liệt Trung Lưu ôn hòa nhìn hắn, “Văn Trì còn điều gì không rõ sao?”

            “A, không phải.” Cao Văn Trì cười xin thỉnh giáo, “Ta vốn đoán rằng sách mà Thừa tướng muốn ta lấy, nếu không phải là sách của Đông Phàm, thì cũng nên là viết về Tây Lôi, không nghĩ tới lại là Đan Lâm. Thứ cho thuộc hạ nảy sinh hiếu kỳ, trong số  mười hai quốc gia, Thừa tướng  vì sao lại chỉ nảy sinh hứng thú đối với Đan Lâm ngoài biển như vậy?”

            Liệt Trung Lưu chăm chú lắng nghe vấn đề hắn hiếu kỳ đưa ra, mỉm cười, một bộ thong dong tự nhiêu, tiêu sái phân tích rõ, “Thế cục ở Tây Lôi, còn có ai hiểu rõ hơn Đại vương? Về phương diện này, tự chúng ta có nguồn tham khảo phong phú, không cần nóng lòng tham khảo ý kiến Lộc Đan. Về phần Đông Phàm, Lộc Đan từng đảm nhiệm chức vụ quốc sư, ý kiến hắn đưa ra nhất định đánh trúng trọng tâm tâm yếu hại. Đáng tiếc sau trận ôn dịch đậu mùa, trọng thần Đông Phàm đã mất đi một đại tướng, đại vương cũng đổi người, thế lực quyền quí nắm giữ Đông Phàm đã thay đổi nhiều, luận bàn của Lộc Đan đều là nhàm vào cố nhân, tác dụng không còn nhiều, chỉ có thể lâmt hời tham khảo, cũng không cần cấp bách.”

            Nam nhâm được Dung Điềm đích thân bái làm thừa tướng này, trời sinh khí độ tiêu sái ung dung, cũng thâm hiểu đắc nhân tâm thuật, đối mặt với thuộc hạ đi theo Dung Điềm nhiều năm, hiện giờ được an bài ở Đông Phàm đảm nhiệm thân tín đắc lực ở đây, y chọn thái độ bình dị gần gũi, chân thành cảm thông, không chút cao cao tại thượng, không chút xa cách, khiến mọi người đều nảy sinh hảo cảm, áp lực sau này cùng nhau làm việc nhất thời giảm xuống rất nhiều.

            Nếu như nói Dung Điềm hiểu được khống chế lòng người là xuất từ thiên tính, như vậy Liệt Trung Lưu chính là điển hình của việc trải qua nghiên cứu, tìm hiểu, rèn luyện nên trình độ dùng người cao thâm.

            Lúc này so với một Liệt Trung Lưu giả ngây giả dại, nhảy sông tự tử, giữa đêm gào khóc dưới thành Việt Trọng, đây mới chính là bản tính của hắn.

            Lộc Đan. . .

            Cùng Lộc Đan ở chung một năm, khiến cho hắn thay đổi rất nhiều, hiểu được rất nhiều điều.

            Cao Văn Trì cũng là người thông minh, nghe xong lời Liệt Trung Lưu nói, lập tức lĩnh ngộ. Quả thật, hai cuốn sách viết về Tây Lôi cùng Đông Phàm này, giá trị tham khảo trước mắt cũng không nhiều

            Có điều, đối với vấn đề của hắn, Liệt Trung Lưu mới chỉ trả lời một nửa.

            “Vậy vì cớ gì, Thừa tướng lại phá lệ, lưu tâm đến Đan Lâm như thế?” Cao Văn Trì tiếp tục hỏi.

            Liệt Trung Lưu đảo mắt nhìn hắn, thản nhiên cười.

            Cao Văn Trì bị đôi mắt tràn ngập cơ trí thâm sâu nhìn đến mất tự nhiên, có chút xấu hổ hỏi, “Có phải thuộc hạ nhiều chuyện quá rồi không?”

            “Không.” Liệt Trung Lưu tươi cười thân thiết, ngữ điệu ôn hòa, “Văn Trì có thói quen bám riết không tha, thích truy cứu là thói quen tốt, ta thật cao hứng.” Khích lệ Cao Văn Trì một câu, sau đó, mới thản nhiên đáp, “Trong số mười hai nước, ta chọn xem cuốn viết về Đan Lâm trước, bởi vì trước mắt, khiến ta lo lắng nhất, chính là đảo quốc phong bế tin tức – Đan Lâm kia.”

            Bấm tay nhẩm tính thời gian, nếu không có gì xảy ra, đội tàu xa hoa của Minh vương hẳn đã đến Đồng Quốc.

            Đồng Quốc là quốc gia gần với Đan Lâm nhất, trung gian ngăn cách bằng một eo biển.

            Dựa theo điều kiện tiêu Thánh Sư đưa ra trước khi đem Tiêu gia sản nghiệp giao cho Minh vương, Minh vương người kia tính tình trẻ con, lại ở những thời khắc nguy cấp làm nên nhưng chuyện kinh thiên động địa, sẽ không thể không vì chuyện khai thác song lượng sa mà cùng phải giao tiếp với quý tộc Đan Lâm, còn có bọn hải tặc hung hăng ngang ngược ngoài hải đảogiao tiếp.

            Vậy nhất định là  một chuyện rất thú vị

            Hơn nữa. . .

            Hào quang mong đợi tràn đầy trong nháy mắt, không rõ Liệt Trung Lưu bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, khóe môi quỷ dị cong lên thành một nụ cười, tựa hồ càng nghĩ càng khoái nhạc, cuối cùng cười khúc khích một chút, cười ra tiếng luôn rồi.

            Cao Văn Trì không lường được, Thừa tướng vừa rồi còn nghiêm trang, có chút trang trọng, làm thế nào mà ngay sau đó lại nật cười, sau trước dường như là hai người khác biệt, nghi hoặc đánh giá Liệt Trung Lưu, kỳ quái hỏi, “Thừa tướng nghĩ đến chuyện gì mà bỗng nhiên bật cười.”

            “Ta nghĩ đến sau khi Minh vương tiến vào Đồng Quốc, sẽ mang đại lễ ta tặng hắn ra. Không biết sau khi mở đại lễ này ra, sẽ có biểu tình thế nào.”

            Cao Văn Trì mơ hồ không biết chuyện gì, chỉ có thể hồ đồ nói, “Lễ vật thừa tượng đưa cho Minh vương, đương nhiên sẽ hữu dụng. Minh vương nhất định sẽ vô cùng cao hứng cảm kích.”

            “Không nhất định có chỗ hữu dụng.” Liệt Trung Lưu cười đến xấu xa, ý vị thâm trường nói, “Nhưng ta dám cam đoan, hành trình ở Đồng Quốc của Minh vương, tất sẽ có nhiều trò vui.”

***

            Trên Sông A Mạn.

            Một đội thuyền ba tầng khổng lồ đầy khí thế, từng chiếc thả neo ở trên sông, dù cho mặt sông tại đây trống trải, cũng cơ hồ chiếm đến một phần tư. Nếu ở của sông nhỏ hẹp đích, chỉ sợ có một con thuyền như vậy dừng lại, có thể gây trở ngại những con thuyền khác đi lại.

            Ngày thường muốn nhìn một con thuyền lớn đến như vậy cũng không dễ dàng, giờ phút này, lai cùng lúc xuất hiện nhiều chiến thuyền như vậy.

            Đội thuyền lớn khoa trương như thế, bất luận kẻ nào nhìn  thấy, chỉ cần hơi có chút hiểu biết tình hình các quốc gia, liền có thể đoán được chủ nhân của nó là ai.

            Là ai đây?

            Ngoại trừ kẻ nổi danh thiên hạ, được Tây Lôi vương cưng chiều sủng nịch như lên trời, không gì không làn được, ngay cả Ly vương Nhược Ngôn cũng si mê  – Minh vương trong truyền thuyết, còn ai vào đây?

            Liệt Trung Lưu đoán không chệch một li. Đội tàu Phượng Minh không có gì ngoài ý muốn, đã tiến vào lãnh thổ ồng Quốc, lúc này đang ở một cảng nhỏ thuộc địa phận Đồng Quốc – Phương Địch, nơi giao giới giữa Đồng Quốc cùng Vĩnh Ân.

            Minh vương đã qua cửa đầu tiên tiến vào Đồng Quốc.

            Nhưng, chính là “tình cờ”.

            Hiện tại, lại vừa vặn có ít nhất hai việc ngoài ý muốn, khiến cho Phượng Minh hạ lệnh toàn bộ đội tàu tạm thời thả neo, nhân tiện để cho mọi người thưởng thức một chút sơn cảnh diễm lệ động lòng người ven bờ A Mạn giang.

            Chuyện ngoài ý muốn đầu tiên, vô cùng nghiêm trọng.

            “Tình báo Tiêu gia rõ ràng có vấn đề. Hiện tại chúng ta chỉ có thể tín nhiệm tự chúng ta đích tình báo của chính mình, giữa lúc không chút tin tức tình báo của Tử nham, đội tàu không thể tùy tiện tiến vào Đồng Quốc.”

            Đây là lời Dung Hổ nói.

            Hơn nữa cũng vô cùng chính xác.

            Bọn họ thật sự rất cần phải dừng lại vài ngày, chờ đợi tin tức của Tử Nham.

            Chuyện ngoài ý muốn thứ hai, lại trái ngược, vô cùng cảm động.

            La Đăng, phụ trách liên lạc với lão chủ nhân Tiêu Túng, cũng chính là người cha tính tình ác liệt kia, vừa mang đến một tin khiến người ta ủ rũ.

            Diêu Duệ phu nhân mang theo Thái Thương ly khai chỗ ở trước đây, Tiêu Túng hiện tại yêu cháu như mạng cũng mau chóng đuổi theo. Bởi vậy, thư xin Văn Lan mà Phượng Minh tự tay viết không thể kịp thời đến tay Diêu Duệ phu nhân.

            Phượng Minh nghe xong tin này gọi Thu Lam cùng đám thị nữ lại hỏi, “Làm sao bây giờ?”

            Đám thị nữ đương nhiên muôn miệng một lời, “Nghe Minh vương làm chủ!”, ba cặp mắt to tròn tràn ngập chờ mong nhìn Phượng Minh.

            Phượng Minh lúc này liền làm chủ, “Dù sao cũng phải đợi Tử Nham, chúng ta không ngừng cố gắng thu văn lan vào tay.”

            Văn lan chuyện, hắn sảng khoái vỗ ngực đáp ứng Đỗ Phong, còn nói tự mình đưa đến tay Trường Liễu. Cũng không rõ Trường Liễu có biết được chuyện này hay không, nếu biết rõ, nhất định sẽ một lòng chờ đợi. Vạn nhất, Phượng Minh tới Đồng Quốc rồi, lại không cẩn thận chạm mặt Trường Liễu, nếu vị công chúa số phận bất hạnh kia hỏi đến, Minh vương biết trả lời sao giờ?

            Ngẫm nghĩ chỉ biết cảnh tượng kia vô cùngmất mặt.  Cư nhiên lại cô phụ tín nhiệm của Đỗ Phong đối với mình.

            Phượng Minh cũng không khiến cho một chuyện cảm động như vậy trở nên phức tạp.

            Hắn lại hạ lệnh, muốn La Đăng nhanh chong phái người truy ra Diêu Duệ phu nhân rốt cuộc đem con hắn đến chỗ nào rồi, lại biên một phong thư cầu văn lan, tính toán chờ văn lan đưa đến rồi, mọi sự thỏa đáng mới tiếp tục lên đườn.

            Đối với việc trì hoãn lúc này, người luôn luôn lo lắng an nguy trên hết như Dung Hổ đương nhiên nhất mực tán thành, ba thị nữ chỉ quan tâm ở cạnh Phượng Minh, đương nhiên miễn ý kiến.

            “Thấy chúngta hạ lệnh đình thuyền ngay trước mũi Đồng Quốc, lão già Lạc Trữ kia sẽ không giết qua đây nữa chứ?”

            Đáng lo lắng nhất, đương nhiên nhóm thủ hạ Tiêu gia, nhất là Lạc Trữ – người có ảnh hưởng lớn đến phản ứng của Tiêu gia nhân.

            Gặp phải nguy cơ có thể bùng nổ này, Phượng Minh tư tiền tưởng hậu [suy tư ngẫm nghĩ], đưa ra biện pháp của mình.

            “Tranh thủ phía Lạc Vân?” Dung Hổ hai mắt mở lớn , biểu tình bình tĩnh suy tư, do dự nói, “Nếu có hắn hỗ trợ, đương nhiên rất tốt. Có điều. . . Người này tuy rằng luôn bảo hộ bên người Minh vương, nhưng thái độ đối với Minh vương cũng không tính là cung kính. Chỉ sợ rất khó thuyết phục.”

            Phượng Minh đối với Lạc Vân lại luôn luôn có hảo cảm, cười nói, “Không thử một chút làm sao biết? Gần đây hắn giúp ta luyện kiếm, tuy rằng mỗi lần xuống tay rất mạnh, có điều ta có thể hiểu được, hắn chính là muốn bức ta cố gắng. Khổ tâm như vậy vì ta, có thể thấy được lòng dạ hẳn không xấu.”

            Hắn vừa nói, đám thị nữ phía sau hai mắt trợn trắng.

            Lạc Vân cùng Dung Điềm, Dung Hổ, Liệt Nhi bất đồng,  thời điểm ra tay với Minh vương, không biết hai chữ “Lưu tình” viết như thế nào, mỗi lần xuống tay đều bức tử, Minh vương luôn được người ta thương yêu kia so với hắn làm sao giống nha, khác biệt hoàn toàn loại thô hán ấy.

            Hết lần này đến  lần khác,  Minh vương bị Lạc Vân đánh sinh quật cường, cư nhiên nhiều ngày như vậy, ngày ngày kéo người làm mình bị thương đi luyện kiếm, nói là “Ta cũng không muốn để thuộc hạ xem thường.”

            Càng không ngờ, Dung Hổ lại đồng tình, “Không sai, thời điểm luyện kiếm, Lạc Vân quả thật rất cố gắng. Hắn cũng rất cẩn thận, phát hiện khi Minh vương xoay người, tiếp đất không ổn, cho nên mấy ngày nay khi luyện tập đều cố ý bên cạnhh Minh vương.”

            “Ngươi cũng cảm thấy như vậy?” Phượng Minh nói, “Như vậy ta liền quyết định, Thu Lam, tìm Lạc Vân đến đây.”

            Thu Lam không nói chuyện, Thu Nguyệt thưởng nói, “Ta vừa rồi thấy hắn ở boong thuyền, ta đi tìm.”

            Xoay người đi ra, vừa vặn thấy Lạc Vân vừa tuần tra boong tàu xong, đang đi tới bên này. Thu Nguyệt giơ khăn tay lên vẫy hắn,, Lạc Vân lập tức đến gần, “Làm chi vậy?”

            Nhìn thấy hắn sắc mặt lạnh như băng, Thu Nguyệt bốc hỏa, cố gắng cúi đầu, “Cái gì mà làm chi vậy? Minh vương tìm ngươi? Ngươi đi đâu?”

            Lạc Vân nghe xong, xoay người đi vào bên trong.

            Thu Nguyệt không ngờ được hắn nói đi là đi, vội vã giữ tay hắn lại, “Ai, ta còn chưa nói xong.”

            Lạc Vân quay đầu lại liếc nàng một cái, trên khuôn mặt tuấn tú ngàn năm mặt than chợt xuất hiện một mạt hồng, mấp máy môi, giống như muốn phát hỏa, rồi lại nhịn xuống, con ngươi hắc bạch phân nhìn đến mức Thu Nguyệt tim đập hỗn loạn.

            Thu Nguyệt lúc này mới phát giác động tác nắm tay áo hắn có điểm ám muội,vội vã buông tay, cúi đầu xấu hổ buồn bực nói, “Ta cảnh cáo ngươi, sau khi đi vào, Minh vương có chuyện muốn nói với  ngươi, ngươi cung kính một chút, hắn là Tiêu gia thiếu chủ, tương lai….nếu còn….A~~ Ta còn chưa nói xong mà!!!”

            Ngẩng đầu, vừa vặn thấy bòng dáng Lạc Vân khuất sau rèm cửa, Thu Nguyệt tức giận dẫm dẫm hai chân, đành phải đuổi theo vào trong.

            Lạc Vân vào cửa liền hỏi, “Thiếu chủ tìm ta?”

            “Lạc Vân, ngươi đã đến rồi?” Phượng Minh nháy mắt với Dung Hổ lúc này không có nhiều tin tưởng, khuôn mặt tươi cười, “Có một việc, muốn nghe ý kiến của ngươi.”

            Hắn đem hai lý do cần dừng đoàn tay lại tỉ mit nói rõ ràng với Lạc Vân, hỏi, “Ngươi thấy sao?”

            Lạc Vân một mực yên lặng trầm mặc nghe Phượng Minh chậm rãi nói, bắt gặp ánh mắt Phượng Minh dạt dào chờ mong nhìn mình, ánh mắt lòe lòe lấp lánh tỏa sáng, mặc dù có vài phần ngu ngốc, nhưng ánh mắt hư vậy thực sự rất khó gặp được trên người kẻ khác.

            Lão chủ nhân làm việc cho đến nay đều là chuyên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net