319. Oan có đầu, nợ có chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một người đàn ông mà lại ngồi bệt dưới đất, thật sự khiến tôi có chút kinh ngạc, Dương Mạch ánh mắt vô định, thẫn thờ như người mất hồn, Kim Ti Biên sắc mặt nhợt nhạt bám vào lưng ghế sofa run rẩy, hiển nhiên không phải bọn họ không biết đến thân phận của quỷ bé gái kia, tiểu quỷ đó nói nó bị Dương Mạch giết chết, điều này có thể sao?

Quỷ bé gái bị chọc giận lạnh giọng: "Muốn tâm bình khí hòa ư, không thể! Có biết mùi xác chết sau khi bị thối rữa là như thế nào không, có biết quá trình tôi bị một con người ném xuống một cái giếng cạn chết dần chết mòn thống khổ như thế nào không? Đổi lại là anh, anh có cam tâm không? Không đời nào, tôi có thể cái gì cũng không cần, nhưng tôi muốn cậu ta phải chết!"

Cảm xúc của quỷ bé gái càng ngày càng trở nên kích động, Trần Dương vẽ vài nét trong không khí, người bên cạnh có thể không hiểu anh ta đang làm gì, nhưng tôi lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng, anh ta đang vẽ bùa trấn áp tà ma, dùng để đối phó với con tiểu quỷ này.

Đạo hạnh của Trần Dương vô cùng cao thâm, hình vẽ bùa chú trấn tà anh ta vẽ mang theo tia sáng vàng kim, quỷ bé gái cũng là một tiểu quỷ thông minh, không đối mặt trực tiếp với Trần Dương, mà lựa chọn chạy trốn, trong nháy mắt liền không thấy tăm hơi đâu nữa.

Tôi nghĩ rằng Trần Dương sẽ đuổi theo nó, nhưng anh ta lại như có dự liệu trước mà đứng nguyên ở đó, trông khá bình tĩnh. Thực sự không đoán ra được anh ta nghĩ như thế nào, trừng trị một con tiểu quỷ đối với anh ta mà nói là vô cũng dễ dàng, giải quyết trong một lần duy nhất không phải rất tốt sao, việc gì phải kéo dài thêm nữa?

Nén lại sự nghi hoặc, tôi quan sát xung quanh, tìm kiếm dấu vết mà khi quỷ bé gái lẩn trốn để lại. Bên tai truyền đến tiếng nói lạnh nhạt của Trần Dương, anh ta ngồi xuống hỏi thăm Kim Ti Biên cùng Dương Mạch, sau đó hỏi: "Người nào làm người đó chịu, mau nói về chuyện của cậu với Huyên Huyên là như thế nào đi!"

Kim Ti Biên đỡ Dương Mạch bên đối diện đứng dậy: "Các, các anh có thật là nhìn thấy Huyên Huyên không? Nó đang ở đâu?"

"Nó đi rồi. Dù nó đã chết, có điều oán niệm quá sâu, sẽ không chỉ dừng lại ở đó, cho nên các anh tốt nhất đừng nên giấu giếm, mau nói ra hết sự thực, tôi mới có phương pháp giải quyết giúp anh."

Dương Mạch lại trầm mặc không nói gì, anh ta trông có vẻ rất suy sụp, Kim Ti Biên ngồi bên cạnh, im lặng một lúc mới nói: "Huyên Huyên là con gái lớn của tôi, trong một lần cả nhà đi chơi thì đi lạc, lúc đó nó mới có bảy tuổi, chúng tôi đều rất lo lắng, cũng đã báo cho công an. Đợi đến vài ngày sau cũng không có tin tức gì, chúng tôi cho rằng nó bị đem bán, đi tìm nhiều năm ròng."

Kim Ti Biên nghẹn ngào lau nước mắt, phải hít sâu mấy lần mới nói tiếp được: "Hôm đó rất nóng, tôi với vợ ngồi trong đình nghỉ mát, Mạch Mạch dẫn theo Huyên Huyên sang gần đó chơi, Huyên Huyên mất tích từ lúc đó, chúng tôi cũng hỏi Mạch Mạch lúc đó mới có năm tuổi, cái gì cũng không hiểu, không hỏi ra được gì. Gần một tháng sau cảnh sát gọi chúng tôi đến nhận thi thể, chúng tôi mới biết Huyên Huyên đã không còn nữa rồi, dân làng ngửi thấy mùi thối rữa khó ngửi mới báo cho cảnh sát, bọn họ tìm thấy nó ở dưới một cái giếng cạn, lúc tìm được thì thi thể đều thối rữa hết rồi, căn bản không nhìn ra hình dáng của nó được nữa."

Lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ khóc nước mắt đầm đìa như đứa trẻ của một người đàn ông, nói đến chuyện tình cảm, Kim Ti Biên khóc không ra tiếng, lau nước mắt nước mũi, ông ta thật sự nhớ con tiểu quỷ đó, cũng không trách được Dương Mạch chỉ biết mờ mịt nói: "Lúc đó tôi cái gì cũng đều không biết, làm sao cũng không nghĩ tới một đứa trẻ sẽ chạy đến một nơi hẻo lánh như vậy."

"Tôi nghĩ mãi, ngày đó nếu tôi kiên trì thêm một chút, trở về khách sạn, thì sẽ không phát sinh ra loại chuyện này! Mỗi lần nghĩ tới Huyên Huyên đang ở trong giếng cạn, bị phơi dưới ánh nắng gắt, bị côn trùng cắn, bộ dạng sau khi chết thịt bị thối rữa, thì tôi không tài nào ngủ được, tôi vô cùng hận bản thân, nếu như được quay trở lại, nếu nhất định phải có một người chết, tôi muốn đó là tôi, để tôi thay thế cho Huyên Huyên, đại sư, cầu xin anh đấy, nghĩ ra cách gì đó đi, tôi không thể lại để mất đứa con này nữa, làm ơn hãy giúp tôi!"

Lời nói đau lòng của Kim Ti Biên khiến lòng tôi cũng khó chịu theo, giây phút này không có ai nói gì, đều im lặng như thầm hiểu ý nhau.

Tôi thấy Kim Ti Biên thực sự đáng thương, anh ta thật lòng thương con, dù trông dáng vẻ khóc rất xấu, nhưng tôi cũng không ghét ông ta!

Ngay khi tôi nghĩ như vậy, Kim Ti Biên đột nhiên bắt lấy tay của Trần Dương sốt sắng hỏi: "Ngài Trần, Trần đại sư, Huyên Huyên mặc dù chết một cách vô tội, nhưng sống trước chết sau, tôi chưa từng đối xử tệ với nó, đó là chuyện ngoài ý muốn, vì sao nó lại muốn trở lại trả thù? Vì sao nó muốn làm như vậy?"

Trần Dương đẩy tay Kim Ti Biên ra, động tác này thực hiện không quá dứt khoát, vì không muôn để Kim Ti Biên càng khó coi hơn, tôi cẩn thận từng li từng tí nói: "Nó là đến tìm Dương Mạch, không thì ông hỏi con trai của ông, ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Một lời thức tỉnh người trong mộng, Kim Ti Biên há miệng ngây ra, tôi nhìn thấy nước mũi của ông ta sắp chảy vào trong miệng đến nơi, cảnh tượng thực sự có chút buồn nôn, tôi liền vội quay đầu đi không nhìn ông ta nữa.

Kim Ti Biên xụt xịt mũi quay sang bên Dương Mạch, dù ông ta không hỏi ra lời, nhưng Dương Mạch vẫn không dễ chịu mà nói: "Nhìn, nhìn tôi làm cái gì? Tôi, tôi không biết gì cả."

Tôi hừ lạnh một tiếng, với bộ dạng chết không chịu thừa nhận này tôi sẽ không nể mặt đâu. "Anh thật sự không biết sao? Nếu anh không biết gì, thì tiểu quỷ kia cả ngày bám theo anh làm cái gì, chị anh vậy mà chính miệng nói muốn giết chết anh đó!"

Dương Mạch bị tôi nói trúng liền nhảy dựng lên từ trên ghế sofa, lớn tiếng hét lên: "Không liên quan gì tới cô, tôi cái gì cũng chưa làm, các người đừng có mà ngậm máu phun người, cái chết của chị không liên quan gì tới tôi! Đó đều là chuyện mười mấy năm về trước rồi, tôi làm sao có thể nhớ được, lúc đó tôi mới có năm tuổi, tôi biết cái gì chứ, tôi còn không nhớ là mình có một người chị, tôi còn nhỏ như thế làm sao có thể giết người."

Vẫn còn muốn ngụy biện, rõ ràng chính là có tật giật mình!

Tôi xem thường nói với Dương Mạch: "Năm tuổi thì sao, giếng cạn ở tận trong núi sâu, chỉ cần anh nhân lúc chị anh không chú ý, ở đằng sau đẩy một cái, cô ấy liền ngã xuống giếng rồi, cái giếng sâu như vậy, không chết vì rơi xuống, thì cũng chết vì đói vì đau đớn thôi!"

Dương Mạch cắn môi, anh ta cúi đầu xuống, khóe mắt đỏ lên.

Kim Ti Biên nhớ đến cái gì, ông ta trầm giọng: "Mạch Mạch, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con mau nói ra đi, lẽ nào con muốn chị con đeo bám con cả đời sao? Cha chỉ còn một người con là con, con muốn cha mẹ cô đơn không có ai nương tựa khi về già sao?"

Cho dù tôi không hiểu những chuyện của người lớn, nhưng có một vài lời tôi vẫn có thể hiểu được, Kim Ti Biên không muốn để con trai mình chịu thiệt, cho dù giết người là phạm pháp, phải ngồi tù. Nhưng ông ta lại tin vào bản lĩnh của Trần Dương, lại thêm những lời này đều từ trong miệng con gái ông ta nói ra, cho dù không thể nhìn thấy, nhưng cũng là việc tám chín không tránh khỏi mười.

Chuyện xảy ra đã hơn mười mấy năm rồi, oán niệm của một đứa trẻ đến tận bây giờ vẫn chưa tiêu tan đi, nếu còn để như vậy nhất định về sau sẽ hóa thành ác quỷ gây hại cho người phàm, nếu như không giải thích rõ cho con tiểu quỷ đó, thì sẽ vô cùng áy náy không yên.

Tôi cảm thấy trong lòng chúng tôi đều nghĩ như vậy, nhưng Dương Mạch vẫn cứ đến chết cũng không chịu thừa nhận, nói: "Tôi chả biết gì sất, cũng không nhớ gì cả, các anh đừng hỏi tôi nữa!"

Trần Dương từ đầu đến cuối không nói chuyện cuối cùng cũng mở miệng, thở dài nói: "Không nói thì thì thôi vậy! Không sao cả, đợi đến khi chị anh trở lại đây, để cô ấy chính miệng nói lại, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì đều sẽ rõ cả! Tối nay, tôi sẽ nghĩ cách dẫn dụ linh hồn của nó ra, các anh tự mình hỏi đi!"

Dương Mạch giậm chân đi lên lầu, Kim Ti Biên sắp xếp phòng nghỉ cho chúng tôi.

Vừa đến nửa đêm, Trần Dương liền để Trương Hào mở tế đàn, anh ta hướng sang bên cạnh ngồi thẳng dậy, chân bắt chéo, thoải mái tự tại mà uống trà! Chậc chậc chậc, có đồ đệ một cái liền khác hẳn, hai tay rảnh rỗi không phải làm gì, toàn giao cho đồ đệ làm, nhẹ nhàng bao nhiêu.

Tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Trương Hào làm phép, anh ta trông cũng rất ra dáng, không nhận ra anh ta là người mới, điệu bộ còn khá giống với Trần Dương.

Đặt bát hương lên, Trương Hào đốt hương, sau đó cung kính bái lạy, miệng đọc nhẩm thầm. Động tác giơ tay nhấc chân của anh ta tương đối dứt khoát, không hề rườm rà, cũng không giống những cái gậy phép nhảy múa quanh quẩn xung quanh tế đàn, anh ta chỉ làm theo thứ tự trong quy tắc, không khoa trương, cũng không phóng đại, loại loại hình nhà ngoại cảm mà tôi rất thích.

Mắt thấy thời gian từng phút trôi qua, tôi không biết quỷ bé gái kia sẽ tới hay không, trong lòng có hơi lo lắng. Trước mắt có một khả năng, việc này nhất định ảnh hưởng không hay tới quan hệ chị em giữa họ, khi Dương Mạch bị tôi ép hỏi, anh ta không thừa nhận, cũng không giải thích, câu mà nói nhiều nhất chính là không biết gì, cho dù anh ta nói thật hay là nói dối, tất cả chỉ cần đợi Dương Huyên đến mới biết được.

Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi, nhưng trong phòng một chút động tĩnh cũng không có, Trương Hào không còn tự tin, không yên tâm hỏi: "Thầy ơi, có phải con bỏ sót bước nào không, sao nó vẫn chưa đến?"

Trần Dương hờ hững liếc Trương Hòa một cái nói: "Nếu nó chịu ngoan ngoãn bị con dẫn dụ ra, thì đã không chạy trốn rồi! Cách làm phép cũng được xem trọng giống như là cách làm việc, nó không đến thì để nó cầu xin mà đến, đã hiểu chưa?"

Trương Hào à một tiếng, anh ta được chỉ điểm một chút liền hiểu, lấy từ trong túi ra một tấm bùa màu vàng, cầm trên tay, đọc nhẩm một tràng dài, trên tấm bùa bốc lên một đám lửa, trong chốc lát liền hình thành một hình người, nhìn kỹ thì trông có phần giống với tướng mạo của Dương Huyên.

Dương Huyên vùng vẫy trong đám lửa, sau khi đám lửa tắt đi thì linh hồn của Dương Huyên dần rõ hơn, trong tay còn ôm một con búp bê cũ đã bị hỏng. "Tôi chưa từng giết người, các người không thể đối xử như vậy với tôi, các người không được phép, tại sao muốn đối xử với tôi như vậy? Tôi không phải kẻ xấu, các người không thể lấy lửa thiêu đốt tôi, các người không có tư cách."

Kim Ti Biên há miệng nhìn trân trân linh hồn của Dương Huyên, ông ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không dám lại gần nửa bước.

Trần Dương đứng dậy đi đến trước bàn, anh ta không nhanh không chậm nói với Dương Huyên: "Một con tiểu quỷ vừa hung dữ vừa phiền phức, tôi đã nói muốn xử lí cô như thế nào chưa? Có điều vẫn là cưỡng ép đưa cô ra đây, để cô nói hết chuyện năm đó ra cho rõ ràng! Cô đi theo em trai cô chắc hẳn là phải có lí do nào đó! Tục ngữ có câu oan có đầu nợ có chủ, cô đã nói anh ta giết cô, thì đem mọi chuyện đã xảy ra nói ra hết đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net