325. Khăng khăng không nói cho em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bướm bay về phía trước, tôi liền theo nó chạy về phía trước. Đã tới Nam Sơn, thế nên biết nơi này không có đường có thể đi, nếu là mù đường, há chẳng phải tôi lại nợ Vệ Tử Hư một ân huệ hay sao. Khoản trước còn chưa trả lại có thêm một khoản nữa, nào còn đường sống để đi chứ.

Xuyên qua một cánh rừng là có thể nhìn thấy loạt toà nhà phục cổ, chính là đình viện lớn mà có rất nhiều nhà dính liền ấy, khá là đẹp. Tôi liền theo bướm đi vào, xuyên qua từng cái hành lang, phát hiện kiến trúc nơi này đều xây bằng gỗ. Điều làm cho người ta cảm thấy kì lạ chính là những tấm gỗ này tản sáng thứ ánh sáng màu đỏ mờ, không phải do sơn hay là màu thuốc màu phát ra, mà là chính màu sắc của gỗ, rất đẹp mắt.

"Cởi giày! Cô làm bẩn sàn nhà rồi!"

Nghe tiếng người chỉ trích, tôi dừng bước xoay người lại, người nói chuyện Dương Mạch! Dáng vẻ bên ngoài rất giống, nhưng mà khí chất có vẻ không giống lắm, cả người cho tôi một cảm giác giống như được thăng hoa, hoàn toàn khác với Dương Mạch đó, ngoại trừ gương mặt thì vẫn thanh tú như vậy.

Một thân áo quan màu xanh lam bị từng lớp ánh sáng trắng bao phủ, tóc dài tung bay, bước trên sàn nhà, giống như yêu tinh không màng đến khói lửa nhân gian, thanh tao nhưng có vẻ xa lánh.

Tôi nhìn anh ta một chút rồi lại nhìn chân mình, tuy nói trên sàn nhà sáng choang không nhìn thấy một chút bẩn nào, nhưng mà tôi mang giày đi tới, đế giày chắc chắn sẽ dính vết bẩn, đạp lên sàn nhà sạch sẽ đúng là không hay lắm. Vì vậy, tôi lập tức cởi giày, đá qua một bên rồi lại nhìn về phía anh ta.

Dương Mạch tựa như không quen biết tôi, mặt anh ta không cảm giác đi qua người tôi rồi nói: "Đi."

Tôi vốn định hỏi anh ta có phải là Dương Mạch hay không, nhưng nhìn dáng vẻ kháng cự người ta từ xa ngàn dặm ấy, nên thôi đi, lỡ như khi hỏi thì kết quả mà lại không, vậy thì vừa đường đột vừa lúng túng quá!

Đi tới trước một cánh cửa gỗ hồng kỳ, anh ta đẩy cửa đi vào, tôi cũng đi theo vào. Toàn bộ đình viện cho người ta một cảm giác thoải mái, thế nên đi trong đó cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ là sau khi vào cửa, thấy Vệ Tử Hư, tôi mới có suy nghĩ nguy hiểm.

Vệ Tử Hư ngồi xếp bằng trên nệm, trước mặt bày một cái bàn thấp, anh ta đang thưởng thức trà. Nhìn dáng vẻ này của anh ta thì có lẽ là anh ta rất ung dung tự tại ở trong tháp Phù Đồ này. Từ anh ta, tôi không cảm giác được điểm nào làm người ta sợ hãi của tháp Phù Đồ. Nơi này hẳn là còn đáng sợ hơn địa ngục chứ? Nhưng sao tôi lại cảm thấy nơi này là nơi đẹp nhất quỷ giới vậy?

Dương Mạch đi tới bên cạnh Vệ Tử Hư, nhẹ giọng nói: "Sư phụ, người, con đã mang tới!"

Vệ Tử Hư gật đầu một cái, anh ta đưa lưng về phía tôi nói: "Tới rồi thì đừng khách khí, lại đây ngồi đi."

Nghĩ đến sự hung ác nham hiểm của anh ta, trong lòng tôi khẩn trương tột độ, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh đi tới trước mặt anh ta, ngồi xếp bằng xuống.

Vệ Tử Hư nhìn tôi một cái, suýt nữa đã phun trà trong miệng ra ngoài, anh ta mở miệng quở trách: "Cô có còn là phụ nữ không thế?"

"Nói thừa, anh nhìn tôi xem có giống phụ nữ không?"

Vệ Tử Hư liếc tôi một cái rồi trưng ra vẻ mặt chê bai, anh ta lắc đầu một cái nói: "Diệm Thiên Ngạo không dạy quy củ cho cô sao? Nhìn tư thế ngồi của cô thật sự là không nhìn nổi, coi như anh ta cưới cô vì có mục đích, cho dù không coi trọng thì vẫn phải học quy củ!"

Lời này là có ý gì? Cái gì gọi là cưới tôi vì có mục đích chứ? Người này có phải biết gì đó không? Tôi đảo mắt một vòng, thuận miệng hỏi: "Gây xích mích để ly gián sao? Anh nói vậy là có ý gì?"

Vệ Tử Hư đung đưa cái ly trong tay, cười nhạt nói: "Cô giả ngu với tôi hay là thật sự không biết? Theo tính cách của Diệm Thiên Ngạo, hẳn là sẽ trực tiếp nói cho cô, nhưng nhìn cô như vậy, khả năng là định giấu rồi, sợ sau khi cô biết lại đau lòng tột độ? Hay là anh ta thích cô?"

Vừa nói, Vệ Tử Hư lại quan sát tôi từ trên xuống dưới: "Úi giời, khẩu vị của anh ta thay đổi không ít nhỉ?! Tôi còn tưởng anh ta sẽ thích những người phụ nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, kiểu người mà nhìn một cái là điên đảo thần hồn ấy. Còn cái thứ gà trắng như cô, đúng là ngoài tầm suy nghĩ của tôi rồi!"

Lời này đúng là quá khinh người rồi, tôi âm thầm hít sâu mấy cái, tự nói với bản thân rằng không được giận dữ, người này chính là cố ý muốn chọc giận tôi, tôi không thể làm theo ý định của anh ta được, tuyệt không thể để anh ta đắc ý.

Tôi đã tới đây, chuyện sống chết sớm không phải là tôi có thể quyết định được rồi. Dù sao thì kết quả cũng vậy, dứt khoát buông thả tính tình thôi, cũng không cần kiêng nể gì nữa, cầm ly lên rồi nhấp một hớp trà nói: "Anh cứ nói hết những gì anh biết đi, dù sao thì cái mạng ti tiện này của tôi cũng chỉ có một, có gì mà không chịu nổi? Nói xem, không nói thì anh chính là con rùa đen rụt đầu."

Vệ Tử Hư cười ha ha, trong mắt thoáng hiện sự hứng thú nồng nặc, đại khái là tôi trong mắt anh ta chính là kẻ không bình thường, đối mặt với người khắc nghiệt như anh ta, tôi con có thể vô tư như thế, chắc hẳn trừ tôi ra thì cũng không có mấy người.

Vệ Tử Hư chần chừ một chút nói: "Muốn biết thật sao? Nha đầu cô đúng là thú vị! Ngoại trừ thai nhi trong bụng cô ra thì còn biết cái gì?"

Thật ra tôi rất muốn biết trong bụng tôi rốt cuộc là có thứ gì? Người này sẽ tốt bụng nói cho tôi sao? Tôi không dám khẳng định, nhưng cũng không thể để lộ sự hứng thú thật sự của mình, tôi cố ra vẻ lạnh nhạt nói: "Anh nói thì tôi nghe."

"Một món thần khí! Nó có thể làm cho người chết sống lại. Chỉ cần vẫn còn hồn phách, dù chỉ lại một đạo tàn hồn, cũng có thể làm cho người chết sống lại. Diệm Thiên Ngạo muốn nó làm gì, trong lòng cô tự biết. Phụ nữ mang thai mười tháng là sinh con, còn cô thì phải mang bầu suốt năm năm đằng đẵng, đúng là làm khó người ta. Nghĩ đến chuyện lúc đứa bé này có chuyện, Diệm Thiên Ngạo hẳn là không kịp cứu người trong lòng của anh ta, đến lúc đó cô và con cô, ôi chao, đúng là đáng thương mà."

Trên mặt giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm đau đớn. Quả nhiên là vậy, Diệm Thiên Ngạo đúng là có ý định này, nếu anh ta giấu tôi, tôi tất nhiên có thể chịu đựng, thế nhưng anh ta lừa tôi, tôi không thể nhẫn nhịn được! Tôi không thích bị người khác lừa, càng không thích người nói dối, thế nhưng cuối cùng, anh vẫn lừa tôi!

Thay đổi suy nghĩ một chút, lời của Vệ Tử Hư chưa chắc là thật hết, nếu trong bụng tôi là thứ có thể làm cho người ta phục sinh, hẳn cũng là một người chết, vậy có phải anh ta cũng không muốn nữa đúng không? Tỉnh táo lại, tôi hít sâu một hơi rồi hỏi: "Anh nói cho tôi biết chuyện này là có mục đích gì? Anh cũng muốn thứ đó sao?"

Vệ Tử Hư đặt ly sứ xuống, Dương Mạch đứng bên cạnh lập tức rót đầy: "Tôi cần thứ đó làm gì? Tôi mà sống lại, tìm thiên đế lúc đó là biết thân phận thật sự của tôi! Thứ đó của cô có ích với người khác, còn đối với thần tiên như tôi thì chẳng có chút tác dụng nào, chỉ cần nguyên thần vẫn còn, tạo lại thân thể là sống lại. Diệm Thiên Ngạo thân là quỷ vương thì cũng không có cách nào để cho người chết sống lại, thế nên anh ta chỉ có thể dựa vào thần khí trong bụng cô, để cứu người trong long của anh ta."

"Anh đưa tôi đến đây, chính là vì cùng uống trà với tôi, sau đó nói cho tôi rằng thật ra tôi bị Diệm Thiên Ngạo đùa bỡn?"

Vệ Tử Hư nhướng mày, nụ cười trên mặt anh ta dần biến mất, cả người cũng lạnh đi mấy phần: "Cô rất thông minh, nhưng mà tôi không thích phụ nữ thông minh! Đáng ra cô nên thất vọng và đau khổ, sau đó hỏi tôi chân tướng là gì, sau đó là đi tìm Diệm Thiên Ngạo, mọi chuyện hẳn nên diễn ra như vậy mới là đúng."

Tôi thật sự muốn liếc mắt nhìn anh ta một cái, nhưng mà tôi lại bình tĩnh nói: "Anh bị bệnh gì à? Có phải rảnh rỗi quá rồi không? Cả ngày chỉ muốn ép buộc người khác! Tâm tính của anh rốt cuộc là như thế nào vậy? Còn nữa, tôi không phải là người phụ nữ thông minh, tôi vẫn luôn là người phụ nữ đần độn, chuyện khác tôi không cần biết, tôi chỉ muốn biết tại sao con gái họ Mạc chúng tôi lại phải gả cho vong linh? Vì sao tôi chỉ có thể sống đến năm mười tám tuổi? Tất nhiên, chuyện liên quan tới Nhược Hi, anh muốn nói thì nói, không nói cũng không sao, dù sao thì sớm muộn gì tôi cũng biết."

Vệ Tử Hư không nói gì, anh ta cứ lẳng lặng nhìn tôi chằm chằm, một lúc sau mới kiêu ngạo nói: "Không nói! Cô càng muốn biết, tôi càng không muốn nói cho cô!"

Có phải là người nào có vẻ ngoài đẹp trai ở đây thì đầu đều có vấn đề hay không? Tính tình của tên chết tiệt thì tuỳ tâm trạng, cả ngày sáng nắng chiều mưa. Trần Dương lại là người tâm thần phân liệt, mà Vệ Tử Hư lại là kẻ điển hình của thứ thần kinh biến thái, thích tạo niềm vui trên sự đau khổ của người khác.

Tôi coi như hiểu rõ rồi, đẹp trai thì cũng có tật xấu như thường thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net