354. Mồi nhử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bị giọng nói đột ngột của hắn làm cho giật mình, còn tưởng rằng hắn nhắm hai mắt cái gì cũng không biết! Bỉu môi một cái, tôi liếc hắn, nhưng không nghĩ tới lúc này, hắn lại mở mắt ra, động tác nhỏ của tôi đều bị hắn thấy được, ánh mắt hắn thật có thể giết chết người, tôi cảm thấy tôi cũng sắp không thở được, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nhắm mắt, không dám lỗ mãng.

Ngồi ở đó, tôi không có cảm giác gì đặc biệt, trong lòng suy nghĩ cái này song tu rốt cuộc là có ý gì, Tạ Linh Côn đột nhiên nắm hai tay tôi lên, đem tôi kéo tới trước mặt hắn.

Tôi nhắm hai mắt làm gì có phòng bị gì, bị hắn kéo một cái như vậy trực tiếp nhào lên trên người hắn, tư thế kia có chút giống như sói đói vồ mồi, rất nhanh nhẹn! Dựa theo tiết tấu này tiếp tục tiến hành, anh ta hẳn nên phản công mới đúng, nhưng cái tên này vẫn ngồi yên không nhúc nhích, ngoại trừ tay cố định ở trên eo tôi ra, anh ta thật sự không có động tác dư thừa khác.

Tôi trong lòng mắng chửi, mặt đối mặt thẳng thắng như vậy thật quá lúng túng mà, tôi chịu không nổi muốn cùng anh ta giữ một khoảng cách, mới đứng dậy, hắn liền đẩy tôi lên trên giường.

Phản ứng đầu tiên chính là giơ tay lên cho Tạ Linh Côn một cái tát, có điều tay giơ giữa không trung liền bị hắn bắt lại, sau đó hắn liền đè người tôi xuống.

"Cút ngay!" Tôi hướng về phía Tạ Linh Côn hét ầm lên, người này sẽ không làm gì quá trớn với tôi đó chứ!

Đáng ghét!

Tôi cũng không phải là loại đàn bà lẳng lơ, trong lòng tôi đã có Diệm Thiên Ngạo, cũng sẽ không để cho tên đàn ông khác đụng mình, cho dù là đàn ông có đẹp trai có tốt đi nữa, cũng sẽ không liếc mắt nhìn thêm cái nào, đây là quy tắc làm người tối thiểu của tôi. Huống chi người đàn ông của tôi là cực phẩm trong cực phẩm, khí thế so với tên này cao hơn một bậc, tôi sẽ không vô cớ đổi người đâu!

Tạ Linh Côn không để ý tới tôi lớn tiếng kêu, anh ta nắm cằm tôi, miệng đối miệng duỗi tới, lập tức, tôi đến ý nghĩ chết cũng có rồi, lần này có thể thật sự là trinh tiết khó giữ được, làm thế nào đây?

Có điều sau đó, tôi phát hiện anh ta chẳng qua là miệng đối miệng hôn, cũng không có làm ra những chuyện quá phận khác, tay chân cũng sạch sẻ, không có ở trên người tôi sờ loạn, ngoài việc dùng sức hút khí trong môi tôi có chút điên cuồng ra, còn lại đều rất lịch sự.

Xem ra là tôi suy nghĩ nhiều, nhưng rất nhanh, tôi liền bị hắn hút đến hoa mắt đầu choáng váng, đây tuyệt đối không phải bị hôn, mà là có vật gì từ trong cơ thể bị hút ra, thân thể theo bản năng phát ra cảnh cáo, tôi dần dần cảm thấy thể lực chống đỡ hết nổi, nhìn đồ vật trong mắt cũng đều mơ hồ, ông trời ơi, đây là thế nào?

Trong mơ hồ, tôi cũng không biết qua bao lâu, dù sao thì là lúc có cảm giác sắp chết, Tạ Linh Côn buông tôi ra.

Cơ thể tôi từ phía sau ngã thẳng xuống, trên người một chút sức lực cũng không có, mặc dù tôi bây giờ là một hồn phách, không cần dựa vào dưỡng khí vẫn sống được, nhưng tôi vẫn quen há miệng hít thở, tựa như chỉ có như vậy tôi mới có thể cảm giác khá hơn một chút.

Tôi cứ như vậy uể oải nhìn Tạ Linh Côn mặc quần áo tử tế, bộ dáng chính nhân quân tử, trong lòng liền hận đến ngứa răng. Tôi muốn chạy khỏi nơi này, nhưng tôi không dám, tôi sợ sau khi tôi chạy trốn, anh ta sẽ ra tay với con tôi, đứa nhỏ cũng không chịu nổi giày vò. "Tạ Linh Côn, tôi muốn gặp con tôi."

Tôi vốn là hét về phía hắn, có điều lời nói ra lại uể oải như vậy, thanh âm cũng giống như gió thổi trong không khí, yếu ớt đến mức ngay cả chính tôi cũng hoài nghi độ thật giả của thanh âm đó.

Tạ Linh Côn cúi đầu liếc tôi một cái lạnh nhạt nói: "Trước mắt bổn quân sẽ không để cho nó chết, nó còn sống đối với ta vẫn còn có ích! Thời cơ đến rồi, bổn quân tự nhiên sẽ để cho ngươi gặp, gấp cái gì?"

Thật sao! Ý của anh ta chính là không cho tôi gặp! Thôi vậy, cho dù tôi van xin lương tâm anh ta cũng không trỗi dậy, huống chi trong tay tôi cũng không có điều kiện gì nói với anh ta, không thể làm gì khác hơn là bị anh ta nắm mũi dắt đi.

Trừ việc cùng tôi song tu ra, anh ta căn bản không có quá nhiều thời gian đợi ở trong phòng, tôi cũng không biết anh ta đi đâu làm gì, dù sao cũng không liên quan đến tôi.

Tạ Linh Côn cũng không có hạn chế hoạt động của tôi, cũng không hạn chế phạm vi tôi hoạt động, chẳng qua là chính tôi không ra được mà thôi! Mỗi lần cùng anh ta song tu xong, tôi đều phải nằm trên giường mấy ngày, chút sức lực cũng không có, căn bản là không xuống giường được. Sau đó tôi dần dần biết, cái gọi là song tu chính là thông qua miệng tôi hút lấy âm khí của tôi, cũng không biết chờ anh ta hút đi tất cả âm khí của tôi, tôi sẽ biến thành bộ dạng gì.

Hôm nay, Tạ Linh Côn mới vừa hút xong, mặt sẹo ở bên ngoài hét: "Chủ thượng, Trần Phong đến rồi!"

Tạ Linh Côn đưa lưng về phía tôi không nhanh không chậm mặc quần áo vào đi ra cửa, tôi cho rằng anh ta ra khỏi bức tranh để gặp Tần Phong, kết quả không nghĩ tới đạo sĩ thúi kia đã ở ngoài cửa.

Hai người bên ngoài nói chuyện ngược lại là một chút cũng phòng ngừa tôi, chỉ nghe Trần Phong nói: "Còn nhớ cái người Chung Nhược Hi lần trước ta đề cập với ngươi không? Chính là người đàn bà dùng thần khí sống lại? Chỉ cần tìm một cơ thể thích hợp, từ cơ thể của người đàn bà đó luyện ra thần khí, ngươi liền có thể mượn thân sống lại!"

Giọng nói của Tạ Linh Côn cùng gương mặt anh ta bình thản không có cảm xúc gì, giọng nói anh ta thật ra thì cũng rất gợi cảm, trong trầm thấp có loại cảm giác lạnh lùng vô tình, anh ta nghe Trần Phong nói chuyện, không nhanh không chậm nói: "Chuyện mượn thi thể hoàn hồn như vậy, ngươi cũng nghĩ ra được, chẳng lẽ ngươi cho là một cái xác phàm phu tục tử có thể hợp với bổn quân? Tần Phong, ngươi là nhắc nhở ta nên thu thập Trần Dương, hay là đến nhắc nhở ta nên thực hiện giao ước?"

Loại chuyện mượn thi thể hoàn hồn như vậy, tôi nghe qua không ít, Trần Phong nghe thì giống như là một mực giúp Tạ Linh Côn tìm phương pháp sống lại, nhưng vì sao cơ thể phàm phu tục tử không xứng với anh ta chứ? Chẳng lẽ anh ta từ trong luyện ngục trốn ra được, không phải muốn chuyển thế làm người sao?

Ây yo, người này xem ra thật không đơn giản mà, tôi còn coi anh ta chung hàng với bọn Sở Hiên, chính là đời trước chết quá oan uổng, muốn mượn cơ hội chạy trốn ra để báo thù, xem ra không chỉ là như vậy, không biết đối tượng báo thù của người này sẽ là ai, mà thân phận của anh phỏng đoán cũng sẽ không bình thường.

Nhớ lại anh ta trước khi từ biển chết chạy trốn đã nói, chờ đến khi anh ta có một ngày thấy mặt trời lần nữa, chính là ngày giỗ của tên vứt bỏ hắn! Đến lúc đó, lại sẽ là cục diện như thế nào đây!

"Nghe ngài như vậy nói, chẳng lẽ ngài kiếp trước cũng không phải là người phàm?" Trần Phong thận trọng hỏi.

Tôi lập tức vểnh tai, người này vừa vặn cũng hỏi ra điều tò mò trong lòng tôi.

Tạ Linh Côn đột nhiên mặt biến sắc, lạnh lùng quát lên: "Cái không nên thăm dò thì không nên hỏi, biết càng nhiều sống càng ít lại."

Không biết giờ phút này nội tâm Trần Phong thế nào, có lẽ tên đạo sĩ giờ phút này nhất định là như có ngàn vạn con ngựa cỏ bùn băng qua, một người cao ngạo giống như anh ta, bị một tên ác quỷ uy hiếp mãi, nội tâm nhất định sụp đổ.

Có điều cái tên Tạ Linh Côn này cũng rất thần bí, dường như sau lưng hắn còn có rất nhiều bí mật, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, nhưng mà tôi đối với hắn ta là không biết gì cả, tôi cũng không muốn đến cuối cùng chết ở trong tay người không minh bạch như vậy, vì vậy trong lòng quyết định, nhất định làm rõ thân phận người này.

Cái tên Trần Phong thật đúng là gian ác, anh ta đối với Trần Dương là hận tới cực điểm, cho nên muốn mượn tay Tạ Linh Côn diệt trừ sư đệ của mình, bây giờ lại lấy Chung Nhược Hi làm mồi dụ, chỉ tiếc Tạ Linh Côn căn bản cũng không coi thần khí kia ra gì, nịnh bợ vỗ vào chân ngựa, bị giáo huấn là đáng đời.

Trần Phong đối với tên Tạ Linh Côn này rất kiêng dè, mở miệng ngậm miệng đều là chủ thượng này chủ thượng kia, sau lần đầu kêu tên của hắn, sau đó cũng không dám trực tiếp gọi tên, bây giờ dứt khoát cũng đi theo gọi chủ thượng, chịu thiệt thòi như vậy, khá khen cho Tạ Linh Côn.

Hai người trầm mặc một hồi lâu, Trần Phong đột nhiên mở miệng nói: "Sau này ta không hỏi thêm nữa, chẳng qua là liên quan tới Vương Kha Nguyên, chủ thượng có thể nương tay cho hắn một con đường sống hay không? Hắn là bạn cố giao của ta, ta hiểu hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cùng ngài đối nghịch, còn về Mạc Nham và Triệu Thiên Hoa tùy ngài xử trí!"

Tạ Linh Côn không lên tiếng, Trần Phong dừng lại nói tiếp: "Mạc Thất này là hậu nhân của Mạc Nham, chủ thượng có thể lấy cô ta làm mồi nhử, ta bảo đảm Mạc Nham kia sẽ cắn câu, chỉ cần diệt trừ ba người họ, ta tin ở trong thiên hạ này không còn người nào có thể cản trở ngài tu đạo thành người, còn về những người khác, đều là những tên nhỏ bé không đủ gây hãi."

Mạc Nham? Giọng tôi khàn đi, nghe ý của Trần Phong tức là tổ tiên của tôi sao? Sao tôi đối với cái tên này một chút ấn tượng cũng không có, gần đây trí nhớ vẫn ở lúc còn rất nhỏ, nghe ông Ba đề cập tới, cũng chỉ là từ trong lúc nói chuyện phiếm nói cái tên này, những thứ khác căn bản là nghe cũng chưa từng nghe qua.

Nhưng mà, tổ tiên tôi nói thế nào cũng đã chết mấy trăm năm rồi, làm sao có thể còn sống? Trần Dương là bởi vì ăn thịt rồng thoát khỏi sinh tử luân hồi, Trần Phong là mượn người sống kéo dài tuổi thọ sống đến bây giờ, vậy vị tổ tiên này của tôi nếu còn sống, thì dựa vào cái gì chứ?

A, phức tạp quá, thật là càng nghĩ càng hồ đồ mà!

Trần Dương, Mạc Nham, Triệu Thiên Hoa, ba người này vừa vặn là ba dòng họ lớn của thôn Hạ, mà ba người họ đều xuất hiện trong danh sách Trần Phong phải giết, hai điểm này kết hợp với nhau có phải quá trùng hợp rồi không?

Tôi đã còn không tâm trạng nghe bọn họ nói chuyện gì nữa, trong lòng loạn lên như nồi cháo sôi, tôi chưa thấy qua Mạc Nham cũng chưa từng thấy qua Triệu Thiên Hoa, không biết bọn họ là ai, nhưng tôi biết Trần Dương, chuyện này lại không thể coi như không biết.

Tạ Linh Côn nhìn dáng vẻ rất lợi hại, Trần Dương vừa từ luyện ngục thả ra, vết thương của anh ta hẳn sẽ không nhẹ hơn so với Diệm Thiên Ngạo, bây giờ sợ rằng vẫn chưa hoàn toàn hết bệnh, đối phó Trần Phong còn được, muốn đối phó với Tạ Linh Côn, sợ rằng khó là địch thủ.

Trần Dương đối với tôi mà nói chỉ có thể coi là người quen trong đám người lạ, hơn nữa anh ta còn làm những chuyện kia với con tôi, tôi nên hận anh ta, có điều tôi không hy vọng anh ta chết, dù sao cũng biết lâu như vậy, nếu anh ta chết, Trần Tú Tài phải làm thế nào, anh ta đối với tôi thật sự là thật lòng thật dạ, tôi không thể để cho Trần Dương hại Trần Tú Tài.

Lòng mệt mỏi buồn phiền!

Trần Phong đi từ lúc nào tôi không biết, chờ lúc tôi lấy lại tinh thần, Tạ Linh Côn đã đứng ở bên cạnh tôi. Hắn hướng về phía tôi lạnh giọng hỏi: "Cô là hậu nhân của Mạc Nham sao?"

Tôi bỉu môi một cái trong đầu nghĩ, tôi nào biết đâu, cũng chính là từng nghe qua cái tên này, hắn là ai sao tôi biết được, ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn Tạ Linh Côn lắc đầu, người này chẳng lẽ thật nghe lời Trần Phong muốn lấy tôi làm mồi nhử! Tôi không khách khí đáp lại: "Tôi mới mười chín tuổi, sao có thể biết hắn ta là ai ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net