356. Tôi không phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Linh Côn vẩy ống tay áo, hừ lạnh một tiếng, nói: "Đây có gì mà ngạc nhiên đâu, chỉ tìm một thể xác phù hợp thôi!"

Khóe miệng tôi cong xuống, thể xác này còn thật sự không dễ tìm đâu! Tìm ai lại tìm đúng Vệ Tử Hư, còn rõ ràng là từ chỗ Thiên Đế tìm về, tên này tâm cũng thật lớn, nói ra dễ dàng như vậy!

Ầy, vừa vui vẻ được một lúc, còn tưởng rằng thật sự là Vệ Tử Hư đến cứu tôi rồi, trong vài phút ngắn ngủi, trong lòng tôi giống như ngồi tàu lượn vậy, biến đổi thăng trầm, chuyển ngược như thế này đánh tôi trở tay không kịp.

Đi vào vườn mê cung, Tạ Linh Côn đóng cửa, sau khi kéo tôi vào trong, không nói lời này liền đối miệng với tôi, dùng lực hút vào.

Lần này thật sự là bất cmn ngờ, trước kia đều là ngồi thiền trước, sau đó lại dần dần tiến lại hút, lần này gấp gáp giống như mấy trăm năm chưa từng hôn phụ nữ vậy, quá khiến người khác không thích ứng rồi. Hơn nữa, anh ta còn bắt chước dáng vẻ của Vệ Tử Hư, nhìn gương mặt này, trong lòng tôi vô cùng ngại ngùng, đây không phải là gián tiếp ba chấm cùng Vệ Tử Hư rồi sao?

Không được! Tôi không qua nổi hố của gương mặt này, trong ý thức muốn đẩy hắn ra! Nếu như tôi chết cũng thì cũng thôi đi, ngộ nhỡ tôi có thể sống mà trở ra, sau này gặp bản thân Vệ Tử Hư, tôi phải đối diện thế nào đây!

Nhưng mà, tôi càng đẩy hắn, Tạ Linh Côn liền đẩy càng gấp, cuối cùng, hắn dùng sức ôm lấy lưng tôi, đẩy tôi ngã trên đất, đầu lưỡi cưỡng ép tách răng tôi ra, thâm nhập vào miệng tôi.

Tôi mở to mắt, trước kia cũng là tiếp xúc miệng chạm miệng, như thế tôi còn có thể chịu đựng, nhưng bây giờ.

Lớn thế này rồi, ngoại trừ tên chết tiệt ra, còn chưa từng bị người đàn ông nào khác tiến vào như vậy, tôi khó chịu đến mức không thể nhẫn nhịn, dùng sức đẩy hắn, chống cự hắn, nhưng sức lực đang nhanh chóng biến mất, tôi phát hiện tôi sắp chết rồi, bàn tay đẩy đánh Tạ Linh Côn dần dần trở nên trong suốt, ý thức cũng dần dần xa rời tôi, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều đau đớn đến xé gan, tôi cảm giác tôi sắp sụp đổ rồi, giống như tên quỷ lưỡi dài vừa hồn bay phách tán vừa rồi vậy

Đôi mắt nhìn trần nhà dần dần mơ hồ, tôi không cảm giác được tay mình rơi trên đất, cũng không cảm nhận được trọng lượng của bản thân, tôi cảm giác lúc tôi đã hết sức lực tiếp tục chống đỡ, Tạ Linh Côn đã buông tôi ra, hắn ném tôi từ dưới đất lên trên giường: "Ở đây không ai trả giá cho sự ngu ngốc của cô đâu, vẫn là câu nói đó, không muốn chết thì thật thà ngoan ngoãn ở đây."

Đây coi như là nhặt về được một mạng rồi sao?

Tôi nhắm mắt, bây giờ thật sự đến sức mở mắt cũng không còn rồi. Trong lòng tôi chửi mắng hắn, tất cả những lời khó nghe đều dùng hết rồi, vẫn không nguôi giận, tên khốn nạn này suýt nữa hại chết tôi, còn hung dữ với tôi như vậy, đáng ghét!

Lần hút thức ăn này, tôi nằm trên giường trọn ba ngày! Tôi nhìn chằm chằm vào ngón tay trong suốt, tưởng rằng ban thân sẽ không qua nổi, nhưng cũng may vào ngày thứ ba nó hồi phục lại trạng thái bình thường.

Trong ba ngày này, Tạ Linh Côn vẫn luôn bón cho tôi ăn Huyền Hồn Đan. Nhìn thấy viên thuốc tròn như kẹo, tôi đến lòng chết cũng có rồi! Lẽ nào cả đời này của tôi cũng không thoát khỏi trò chơi này được sao? Lúc sống vì con và thần khí mà phải ăn hồn phách của người chết, bây giờ tôi chết rồi, vì để giữ tính mạng, tôi vẫn phải ăn nó. Đây là sao vậy? Tôi trúng lời nguyền Huyền Hồn Đan rồi sao?

Ông trời ơi, người thật sự biết cách trêu người đó, Huyền Hồn Đan là dùng hồn phách người chết luyện thành, bây giờ con như này có coi như là đang ăn đồng loại không, người biết cái này ghê tởm thế nào không? Thật sự không thể nhịn được mà!

Vừa hồi phục chút sức lực, tôi vừa xuống giường hoạt động gân cốt, bên ngoài nghe thấy một tin tức, Tạ Linh Côn thật sự cho người bắt Chung Nhược Hy lại rồi, trừ phi hắn thật sự muốn lợi dụng người phụ này để dụ Trần Dương ra?

Lần này chơi lớn rồi, ác quỷ sống ở đây đều là ác đồ gan to tày trời, nếu như họ gặp dáng vẻ của Chung Nhược Hy, vậy chẳng phải sẽ ăn cô ta đến cặn cũng chẳng còn!

Tôi trốn sau cửa, đợi tên quỷ truyền tin đó đi khỏi, tôi mới lên tiếng hỏi tăm tích của Chung Nhược Hy, nếu như bị bắt rồi, nhất định là bị giam ở nơi nào đó.

Tạ Linh Côn bước vào phòng, khinh khỉnh nói: "Còn rảnh rỗi lo chuyện người khác? Lo xong cho mình đi!"

Lại là khẩu khí này, tôi cắn răng nói: "Cho dù thế nào cũng không cho phép ngài động đến cô ấy!"

Tạ Linh Côn bị tiếng hét này của tôi chọc cười: "Tôi không nghe nhầm đấy chứ! Cô đang chỉ huy bản quân? Chung Nhược Hy đó là tình địch của cô, người phụ nữ mà Diệm Thiên Ngạo từng thật lòng yêu, cô muốn bảo vệ cô ta, không nhầm đấy chứ!"

Đây!

Lời nói không sai, tôi chẳng qua đây là hai chuyện khác nhau, nhưng nhất thời cũng không tìm được từ ngữ nào khác để nói, chỉ đành cứng đầu tìm một lý do, lớn tiếng phản bác: "Mạng của cô ấy là con trai đổi về, cho nên không được!"

Tạ Linh Côn khinh thường, cong môi lên nói: "Mạng của cô ta là con trai cô đổi về, không phải cô càng có lý do muốn cô ta chết sao? Tiểu nha đầu, đừng nói cô chưa từng có ý nghĩ này, nhân tính đều là đen tối đó."

Từng câu của hắn đều hợp lý, hơn nữa tôi còn thật sự từng nghĩ như vậy, cũng từng làm như thế, nhưng Chung Nhược Hy chết rồi, con tôi cũng chẳng thể tỉnh lại được nữa! Vậy cô ấy chết còn có ý nghĩa gì nữa? Hơn nữa, tôi chưa nghĩa ra lý do để Chung Nhược Hy không phải chết.

Tôi không muốn tranh luận với hắn về mặt đen tối của nhân tính, quay đầu nói: "Tôi không quan tâm ngài nói gì, tóm lại coi chừng người của ngài một chút, đừng gây thêm chuyện rồi tìm phiền phức cho bản thân, nếu như Trần Dương biết được Chung Nhược Hy có tổn hại gì, đối với ngài cũng không phải là chuyện tốt."

Kiểu người như Tạ Linh Côn tự cho rằng là phải, tất nhiên sẽ không nghe tôi, hắn là kiểu người thích hợp đứng ở nơi cao ra chỉ thị, nếu như muốn hắn nghe người khác chỉ huy, vậy là nằm mơ giữa ban ngày, cho nên tôi không định để hắn lấy lời của tôi làm trọng, chỉ có thể từ mặt lợi ích để khuyên bảo hắn, bây giờ tự bản thân tôi cũng khó bảo toàn mạng sống, không cứu nổi Chung Nhược Hy, cho nên hy vọng vị nhân vật lớn có thể suy xét hậu quả, nói không chừng có thể tạm thời bảo vệ cô ấy bình an!

Nhưng tâm tư nhỏ của tôi đã sớm bị Tạ Linh Côn nhìn thấu, hắn lạnh lùng nói: "Trong lòng cô dự tính cái gì, bản quân rất rõ ràng. Tên đó cũng chỉ là chơi đùa, sẽ không làm chết người thật đâu, cho dù đánh chết rồi, cũng có Trần Dương thu dọn, cô cũng ít phiền não lại đi! Nếu như Chung Nhược Hy chết rồi, Diệm Thiên Ngạo nói cô thật sự rất đáng thương, trong lòng tên quỷ chủ đó, cô chẳng đáng một xu, không phải sao? Nói thêm nữa, sống chết của cô ta thì liên quan gì đến cô?

Tôi cúi đầu, nói thật lòng tôi cũng không sợ Diệm Thiên Ngạo trách tôi, chỉ là không qua nổi lương tâm của bản thân. Cho dù người họ bắt không phải Chung Nhược Hy, tôi cũng sẽ không để đám ác quỷ đó giẫm đạp cô gái nhà người ta, đây không phải thứ tôi muốn nhìn thấy. Hơn nữa, người phụ nữ này còn là người chủ mà Trần Dương và Diệm Thiên Ngạo ngàn vạn cực khổ cứu sống về.

Haiz! Nữ tử chưa gả như chúng tôi đời đời đời kiếp kiếp vì khế ước mà phải gả cho người chết, chẳng phải vì muốn thai nghén ra thần khí để cứu sống một người phụ nữ sao? Tôi mang thai năm năm mới làm ra được thần khí như vậy, vì thế, con trai tôi còn đang trong giấc ngủ say, nếu như cứ như vậy mà làm tổn thương người phụ nữ, vậy những hy sinh mất năm nay của tôi có ý nghĩa gì?

Tôi tự nhận tâm huyết tôi bỏ ra tuyệt đối không ít hơn Trần Dương và Diệm Thiên Ngạo, cho dù là gián tiếp hay là bị động, đó đều đã thành sự thật, cho nên về tình về lý tôi đều không muốn nhìn thấy Chung Nhược Hy chết, nếu không tất cả những thứ tôi chịu đựng đều thành công cốc rồi.

Tôi có ý nghĩ hoàn toàn không phải vì tôi có lòng thương yêu, trái tim lương thiện bao nhiêu, tôi chỉ cảm thấy mạng của cô ấy được đổi bằng mạng của con trai tôi, tôi không cho cô ấy chết, cô ta không có tư cách chết.

Nghĩ đến đây, tôi cũng bất giác cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tạ Linh Côn đang cười nhạo nói: "Nếu như ngài muốn xem quan hệ giữa tôi và cô ấy là tình địch thì cứ tùy ý đi! Tôi không muốn giải thích điều gì, chỉ là bây giờ nhìn thấy ngài, cảm thấy ngài thật sự rất đáng thương! Rõ ràng là một vị thượng thần mà lại phải ở cùng với một đám ác quỷ lưu manh, lẽ nào như này thì có thể thể hiện ra uy quyền và danh vọng của ngài sao? Một vị thần không phân rõ thị phi trắng đen, chỉ biết lạm sát vô tội, chẳng trách phải nhốt dưới tầng địa ngục."

Tạ Linh Côn bị tôi làm cho tức đến mặt trắng bệch, trắng như tuyết giống tóc của hắn vậy. Hồi lâu mới thâm trầm nói: "Cô nói bản quân đáng thương? À, tiểu nha đầu cô thì hiểu cái gì? Tự mình cho rằng muốn giáo huấn bản quân, ta thấy cô chán sống rồi, nếu như cô đã muốn chết như vậy, ta thành toàn cho cô, đưa cô và Chung Nhược Hy tặng cho đám quỷ đó, từ từ tận hưởng, ta xem đến lúc đó cô còn cứng miệng như này nữa không."

Gương mặt tôi không có chút cảm xúc, nhìn chằm chằm Tạ Linh Côn, không nói gì, dáng vẻ này của hắn đâu chỉ đáng thương chứ!

Đối diện với sự quật cường của tôi, Tạ Linh Côn nói vọng ra bên ngoài: "Mang người phụ nữ này xuống, bản quân ban thưởng cho ngươi, từ từ tận hưởng đi!"

Người bước vào từ bên ngoài là Đao Ba, hắn không nói không rằng mang tôi ra ngoài, vứt vào trong một phòng gỗ nhỏ.

Lúc vứt vào cửa, tôi bị vấp vào ngưỡng cửa, ngã ra trên đất, không đợi tôi đứng lên, chỗ bậc cửa nổi lên một đám ác quỷ, đứng chen chúc nhau chật kín ngoài cửa.

Tôi quay đầu nhìn thấy Chung Nhược Hy trong góc phòng, cô ấy đã mất đi ký ức kiếp trước, cho nên nhìn chằm chằm tôi cùng đám ác quỷ ngoài cửa, đôi mắt to tràn đầy vẻ sợ hãi và khó hiểu.

Cho dù là bị dọa đến kinh hãi vẫn xinh đẹp động lòng như vậy, tôi cười khổ với Chung Nhược Hy, tự mình nói với mình: "Ngàn tính vạn toán, cũng chẳng tính được sẽ có cục diện ngày hôm nay, Chung Nhược Hy à Chung Nhược Hy, cuối cùng, tôi lại cùng cô chết ở một chỗ, thật là đủ châm biếm."

Chung Nhược Hy ôm đầu nhìn tôi, lại nhìn đám ác quỷ đang nhìn chúng tôi như hổ đói kia, kêu lên một tiếng.

Đám ác quỷ kia giống như bị điên vậy, xông qua đây, bổ nhào tôi và Chung Nhược Hy ra đất, tôi nghe thấy tiếng trang phục bị xé rách, trong tim co rút không thôi.

Những ác quỷ đó vừa kìm chế vừa cười, vừa sợ loạn trên người tôi và Chung Nhược Hy, giống như cố ý trêu đùa, để chúng tôi sợ hãi hét lớn, dường như chỉ có như vậy mới có thể khiến chúng chơi vui vẻ tận tình vậy.

Tôi cố gắng đẩy những cánh tay đang chìa ra, khóe mắt liếc thấy Đao Ba bên cạnh, hắn đứng ở ngoài cửa không hề tham gia vào, đứng canh ở ngoài cửa, tôi không biết hắn là vì thân phận của mình ở đây cao quý hơn đám quỷ này, hay là vì bản thân hắn là chính nhân quân tử, không làm loại chuyện này, cho dù thế này, trong lòng tôi, hắn với đám quỷ này cũng chẳng có khác biệt gì lớn, ghê tởm biến thái như nhau.

Thứ gọi là một người khó địch lại bốn tay, tôi cắt đứt được bên này, thì từ phía khác giơ ra lại càng nhiều hơn, hoàn toàn không thể ngăn được sự tiến công của đám ghê tởm này. Một khắc này tôi cực kỳ hận cuộc đời mình, vì sao ông trời nhất định phải khiến tôi trở nên bi thảm như vậy, tôi không phục!

Căm phẫn trong lòng cho tôi sức mạnh mà trước nay tôi chưa từng có, một chân tôi đạp đám ác quỷ phía trên ra, thoát khỏi từ dưới móng vuốt của quỷ, dùng toàn sức lực chạy về phía Chung Nhược Hy, nắm lấy tay của cô, kéo cô thoát ra khỏi tay bọn quỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net