359. Anh cũng không ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười mấy người bịt mặt này vô cùng uy mãnh cường hãn, chớ nhìn bọn họ không nói một câu, ra tay chính là lôi lệ phong hành, ra tay kia gọi là ngoan tuyệt cay độc, không cho đối phương một chút đường lui nào, nhất là cô gái kia, dáng vẻ tay xé lệ quỷ không thua bất kỳ người đàn ông nào, lợi hại vô cùng.

Lúc tôi đang xem vô cùng hăng say, Chung Nhược Hi bên cạnh đột nhiên la hoảng lên, tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai tên ác quỷ trông coi chúng tôi đột nhiên đem Chung Nhược Hi đè ra trên mặt đất, tôi vừa định ra tay, một tên khác cũng đem tôi đè xuống đất.

Trước đó quá chăm chú với cuộc nói chuyện của ba người kia, quên mất nắm tay tôi tổn thương không còn một mảnh, bây giờ bị ác quỷ ngăn chặn, chỗ đốt bị thương kia đau đớn lập tức từ từ chạy lên đầu, tôi đau run lập cập!

Tôi cố gắng chịu đựng không kêu ra, bây giờ là bị ép buộc không muốn cũng không được, quay đầu tức giận trừng ác quỷ kia một cái, không hề nghĩ tới bọn họ tự nhiên hướng về phía tôi quát: "Nhìn cái gì vậy?"

Không nên cười, nhưng tôi thật sự là có chút nhịn không được, câu này làm cho tôi nhớ tới một tiểu phẩm, tên gọi hình như là nhìn cái gì!

Nhưng tôi còn chưa có cười ra tiếng, hai ác quỷ này âm thanh bịch bịch ngã ra hai bên, cái này nhưng làm tôi bị dọa! Chẳng lẽ tôi lại còn có bản lĩnh cười một tiếng dọa chết quỷ sao? Cái công phu này hở miệng ra là đem bọn họ đánh ngã?

Nếu thật sự là có cái này ngược lại rất tốt, đương nhiên tôi không lợi hại như vậy, đánh ngã hai ác quỷ này chính là Vương lão đầu ở tiệm đồ cổ.

Nhìn ông ta đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi, thực sự tôi còn có chút không thích ứng kịp.

Nhưng Vương lão đầu cũng không giải thích, lôi kéo tôi và Chung Nhược Hi bỏ chạy!

Bây giờ không ai có thời gian rỗi quan tâm chúng tôi, cho nên chúng tôi chạy trốn cũng rất là có thứ tự! Nhưng phải nói thật, tôi chạy cũng là hãi hùng khiếp vía, phải biết lão già này và Trần Phong quan hệ thế nhưng giống như là sắt vậy, bây giờ ông ta xuất hiện như thế dắt chúng tôi chạy, không biết ông ta có ý định quỷ quái gì, muốn đem chúng tôi đưa cho Trần Phong làm đồ chơi thì làm thế nào?

Tôi và Vương lão đầu này cũng không có giao tình nhiều lắm, cũng chỉ ở giai đoạn gian nan nhất thay ông ta trông nom cửa hàng mấy tháng, khi đó cũng là ôn hòa ở chung, tuyệt đối không có đạt tới mức tình cảm có thể khiến ông ta liều chết tới cứu tôi, cho nên nói, ông ta cứu tôi, vậy căn bản không có khả năng.

Một đường chạy từ bên trong tranh sơn thủy thoát ra, vừa đứng bên trên mặt đất, tôi liền nhìn thấy Trần Phong và đồ đệ Tô Cẩn của ông ta, trong lòng nhất thời lạnh hơn quá nửa, quả nhiên lão già này không phải người tốt, ông ta và Trần Phong là cùng một bọn.

Lập tức, tôi cái gì cũng không muốn, dắt lấy Chung Nhược Hi liền muốn chui vào trong tranh sơn thủy, so với khung cảnh bên ngoài, tôi càng muốn đến bên trong hơn, mặc dù bên trong hỗn loạn chút, nhưng có tên chết tiệt ở đó, thấy an toàn!

Tôi là người chết, hồn phách muốn đi vào tranh sơn thủy là rất dễ dàng, nhưng Chung Nhược Hi không giống, cô ta không vào được. Làm tôi nửa cơ thể đang ở bên trong, nửa cơ thể còn mắc cùng Chung Nhược Hi treo ở bên ngoài bức tranh.

Kéo nửa ngày không còn biện pháp nào đưa cô ta kéo vào bên trong bức tranh, cuối cùng tôi không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, cũng không thể để cô ta một mình ở bên ngoài được, thế là tôi từ bên trong bức tranh nhảy ra, quay đầu trừng mắt mắng Vương lão đầu: "Lão già, ông cẩn thận làm nhiều chuyện xấu sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn."

Vương lão đầu mặt mo một trận co rút quệt miệng nói ra: "Cô nhóc này, tôi thế nào! Có lòng tốt cứu các cô ra, cô lại còn mắng tôi! Thật sự là lòng tốt không được đền đáp, cô nói như vậy làm tôi mất hứng."

Trần Phong nhìn chằm chằm tôi kêu gào hai tiếng, cười nhạt nói: "Lão Vương à, ông đây là có chủ tâm muốn cùng tôi đối nghịch ư! Tôi ở trước mặt Tạ Linh Côn cũng không ít lần nói tốt cho ông, để anh ta buông tha ông, thế nào mà quay người lại ông liền muốn làm phản à! Sớm biết ông không biết điều như thế, tôi cần gì phải uổng phí môi lưỡi đâu! Lần này ông sống trở về, đường lớn tốt đẹp không đi, lại muốn đi đường nhỏ gập ghềnh, ài, đem hai con nhóc này giao cho tôi, tôi coi như không nhìn thấy gì, nếu không thì, hắc hắc hắc!"

Ôi, hình như tôi mắng nhầm người, nghe ý tứ của Trần Phong, đây là đang đấu tranh nội bộ à!

Vương lão đầu nghe cũng không tức giận, ông ta trước sau như một cười ha hả nói: "Ông anh Trần Phong à, ông sao vẫn còn giống như trước kia vậy, nóng tính như vậy làm gì! Nói thật ra, tôi đã sớm nghĩ thay ông giảm nhiệt! Bây giờ thời tiết vừa đúng, để tôi giúp ông xem xem, những năm gần đây chỉ riêng tính khí vẫn thế hay công lực cũng tăng theo!"

Tô Cẩn ở bên cạnh không phục quát: "Sư phụ, đối phó lão già này không cần người tự ra tay, giao cho đồ để tới thu thập đi!"

Trần Phong khoát khoát tay nói: "Con cũng đừng xem thường lão già này, năng lực của ông ta rất lớn, con không phải là đối thủ của ông ta, đi bắt hai con nhóc kia, ta đi đối phó lão quỷ này."

Nói thật, tôi biết Vương lão đầu cũng chỉ có mấy tháng, thật sự không nhìn ra ông ta là cao thủ ẩn mình, chỉ là nghe Trần Phong nói như vậy, khả năng lão già này thật đúng là có chút bản lĩnh, nếu không thì để Tô Cẩn ra mặt liền OK, cần gì ông ta phải tự mình ra tay chứ!

Trong lòng tôi có gì đó quái lạ, che chở Chung Nhược Hi ở bên cạnh đánh giá Vương lão đầu và Trần Phong, tư thế hai người này đánh nhau thật đúng là cổ quái, cứ đứng đấy như vậy, không nhúc nhích. Mắt đối mắt nhìn chằm chằm đối phương, chẳng lẽ là muốn dùng mắt giết người sao? Cái này thật đúng là ly kỳ, tôi còn thực sự muốn xem một chút con mắt làm sao giết chết người.

Nhưng tình trạng trước mắt căn bản không để cho tôi thảnh thơi quan sát trận chiến như vậy, bởi vì Tô Cẩn đã tới gần phía chúng tôi. Đối phó với quỷ tôi còn có mấy mánh khóe nhỏ, nhưng đối phó với đạo sĩ thì một chút cũng không có gì! Quỷ và đạo sĩ vốn là mệnh lý tương khắc nhau, huống chi tôi còn là tiểu quỷ cái gì cũng không biết, đối phó đại sư, đó chính là lấy trứng chọi đá, tự chuốc nhục nhã.

Ngược lại là Chung Nhược Hi bên cạnh tôi một người sống sờ sờ, nhưng cô ta là người bình thường mảnh mai như vậy, bảo cô ta đi đối phó Tô Cẩn, đó chính là phí công!

Tô Cẩn chậm rãi đi về phía chúng tôi, nhìn vẻ mặt đắc ý kia của anh ta căn bản là không hề đem chúng tôi để trong mắt, mặc dù sự thật là như thế, nhưng cũng không nên khoe khoang như thế chứ! Một đại sư có cấp bậc, đối phó hai cô gái tay không tấc sắt, có cái gì tốt.

Tôi thật sự là không nhìn nổi loại người này, thật sự là ném mặt mũi đàn ông đi. "Đạo sĩ thối, anh xem anh tuổi còn quá trẻ sao lại nghĩ không ra như vậy? Đi theo sư phụ thất đức tạo nghiệp cũng không sợ con trai anh không có lỗ đít ư! Làm nhiều chuyện xấu rồi sẽ gặp báo ứng, anh sẽ hối hận sớm thôi."

Không phải tôi muốn mắng người, là tôi nhất định phải mắng chửi người, không phải quá oan uổng! Chỉ tiếc, người này không quá thích hợp để tôi mắng chửi, cho nên từ nghèo, mang mẹ mang ba mang ông bà cũng không được, đành phải nghĩ đến biện pháp khác, có thể làm cho tôi tức giận mắng to bình thường đều là tình huống cấp bách có thể xảy ra, có thể thấy được Tô Cẩn này có bao nhiêu thứ khiến tôi không chào đón.

Tô Cẩn lộ ra nụ cười tự cho là rất đẹp trai, mắt liếc ngang lạnh giọng nói: "Cái gì là báo ứng? Làm người đắc đạo, gặp quỷ bắt quỷ là chuyện hiển nhiên, có gì không ổn? Một người chết như cô không ở yên tại Quỷ giới còn chạy đến Nhân giới làm loạn, cô nói tôi có nên thu thập cô hay không! Cho nên không muốn tan thành mây khói thì thành thật một chút hiểu chưa?"

Tuổi còn trẻ hay nói đạo lý! Đạo sĩ bắt quỷ là chuyện hiển nhiên, có vẻ như không có nói sai, nhưng sao tôi luôn cảm thấy lời này nói ra từ trong miệng anh ta, tôi là quỷ đầu tiên không chút nào chịu phục đâu?

"Tin hay không, tôi sẽ biến anh thành người chết!"

Trong im lặng phát ra một câu cảm giác thật đúng là rất khiếp người, còn lại là cắn răng nghiến lợi nói lời này, lực uy hiếp không nhỏ chút nào.

Cho nên, tôi nhìn chằm chằm Tô Cẩn, lúc còn chưa kịp phản ứng xem ai đang nói chuyện, Chung Nhược Hi đã thốt ra kêu một tiếng 'Trần Dương', lập tức tôi giật mình một cái, lần này thú vị, Trần Dương cũng chạy đến, người nên xuất hiện đều đã xuất hiện, lực lượng của tôi cũng tăng lên không ít.

Bây giờ tôi cũng không tin bằng cái tên Tô Cẩn này liền có thể đánh ngã Trần Dương, đang ở thế yếu biến thành ưu thế, tôi đắc ý trừng mắt Tô Cẩn, nhếch miệng cười hắc hắc.

Vang lên theo sau là âm thanh phá cửa mà vào, khóe mắt Tô Cẩn giật giật lấy, anh ta nhìn Trần Dương từ bên ngoài đi tới cà lăm quát: "Anh, làm sao anh dám đến?"

Trần Dương không để ý Tô Cẩn, trước tiên anh ta nhìn Nhược Hi và tôi một chút sau đó mới nói: "Sao tôi lại không thể tới? Cút!"

Tô Cẩn quay đầu nhìn Trần Phong đang cùng Vương lão đầu đối chọi, trong lòng tính toán hồi lâu, đại khái cũng hiểu rõ trước mắt dựa vào Trần Phong giải vây là không thể nào, thế là lập tức hạ giọng nói ra: "Sư thúc, người không nên khó xử tiểu chất tôi đây, nói thật Tạ Linh Côn toàn tâm toàn ý muốn báo thù, anh ta nhất định sẽ đem những người cản trở anh ta thanh trừ sạch sẽ, không bằng người đầu nhập với chúng tôi, có sư phụ ở đó, anh ta sẽ không đối với người như vậy, mà hai cô gái này cũng sẽ không có chuyện gì, người nói đây không phải rất tốt sao."

Trần Dương tiến lên một bước, trực tiếp cho Tô Cẩn một quyền, đem anh ta quật ngã trên mặt đất, một cước giẫm lên trên ngực anh ta nói ra: "Tiểu tử, mày tham sống sợ chết như thế, mẹ mày có biết không? Loại mặt hàng này như mày, lão tử mỗi ngày đều muốn thu thập mấy tên, không sợ lại nhiều một tên."

Hít! Tôi nhịn không được hít một tiếng, luận điệu nói chuyện này làm sao giống Trần Tú Tài như vậy? Lão tử trước lão tử sau, không phải là tôi nghe lầm chứ!

Chung Nhược Hi từ dưới đất bò dậy, trực tiếp nhào vào trong ngực Trần Dương, xem ra cô ta đã khôi phục ký ức! Trần Dương vốn là muốn để cô ta an an ổn ổn sống một kiếp này, bây giờ xem ra là không thể nào.

Trần Dương cổ quái nhìn tôi một cái, nhẹ nhàng đẩy Chung Nhược Hi ra nói: "Nơi này nguy hiểm, đi ra ngoài trước lại nói!"

Tôi liếc mắt nhìn Vương lão đầu và Trần Phong lắc đầu nói ra: "Tên chết tiệt còn ở bên trong bức tranh, còn có lão đầu này, tôi không thể đem bọn họ để ở đây. Trần Dương, anh đã tới thì hãy nghĩ biện pháp giúp đỡ chút đi!"

Trần Dương ừ một tiếng, anh ta lạnh lùng nói ra: "Cô cứ yên tâm! Diệm Thiên Ngạo sẽ không bị Tạ Linh Côn làm gì đâu, anh ấy cũng không ngốc! Kế hoạch của chúng tôi chính là, anh ấy đánh tiên phong, tôi thừa cơ hội này cứu các cô ra ngoài! Coi như bọn họ không thể toàn thân trở ra, chúng tôi cũng có chuẩn bị sẵn, đưa các cô đi ra mới là mấu chốt, nhanh theo tôi đi."

Được lắm!

Anh ta và tên chết tiệt đã thương lượng xong chuyện này, tôi cũng không cần thiết lo lắng như vậy, kéo Chung Nhược Hi đi theo sau lưng Trần Dương rời quán.

Bên ngoài tòa nhà, Trương Hào lo lắng chờ ở kia, trên đường ngừng lại một chiếc xe tốt, nhìn giá cả không ít! Chậc chậc chậc, những năm này Trần Dương cũng kiếm không ít tiền đi, người lái xe sang trọng đều là người giàu có.

Chờ sau khi chúng tôi lên xe, Trương Hào trực tiếp khởi động xe, lái vào trong dòng xe cộ.

"Sư phụ, sao lại chỉ có hai người vậy? Mạc Thất đâu, người không phải nói cô ấy cũng ở đây sao!" Trương Hào nhìn kính chiếu hậu tò mò hỏi.

Tôi bó tay rồi! Nhưng lập tức tôi lại nổi lên nghi ngờ, vì sao Chung Nhược Hi có thể nhìn thấy tôi, Trương Hào lại không thể được?

Trần Dương bĩu môi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quở trách nói: "Cậu không mở thiên nhãn à! Bây giờ cô ấy là hồn phách, đường nhiên là cậu không thấy được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net