363. Chán ghét cần lý do à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi lắc lư đầu nhìn chằm chằm Vệ Tử Hư, do dự hỏi: "Anh thực sự là sư phụ kiếp trước của tôi sao?"

Vệ Tử Hư nói trở mặt liền trở mặt, lập tức liền âm trầm nói: "Việc này sao không tự mình đi hỏi Diệm Thiên Ngạo, dội xuống cơn mưa đỏ, cũng không thể khiến cô nhớ ra gì sao?"

Tôi bĩu môi, sao người đàn ông diện mạo đẹp trai như này, tính khí lại kỳ lạ như vậy chứ? "Có đấy, liền vứt đi. Tôi liền nhìn thấy anh đang ở đây nói chuyện với Diệm Thiên Ngạo, tôi đứng bên cạnh anh, vậy lại không thể nói rõ điều gì, nhiều lắm nói rõ kiếp trước chúng ta quen biết nhau thôi."

Có vẻ như kiếp trước của tôi đối với anh ta và Diệm Thiên Ngạo đều là đề tài thú vị, tôi suy nghĩ rồi tiếp tục nói: "Có điều bây giờ tôi tên Mạc Thất, kiếp trước không liên quan gì đến tôi nữa rồi. Tuy bây giờ tôi có một chút như vậy thật kinh ngạc nhưng tôi sẽ không hỏi, vì vậy anh cũng không nói cho tôi biết. Ok, từ giờ trở đi anh đừng nói chuyện với tôi, ai mở miệng người đó chính là con rùa đen khốn kiếp."

Tôi nói trái lương tâm, thật ra, tôi thật sự rất muốn biết, nhưng lúc hỏi ra lời tôi nhịn được, tôi thật sự sợ sẽ biết chút chuyện không thể cứu vãn.

"Mạc Thất, có muốn ăn dâu tây không, tôi vừa rửa."

Trương Hào không biết chuyện bưng chậu quả từ phòng bếp đi ra, tôi và Vệ Tử Hư đều ngậm miệng nhìn anh ta, anh ta không hiểu nhíu mày: "Hai người làm gì vậy? Làm gì nhìn tôi như vậy? Đến đây, cùng ăn chút đi, đây là tôi mới mua, còn tươi đấy."

Lúc này, Chung Nhược Hi đứng lên đi tới trước mặt Trương Hào, chọn một quả táo, nói tiếng cảm ơn, ngồi trên ghế sofa gặm cắn.

Nhìn nụ cười hồn nhiên kia, lòng đố kị của tôi nhen nhóm trong ngực, nhìn chằm chằm vào hai quả lê của cô ta, trong đầu thoáng qua rất nhiều ý nghĩ.

Từ trên người cô ta cuối cùng tôi đã hiểu cái gì gọi là yên lặng như trinh nữ, lúc tôi và Vệ Tử Hư lải nhải, cô ta cứ lẳng lặng ngồi đó như vậy, không thở dốc cũng không lên tiếng, yên lặng như không tồn tại, cũng không hiểu được nên nói là cô ta hiểu chuyện biết rõ đạo lí hay là tâm tư kín đáo, nói chung, một cô gái điềm tĩnh như vậy, đổi lại là tôi, thế nào cũng không cam lòng đẩy ra.

Vệ Tử Hư xấu xa tiến đến bên tai tôi hỏi: "Nhóc con, thật ra cô vô cùng muốn biết kiếp trước của mình đúng không? Ví dụ như tôi và Diệm Thiên Ngạo đã nói đời trước cô tương đối nhớ thương cậu ta, mà đời này các người đổi lại, cậu ta nhớ thương cô, cô..."

Tôi giơ tay che miệng Vệ Tử Hư, che lỗ tai hô: "Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe, anh cũng đừng nói cho tôi biết, nói rồi tôi cũng không nghe đâu."

Vệ Tử Hư cầm lấy cổ tay tôi cười ra tiếng: "Cô đó, rõ ràng muốn biết, sao lại không cho người ta nói chứ?"

Tôi cúi đầu mím môi, muốn biết là một chuyện, không cho nói lại là chuyện khác, không phải Chung Nhược Hi vẫn ngồi đây sao, sao phải ở trước mặt cô ta nói đến chuyện kiếp trước của tôi chứ? Hiềm khích này nói ra ắt phải liên lụy đến Diệm Thiên Ngạo rồi, khi đó không phải anh chung tình với một mình Chung Nhược Hi sao, nói ngay trước mặt nữ chính, rất lúng túng đó.

Chung Nhược Hi cắn miếng táo xen miệng vào: "Mạc Thất, dường như tôi có chút nhớ tới cô, cô không phải tiểu tiên đi theo phía sau Tử Hư thượng thần sao? Tôi đã gặp cô một lần, nhưng ấn tượng rất sâu. Khi đó, cô rất mê Diệm Thiên Ngạo, có điều tính tình kia của anh ta, cô hiểu mà. Chỉ là không nghĩ tới duyên phận của hai người sâu như vậy, cách mấy đời lại còn có thể yêu nhau."

Nghe Chung Nhược Hi nói như vậy, tôi lại không dễ chịu. Giọng điệu cô ta nói chuyện cứ như bề trên của tôi, không phải sinh ra có khuôn mặt khiến người ta thần hồn điên đảo, khiến Trần Dương và Diệm Thiên Ngạo mê mẩn, thật tuyệt với.

Bây giờ, tên chết tiệt đã buông tay, Trần Dương cũng không muốn đi cùng cô ta. Đời này, hoặc là cô độc đến cuối đời, hoặc là liền đi tìm người yêu sống đến hết đời, hà tất nói lời không vui vẻ này.

Đối mặt với cô gái này, cả người tôi đều không thoải mái, đặc biệt là lúc cô ta nói cô ta có vẻ nhớ lại, đối với tôi lần giảng đạo này, cảm giác có chút tự hỏi mình, nhắc đến đời trước, tôi còn không biết mình lớn hơn cô ta bao nhiêu, nhưng chung quy cô ta sống trong quá khứ của Diệm Thiên Ngạo, mà trong quá khứ kia căn bản không có tôi.

Ghen tỵ. Đơn giản là ghen tỵ. Đây là tiếc nuối tôi mãi mãi cũng không lấy được.

Tôi nói sang chuyện khác thờ ơ hỏi: "Tối hôm qua, cô tìm tôi có chuyện gì sao?"

Chung Nhược Hi sửng sốt một chút, biểu hiện hơi đổi cười nói: "Không có chuyện gì, chính là ngủ không được, muốn tìm cô nói chuyện phiếm."

Nói lời này dọa người rồi.

Trong lòng tôi giễu cợt, tôi với cô không quen, hơn nửa đêm tán gẫu cái rắm ấy, đối với câu hỏi này tôi thật sự mê mẩn rồi.

Bỏ qua các loại nguyên nhân một bên, nhàn nhạt liền nói người ta như vậy, tôi đối với Chung Nhược Hi cũng thật là không có thiện cảm. Chủ yếu là bởi vì nhìn thấy cô ta nhảy nhót tưng bừng trước mặt tôi, tôi sẽ nhớ tới đứa con còn đang ngủ không biết khi nào tỉnh của tôi, cảm giác chênh lệch này quá lớn, tôi không có cách nào thích cô ta.

Những câu này đương nhiên chỉ có thể để trong bụng, tôi không nói lời nào, cũng không ai nói chuyện, bốn người ngồi ở phòng khách, trầm mặc như vậy có chút lúng túng nặng nề, bất kể là hết sức xây dựng bầu không khí, cuối cùng Chung Nhược Hi lấy lí do không thoải mái lên lầu.

Sau khi nghe được tiếng đóng cửa, tôi mới nói với Vệ Tử Hư: "Tôi không thích cô ta."

Trong lòng không thoải mái, tôi đã muốn nói ra, không có những thứ khác, chính là xả giận mà thôi.

Trương Hào một mặt mờ mịt hỏi: "Tại sao?"

Tôi lườm anh ta một cái, thực sự là càng lớn càng ngu mà. "Không thích chính là không thích, ở đâu ra nhiều lí do như vậy? Anh nhìn tôi như vậy làm gì? Có phải cảm thấy nhỏ mọn lại thích làm loạn không?"

Trương Hào bị tôi hỏi có chút không biết làm sao, anh ta túm sau gáy giải thích: "Không có, tôi cũng không nghĩ vậy. Chính là tò mò cô làm gì lại ghét cô ấy như vậy."

Vệ Tử Hư ở bên cạnh nói: "Cái này ngược lại tôi hiểu một chút. Người mà, trái tim cũng không lớn, đổi thành tôi, cũng sẽ không thích cô ấy. Có điều cô ở trong cảm xúc như vậy còn ra tay cứu cô ấy, đã thân thiết hơn người bình thường. Tuy nói lúc đó cô suýt chút nữa bởi vì mất khống chế mà giết cô ấy, nhưng cũng không phải lỗi của cô, chỉ là mặt tối trong lòng cô bị bùng phát, bản thể không khống chế được mà thôi."

Tôi nghiêng đầu nhìn gương mặt như gió xuân, anh ta đang nói chuyện với tôi, tôi còn tưởng rằng anh ta sẽ nhờ đó khinh bỉ tôi, có ý kiến với tôi nữa.

Những việc này Trương Tử Hào không hiểu được, vì vậy anh ta mới có thể nghe không hiểu, đơn giản liền không tham dự nữa, liền chơi điện thoại di động.

Tôi tới gần ghế sofa đờ ra, cũng không biết nên nghĩ gì, Vệ Tử Hư lại gần, ngồi bên cạnh tôi nói: "Tính tình của cô vẫn vậy. Nghĩ đến nhân gian này đau khổ không thể mài đi một thân tính xấu của cô, cũng khó trách sẽ bị huyền hồn điều khiển. Trăm tính ngàn tính cũng không tính được đời này cô sẽ gả cho Diệm Thiên Ngạo, không còn kí ức và thực thể ràng buộc, thì làm sao điều khiển được huyền hồn này chứ."

"Đây còn chưa thấy rõ, để tôi lần nữa làm người, không phải tốt rồi sao?"

Vệ Tử Hư cười ha ha, gõ trán tôi nói: "Coi là thật sự cam lòng làm vậy sao? Chuyển thế làm người nhưng không nhớ được gì."

Tôi há miệng, cũng không biết nên trả lời thế nào. Cam lòng? Vẫn không nỡ bỏ?

Vệ Tử Hư xoa đầu tôi nói tiếp: "Cô thật sự muốn đi đầu thai chuyển thế, tôi lại sẽ không nỡ. Nhóc con, nếu thật sự cô và Diệm Thiên Ngạo không thể vượt qua, cứ trở lại tìm tôi. Cô là tiểu đồ đệ tôi nuôi lớn từ nhỏ, tôi không thiếu nhọc lòng trên người cô, cô là đồ đệ duy nhất của tôi, sư phụ không chịu nổi cô có chút ấm ức nào."

Vệ Tử Hư nói ung dung, nhưng tôi nghe trong lòng đặc biệt chua xót, tôi cảm thấy anh ta nuôi một cây tiền thảo, tỉ mỉ nuôi lớn khỏe mạnh trưởng thành, sau khi thật vất vả kết thành chính quả, lại bị Diệm Thiên Ngạo diệt tận gốc. Thật không muốn nha.

Chuyện của kiếp trước, tôi không nhớ nhiều lắm, nhưng nghe lời nói này, trong lòng ấm áo. Đời này, cha mẹ đã chuyển thế làm người, bây giờ tôi cũng đã chết, không còn cha mẹ yêu thương, Vệ Tử Hư đúng là người tình thương ấm áp như cha.

Tôi sát bên vai Vệ Tử Hư, trong lòng yên lặng nghĩ, nếu có một ngày tôi nhớ tới chuyện kiếp trước, vậy chỉ có một nguyên nhân, vì Vệ Tử Hư mà nhớ tới. Anh ta nuôi tôi từ nhỏ đến lớn, tình cảm của tôi và anh ta xa hơn anh ta nói hời hợt như vậy.

Nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên tôi gặp anh ta ở Nam Sơn, lúc ấy, anh ta có nhớ tôi là ai không? "Nếu nhớ, vì sao phải in dấu trăng non trên ngực tôi chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net