372. Bí mật của Thanh Cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn đến đây, tôi không nhịn được muốn nôn hết ra, đây đúng là thời đại nhìn sắc mặt mà sống mà! Thì ra Phương Liên không phải thật lòng thật tâm muốn từ chối Diệm Thiên Ngạo, mà chỉ vì khuôn mặt hung ác dữ ác tợn của anh nên mới từ chối! Bây giờ sau khi đã thấy được bộ mặt thật thì lại lập tức cảm mến anh, tốc độ này đúng là có thể so với tốc độ ánh sáng.

Phương Liên đã thỏa hiệp nhưng Diệm Thiên Ngạo lại dừng động tác trên tay lại. Anh cứ như vậy nhìn chằm chằm đối phương, không biết đang nhìn cái gì, chẳng lẽ trên yếm có bí mật gì sao? Tôi thấy rất bình thường mà nhỉ!

Phương Liên nhắm mắt lại, dáng vẻ thẹn thùng của cô ta quả thực khiến người khác muốn yêu thương. Có lẽ nhận ra được sự chần chờ của Diệm Thiên Ngạo nên cô ta len lén mở mắt, khi phát hiện anh đang nhìn mình chằm chằm thì lại bối rối, không biết phải làm sao.

Cảnh tượng lúc này có vẻ kỳ lạ, Phương Liên quần áo xộc xệch nằm trên giường còn Diệm Thiên Ngạo lại quần áo chỉnh tề, như này không giống anh cho lắm. Bình thường khi làm chuyện kia, anh sẽ cởi bỏ quần áo mình trước, nói rằng như vậy hành động sẽ dễ dàng hơn, sao lúc này lại...

Trong lúc suy nghĩ, Diệm Thiên Ngạo đã xuống giường, không nói lời nào tiêu soái rời khỏi căn phòng.

Hành động này đừng nói đến Phương Liên vẻ mặt thảng thốt mà ngay cả tôi cũng bị anh làm cho không hiểu nổi. Tên này bị làm sao vậy, không phải thật sự bị tôi quấy nhiễu mà mất hứng đấy chứ!

Không còn kịch hay để xem nữa nên tôi đành thu lại tâm trạng, nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông chuyện này! Bỏ qua một bông hoa lài đáng yêu không làm, quả không giống tên này chút nào!

Lúc này, cánh cửa sau lưng bị đẩy ra, Diệm Thiên Ngạo vẻ mặt nhăn nhó đi vào.

Tốc độ tới của anh cũng thật là nhanh, tôi 'hừ' một tiếng, bày ra vẻ mặt thối đó là vì tôi đã phá hỏng chuyện tốt của anh sao?

Cái này có thể trách tôi sao? Còn không phải là vì tôi sợ tên này thay lòng đổi dạ ư, sau này sao tôi còn có thể sống ở Quỷ giới được nữa? Tôi đi một vòng Phương Hoa Các nhưng tôi đâu có nói gì cũng không có làm loạn chỉ đi dạo một chút sau đó đi về mà thôi. Anh không làm được chuyện của mình thì sao lại tức giận với tôi chứ!

Diệm Thiên Ngạo đi tới trước mặt tôi nói: "Suýt chút nữa em đã làm hỏng chuyện tốt của ta! Mạc Thất à Mạc Thất, ta phát hiện bây giờ em càng lúc càng giỏi nha! Em bị thiếu cảm xúc mà còn có thể ăn dấm chua của người khác lại còn để ta bắt gặp nữa chứ."

Biết trước anh sẽ không nói được lời nào dễ nghe nên tôi rất thản nhiên nhún vai: "Ghen thì chưa có nhưng đố kỵ thì có rồi, tôi không thích người khác chiếm hữu anh, làm sao?"

Diệm Thiên Ngạo nhíu mày, anh không nói gì mà nhấc tôi lên quăng tới giường: "Cô gái nhỏ của ta, em được lắm! Học pháp thuật là để giám sát ta sao! Cái trò cỏn con này của em mà lại nghĩ rằng ta không phát hiện ra à? Không phải em sẽ thật sự cho rằng ta có hứng thú với Phương Liên đấy chứ?"

Người mất đi cảm xúc là tôi khi đối mặt với Diệm Thiên Ngạo rất dễ bị khơi dậy dục vọng từ đáy lòng. Tôi không muốn biết anh định làm gì, chỉ cần biết bản thân muốn làm gì là được rồi: "Cô ấy cũng là người phụ nữ của anh, anh làm gì với cô ấy không phải là chuyện rất bình thường sao? Điều này không liên quan đến hứng thú cả!"

Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Diệm Thiên Ngạo càng trở nên khó coi, có vẻ như còn thật sự rất buồn bực. Anh không nhiều lời với tôi nữa mà trực tiếp xâm nhập vào cơ thể tôi. Tôi rất tự nhiên vòng đôi chân dài qua eo anh, thuận theo biên độ đung đưa trước sau của anh mà thoải mái vui đùa, thân thể không khống chế được run rẩy.

"Ta chưa động vào cô ta! Em không biết người càng tỏ ra vô hại thực ra lại càng nguy hiểm sao? Vừa nãy ta chỉ thăm dò cô ta, xem thử những chuyện gần đây xảy ra có liên quan đến cô ta hay không mà thôi! Ban đầu cô ta chỉ biết phản kháng, ta còn thật sự hoài nghi cô ta, sau đó phát hiện cô ta chỉ là sợ hãi liền hết sự kích thích."

Ha! Loại này mà vứt ở Nhân giới thì sớm đã bị lừa rồi có được không? Mệt anh nghĩ ra được dùng phương pháp này để thăm dò, tôi đúng là chịu thua.

Vòng tay ôm chặt cổ Diệm Thiên Ngạo, tôi híp mắt, liếm nhẹ cánh môi anh rồi cười hì hì.

Diệm Thiên Ngạo rất dễ bị tôi khơi gợi cảm xúc, hô hấp anh trở nên dồn dập, đồng thời ôm chặt lấy tôi và tiến vào sâu hơn.

Tôi thích xâm nhập sâu như vậy, sau khi không còn cảm xúc nữa tôi tùy ỳ châm lửa trên người anh, chọc cho anh không ngừng thở hổn hển, ra vào liên tục. Sau khi chúng tôi lần lượt trải nghiệm cảm giác tuyệt diệu lên đến đỉnh thì Diệm Thiên Ngạo khẽ thở dốc bên tai tôi nói: "Nói thật thì ta thấy em không còn bảy phách cũng rất tốt đấy!"

Tôi cong môi cười, ngón tay phác họa cánh môi anh: "Thật sao? Nhưng tôi lại không thấy như vậy! Diệm Thiên Ngạo, anh được lắm, nếu như anh dám thích người con gái khác, chỉ cần anh có gan nhúng chàm họ thì có một người tôi giết một người, có hai người tôi sẽ giết cả đôi."

Diệm Thiên Ngạo nghiền ngẫm nhìn tôi rồi khóe môi cong lên tà tứ: " Bổn vương thật sợ hãi nha! Nương tử hung hãn như vậy thì ta phải mau mau giúp em lấy lại bảy phách mới được, như vậy em mới càng thêm hoàn mỹ."

Tôi còn lâu mới sợ anh, lông mi khẽ chớp: "Hôm nay nên tu hành thôi! Tôi tu hành cùng anh có được không?"

Diệm Thiên Ngạo vừa hồi thần lại liền cười khúc khích một tiếng, anh bất đắc dĩ nói: "Chuyện ta và em cùng nhau tu hành vẫn là bỏ đi thôi, cho dù tu đến hơn nghìn năm cũng vẫn là cái đức hạnh đó, không có tác dụng gì đâu! Nói thật, đối mặt với em như vậy, muốn ta không có tà niệm thật sự rất khó."

Anh cười, tôi cũng cười theo, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ phận kia của anh dần dần bành trướng thì tôi cũng trở nên rục rịch. Sau khi không còn cảm xúc, tôi phát hiện bản thân mình khá là chung tình với chuyện này, hoàn toàn không nghĩ gì khác, trong lòng cũng không có tạp niệm gì, chỉ cần tập trung tinh thần một lần, dùng hết tia sức lực cuối cùng mới có thể buông tay.

Nếu không phải Thất Dạ đến thì tôi nghĩ chúng tôi có thể sẽ làm cả đêm không biết mệt mỏi cũng không cảm thấy chán.

Sau khi Diệm Thiên Ngạo đưa tôi lên đỉnh cao rồi ra ngoài, sau đó anh mặc quần áo chỉnh tề, nhìn tôi nói: "Em đúng là tiểu yêu tinh của ta mà, đợi ta quay lại!"

Sau khi anh đi, tôi mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, với sự dẻo dai của anh thì tôi sợ khó mà duy trì được đến cùng, đúng là ăn không tiêu mà! Nhưng chỉ cần anh vẫn đối với tôi tốt như vậy thì không sợ anh có thời gian nhàn rỗi đi tìm người phụ nữ khác!

Tôi không nói với Diệm Thiên Ngạo chuyện tôi liên thủ với Thanh Cơ, bởi căn bản tôi cũng không để chuyện này trong lòng.

Diệm Thiên Ngạo nhìn có vẻ mị hoặc không đứng đắn nhưng nếu anh có thể chuyên tâm để ý một mình Chung Nhược Hi, không đòi hỏi sự đền đáp của cô ấy thì đã nói lên anh không phải một người lạm tình. Tôi cũng vô cùng tự tin vào bản thân, hoàn toàn có thể thay thế được vị trí Chung Nhược Hi trong lòng anh, khiến anh chỉ một lòng với tôi mà thôi.

Con người tôi cũng rất dễ sống, nếu như có người muốn coi tôi là đối thủ thì tôi cũng không khách khí, bởi tôi không phải loại người mà ai cũng có thể bắt nạt.

Giày vò một thời gian dài, thân thể có chút mệt mỏi, tôi muốn tới ao Hoa Thanh ngâm mình một lát! Nơi đó trừ Diệm Thiên Ngạo ra không ai có thể bước vào, tôi có lẽ là người thứ hai có thể tùy ý ra vào nơi đó. Không phải tôi muốn khoe, chỉ là nếu như trước đây tôi thật sự không cảm thấy bản thân mình ở đây có bao nhiêu đặc biệt mà thôi.

Nước ở ao Hoa Thanh đúng là thứ tốt, ngoài trị thương còn có thể khiến dung nhan thêm đẹp. Ngâm mình trong ao không những giảm bớt mệt nhọc mà làn da cũng được dưỡng trắng, chẳng trách lão già chết tiệt lại có làn da đẹp như vậy, hóa ra là ngâm ở đây mà có.

Bây giờ tôi đã không phải là người sống nữa rồi cho nên không sợ bị chết chìm. Thay bộ quần áo ra ngoài xong, chuẩn bị đi về phía ao Hoa Thanh, đi được nửa đường thì tôi gặp Thanh Cơ trong bộ dáng hấp tấp, vội vàng.

Vốn định lên tiếng chào hỏi lại thấy cô ta đi đến rất nhanh có vẻ không nhìn thấy tôi. Đây cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là vẻ mặt cô ta đã thu hút sự chú ý của tôi, tôi che dấu hơi thở của mình rồi đuổi theo cô ta.

Thanh Cơ đi đến một nơi vắng vẻ, cô ta nhìn xung quanh một lượt rồi ngồi xổm xuống, từ trong đất đào ra thứ gì đó rồi đặt trong lòng bàn tay, nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của cô ta, có lẽ thứ đồ trong tay đó rất trân quý!

Tôi không dám đến quá gần sợ bị cô ta phát hiện, chỉ có thể núp sau bức tường vây cách đó không xa.

Lúc này, tôi nghe thấy Thanh Cơ thấp giọng nói: "Dạ Quân vẫn chưa tra ra tôi ở đây, anh ấy có lẽ vẫn chưa hoài nghi tôi. Tình huống bên ngoài bây giờ thế nào? Anh để tôi thả Tinh Hàn ra đi, ngộ nhỡ anh ấy..."

"Không cần lo lắng! Tinh Hàn phải tôi luyện trong biển lửa ma quái, đắc ý niết bàn sống lại, sớm đã không còn nhớ chuyện quá khứ rồi, sau khi ra cũng không dậy lên sóng gió gì đâu! Để cậu ta ra ngoài cũng chỉ là dụ rắn ra khỏi hang thôi, đợi tới khi xong chuyện tôi sẽ bắt cậu ta trở về! Tiếp theo cô chỉ cần che dấu tốt bản thân, đừng để người khác phát hiện ra là được rồi."

Một giọng nói cực kỳ mơ hồ truyền ra từ trong tay Thanh Cơ, tôi buồn bực đứng lên, Thanh Cơ đang nói chuyện với ai đó thông qua thứ trong tay cô ta?

Ban đầu trực giác của tôi hoài nghi Thanh Cơ có lẽ không sai, nghe nội dung đoạn đối thoại của cô ta với người đó thì có vẻ cô ta chính là người đã thả Tinh Hàn đi, vậy người trước kia liên thủ với Trần Phong phá hỏng địa ngục cũng chính là cô ta!

Giọng nói thần bí nói, thả Tinh Hàn đi là để dụ rắn ra khỏi hang, sau khi xong chuyện sẽ bắt anh ta trở về, nghe ngữ điệu giống như là người của mình. Vậy thì anh ta là ai?

Thanh Cơ nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ không để người khác phát hiện ra đâu! Vậy còn chuyện anh đã đồng ý với tôi thì sao?"

"Cô thay tôi làm việc thì tôi nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của cô! Sau khi chuyện này chấm dứt, Diệm Thiên Ngạo chính là người của cô, cô sẽ trở thành người phụ nữ độc sủng của anh ta."

Thanh Cơ trầm mặc một lát rồi trở nên cường thế: "Được! Nhưng, bây giờ anh phải giúp tôi giết Mạc Thất trước đã."

A! Người phụ nữ này không phải là biết sau khi Diệm Thiên Ngạo rời khỏi Phương Hoa Các đã đến chỗ tôi nên bị chọc giận đấy chứ!

"Không được! Cô muốn ai chết cũng được nhưng Mạc Thất thì không được! Cô ấy không phải người bình thường đâu, cô ấy là thần, giết thần là tội chết đấy, cô nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!"

Thanh Cơ lắc đầu: "Không diệt trừ Mạc Thất, sao anh có thể giúp tôi đoạt được sự sủng ái của Dạ Quân đây? Chỉ cần có người phụ nữ đó ở đây, anh ấy sẽ không để mắt đến tôi! Trước kia trong lòng anh ấy có một người chết, bây giờ lại là một người sống, mấy năm nay tôi đã nhịn đến sớm không nhịn được nữa rồi! Chung Nhược Hi sống lại rồi nhưng trong lòng Dạ Quân vẫn chỉ có Mạc Thất, lẽ nào điều này không nói lên tất cả sao? Mạc Thất không chết, tôi mãi mãi không có ngày lộ mặt!"

Lời này quả thật có lý, Thanh Cơ hiểu rất rõ chuyện của mình cho nên cô ta không tin đối phương sẽ thật sự giúp cô ta cướp được thứ cô ta mong muốn.

Đối phương trầm mặc rất lâu mới nói: "Chuyện tôi muốn cô làm cô đã làm rồi, bây giờ nếu như không tin tôi thì đừng trách tôi lật mặt!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net