402. Kính nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rời khỏi Quỷ Giới, nghĩ đến lời Tạ Linh Côn để lại, muốn tôi đi tìm hắn ta thì sẽ không giấu giếm hơi thở của mình, để tôi tìm không ra hắn ta, vì vậy tôi đổi con bướm mang hoa văn, để nó dẫn đường mang tôi đi tìm nơi Tạ Linh Côn ẩn thân.

Vốn cho là Tạ Linh Côn sẽ chạy trốn tới chỗ thật xa, tránh để Thiên đế tìm ra, nhưng không ngờ hắn ta lại trốn ở hòn đảo biệt lập phía sau sườn núi trước kia tôi rơi xuống, lá gan của tên này cũng không khỏi quá lớn rồi.

Hòn đảo biệt lập này rất giống hòn đảo trước kia hắn ta ẩn thân, nghe Diệm Thiên Ngạo nói hắn ta bỏ của chạy lấy người, tôi nghĩ hắn ta sợ Cửu Chuyển Huyền Tâm bị Thiên đế phát hiện, sẽ không dễ dàng lại lộ diện, lại không ngờ hắn ta dám ẩn thân ở lòng đất dưới mí mắt Thiên đế, đây chính là cái gọi là "nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất" sao? Tất cả mọi người sẽ cho rằng Tạ Linh Côn sẽ chạy trốn, kết quả hắn ta lại ở ngay trước mặt mọi người, ha ha, thật là chúa xảo quyệt mà.

Trước kia hòn đảo biệt lập này còn vang tiếng chim hót côn trùng kêu, tuy không có ai, nhưng vẫn được cho là có sức sống, nhưng bây giờ nơi này yên tĩnh như đảo chết, còn bốn phía che kín sương mù, cùng với mấy hòn đảo tiếp giáp vây quanh, nhìn từ bên ngoài, căn bản không thể nhìn ra tình cảnh trên đảo.

Tôi theo con bướm bước lên đảo, mới phát hiện cả tòa đảo biệt lập này đều bao phủ trong kết giới, sương mù trên đảo cũng không phải đến từ đám mây khí hậu hải dương, mà hình thành một loại hình thái kết giới.

Sau khi co bướm xoay quanh giữa không trung một vòng, mang tôi tới một vách núi tôi chưa từng đi qua, nơi đó có một hang núi, đi qua đường cái, trước mắt rộng rãi sáng sủa, trong động ngoài động thật sự là khác biệt một trời một vực.

Đối với Tạ Linh Côn, tôi còn có chút đề phòng, vì vậy không dám đi tiếp vào trong, chỉ đứng chỗ cũ nhìn xung quanh, đột nhiên có người ở sau lưng tôi đẩy một cái, không có bất kì đề phòng nào tôi ngã về phía trước vài bước, chờ tôi đứng vững quay đầu lại nhìn, phía sau tôi có một cánh cửa, mà sau cửa lại có một mặt quỷ trắng xám.

Ôi mẹ ơi.

Suýt chút nữa tôi liền kêu to lên, mặt quỷ này đột nhiên xuất hiện, phối hợp với tinh thần căng thẳng của tôi thật sự là không chê vào đâu được, nghĩ thầm có cần phải làm chuyện như vậy không, lộ mặt nói một tiếng không phải tốt rồi sao, nhất định phải dọa người như vậy làm gì, cứ như người khác không biết hắn ta là quỷ vậy.

"Bây giờ mới đến? Có chút chậm."

Tôi xoay người nhìn chằm chằm Tạ Linh Côn, hai tay nắm lại chất vấn: "Tạ Linh Côn, anh giấu cô út của tôi và Thư Nhiên đi đâu rồi? Ninh Nghi cũng là anh bắt đi. Rốt cuộc anh muốn gì? Nhất định phải làm ra động tĩnh lớn như vậy, anh mới thỏa mãn đúng không?"

Nhìn thấy bộ dạng không mặn không nhạt của Tạ Linh Côn tôi đã muốn mắng người, trong kí ức kiếp trước, hắn ta không phải người cực đoan như vậy, tại sao lại biến thành bộ dạng này? Hắn ta muốn giết người muốn báo thù gì đó, tôi có thể mặc kệ, nhưng hắn ta âm thầm bắt cóc người thân của tôi như vậy, món nợ này tôi không thể không hỏi, tôi ghét nhất người khác uy hiếp mình, hơn nữa còn lấy người nhà tôi uy hiếp tôi.

Tạ Linh Côn đứng dậy đi tới trước mặt tôi, một tay khoát lên vai tôi nói: "Bình tĩnh đi."

Bình tĩnh, sao tôi có thể bình tĩnh được?

Tôi vừa định dùng lời nói trào phúng hắn ta, ngón tay đặt trên vai tôi dùng sức, nhất thời tôi cảm thấy đau đớn lan từ bả vai ra toàn bộ cánh tay, lời muốn mắng người nuốt vào bụng, đối mặt với một nhân vật nguy hiểm như vậy, tôi còn phải dựa theo tình thế, cố gắng giữ tỉnh táo cho thỏa đáng.

Tạ Linh Côn hài lòng nhìn chằm chằm tôi cười cười, tôi dám nói, nếu ban nãy tôi phản kháng hắn ta, cánh tay này của tôi nhất định liền bỏ đi. Bây giờ tôi còn ở trạng thái nguyên thần, cơ thể ở Quỷ Giới, nếu không bình tĩnh, không nghe lời, vậy tôi phải làm người tàn phế cả đời rồi.

Tôi không lên tiếng gật đầu, Tạ Linh Côn mới lên tiếng: "Nói một câu thật lòng, tôi muốn trực tiếp đi tìm cô, mang cô đi, cô sẽ thành thật như vậy đi theo tôi sao? Tôi làm tất cả như vậy đều vì cô, không hi vọng cô dính líu đến chút chuyện tồi tệ này. Bây giờ Quỷ Giới triệt để thất thủ, Diệm Thiên Ngạo đến bản thân cũng ứng phó không được, sao có thể có lòng dạ thảnh thời đi bảo vệ cô chứ? Phần Thất, tôi đã từng nói người không vì mình trời tru đất diệt, cô thật sự muốn chết cùng hắn ta sao?"

Tạ Linh Côn như là đang nghĩ cho cuộc sống an toàn của tôi, lấy cách làm bây giờ của hắn ta, quả thật có chút ý tứ như vậy, bằng không biết biết mấy người cô út bị bắt cóc, tôi vẫn sẽ không rời khỏi Quỷ Giới, rời khỏi Diệm Thiên Ngạo. Hắn ta không hề che giấu bày bỏ ý tốt với tôi, hắn ta muốn lôi kéo tôi, đơn gản là muốn tôi phản bội Diệm Thiên Ngạo, cho anh một đả kích lớn nhất.

Tôi hoàn toàn không có chút nào tin tưởng hắn ta, cũng không quan tâm hắn ta có phải thật sự đang suy nghĩ cho cuộc sống an toàn của tôi hay không, tôi chỉ để ý người tôi quan tâm. "Tôi cảm ơn anh luôn khắp nơi suy nghĩ cho tôi, nhưng tôi vẫn đồng ý cùng Diệm Thiên Ngạo cùng sống cùng chết, anh dẫn tôi tới đây, nói với tôi nhiều lời như vậy, thật sự không có ý nghĩa gì lớn."

Tôi nhìn Tạ Linh Côn thản nhiên nói ra lời trong lòng mình, bây giờ mặc dù tôi có kí ức kiếp trước thuộc về Phần Thất, cũng có kí ức kiếp này thuộc về Mạc Thất, mà người này cũng chưa từng tiến vào lòng tôi: "Tạ Linh Côn, từ khoảnh khắc từ Tinh Hàn giết vào Quỷ Giới trở đi, anh đối với tôi mà nói cũng là người dưng. Coi như tôi chưa từng quen biết Xích Linh Tinh Quân, anh cũng không phải là Xích Lân mà tôi quen biết, tôi kính yêu."

Tạ Linh Côn hơi sững sờ, đại khái là không nghĩ tới tôi sẽ nói dứt khoát như vậy.

Đối với tôi mà nói, hắn ta chỉ cho tôi thất vọng. Từ khi hắn ta dùng con tôi đến kiềm chế tôi, đến giờ dùng người nhà của tôi đến dụ dỗ tôi, bất luận hắn ta xuất phát từ mục đích nào, thủ đoạn đều giống nhau.

Ở chuyện của con tôi, tôi từng phạm sai lầm với hắn ta, vì vậy tôi không thể cùng phạm sai lầm trên một vấn đề được, tôi sẽ không lại vì bất cứ chuyện gì mà thỏa hiệp với hắn ta.

Một lúc lâu, Tạ Linh Côn lạnh lùng nói: "Như vậy cũng tốt, tôi là Tạ Linh Côn, không còn là Xích Linh Tinh Quân kia nữa, bây giờ, tôi liền muốn cho cô nhìn thật kĩ người đàn ông của cô vượt lên thế nào. Tôi không chỉ muốn giết Diệm Thiên Ngạo, còm muốn giết Thiên đế, thay thế vị trí của ông ta, thống lĩnh tam giới, muốn đạp đầu ông ta làm bóng, cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được đó là chuyện sung sướng đến mức nào đôi.

Tạ Linh Côn lạnh lão, khiến lòng tôi run rẩy, nói thật, hắn thật sự đang biến lời nói thành hiện thực, hơn nữa tôi cảm thấy bây giờ hắn ta cả người đều ở trong trạng thái cực đoan điên cuồng, rất khó đoán rốt cuộc hắn ta muốn thế nào.

Đạo lí nói nhiều tất lỡ lời trong lòng tôi hiểu rõ, vì vậy không nói thêm nữa.

Phải nói Tạ Linh Côn cũng thật sự là người biết hưởng thụ, mặc dù là cái sơn động âm u ẩm ướt, cũng có thể được hắn ta sắp xếp thành tương đối cao lớn. Ở giữa còn có đầm nước hình bát giác, phía trên còn bày một cái giường lớn, hai bên còn có tay vịn hình ác quỷ hung hãn. Một vương giả nên có khí thế, hắn ta đều có, nhưng tôi dám khẳng định hắn ta tuyệt đối sẽ không chỉ muốn làm vua một động, mà muốn càng nhiều hơn.

Tạ Linh Côn lôi tôi tới bên cạnh ao, ấn gáy tôi buộc tôi nhìn mặt nước.

Mặt nước vốn dĩ phẳng lặng khi đầu ngón tay hắn ta chạm phải, nổi lên từng vòng gợn sóng, không bao lâu sau trên mặt nước xuất hiện một tòa cung điện, Diệm Thiên Ngạo đang ở trong điện chiến đấu đẫm máu, khắp toàn thân anh dính đầy máu đen, chảy xuống khô cạn, đã không nhận rõ là máu của ai.

Nhìn lão già chết tiệt mặt đầy máu tươi trong lòng tôi khỏi nói có bao nhiêu khó chịu, những máu này nhất định không phải máu của những ác quỷ kia, đa số không phải của anh thì chính là của Tinh Hàn.

Từ hình ảnh trong mặt nước nhìn ra được, thực lực của Tinh Hàn cách xa lão già chết tiệt, tuy trên người hắn ta cũng đầy máu đen, nhưng trạng thái thoạt nhìn vẫn còn OK, nhưng Diệm Thiên Ngạo xem ra sẽ không dễ dàng như vậy, hiển nhiên là lực bất tòng tâm rồi.

Ác quỷ từ bốn phương tám hướng tràn vào Minh Điện, sát quang cuồn cuộn, giết đều không xong. Tôi không rõ ràng đây không phải chiến thuật của Tinh Hàn, muốn dùng đánh luân phiên tiêu hao sức lực của Diệm Thiên Ngạo, nếu như hắn ta thật sự làm như vậy, thì nhân phẩm người này thật sự có vấn đề.

Trên Minh Điện, ngoài Tinh Hàn đang đối phó với Diệm Thiên Ngạo, tôi thấy Tống Nghị đang chém giết cùng ác quỷ, anh ta không hổ là chiến tướng nổi tiếng, bị ác quỷ vây quanh anh ta không sợ hãi chút nào, kiến dài quét ngang, kiếm khí như cầu vồng, dưới sự anh dũng chém giết của anh ta, ác quỷ tới tấp ngã xuống.

Nhưng mà, tiệc vui chóng tàn, tuy nói Tống Nghị là dũng tướng, nhưng dù sao mới đi ra từ địa ngục, thể lực, thực lực, khắp mọi mặt đều chưa khôi phục lại trạng thái tốt nhất, thêm vào ác quỷ đông đảo, rất nhanh sẽ tiêu hào phần lớn thể lực của anh ta, sức chiến đấu cũng bắt đầu giảm xuống, giống như không đủ sức lực.

Nhìn tình hình trận chiến trên Minh Điện, tôi không khỏi nắm chặt hai tay. Trong rất nhiều quỷ hồn, tôi phát hiện sư phụ mình, anh ta cũng không rời đi, mà canh giữ bên cạnh Diệm Thiên Ngạo, thỉnh thoảng thay lão già chết tiệt chặn những ác quỷ bay tới kia.

Trong chém giết, tôi còn thấy Dương Mạch và hai anh em Vô Thường, bọn họ cũng không nhàn rỗi, chặt chẽ vây quanh Diệm Thiên Ngạo, giải quyết những ác quỷ không ngừng xông lên kia.

Chiến trường tàn khốc oanh liệt, tuy tôi không ở trong đó, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được tình huống bên kia, bất kể là từ nhân số hay là sức chiến đấu, Tinh Hàn đều giữ ưu thế, mà mấy người Diệm Thiên Ngạo có thể đánh đến bây giờ cũng toàn bộ dựa vào một nghị lực kiên quyết không rời.

Tôi tìm kiếm xung quanh, không thấy Thất Dạ và Thiên Hựu trong Minh Diện, điều này khiến tôi thoáng yên tâm, lúc rời khỏi Quỷ Giới, tôi xin nhờ sư phụ thay tôi trông trừng bọn họ, nghĩ đến lúc này hẳn là đã giấu ở nơi nào đó.

Tạ Linh Côn nhìn chằm chằm mặt nước lạnh lùng nói: "Nếu Tinh Hàn muốn hủy diệt Quỷ Giưới, chẳng khác gì nghịch bùn. Vào lúc này, Thiên Đế còn chưa lộ diện, cô không nghĩ gì sao? Diệm Thiên Ngạo là em trai duy nhất của ông ta, ông ta đều có thể mặc kệ mà ngồi xem, không để ý sống chết của hắn ta, tôi thực sự thay Diệm Thiên Ngạo cảm thấy đáng thương."

"Không, sẽ không đâu." Tôi thề thốt phủ nhận.

Tạ Linh Côn hừ lạnh một tiếng nói: "Sẽ không? Đó là do cô không hiểu ông ta. Điều Thiên đế quan tâm chỉ có bản thân ông ta, đại cục của ông ta, vì cái gọi là đại nghĩa, đại cục của ông ta, ông ta có thể hi sinh em trai mình. Tôi có thể rất có trách nhiệm nói cho cô biết, chỉ cần tôi không ra mặt, Thiên đế sẽ khoanh tay đứng nhìn như vậy. Bởi vì ông ta sợ bây giờ xuát binh, tôi sẽ nhân cơ hội đánh lén Thiên Giới của ông ta, ông ta không dám mạo hiểm chuyện này. »

Tôi quay đầu lại nhìn Tạ Linh Côn, cẩn thận phân tích, lời hắn ta quả thực không sai, Thiên đế chính là người đứng đầu tam giới, ông ta có lo lắng của bản thân, so với Diệm Thiên Ngạo, Quỷ Giới diệt vong, Thiên Giới còn quan trọng hơn.

Nếu ông ta mạo muội phái binh xuất chinh, vậy ai sẽ trông coi Thiên Giới, ai có thể ngăn cản được Tạ Linh Côn? Thiên giới thất thủ, sự cân bằng giữa ba giới sẽ triệt để tan vỡ, đến lúc đó hậu quả khó mà lường được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net