478. Bí mật chôn giấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yên Vũ Hề, có ý gì? Vừa nãy là tên ẻo lả kia muốn đánh tôi, tôi thật sự không có gì với anh ta? Nếu như nghi ngờ tôi và anh ta có chuyện gì giấu giếm thì phải xem năng lực ở mặt đó của anh ta có được không?"

Cho dù Yên Vũ Hề này thật sự ghê gớm, dù sao tôi cũng không sợ cô ấy, cho dù thân phận của cô ấy là gì, dù sao thì bây giờ tôi cũng là mẹ của quỷ chủ, cô ta cũng không thể tùy tiện làm gì tôi.

Tôi không nghe thấy Yên Vũ Hề nói gì, nhưng một thần nữ khác mở miệng nói: "Cô, đến đây, Yên Vũ Hề mời cô đến Thần Các."

Mẹ ơi! Thái độ này là mời sao? Dù sao tôi cũng nổi danh, tốt xấu gì cũng là một tiểu thần mà, một người hầu ngay cả cách gọi kính trọng cũng không xưng hô được, còn lại bắt ép, tôi đi theo còn có đường sống sao?

Dưới chân tôi đóng băng, sau đó cứ như vậy bị khống chế bay lên trời đi theo kiệu loan đến Thần Các.

Bên dưới ẻo lả vẫn kêu la om sòm bảo người ta trả tay cho anh ta, kết quả người ta cũng không để ý đến anh ta.

Tôi cảm thấy lúc đầu tôi nghĩ tào lao rồi, Yên Vũ Hề này chắc chắn không đến kỳ, nếu không... Ẻo lả gọi ầm ĩ như thế, sao cô ta vẫn chưa muốn giết chết anh ta, hình như tâm trạng hôm nay cũng không tệ.

Trong mắt tôi, hành động của ẻo lả cũng là một loại mạo phạm, Yên Vũ Hề này dù gì cũng là tiền bối, vãn bối vô lễ như vậy đúng là mạo phạm, nên bị dạy dỗ lại, cho dù là Thiên Đế có ở đây cũng sẽ nói một hai câu không đúng.

Haizz, vậy nên mới nói ẻo lả đúng là một tên ngu xuẩn, anh ta thân thiết với Lý Thiên Vương như vậy, lẽ nào chưa từng nghe đến chuyện của Yên Vũ Hề?

Đến Thần Các, băng trên chân tôi cũng tan đi, chỉ là chân của tôi đã bị lạnh đến đông cứng ngắc.

Tôi chưa từng đến Thần Các, cũng không biết hình dạng ra sao, bây giờ có cơ hội đến, thật sự là mở rộng tầm mắt, không hề kém Ngọc Thanh điện chút nào, tràn đầy khí thế, nữ thần bay trên bầu trời Thần Các tuần tra, bốn bề đều canh gác nghiêm ngặt.

Kiệu loan bay thẳng vào Thần Các, mà đến cửa tôi còn phải tự dùng chân bước vào.

Tôi không hề quen thuộc nơi này, cũng không biết đi vào phía nam sẽ vào trong, đi loạng choạng khắp nơi, đến trước mặt một thần nữ: "Đi theo tôi, tôi dẫn cô đến gặp thượng thần Yên Vũ Hề."

Những thần nữ này đều là người hầu nữ của Yên Vũ Hề nhưng thái độ hết sức kiêu ngạo, trong lòng tôi rất khó chịu, tuy là bây giờ tôi chưa được phong làm thượng thần nhưng dù gì cũng là một tiểu thần mà, những cô gái này bất kính với tôi như vậy, thật sự được sao?

Tôi nhìn những cô gái này, chắc chắn là mắt chó coi thường người khác.

Tâm trạng khó chịu, ngay cả tâm trạng ngắm phong cảnh cũng mất, cúi đầu đi về phía trước, cô dừng lại, tôi cũng dừng lại theo.

"Thượng thần, đã dẫn người đến."

"Được, mọi người đi xuống đi!"

Tôi trợn to mắt, xém chút nữa thì văng tục, giọng nói này rõ ràng là một người đàn ông mà!

M* kiếp, một cái tên nữ tính như vậy mà lại là một người đàn ông, đậu xanh.

Tôi ngẩng đầu nhận ra mình đang ở trong một căn phòng rất đẹp, thoáng mát sáng sủa, màu sắc tao nhã, nhìn bao quát vô cùng lịch sự nhã nhặn.

Tôi đứng bên ngoài màn, Yên Vũ Hề ngồi trong rèm, anh ta không dám gặp người khác có lẽ vì vẻ ngoài không đẹp, có lẽ còn rất xấu! Có một chân lý là con trai có giọng nói hay thì phần nửa là xấu xí mà.

Ừ, đúng là như vậy, tất nhiên là trừ sư phụ và tên đáng ghét nhà ta ra, đàn ông khác chắc chắn là vậy.

"Cô biết bản quân?"

Tôi bĩu môi nói: "Ừ, trừ tên ẻo lả kia ra thì làm gì có ai không biết anh chứ! Muốn nói biết tôi cũng không nói được, cùng lắm chỉ là nghe đến mà thôi."

"Cô biết bản quân còn nói như vậy, không sợ sẽ chết trong tay tôi sao?" Thái độ anh ta lạnh xuống trong chớp mắt.

Tôi nuốt nước bọt, rụt cổ nói: "Anh là thượng thần, còn tôi là một tiểu thần mới đến, nếu luận cấp bậc thì tôi cũng không kém anh là bao, giữa chúng ta thật sự cần khách sáo như vậy sao? Khách sáo nhiều lỡ như anh bùng nổ, không chấp nhận quở trách?"

Yên Vũ Hề cười ồ lên: "Cô, cũng khá thú vị! Nói nghe thử, cô là người phương nào? Bản quân chưa từng gặp người phụ nữ nào thô tục như vậy."

Hừ! Lại còn nói tôi thô tục.

Cũng tại lúc trước tôi nói mặt kia của đồ ẻo lả không được sao? Anh ta đã cảm thấy tôi là người không có nội hàm? Nhưng mà nói chuyện không có nội hàm như vậy mà anh ta hiểu được? Vậy đoán là cũng không phải là thứ tốt đẹp gì.

Hừ, ngoài miệng tôi đúng là có hơi cục cằn, còn anh ta thì trong lòng thô tục, còn ghê hơn cả tôi.

Tôi cố hết sức bình tĩnh nói: "Không phải không phải, anh là thượng thần trong thượng thần, nếu muốn biết tôi là ai thì chỉ cần bấm ngón tay là biết rồi, cần gì phải hỏi tôi nữa?"

"Lười tính!"

Ý của anh ta có nghĩa là tôi chẳng đáng để anh ta bấm ngón tay tôi! Chậc chậc chậc, vậy cũng lười, chắc chắn anh ta là một người cực kỳ to béo rồi! Ra cửa còn phải ngồi kiệu khiêng đi, nhất định là mập mạp không nhúc nhích nổi.

"Phần Thất!" Tôi nói tên, không nói những thứ khác, không có ý định kết bạn làm thân với anh ta, nói tên đã là nể mặt lắm rồi!

Tôi không muốn đắc tội anh ta, nhưng nếu anh ta vẫn cứ cậy mạnh vô lý như vậy, tôi đây trực tiếp trở mặt với anh ta, ai sợ ai chứ!

"Phần Thất à, đệ tử của Vệ Tử Hư, là hỏa phượng trốn kỹ nhiều năm ở thiên giới, hình như chết cách đây không lâu."

Yên Vũ Hề vừa mở miệng đã khiến tôi xù lông, tôi tức giận nói: "Tôi không cho phép anh gọi tên sư phụ tôi, anh không xứng!" Tôi không cho phép bất kỳ ai làm nhục sư phụ mình.

Yên Vũ Hề hừ lạnh một tiếng nói: "hừ, cô không cho phép? Cô có tư cách này sao? Người như anh ta không phải sống là để bị làm nhục sao? Người ngu ngốc, vì người khác mà tự dồn mình vào chỗ chết, anh ta không phải ngu ngốc thì là gì? Nực cười!"

Tôi giân đến điên đầu nhưng vẫn nghe ra ý ngoài lời nói của anh ta: "Lời này của anh là có ý gì, anh biết chuyện gì phải không?"

Yên Vũ Hề hừ lạnh nói: "Anh ta đến tìm bản quân, vì cô, anh ta muốn bảo vệ cô chu toàn! Nếu như Thiên Đế thật sự điều tra ra được gì đó, sẽ muốn cô chết."

Tôi sững sờ tại chỗ, rất lâu không nói được gì, bỗng nhiên tôi vén rèm lên, quát với người bên trong: "Vì sao? Anh nói cho tôi biết, tại sao anh ta lại làm như vậy, rốt cuộc anh ta đang giấu giếm điều gì?"

Nhìn chằm chằm mặt của Yên Vũ Hề, toàn thân tôi không ngừng run rẩy, lúc này tôi cũng đâu còn để ý đến gương mặt nghiêng nước nghiêng thành kia, cũng không để ý anh ta gầy hay là mập, tôi chỉ muốn biết tại sao sư phụ tôi lại làm như vậy!

Yên Vũ Hề ngồi trên ghế, anh ta híp mắt nhìn tôi, một lúc lâu nói: "Chậc chậc chậc, một người phụ nữ như cô thì có chỗ nào hấp dẫn anh ta, để anh ta đâm đầu vào chỗ chết bảo vệ cô! Nếu không phải là nể tình bạn cũ, tôi cũng lười quan tâm! Cô đã hỏi, tôi sẽ nói cho cô biết, cô không phải là người phàm gì cả, cô là Tinh Vân!"

Đúng thật là giống như tôi nghĩ, tôi thật sự là hỏa phượng của tộc Phượng Hoàng, Tinh Vân!

"Phong ấn ký ức trong cơ thể cô là lúc Vệ Tử Hư giúp cô chuyển đổi ký ức nguyên thần, anh ta sợ nỗi đau này sẽ tạo thành bóng ma theo cô hết quãng đời còn lại, cũng không muốn cô biết mình là ai, đơn giản phong ấn luôn ký ức của cô! Anh ta dùng mấy trăm năm mới để nguyên thần cô thành hình, cũng là lúc đó đưa cô về lại thiên giới, nói với tôi cô là đệ tử tới từ thế gian của anh ta, qua mấy trăm năm rửa trôi, không ai nghi ngờ cô là Tinh Vân của tộc phượng hoàng đã bị tiêu diệt."

Cả người tôi không kiềm được run rẩy, Yên Vũ Hề tiếp tục nói: "Anh ta muốn tự mình chuyển đổi nguyên thần nhưng không thành công, loại đau đớn này giống như nạo xương, khó có thể chịu được! Nói thật, cô có thể tỉnh lại là may mắn, anh ta đánh cược mạng sống của mình, e rằng phải chết, cô lại muốn lưu lạc nhân gian, hỏa phượng lúc nhỏ cơ thể suy yếu nhiều bệnh khác với người thường, anh ta sợ cô sống không nổi nên đã bỏ qua, nếu không phải anh ta lo lắng nhiều như vậy, tự chuyển đổi nguyên thần cũng sẽ không rước lấy nhiều chuyện sau này như vậy, vậy anh ta cũng sẽ không tự đốt lửa thiêu mình, tất cả đều vì cô! Phải hiểu là trước giờ anh ta không hề có ý định báo thù, anh ta đã sớm không còn quan hệ gì với tộc Phượng Hoàng, anh ta chỉ sợ cô gặp phải chuyện gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net