487. Mang thai lần hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về vấn đề cá nhân của Thiên Hựu, tôi cũng đại khái nắm rõ rồi! Ngoài mặt thì nhìn thằng bé có vẻ chung sống vui vẻ với Bạch vô thường nhưng trên thực tế lại tán tỉnh hết cô này đến cô kia.

Tên nhóc này sợ tôi không đồng ý mới cố ý thuyết phục Bạch vô thường liên hợp lại lừa tôi.

Bạch vô thường à, một em gái tốt như vậy lại bị nó làm hư hỏng. Phải biết rằng khi đó, tôi còn thật sự tin lời thằng nhóc, cho rằng nó sẽ phụ trách với Bạch vô thường!

Bỏ đi, vốn dĩ định thật sự cho Bạch vô thường đi theo Thiên Hựu cả đời, cô ấy là một cô gái tốt sẽ tìm được người mình thích, tội gì lại phải ở trong tay tên nhóc Thiên Hựu.

Tôi dùng đủ mọi cách để Thiên Hựu mở miệng, nhưng tên nhóc này lại sống chết không nói cho tôi cô gái đó là ai. Dưới cơn giận dữ, tôi đã tuyên bố không cho phép thằng bé dẫn con gái về nhà, hừ, mặc kệ nó đi, có bản lĩnh thì cứ việc tiếp tục lén lút.

Đương nhiên tôi cũng nhắc nhở nó, thân là Quỷ vương trên người âm khí dày đặc, ở cùng người phàm chỉ mang đến tổn hại cho đối phương. Ban đầu khi tôi và cha nó ở bên nhau là vì trong người tôi có thần khí lại là cô gái thuần âm, tính chất hoàn toàn khác với cô gái kia, không thể đánh đồng.

Còn về Thiên Hựu có nghe hay không, tôi cũng không quản được, mặc kệ nó là được rồi.

Cô hai biết tôi lại mang thai liền dẫn Thư Nhiên tới chỗ tôi, hai cô gái chạy nhảy vô cùng vui vẻ. Khi cô hai đến, Thanh Bạch ở bên lớn lên điên cuồng, cậu nhóc này là một nhân tài, giống ba nhóc!

Tôi biết cô hai có ý gì, cô ấy hy vọng lần này tôi có thể sinh con gái rồi sẽ liên hôn. Nhưng chuyện sinh con trai hay con gái ai biết được chứ, bây giờ tôi chỉ sợ cô ấy quá kỳ vọng cái thai này, sau này sẽ thất vọng.

Còn về phần Mạc Thư Nhiên, haha, con nhóc này trước đây còn ầm ĩ la hét nói không vội. Bây giờ không có việc gì lại chạy tới chỗ tôi, nói gì mà tôi có thể sinh cũng phải chạy tới hưởng một chút không khí vui mừng, nói không chừng một ngày nào đó con bé cũng có thể mang thai. Lý do này, tôi cho điểm tuyệt đối.

Lần mang thai này không giống lần trước, lần này tôi có thể cảm nhận rất rõ ràng sinh mệnh bé nhỏ trong bụng mình, là cảm giác có một sinh linh nhỏ bé đang sống trong đó, hoàn toàn không có thứ gì khác bên trong, chỉ có một sinh mệnh đang lớn dần, cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Bụng tôi cũng lớn lên rất nhanh, dựa vào thời gian cô hai mang thai khi đó thì có lẽ không đến mười tháng là đứa bé có thể ra đời.

Trong thời gian này, Diệm Thiên Ngạo cũng thành công đúc thành thân thể, anh chạy tới tìm tôi thử tập luyện đầu tiên. Còn về phần thử thế nào, thử cái gì thì đều biết rõ trong lòng, anh đơn giản chỉ là muốn tìm tôi thử một chút xem thân thể mới có tác dụng hay tốt không thôi!

Phải biết khi tôi mang thai Thiên Hựu, tên này không hề biết tiết chế, bây giờ mang thai lần thứ hai rồi mà anh cũng vẫn vậy!

Anh ấy là đàn ông, lại còn ngang bướng nhưng nhưng tôi cũng không phải làm từ bọt biển cho nên anh xằng bậy, tôi cũng chấp nhận. Thi thoảng làm một lần cũng được, cảm giác cũng không tệ nhưng làm nhiều lần, tôi vẫn sợ sẽ tổn thương đến đứa bé. Dù sao lần này là một đứa bé bình thường hơn nữa cũng sắp sinh rồi, anh còn đến thật sự có hơi sợ hãi!

Chuyện sinh con, trong lòng tôi vô cùng sợ hãi, đã sinh một lần rồi nhưng tôi vẫn thấy nghĩ lại mà sợ. Sự đau đớn muốn chết đó lỡ như không cẩn thận sinh sớm thì tuyệt đối là trách nhiệm của anh.

Diệm Thiên Ngạo không quan tâm tới sự từ chối của tôi, nói gì cũng phải thử thân thể mới của anh, không chịu nổi anh nên tôi chỉ đành ỡm ờ thuận theo.

Thấy tôi đồng ý, tên này bắt đầu hôn lên mặt tôi, mỗi tấc da thịt đều không bỏ qua, hai tay cũng không hề nhàn rỗi.

Vốn dĩ không có cảm giác quá lớn nhưng sau đó dưới sự trêu chọc của anh thì tôi đã có phản ứng, bị anh dấy lên một ngọn lửa.

Thân thể mới đúc thành vẫn còn giữ nguyên vết sẹo, đó là vết sẹo lưu lại trên nguyên thần. Cho dù có đúc lại cơ thể bao nhiêu lần thì vết sẹo này cũng đều theo anh mãi mãi, đương nhiên dấu ấn hoa văn trên mặt anh cũng không vì sau khi đúc lại mà sáng rực hẳn lên.

Thực ra tôi thật sự rất thích khuôn mặt khắc dấu ấn hoa văn trên mặt này của anh, có cảm giác yêu nghiệt nói không nên lời! Nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh, ý loạn tình mê nói: "Lão già, anh hy vọng tôi sinh cái gì?"

Diệm Thiên Ngạo đang một lòng muốn cùng tôi làm chuyện đó, không tập trung nói: "Sinh cái gì là cái gì! Đương nhiên là con rồi, nếu không em còn có thể sinh ra cái gì?"

Ặc!

Tôi nhấc chân khoác lên eo anh, cảm thấy người anh chấn động, nở nụ cười quyến rũ, nâng người dậy nắm lấy cằm anh: "Anh nói xem tôi có thể sinh cái gì đây! Hỏi anh một câu, muốn con trai hay con gái?!"

Sự trêu chọc của tôi không thể nghi ngờ đã tiếp thêm động lực cho anh, anh ôm lấy hai chân tôi rồi nói: "Còn phải hỏi, chỉ cần là em sinh, ta đều thích!"

Nói xong anh nhấn eo xuống, lập tức người tôi run lên, có cảm giác kỳ lạ từ điểm mẫn cảm tràn ra toàn thân, còn khiến cho bụng cũng co rút đau đớn!

Đau!

Đột nhiên, tôi trợn trong mắt, thả lỏng hai chân: "Đừng, đừng làm nữa, em, hình như tôi sắp, sắp sinh rồi!"

Diệm Thiên Ngạo nhìn nơi đã giương cao của mình, vẻ mặt vô cùng luyến tiếc: "Em, sao em có thể như vậy? Ta, aiz, thật sự sắp sinh sao?"

Một cơn co rút đau đớn kéo tới, tôi cắn môi rồi không ngừng vẫy tay nhưng tần suất cơn đau càng lúc càng nhanh, tôi liền cắn anh một cái.

Diệm Thiên Ngạo bị đau kêu lên một tiếng, anh không né tránh, vuốt nhẹ lưng tôi rồi nói: "Được, được, ta biết rồi, để em sinh vậy! Người đâu, mau đến đây!"

Mặc dù nói sinh đứa thứ hai sẽ thoải mái một chút. Mẹ nó, sinh con không thể không đau được, một lần, hai lần, sinh mấy lần cũng đau như nhau!

Dù sao tôi cũng không muốn có lần thứ ba, cảm giác giày vò chết đi sống lại.

Từ lâu đã nói hy vọng nhiều thất vọng càng nhiều, sau khi cô hai biết lần này tôi vẫn sinh con trai suýt chút nữa đã ngất ngay tại chỗ. May mà có Thư Nhiên ở bên cạnh đỡ, không thì tôi thật sự khó tưởng tượng cô ngã trên đất sẽ buồn cười thế nào.

Có điều thật ra tôi cũng muốn có một cô con gái, sinh con gái tốt biết bao, đều nói con gái là áo bông nhỏ bên người mẹ thế nhưng lần này lại vẫn là con trai! Nếu như giống Thiên Hựu thì lo lắng biết bao! Aiz, tôi muốn có một cái áo bông nhỏ, sao lại khó thế chứ, đều trách lão già sao lại biết sinh con trai như vậy làm gì?!

Sinh xong không lâu, Thanh Bạch ngày ngày chạy bên tôi, không có việc gì liền bế con trai tôi đi chơi.

Cô hai cố gắng ngăn lại nhưng cũng không có tác dụng, Thanh Bạch vẫn không chịu buông tay: "Bảo bối ngoan, đó không phải vợ con, con đừng ôm lung tung nữa!"

Mặc dù Thanh Bạch lớn nhanh nhưng vẫn là bộ dáng ngốc nghếch, mờ mịt đáng yêu, cậu bé chần chừ hỏi: "Vì sao? Không phải mẹ nói là con do Thất nương nương sinh ra sẽ là vợ con sao? Vì sao lại không phải nữa rồi?"

Trẻ con nói chuyện chính là thẳng thắn như vậy, tôi ngồi bên cạnh nghe mà cười sắp đứt ruột rồi: "Cô hai à, cô xem sai lầm mà cô tự tìm này, sau này đừng nói sớm quá nhé, không khéo khi lớn lên giới tính thằng bé lại có vấn đề!"

Nói xong tôi liền hối hận, nhanh chóng bế con trai từ trong tay Thanh Bạch: "Thanh Bạch, chị nói em nghe, thật sự không thể làm vợ được, chỉ có thể làm anh em thôi, biết chưa hả?"

Không nói không biết, vừa nói liền bị dọa!

Đứa bé Thanh Bạch này đã bị mẹ bẻ cong, tôi không thể để con trai mình bị Thanh Bạch bẻ cong nữa, quá đáng sợ rồi!

Cô hai bĩu môi ngồi bên cạnh oán trách tôi: "Còn nói à, sao con không sinh con gái chứ, lại là con trai, thật đáng ghét, nếu không con sinh một đứa nữa đi, sinh một đứa con gái cho cô!"

Tôi thật sự muốn ném cho cô ấy một ánh mắt khinh thường, còn phải sinh lần nữa á, thôi bỏ đi!

"Không! Sinh cũng sinh rồi, nói gì cũng sẽ không sinh nữa đâu! Cô hai, cô tha cho con đi, nếu không thì cô đợi Ninh Nghi đi, không phải cô ấy mới thành thân với Dương Mặc đấy à? Nói không chừng nhanh thôi sẽ có tin vui, chuyện này còn phải xem duyên phận nữa, có đúng không?"

Đứa thứ hai lại là con trai khiến Diệm Thiên Ngạo vô cùng vui vẻ, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi là anh sẽ bế đứa bé không buông tay, trước kia khi Thiên Hựu ra đời cũng không thấy anh có tình thương cha con như vậy. Cũng may Thiên Hựu đã trưởng thành nên không so đo với người cha bất công này.

Diệm Thiên Ngạo đặt tên cho con là Lệ Húc, tôi hỏi anh vì sao lại lấy cái tên này nhưng anh thế nào cũng không chịu nói, có điều anh không nói thì tôi cũng biết lý do.

Vốn dĩ tôi cũng định lấy tên Lệ Húc cho con nhưng có lẽ vì nguyên nhân sinh con xong thì ngốc ba năm nên não tôi cũng như bị gỉ vậy, thế cũng không nghĩ ra được nên cuối cùng cũng mặc kệ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt Lệ Húc đã biết đi rồi. Bốn cửa nhà chúng tôi đều dẫn đến trong u cốc, ban đầu khi đồng ý cưới lão già, thời gian đó tôi cũng cực kỳ sợ hãi và hoảng hốt, bây giờ điều đó đã trở thành một dấu ấn khó phai trong lòng tôi.

Lệ Húc không giống anh trai nó, từ bé đến giờ đều là bộ dạng mỹ nam an tĩnh, từ khi sinh ra đến nay, số câu thằng bé nói với tôi có thể đếm trên mười đầu ngón tay.

Đương nhiên không phải cậu bé không biết nói mà là vì lười nói!

Thiên Hựu sờ đầu Lệ Húc: "Thằng nhóc này, có phải em bị ngốc không? Vì sao lần nào thấy em cũng cảm thấy ngốc ngếch ngây ngây ngô ngô thế? Nào, mau gọi một tiếng 'anh cả' đi!"

Lệ Híu nhíu mày, cậu bé chu cái miệng nhỏ, lười phản ứng lại Thiên Hựu.

Bộ dáng nhỏ bè này đáng yêu vô cùng nhưng Thiên Hựu lại không vui vẻ: "Này, tên nhóc thối này, không phải ai ta cũng nói chuyện đâu nhé. Nói chuyện với em mà em còn kiêu ngạo à!"

Lệ Húc không nói gì, chỉ là miệng nhỏ mím lại thành một đường, xem ra sắp nổi giận rồi.

Tôi nhìn thấy cũng chỉ bất đắc dĩ, hai anh em này tính tình khác xa nhau! Tôi muốn tiến lên hòa giải bầu không khí hai anh em chúng nhưng Diệm Thiên Ngạo ngăn tôi lại, anh lắc đầu ý bảo đừng quản chúng, cứ mặc kệ thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net