oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"mình đưa bạn năm ngàn, bạn bán cho mình tình yêu nhé ?"

"ở đây bán hiện vật, không bán tình cảm. quý đưa phúc năm ngàn thì phúc trả quý gói teago giải nhiệt."

em đưa mắt nhìn thân hình mảnh khảnh cùng bàn tay có tờ giấy xanh dương in hình bác hồ.

"vậy bán quý cái đó, mai quý lại qua."

"lúc đấy nhớ bán cho quý tình yêu nhé ?"

nói rồi cậu trai cầm lấy gói trà mát lạnh và bay biến. hoàng phúc nghe vậy cũng chỉ có thể thở dài.

biết vậy ngày hôm đấy hoàng phúc không đi trực. nếu không đã thoát kiếp nạn mang tên ngọc quý kia.

ngọc quý là con nhà khá giả, thêm cái nổi tiếng trong trường nhờ vẻ đẹp trai nên ai ai cũng biết chàng soái ca kia cả. mỗi tội chàng ta bị khùng, ngày ngày đem năm ngàn qua xin thường dân- hoàng phúc bán cho chàng tình yêu.

bộ người đẹp sống thiếu thốn tình cảm lắm hả.

hoàng phúc lại là con nhà bán tạp hoá, thu nhập cả nhà chỉ đủ để sống qua ngày. và em cũng là thành viên chủ chốt của đội cờ đỏ, nói sang mồm hơn là đội kỉ luật, chó gác cổng của nhà trường.

hoàng phúc nổi tiếng là người ngay thẳng, có năng lực cùng tinh thần tuyệt vời. nhưng có ngày hoàng phúc ước bản thân mình bị mù.

giả dụ như là ngày em bắt gặp soái cá nhà trường trèo cổng trốn học.

và cũng từ sự vụ đó, ngọc quý bám dính hoàng phúc. thiếu điều em nghĩ là anh tìm cách trả thù đấy chứ. vì cái việc em làm dễ gây thù oán lắm, nhất là trong đời sống học đường lành ít dữ nhiều.

mà đây là đời mà, nó diễn biến theo đúng những gì mình nghĩ thì lại là kịch bản mất rồi.

"lại anh quý ạ ?"

"ừ, ghé quá giờ này ngoài thằng đấy thì còn ai nữa."

"anh cá nổi tiếng thật đấy, được hẳn soái ca theo đuổi."

"em thích không, anh nhường em đó ?"

"không dám đâu, anh bâng biết là ảnh uýnh em á !"

hoàng phúc khúc khích cười khi đứa em mình bày vẻ mặt chán nản kia ra. tấn khoa là con hàng xóm, nhưng vì hoàn cảnh gia đình nên em hay được gửi nhờ sang nhà hoàng phúc chăm hộ. phúc coi khoa như em ruột vậy, thằng nhóc kháu khỉnh đáng yêu lắm.

mỗi tội người theo sau nó chẳng đáng yêu tẹo nào.

--------

"phúc ơi, nay quý có năm ngàn. đủ mua tình yêu từ phúc không ?"

"đủ gói teago."

"vậy lấy quý năm cái kẹo mút đi."

phúc đưa quý năm cây kẹo đủ sắc màu. nó cầm lấy với vẻ mặt vui tươi rồi trả em năm ngàn như mọi lần.

"anh cá em về rồi nè."

"ơ anh quý, em chào anh."

"tấn khoa hả, đúng lúc lắm. em có giấy màu không ?"

"quý tính làm gì nữa ?"

"cho quý ké chỗ xíu, một xíu thôi."

hoàng phúc khó hiểu nhìn ngọc quý, chỉ thấy nó nhận lấy giấy bìa màu hồng từ tấn khoa rồi lúi húi gấp gì đó. tấn khoa sớm đã chạy vào nhà chén vài hộp kem giữa ngày hè nóng bức. còn hoàng phúc vẫn phải trông cửa tiệm, trông cả vị khách quen đang có hành tung mờ ám kia.

em ngáp ngắn ngáp dài, thiếu điều muốn đổ gục xuống bàn mà chén một giấc thì liền bị ai đó dựng dậy.

"tặng phúc."

một bó hoa nhỏ xinh được làm từ những điều ngọt ngào xuất hiện trước mắt hoàng phúc. điểm nhấn của bó hoa là chiếc nơ xinh xắn được thắt một cách cân đối rất ưa mắt ngay tại vị trí trung tâm.

"mai quý lại đến. lúc đấy nhớ bán quý tình yêu nhé."

------

"anh cá, sao anh không bán tình yêu cho anh quý đi."

"ngày nào ảnh cũng đội nắng đội mưa đến tìm anh. trông thương lắm luôn."

"tình yêu đâu phải vật đem ra để mua bán chứ tấn khoa."

"nhưng trông ảnh thích anh vậy mà."

tấn khoa chọc xuyên miếng táo xấu sổ, bỏ vào miệng mà tận hưởng vị ngọt ngập tràn khoang miệng.

phúc nghe vậy thì đờ đẫn ra vài phút, những cũng chỉ cười nhạt trước câu nói đấy. em tiếp tục công việc xếp gọn lại bát đĩa sáng bóng kia.

kẻ như phúc thì dám mơ gì đến tình yêu chứ. nhất là về khoảng cách địa vị hai đứa. và có lẽ phúc chỉ là nhất thời, chán thì vứt chứ chẳng có gì sâu đậm.

"thế anh cá có thích anh quý không ?"

động tác hoàng phúc khựng lại một nhịp, miếng táo dính trên nĩa suýt xoát rơi xuống sàn. như cách em bị tấn khoa đạp từ trên đỉnh núi xuống chân núi, chỉ bằng một câu nói.

thích ? hay không ?

"có người đến đón em kìa khoa."

phúc bình tĩnh thả miếng táo vào miệng, cắn một miếng giòn rụm rồi chĩa nĩa về phía ngoài sân. nơi đang lấp ló bóng ai đó.

"tiếc nhỉ, vậy chào anh em về."

"đi cẩn thận."

thằng nhóc vẫn tay chào tạm biệt hoàng phúc, rồi cùng bóng ma đi khuất khỏi ánh đèn mập mờ của đường làng.

hoàng phúc cảm thấy gió trời khi tối về rất mát, thêm mùi của cỏ xanh chỉ khiến cho em muốn bê đĩa táo ra hiên nhà hóng gió. và nghĩ là làm, em nhanh nhảu vào nhà bê đĩa táo ra. trùng hợp thay gần nhà lại có ngay đồng thênh thang. hiện tại cũng đã là tối muộn, không khó bắt gặp đàn đom đóm đang thoắt ẩn thoắt hiện sau bông cỏ lau.

đom đóm tự mình phát sáng để tìm bạn đời, những ngôi sao trên cao phát sáng làm điểm nhấn cho bầu trời đêm. hoàng phúc với tay lên cao, đặt một ngôi sao bất kì vào tầm mắt và nắm chặt chúng. đến khi lòng bàn tay mở ra, chẳng có gì cả.

có những thứ dù hữu hình ngay trước mắt, nhưng chưa chắc mình với tới được.

phúc tặc lưỡi, vuốt lại tóc mái, nuốt trọn miếng táo cuối cùng vào bụng rồi vào nhà.

nghĩ nhiều làm gì chứ, đi ngủ cho lành. trần đời hoàng phúc ghét nhất là suy nghĩ mấy chuyện rối ren. và tình yêu thì luôn nằm ngoài tầm với của em.

------

ngọc quý, cậu trai mặt có lẽ còn dày hơn cả xi măng. nó vẫn đều đặn mỗi ngày cầm năm ngàn đến với mong muốn mua tình yêu từ con trai nhà bán tạp hoá gần trường. ngọc quý khi trở về sẽ là gói trà, hôm là bịch bimbim hay những món ăn vặt khác. hoặc đôi khi là tay không.

chuyện xảy ra được một thời gian khá lâu. ngọc quý vẫn đến và hoàng phúc vẫn tiếp. chỉ là em thắc mắc, bản thân có gì để cậu trai kia dốc hết sức lực lẫn tiền bạc đến vậy.

vậy nên nay hoàng phúc này buộc phải ba mặt một lời với ngọc quý.

"phúc ơi, tớ có năm ngàn, bán cho tớ-"

"này sao quý dai thế ?"

em chẳng để nó nói tròn trịa một câu, ngay lập tức chen ngang. điều tối kị khi làm trong nghành dịch vụ.

"thế phúc bán cho tớ đi ?"

"đã nói ở đây bán hiện vật chứ không bán tình cảm mà."

mặt ngọc quý ỉu đi vài phần. hệt khuôn mặt tấn khoa khi bị ai đó kéo về lúc đang bắn bi với hoàng phúc vậy.

"nhưng tớ muốn mua lắm, hoàng phúc bán cho tớ đi ?"

"tình yêu là phải đến từ hai phía, chứ không phải vật đem ra trao đổi bằng tiền bạc. đúng là có tiền là có tất cả, nhưng cũng không phải tất cả đều mua được bằng tiền, quý hiểu không ?"

phúc chống tay cạnh hông, liên tục chỉ thằng mặt người đối diện mà xả một tràng dài. thứ mà bọn nít ranh như hoàng phúc và ngọc quý đây đáng lẽ chưa nên hiểu quá cặn kẽ.

"tình yêu là xuất phát từ đây nè, chứ không phải từ tờ tiền kia."

em chỉ thẳng vào lồng ngực trái của nó, nơi con tim đang loạn nhịp vì chính em. ngọc quý chớp thời cơ, cầm lấy bàn tay nhỏ hơn mình hẳn một gang kia. hoàng phúc có chút bất ngờ, muốn rút ra nhưng chẳng thể. người kia dù gì cũng hơn em một tuổi, đọ sao lại chứ.

"vì sao tình yêu không mua được bằng tiền ?"

"vì nó vô giá chứ sao."

"vậy quý thích phúc."

thế anh cá có thích anh quý không ?

kí ức tối hôm đấy xẹt qua bộ não nhỏ bé kia. cộng thêm cái nắm tay giữa hai đứa, hoàng phúc thấy da mặt mình nóng lên, chắc thành quả cà chua mất rồi.

em chẳng biết trả lời sao cả, chỉ im lặng và cúi gằm mặt. ban nãy thì mạnh mồm đạo lý lắm, lúc người ta đi thẳng vào vấn đề thì lại muốn trốn tránh. ngọc quý bật cười khoái trí, với năm ngàn mà chiêm ngưỡng được biểu cảm ngại ngùng của cậu em này thì cũng đáng.

vẫn như mọi khi, nó dúi vào tay bé em tờ tiền giấy xanh dương. thấy em vẫn chẳng chịu ngẩng mặt lên nhìn quý, nó hơi khó chịu nhưng rồi cũng bỏ qua. vỗ đầu em vài cái rồi cũng buông tay phúc ra.

"ngày mai quý lại đến nhé..."

lần này không phải ngọc quý, là hoàng phúc vô thức bật ra. quý nghe vậy liền vui vẻ ra mặt.

"tất nhiên rồi !"

hoàng phúc nghĩ mình điên rồi, điên tình vì ngọc quý.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net