QLTL 525

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
công nghiệp Thanh Dương giống như hết cách cứu rồi, những lời này đều là tiêu cực, không chịu trách nhiệm, Vương Tư Vũ tôi hoàn toàn không tin !”

Nói xong, hắn vỗ cái bốp nặng nề trên bàn, đứng dậy, cầm micro tiếp tục nói: “Cũng có những nơi thiếu tài nguyên, nhưng công nghiệp phát triển rất tốt, như là, mọi người biết giày da Ôn Châu làm rất tốt, giày da trên cả nước gần một nửa là do Ôn Châu sản xuất, chẳng lẽ do đất ở Ôn Châu đẻ ra được giày da sao ?”

Bên dưới lại cười ồ một trận, Vương Tư Vũ cũng cười theo, tiếp tục cổ vũ: “Nói thiếu vốn, từ xưa đến nay, những ví dụ tay trắng làm nên tất cả ít sao ? Người ta không một xu dính túi có thể tạo ra gia tài bạc tỷ, Thanh Dương chúng ta công nghiệp tuy không thuận lợi, nhưng khởi điểm cũng đã cao hơn những người đó rồi ? Mọi người nói coi đúng không ?”

Bên dưới mọi người đồng thanh: “Đúng !”

“Vậy tốt, vậy là do thiếu nhân tài rồi ? Tôi thấy không phải đâu, tuy tôi không cho rằng những người đang ngồi đây đều là nhân tài, nhưng cũng không cho rằng mọi người đều là vô dụng, trên thế giới này người vô dụng thật sự rất ít, đa số người vô dụng là thế nào ? Anh hùng không có đắt dụng võ, thì anh ta là vô dụng, cho dù bạn có tính nhẫn nại cao, hằng ngày chỉ biết ngồi trong văn phòng uống trà, vậy thì bạn cũng là vô dụng, cho nên, tôi mới giãi phóng mọi người ra, đi ra ngoài, đi đến các xí nghiệp, đi giúp đỡ những xí nghiệp đang gặp khó khăn, đi giúp họ vượt qua cơn khốn khó, đi gánh nền công nghiệp Thanh Dương lên ! Theo tôi thấy, chúng ta chẳng thiếu gì, chỉ thiếu thái độ, thói quen, và một quyết tâm chưa từng có, chỉ cần có quyết tâm này, công nghiệp Thanh Dương nhất định sẽ tốt hơn, kinh tế Thanh Dương sẽ khá lên, túi của mọi người cũng sẽ đầy hơn.”

Hắn vừa dứt lời, mọi người bên dưới lại đứng lên, tiếng vổ tay vang như pháo nổ, Vương Tư Vũ và Lý Thanh Mai đứng dậy trong tràng pháo tay, từ từ bước xuống bàn chủ tịch, đi ra khỏi cửa, sau lưng vang vang tiếng nói đầy phấn khích của Hồ Toàn: “Bây giờ, bắt đầu ký cam kết trách nhiệm giúp đỡ các xí nghiệp khó khăn...”

Chính Lý Thanh Mai lúc này cũng đã hoà nhập vào những người công nhân ở đây, ánh mắt nhìn Vương Tư Vũ tràn đầy một loại sắc thái kính phục. Người đàn ông trẻ tuổi này thực không phải tầm thường!

Chương 69

It is show time

Bải diễn văn kết thúc, bên trong chiếc santana, Lý Thanh Mai ngồi trên buồng lái, không gấp gáp đánh lửa, mà là khiêm nhường nói với Vương Tư Vũ ngồi bên cạnh: “Xin lỗi, Vương huyện trưởng, lại gây thêm phiền phức cho anh.”

Vương Tư Vũ mỉm cười lắc đầu, nói: “Không sao.”

Thật ra Vương Tư Vũ không hề chuẩn bị bài phát biểu hôm nay, mà là giao cho Lý Thanh Mai làm, nhưng không ngờ buổi sáng Lý Thanh Mai gấp gáp đưa Dương Dương đến trường, đã bỏ quên bản thảo tối qua đã cực khổ chuẩn bị ở nhà, hai người lúc ngồi trên xe chạy đến phòng công nghiệp, Lý Thanh Mai mới đột nhiên nhớ ra, lúc đó Điền Trung Thực đã cười hì hì ra đón hắn rồi...

“Anh nói rất hay.” Lý Thanh Mai mỉm cười , vuốt vuốt mái tóc dài, đạp chân gas, chiếc xe chậm rãi chạy ra khỏi phòng công nghiệp, chạy về hướng ủy ban huyện. Cô lén liếc nhìn Vương Tư Vũ, càng ở gần vị phó huyện trưởng trẻ tuổi này, cô càng phát hiện ra những điểm tốt ở anh ta. Chưa kể tới năng lực ít ai sánh được, Đó còn là một con người hết lòng vì dân, thời buổi này thật khó tìm được vị lãnh đạo nào như vậy lắm.

“Hay thật không?”Vương Tư Vũ thở dài, đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đường phố rách nát đập vào mắt hắn, trên đường thỉnh thoảng xe lắc lư, Vương Tư Vũ lắc đầu, mở cửa sổ xe xuống, châm lên một điếu thuốc, trong ánh lửa bập bùng, hắn dần chìm vào trầm tư.

Bài diễn thuyết có kích động hơn nữa, mà hiện thực tàn khốc trước mặt, cũng xem như công không, muốn thật sự gánh công nghiệp huyện Thanh Dương vực dậy, chỉ dựa vào tự thân xí nghiệp, lại thêm người của phòng công nghiệp, có thế đến sau cùng có thêm bản thân Vương Tư Vũ, thì những thứ này cũng còn cách xa lắm...

Chiếc xe còn cách ủy ban huyện hơn 20m, Lý Thanh Mai đã đạp thắng xe, Vương Tư Vũ cơ thể lắc lư, từ trong trầm tư tỉnh lại, nhìn sang Lý Thanh Mai, thì thấy cô bĩu môi về phía trước, Vương Tư Vũ ngẩng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện, trước cửa trụ sở ủy ban đang tụ tập mấy chục người, những người đó đang kích động lớn tiếng hô to khẩu hiệu: “Xưởng sữa Thanh Dương không thể đổ !” “Ai khiến nó đổ thì người đó cút đi !”

Vương Tư Vũ che mũi cười, biết những tên này chắc đã nghe phong thanh, cũng có thể là Ngụy Minh Lý cố ý tạo trở ngại cho mình, nếu chuyện này mà làm lớn lên, thì hắn sẽ bị gắn cho một cái mác là tác phong công tác dã man thô bạo, dẫn đến sự bất mãn của quần chúng, phá hoại đoàn kết ổn định, khiến bản thân rơi vào bị động.

“Hay là... đi từ cửa sau vào ?” Lỷ Thanh Mai chần chừ một lúc, nhỏ tiếng hỏi.

“Cứ đi cửa chính.” Vương Tư Vũ tự tin chỉ về phía trước, sau đó gác chân lên đùi, làm ra vẻ như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lý Thanh Mai thấy vậy không khỏi thầm bội phục, anh chàng phó huyện trưởng trẻ tuổi này có phong độ đại tướng thấy nguy mà không loạn, hình tượng về Vương Tư Vũ trong đầu lại cao hơn một tầng. Cô đâu biết, Vương Tư Vũ và đám đến gây sự này thân thuộc đến cỡ nào...

Nhấn 6,7 tiếng còi xong, đám đông cũng chịu tránh ra nhường đường cho họ một cách miễn cưỡng, Vương Tư Vũ ngồi thụp đầu xuống thấp, không để người bên ngoài nhận ra hắn, sau khi xe lái vào đại viện, Vương Tư Vũ mới phát hiện, cửa sổ hai dãy nhà trái phải hình như đều đang mở, phía sau mỗi cánh cửa đều thấp thoáng mấy cái đầu, đều đang nhìn ra ngoài, e là chuyện này đã kinh động đến bí thư huyện ủy Túc Viễn Sơn rồi. 

Hít một hơi sâu, Vương Tư Vũ mở cửa xe ra, bước xuống xe, trong lòng mặc niệm một câu: “It’s show time” Rồi cùng với Lý Thanh Mai quay lưng bước vào trong.

Cách đám đông khoảng mấy mét, Diệp Hoa Sinh đang đưa vài nhân viên công tác ở ủy ban, không ngừng ngăn cản đám đông, nhưng mặc cho ông ta nói gì, những người này đều không tin, cứ đòi phải bí thư huyện ủy ra nói chuyện, phải hứa trước mặt mọi người, không đóng cửa xưởng sữa Thanh Dương.

Diệp Hoa Sinh đang lúc bó tay, thì đám đông phía trước đột nhiên yên lặng, những người lúc nãy còn mở to miệng gào thét, lúc này mặt đầy kinh ngạc không ngừng nhìn lại phía sau, Diệp Hoa Sinh vội quay đầu lại, thì phát hiện Vương Tư Vũ đang mỉm cười đi về phía ông, ông vội lau đi mồ hôi li ti trên trán, gật đầu chào Vương Tư Vũ, sau đó quay lại nói với đám đông: “Vị này là Vương huyện trưởng phụ trách công nghiệp, mọi người có vấn đề gì có thể trực tiếp hỏi anh ấy, tin rằng Vương huyện trưởng nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời vừa ý.”

Ông vừa dứt lời, trong đám đông có hai giọng nói khác nhau, đám bên nam đồng loạt hô to câu: “WTF!” Nữ công nhân thì kinh ngạc nói: “Trời ơi, má ơi !”

Vương Tư Vũ nghe xong cười to ha ha, ôm bụng dậm chân cười hết một hồi, mới giơ cái mặt đỏ đứng dậy, ho khan hai tiếng, lớn tiếng nói: “Thôi rồi, mới xa nhau vài hôm, thì đã không nhận ra tôi sao ?”

Đám đông còn chưa hết kinh ngạc, đã nhìn nhau, chỉ có nữ công nhân bị câm làm vệ sinh chen ra, nói to về phía Vương Tư Vũ: “A ba... A ba... A ba...”

Lúc này một công nhân thấp lùn phân xưởng sữa bột gãi đầu nói: “Sao lại không nhận ra, tôi bảo sao cậu lại không làm nữa, thì ra chạy tới đây làm phó huyện trưởng à !”

Gã vừa nói xong, đã bị Lỷ Đại Năng Nại đứng sau lưng đạp cho một đạp vào mông, “Bốp” một tiếng lảo đảo, suýt tý đã ngã bể mông rồi, Lý Đại Năng Nại nhỏ tiếng mắng: “MK, người ta là đi vi hành, không hiểu thì đừng có mà nói.”

Vương Tư Vũ nhìn Lý Đại Năng Nại cười hi hi, xoa cằm nói: “Làm lớn chuyện như vậy, là ông bày trò à ?”

Lỷ Đại Năng Nại gãi gãi sau ót, cũng cười gượng hai tiếng, ngại ngùng nói: “Lưu thư ký có nói, bên trên muốn đóng cửa xưởng sữa, nói chúng tôi phải gây chút chuyện, không thì cái xưởng này xem như tiêu, chúng tôi họp lại, đến đây kháng nghị, không ngờ cậu lại ở đây, Tiểu Vương... Vương... đại huyện trưởng, rốt cuộc là chuyện sao hả ?”

“Ông ta đang tung tin đồn nhảm !” Vương Tư Vũ dùng sức giơ tay lên, lớn tiếng hỏi: “Mọi người tin ông ta, hay là tin tôi ?”

“Tôi tin cậu !” Lý Đại Năng Nại cười đáp lại.

“Chúng tôi tin cậu !” Đám công nhân công đoạn tiền xử lý cũng hò theo.

“Mấy thằng già chúng tôi cũng tin cậu !” Lão Lý phòng nồi hơi và lão Trương gian giữ lạnh nhìn nhau, lớn tiếng nói.

“Tiểu Vương, cho dù họ không tin cậu, tôi cũng tin cậu !” Cô gái mập phòng hóa nghiệm chen không ra được đám đông, chỉ đành đứng trong đó mà hét to ra, những người khác nghe thấy cũng hùa theo.

“Vậy tốt, nếu mọi người đều tin tôi, vậy tôi xin hứa với mọi người, chỉ cần Vương Tư Vũ tôi còn ở Thanh Dương ngày nào, xưởng sữa Thanh Dương sẽ không bị đóng cửa, hơn nữa, còn trở nên càng lúc càng tốt hơn !” Giọng nói Vương Tư Vũ trở nên cao vời. Truyện "Quan Đạo Chi Sắc Giới " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đám đồng rất im lặng, nhưng trong mắt mỗi người đều ánh lên tia hy vọng, hình tượng của Vương Tư Vũ trong mắt họ đã trở nên cao lớn dị thường, lão Lý híp mắt lại nhìn ra, dường như có thể nhìn thấy một vòng sáng trên người Vương Tư Vũ, lấp lánh lấp lánh, ông dụi dụi mắt, mới phát hiện vòng sáng đã không còn, thì thấy Vương Tư Vũ vẫy vẫy cánh tay phải lớn tiếng nói:

“Bây giờ tôi tuyên bố, bãi miễn chức vụ xưởng trưởng xưởng sữa Thanh Dương của Hạ Trọng Thanh, từ giờ trở đi phải bàn giao công việc lại, mau chóng rời khỏi xưởng.”

“Bãi miễn chức vụ phó xưởng trưởng xưởng sữa Thanh Dương của Lý Thành Đức, từ giờ bàn giao lại công việc, mau chóng rời khỏi xưởng.”

“Bãi miễn chức vụ chủ nhiệm phòng hóa nghiệm của Lâm Hy Mẫn, từ giờ bàn giao công việc, mau chóng rời khỏi xưởng.”

“Bãi miễn chức vụ thư ký xưởng trưởng của Lưu Thành, từ giờ bàn giao lại công việc, mau chóng rời khỏi.”

“Bãi miễn...”

Theo mỗi chữ “Bãi miễn” của Vương Tư Vũ, đám đông đều nổ ra tràng pháo tay, suy cho cùng đám người này ai cũng đút túi riêng, thường ngày ỷ thế hiếp người, tác oai tác quái, đã bị mọi người căm ghét từ lâu, bây giờ thấy Vương Tư Vũ cắt chức họ, trong lòng vui đến cực điểm, không biết là ai cổ động trước, đám đông hét to, xông mạnh đến, khiêng Vương Tư Vũ lên, quãng lên cao, rồi lại khiêng đi...

“Thôi ! Thôi ! Đợi đã, MK còn chưa nói xong mà !” Vương Tư Vũ bị đám đông làm cho đầu óc quay cuồng, trong nhất thời nói không suy nghĩ, mắng luôn một câu tục tĩu, Lý Thanh Mai đứng bên cạnh vốn đã bị cảnh tượng này làm cho cảm động, lúc này nghe Vương Tư Vũ mắng một câu, không nhịn nổi đỏ mặt, quay đầu đi, cười hi hi.

Diệp Hoa Sinh vuốt râu đứng chết lặng ở đó, không ngừng ngẩng đầu cúi đầu theo nhịp lên xuống của Vương Tư Vũ, trong lòng thầm khen ngợi: “Lần này coi như theo đúng người rồi, người được lòng dân sẽ được thiên hạ, xem ra tương lai của huyện Thanh Dương, nhất định phải ký thác vào Vương huyện trưởng này, sau này mình nhất định phải chuyên tâm hỗ trợ cậu ấy...”

Mọi người ồn ào hết 5 phút, mới cho Vương Tư Vũ xuống mặt đất lại, hai chân Vương Tư Vũ chạm đất rồi, trái tim treo lơ lửng coi như đã được hạ xuống, vội chỉnh sửa lại thắt lưng trong tiếng cười của đám đông, lúc này Diệp Hoa Sinh vội đưa qua một chiếc giày lúc nãy đã bị rơi ra, Vương Tư Vũ thấy chiếc giày đã bị đạp đến nồi méo mó hết, thì đau lòng lắm lắm, vội vàng nhặt lại mang vào, quay người lùi lại 3 bước, rồi đứng vững, hắn đã bị sự nhiệt tình của mọi người làm cho phát sợ, nên đã làm ra tư thế chuẩn bị bỏ chạy, hét to với đám đông: “Lý Đại Năng Nại !” 

“Có !” Lý Đại Năng Nại hô to, bước một bước lớn ra, hai chân khép lại, đứng nghiêm.

“Tôi phong cho ông làm xưởng trưởng xưởng sản xuất sữa Thanh Dương, phụ trách quản lý toàn bộ việc sản xuất của phân xưởng sữa bột và sữa dạng lỏng, bắt đầu nhậm chức ngay hôm nay.” Vương Tư Vũ lớn tiếng nói.

“Rõ!” Lý Đại Năng Nại mừng đến nỗi không khép miệng lại được, thầm nghĩ tên Tiểu Vương này cũng thật có tình nghĩa, lúc trước mình đề bạt hắn lên làm phó ca, người ta lần này đã đề bạt mình làm xưởng trưởng sản xuất luôn.

“Lý Nghiêm !”

‘Có !”

“Tôi phong ông làm...”

...........................................

Khi đã phong hết chức vụ, cuối cùng Vương Tư Vũ lau đi mồ hôi trên trán, đưa mắt nhìn đi nhìn lại trong đám đông, hỏi: “Nhị đần độn có đến không ?”

“Có !” Nhị đần độn mặt mày đỏ au lớn tiếng đáp lại, bước từng bước chắc chắn, đứng nghiêm trên mặt đất, lòng nghĩ Tiểu Vương thật có tình nghĩa, không ngờ mình cũng được làm quan, mọi người cũng nhìn nhau, lòng nghĩ tên ngốc này mà cũng có thể làm quan sao ?

“MK, 30 đồng mày thiếu tao không cần trả nữa !” Vương Tư Vũ liếc hắn dữ dằn, nhổ một bãi nước bọt nói.

Trái tim đang đập thình thịch của Nhị đần độn liền bình tĩnh trở lại, gãi đầu nói “Ờ” một tiếng, lui về trong tiếng cười của mọi người.

“Về làm việc hết dùm tôi đi, không ai được lười biếng đó !” Vương Tư Vũ nói câu cuối, lụm một cục gạch trên mật đất, đám đông liền ào ào giãi tán, chút sau đã bỏ đi khá xa, chi còn Lý Đại Năng Nại cách đó mười mấy mét còn quay đầu lại hô: “Tiểu Vương, hôm khác tôi mời cậu uống rượu !”

Vương Tư Vũ quăng cục gạch sang một bên, phủi phủi tay, nhìn một số nhân viên công tác đang trợn mắt há mồm, nhíu mày nói: “Sao hả ?”

Họ đều lắc đầu, đồng thanh đáp: “Không sao cả !”

Lý Thanh Mai thấy bộ dáng hoạt kê của Vương Tư Vũ lúc này thì che miệng cười, hai vai rung rung. Trong lòng cô lúc này đã vô cùng kính phục người thanh niên trẻ tuổi này . Thấy ánh mắt của gã đi vòng hết một lượt rồi nhìn chằm chằm vào chỗ mình, mãi không rời ra, cô khẽ bĩu môi "xì " một cái rồi quay lưng đi , bộ dáng quyến rũ đến nỗi làm cho Vương Tư Vũ không khỏi xúc động, tim đập chân run . Vương Tư Vũ lẽo đẽo theo sau Lý Thanh Mai vào bên trong đại viện, vừa đi được vài bước, thì thấy cửa sổ trên lầu vang lên những tiếng vỗ tay lốp bốp, tiếng vỗ tay này hình như có sức lây lan, không đầy một lúc, dường như tất cả cửa sổ đều có người đang nhiệt liệt vỗ tay. Vương Tư Vũ không chìm đắm trong những tiếng vỗ tay ấy, hắn vẫn giữ đầu óc tỉnh táo, đôi mắt nhìn thẳng vào thân hình uyển chuyển hình chữ S của Lý Thanh Mai, không ngừng nuốt nước bọt...(Rồi cũng chén được thôi, ko phải vội..)

------------------------

Chương 70: X + Y = V

Bốp ! Bốp ! Bốp...” Ngụy Minh Lý vỗ tay nhưng sắc mật thì sa sầm lại, quay lưng ngồi xuống chiếc ghế phía sau bàn làm việc, mấy người khác cũng từng cửa sổ lùi lại về sau, tâm trạng chán nản ngồi xuống sofa. Truyện "Quan Đạo Chi Sắc Giới " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

“MK, biết vậy thì nghe lời quân sư cho rồi, đó là chủ ý tồi mà hai ông đưa ra đó, giờ thì hay rồi, không được lợi lộc gì, ngược lại còn khiến người ta nở mày nờ mặt hơn.”

Ngụy Minh Lý cầm ly trà thủy tinh mới trên bàn lên, moi vài lá trà từ trong hộp trà ra bỏ vào trong ly, lại kéo hộc tủ, bên trong có một cái túi nylon, thò tay lấy một lát ngũ vị tử bỏ luôn vào trong ly trà, chậm rãi bước đến chỗ máy nước nóng cho thêm nước nóng vào, rồi trở lại chỗ ngồi, nhìn hai vị phó huyện trưởng đang ngồi trên chiếc ghế sofa mà vò đầu bứt tai, trong hai người đó Triệu Quốc Khánh là chán nản nhất, ông ta cũng được không ít lợi lộc từ chỗ thân thích, lần này sợ là phải nôn lại hết.

Trương Chấn Vũ thở dài, lắc đầu nói: “Người ta đã có thể dùng giọng điệu đó để nói chuyện, thì đã rõ phía xưởng sữa coi như nắm chắc trong tay rồi, nhìn cục diện ngày hôm nay, chắc chắn đã tốn không ít công sức, lão Ngụy à, đừng có động vào cậu ta nữa, nhỏ không nhịn thì sẽ hư việc lớn đó, tên nhóc đó thích đi chân trần không thích mang giày, ông cứ phá tiếp, thì cũng chả được lợi gì cho chúng ta.”

Cao Xuân Phát phân quản nông nghiệp ngồi kế bên cũng hùa theo: “Vẫn là quân sư nói đúng, chúng ta cứ nghe theo quân sư đi.”

Dạo trước ông dẫn theo vài trưởng thôn ra ngoài khảo sát, sáng hôm nay mới về, đối với chuyện bên này không nắm rõ cho lắm, nhưng luôn cho rằng theo như tiền lệ, chỉ cần nghe lời Trương Chấn Vũ, chắc chắn không sai.

Ngụy Minh Lý hớp một ngụm trà, lắc đầu nói: “Tên nhóc này nếu không phải người của lão Chu thì hay quá, thật ra có đôi khi tôi cũng thích tính cách của hắn, tên nhóc này không tệ, chắc chắn làm nên chuyện, tiếc là, càng như vậy lại càng phải mau chóng đẩy hắn đi, không thì sẽ là nuôi... cái gì... nuôi hổ rước họa vào thân !”

Những người trong phòng nghe Ngụy lão nhị đọc một câu thành ngữ, bất giác cười rần rần lên, đều bảo Ngụy huyện trưởng tiến bộ rất nhanh, đã biết chơi chữ rồi đấy.

Ngụy Minh Lý ngại ngùng gãi gãi đầu cười khan hai tiếng he he, vẫy tay nói: “Vậy nghe theo quân sư đi, hai ông nói cho bọn họ biết, nôn ra nhiều tí, đừng có quậy cho lớn chuyện thêm, lúc này không nên động tới cậu ta.”

Triệu Quốc Khánh và vị phó huyện trưởng ngồi kế bên nghe xong gật đầu lia lịa, tự cảm thấy không còn mặt mũi, nên vội kiếm cớ chuồn, trở về phòng làm việc của mình mà gọi điện thoại.

Nghe tiếng bước chân của hai người xa dần, Trương Chấn Vũ quay đầu hướng về phía cửa sổ mắng nhỏ một câu: “Thành sự không thấy đâu, bại sự thì có thừa,

Ngụy Minh Lý nghe xong câu này mặt liền nóng bừng lên, thật ra chuyện này thật sự không thể trách hai người đó, là do ông định cho Vương Tư Vũ khó coi một tí, nhưng sợ sau khi Trương Chấn Vũ biết sẽ càu nhàu ông, nên mới đẩy hết trách nhiệm sang cho hai người Triệu Quốc Khánh.

Trương Chấn Vũ nhìn sắc mặt của ông thì đã đoán được 8, 9 phần, liền vội nói thêm vào: “Lão Ngụy à, ông có thể thăng chức thành công hay không, trong đó có hai ẩn số chưa biết, tên nhóc đó là X, Túc bí thư là Y, tốt nhất ông nghe theo tôi, đừng động vào X, mà lo làm cho xong Y.” Truyện "Quan Đạo Chi Sắc Giới " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Ngụy Minh Lý nghe xong gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, thở dài nói: “Tối qua tôi có thăm dò ý của Y, ông già đó vẫn không chịu tỏ rõ thái độ, chẳng biết trong hồ lô của ông ta chứa những cái gì, gọi điện cho anh cả, ông ta bảo chuyện này không tiện nhúng tay vào, lỡ bị ông chủ số 1 biết được, ngược lại sẽ hỏng đại sự.”

Trương Chấn Vũ nghe xong liền vuốt mái tóc, khoanh tay ngã ra sau, gật đầu nói: “Không nên quá nôn nóng, bằng không Túc bí thư có thể sẽ ra tay đánh trả lại, xem ra tốt nhất nên lấy phía tôi làm chính, Cảnh Bưu sắp cắn câu rồi.”

Ngụy Minh Lý nghe xong cười hí hí, xoay cái ly trên tay, cười hí hí nói: “Chấn Vũ, cực khổ cho cậu quá, tối nay kêu thêm lão Cao, 3 chúng ta uống một bữa cho đã, tối nay đừng về nhà, Mã Thiên Lạc lại mang từ ngoài về mấy cô em mới...”

Ông vừa nói xong câu này, ba người đã không hẹn mà cùng cười ha ha lên,

Chương 70

X + Y = V

Vương Tư Vũ không ngờ Trương Chấn Vũ lại biến mình thành ẩn số X, Túc Viễn Sơn cũng không ngờ Trương Chấn Vũ lại biến mình thành ẩn số Y, Trương Chấn Vũ lại càng không ngờ, X mà hắn ta nói hiện đang ngồi trong phòng làm việc của Y.

“Uống trà đi !” Giọng nói cùa Túc Viễn Sơn rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn cái giọng điệu như ra mệnh lệnh, khiến người nghe cảm thấy không được thoải mái, Vương Tư Vũ cười cười, đưa tay cầm ly trà trên bàn lên, thưởng thức một ngụm, rồi cầm luôn trên tay xoay xoay nhẹ nhàng, giống như làm vậy khiến hắn cảm nhận được chút ấm áp.

Phòng làm việc của bí thư huyện ủy Túc Viễn Sơn rất rộng lớn, nhưng hơi thiếu sáng. Cửa sổ rộng đã bị cái màn treo dày cộm che hết ánh nắng, Túc Viễn Sơn ngồi trong góc tối, phía trước bàn làm việc có đặt một ngọn đèn bàn, ánh sáng từ cây đèn cũng được chỉnh rất tối, chỉ chiếu sáng được phạm vi khoảng một bàn tay, trên đó là một gói thuốc, một hộp diêm, ngoài ra còn có thêm một cây viết để ký tên, Vương Tư Vũ đã rất cố gắng, nhưng vẫn không nhìn rõ mặt ông, chỉ cảm nhận bằng trực giác, Túc Viễn Sơn trong bóng tối quan sát hắn suốt, ánh mắt tối đen, khiến người nhìn có cảm giác sợ hãi.

Hai bàn tay nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net