QDCSG-CHUẨN(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 73 : Qua Cơn Cuồng Hoan .

Nắng sớm như nước, lặng lẽ nổi lên như lớp sóng gợn trong chân trời trong trẻo , không trung bị bao trùm bởi một lớp màn đen , giờ giống như bị một bàn tay vô hình chậm rãi vén ra ..

Trải qua một đêm mưa giông thấm nhuần, sông Thanh Dương vốn mảnh khảnh giờ đã trở nên đẫy đà , uốn éo quấn quanh rừng núi , rồi sôi nổi chảy về phương xa .

Ở phía tây cầu Thanh Dương cách 30 thước , một chiếc xe Santana đứng trơ trọi giữa đường , tới gần mặt đất phía cửa xe bên phải , chỉ thấy quần áo lung tung trên mặt đất , chiếc váy hai dây màu xanh nhạt đè lên một chiếc quần tây màu đen , mà áo ngực cũng bị chiếc áo sơ mi dính đầy bùn đất ôm trọn .

Chiếc quần lót trong suốt đã bị rách nát , một bên mắc vào cửa xe , một bên thì rũ xuống , thỉnh thoảng lại bị gió thổi qua làm rung động , những giọt nước từ trên nóc xe dọc theo cửa xe chảy xuôi xuống dứoi , thấm vào thân thể mềm mại của nó , chiếc quần lót màu phấn hồng trong suốt bắt đầu tí tách những giọt sương trong trẻo , giống như đang kể lại cơn cuồng hoan đêm đó .

Cửa xe bị nhẹ nhàng đá văng ra , một cặp đùi đẹp duỗi ra từ bên trong , cửa xe chấn động , khiến những giọt nước trên nóc róc rách chảy xuống , một tiếng thét kinh hãi vang lên , cặp đùi đẹp liền cuộn lại chạy thoát trở về , Lý Thanh Mai giãy dụa muốn ngồi dậy , nhưng lại không thể thoát nổi bàn tay to trước ngực , cô vội nắm lấy cổ tay đối phương , dùng sức đẩy ra ngoài , nhưng chẳng những không thành công mà đôi tay kia còn bất ngờ cử động, không ngừng xoa nắn, còn bóp bóp vài cái . (Giờ thì bóp vếu thoải mái thấy chưa, đệt)

Lý Thanh Mai "a" một tiếng , thân mình run rẩy , run giọng nói : " Trời sáng rồi, mau dậy đi, bị người ta nhìn thấy thì sao ."

Vương Tư Vũ cười he he , lay động cái cổ đang đau nhức , nhẹ giọng nói :" Yên tâm đi , tôi vẫn luôn quan sát mà. "

" Buông tay ! " Lý Thanh mai đưa tay tới lỗ tai Vương Tư Vũ , dùng sức nhéo 1 cái . Vương Tư Vũ vội vàng thành thật buông tay ra , thầm nghĩ rằng sao con gái luôn biết chiêu này nhỉ .

Lý Thanh Mai thở ra 1 hơi , rốt cục cũng ngồi thẳng lên được , cúi đầu nhìn , lại không thấy y phục , vội nhấc chân đá Vương Tư Vũ : " Quần áo đâu? "

Vương Tư Vũ lười biếng nhấc thân ngồi dậy , mở cửa xe, đưa tay cầm quần áo nhặt lên , để ở dưới chân. Lý Thanh Mai tức giận nhìn chằm chằm số quần áo đã dính vô số bùn đất này , nhất là đôi giày cao gót màu đen kia , đã bị gã đàn ông này dẫm tới mức thay hình đổi dạng, mấy hạt cườm bên trên đã thiếu đi vài hạt. cô thấy y phục đã nhặt lên hết bèn một cước đá Vương Tư Vũ xuống, đóng cửa xe rồi nổ máy . Chiếc xe phả ra một làn khói nhẹ, trong tiếng gầm rú của mô tơ, vọt đi trên con đường thẳng tắp.

Vương Tư Vũ đang trần truồng bất ngờ không kịp đề phòng , bị ám toán , vội vàng đuổi theo , một tay che bên dưới , tay còn lại đập cửa xe , Lý Thanh Mai cắn chặt môi nhấn mạnh chân ga, ném Vương Tư Vũ ở phía sau .

Vương Phó huyện trường luống cuống ,hết nhìn đông rồi lại ngó tây , thấy trên mặt đường không có ai , hai bên đường cũng chỉ có những căn nhà cũ nát , thầm nghĩ hay là vào đó trốn một ngày , tới tối lại quay về . Nhưng mà nghĩ lại như vậy mà bị tóm thì lại càng không xong , cái dang biến thái sắc ma là không thể rũ bỏ được .

Đang lúc rối rắm , lại thấy Santana chậm rãi dừng ở cạnh cầu Thanh Dương , Vương Tư Vũ liền vui vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực thư thả bước tới đó , thầm nghĩ huyện nhỏ cũng có cái hay của huyện nhỏ , nếu như ở thanh châu , lúc này xe cộ trên đường chắc đã như thoi đưa , giấu đc mới là lạ .

Lý Thanh Mai cau mày nhìn qua gương chiếu hậu , bộ dáng lúc này của Vương Tư Vũ khiến cô dở khóc dở cười , hình tượng đàn ông cao lớn mới hình thành mấy ngày gần đây trong cảm nhận của cô đã sụp đổ từ đêm qua , một hình tượng đáng khinh không chịu nổi bắt đầu nổi lên từ trong lòng. 

" Cho đáng đời”

Có điều cô vẫn cảm thấy may mắn, vị tiểu vương huyện trưởng này cũng khá nhạy bén , từ sau hừng đông vẫn luôn nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu , bằng không cảnh hai người trần truồng lõa thể mà bị ai chụp ảnh được , chỉ sợ sẽ thành scandal lớn nhất huyện Thanh Dương năm nay , tới lúc đó cô cũng hết mặt mũi làm người luôn .

Chờ khi Vương Tư Vũ tới bên cạnh xe, Lý Thanh Mai mở cửa xe , ném một đống y phục vào ngực hắn, bĩu môi chỉ tay về phía bên dưới cầu. Vương Tư vũ hiểu ý , ôm y phục đi xuống , ngồi ở bờ sông giặt ào ào , tầm 5 phút sau mới ôm quần áo đã vắt khô cợt nhả đi lên .

Hai người sau khi đóng cửa xe liền luống cuống thay quần áo , Lý Thanh Mai hết cách , chỉ có thể đoạt lấy cái quần lót của Vương Tư Vũ để mặc, ai bảo hắn tối qua hung dữ như thể , không chịu cởi ra đàng hoàng mà cứ thế xé rách luôn . Vương Tư Vũ thì lén lút nhét cái quần lót đã bị chính mình xé rách kia vào trong cặp để làm kỷ niệm . Hắn tuy không có thói quen thích chụp ảnh lưu niệm , song giữ lại một vật kỷ niệm để nhìn vật mà nhớ người vẫn là tất yếu.

Xe lại khởi động, tuy y phục ướt sũng dính vào người cũng không có gì là hay, nhưng dù sao cũng vẫn tốt hơn trần truồng lõa thể nhiều , trái tim hai người cuối cùng yên ổn , Vương Tư Vũ vẫn bộ dáng nhắm mắt dưỡng thần , thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn Lý Thanh mai mỉm cười hi hi. Lý Thanh Mai thì tay trái chuyển động vô lăng , tay phải đặt trên miệng chau mày , không rõ đang nghĩ gì.

Đi qua cầu Thanh Dương , vẫn không thấy một bóng xe nào . Nơi này không thể so được với nội thành, trước 6h dường như không có ai ra khỏi nhà. Chiếc xe vẫn thuật lợi đi lại trên con đường rộng rãi trống không, chỉ có ngẫu nhiên xóc nảy bị vô số bùn đất bắn lên kính xe, khiến Lý Thanh Mai đau đầu không thôi. Lái thêm chút nữa, Lý Thanh Mai hơi do dự rồi đưa tay ấn đầu Vương Tư Vũ xuống dưới , không sợ nhất vạn , chỉ sợ vạn nhất , mới sớm như vậy bị người ta phát hiện cô ở cùng chỗ với Vương Tư Vũ , chỉ sợ biết bao lời đồn đại nhảm nhí sẽ bao phủ lấy hai người .

Vương Tư Vũ phải nhẫn nhịn chịu đựng thì thuận thế ghé vào đùi cô, hai tay ôm eo Lý Thanh Mai, càng không ngừng sờ sờ , bóp bóp, miệng thỉnh thoảng chậc chậc khen vài tiếng . Lý Thanh mai bị hắn làm cho phiền não , thấy bàn tay của Vương Tư Vũ táy máy sờ tới giữa hai chân mình thì đành phải đạp phanh , oán hận nói : " Anh có để yên cho tôi lái xe không hả ?? :

Vương Tư Vũ lúc này mới cười he he mà yên tĩnh lại. Lý Thanh Mai lái xe tới cách nhà khách 50 thước , liền đạp gã xuống xe , xoay tay lái đi luôn.

Vương Tư Vũ liền cảm thấy phụ nữ kỳ thực rất thú vị , ở sâu trong nội tâm các cô ấy kỳ thực là không sợ vượt quá giới hạn , chỉ sợ sau khi vượt quá giới hạn bị cả thế giới biết đến , ở trong mắt các cô ấy , danh tiết còn quan trọng hơn trinh tiết rất nhiều .

Một đường chạy chậm, vào nhà khách đại viện, nhìn thấy Lý bác gái đang ngồi ở cửa ra vào nhặt rau, thấy hắn bộ dạng này chật vật , không khỏi có chút nghẹn họng nhìn trân trối, vương tư Vũ vội vàng cười chào hỏi, lại có tật giật mình giải thích nói: "Đi ra bờ sông tập thể dục, không cẩn thận bị ngã xuống sông."

Bác Lý vội cười ha hà, nói phải cẩn thận hơn nhé, nhìn theo bóng dáng Vương Tư Vũ đi vào nhà mới bĩu môi : thầm nghĩ cậu định lừa ai hả? đừng cho là tôi khồng biết, nhớ tới tình tiết bộ phim mới xem ngày hôm qua, một đôi thanh niên nam nữ hẹn hò bên bờ sông, anh chàng nhịn khồng được muốn hôn lên mặt cô gái, không ngờ lại bị đẩy xuống sông, bác Lý cảm thấy rằng mình đã đoán ra được chân tướng, liền cười ha hả.

Sau khi trở lại phòng, vương tư Vũ cởi y phục ướt nhẹp, tại trong bồn tắm thả nước ấm, thân thể trần truồng nằm xuống. Nhớ tới chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, Vương Tư Vũ chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà cười ha hả vài tiếng. Vậy là sau hơn một tháng nằm gai nếm mật, cuối cùng thì gã cũng đã được thử lửa với vị Lý chủ nhiệm xinh đẹp. Vương Tư Vũ đưa ngón tay lên lẩm nhẩm đếm, từ đằng trước tới đằng sau, cả trên lẫn dưới... đêm qua hắn không ngờ đã cùng vợ yêu của phó huyện trưởng Trương Chấn Vũ thực hành tới năm tư thế, cái tư vị khoái hoạt ấy đúng là khó mà quên được.

Cuối cùng, bởi vì đêm qua quá mức điên cuồng, buổi sáng còn phải trong xe gác canh gác, cho nên bây giờ là lại vây hãm lại mệt mỏi, chẳng được bao lâu, mí mắt tựu nặng nề khép lại, rốt cuộc không mở ra được, cứ như vậy nằm ở trong bồn tắm mà ngủ khò khò.

Lý Thanh Mai vội vội vàng vàng chạy về nhà , dừng xe xong liền đẩy cửa đi xuống , hai chân mỏi nhừ đi vào hàng hiên , đỡ tay vịn đi lên cầu thang , lộ trình bình thường chỉ cần một phút , lần này lại mất tới 5p mới xong , mãi cho tới khi mở cửa vào nhà , phát hiện Trương Chấn Vũ vẫn chưa về , quả tim của cô mới rớt xuống được. Cô vội vàng cởi sạch chiếc váy đang ướt sũng , ném vào trong máy giặt rồi ngâm mình trong nước ấm , thân mình cảm giác ấm áp hơn , từ trong phòng tắm đi ra , không tự giác đi trước gương , lại phát hiện ra khuôn mặt đã đỏ au ở trong gương , khắp người tỏa ra một vẻ rạng ngời .

Vuốt ve da thịt tràn ngập co dãn , Lý Thanh Mai cũng không cảm thấy đau xót trong lòng , dù sao thì cũng đã sớm có tính toán sẽ hư hỏng , nhưng mà không nghĩ tới lại nhanh đến vậy . Tệ nhất chính là cô ko thu phục đc người ta mà lại bị người ta thu phục , nghĩ tới nghĩ lui , đều phải trách ông chồng Trương Chấn Vũ , không nên nghĩ ra cái loại chủ ý này , oán niệm nổi lên , lại bắt đầu truy vấn về ngọn nguồn , vô luận như thế nào , ông xã cũng không nên để mình vắng vẻ như vậy , giờ thì hay rồi , một đóa hoa tươi đẹp lại để cho người ngoài mặc tình thưởng thức .

Thời gian còn sớm , cô thay y phục nằm ở trên giường , tình cảnh tối qua lại hiện lên trong đầu , hiện giờ rốt cuộc cô cũng đã hiểu được , một lần với một đêm đúng là có khác nhau. Vị phó huyện trưởng trẻ tuổi đẹp trai bề ngoài nhã nhặn thủ lễ kia , bên trong cơ thể cường tráng đó dường như không bao giờ hết sức , Lý Thanh Mai bấm ngón tay đếm ,giật mình phát hiện ra đêm qua hai người đã làm đến năm lần. Cuối cùng phải dưới sự sống chết xin tha của Lý Thanh mai , Vương Tư Vũ mới cười hì hì dời khỏi bụng cô. 

Nhớ tới chuyện xảy ra hôm qua trong xe, Lý Thanh Mai lại cảm thấy tim đập bình bình. Hình như cả đêm qua, hai trái bưởi trên ngực cô hầu như không có phút nào rời khỏi bàn tay Vương Tư Vũ. Hắn ta hình như rất thích ngực mình..Lý Thanh mai nghĩ tới đây thì lại đỏ mặt ... Lại nữa,  Hôm qua bọn họ hình như đã thử qua rất nhiều tư thế ,trong đó có nhiều cái mình còn không biết . Lúc mới đầu cô còn cảm thấy thân bất do kỷ , nhưng mà về sau thì hai người lại trở thành dẫn dắt , phối hợp với nhau , thậm chí có lần Vương Tư Vũ không hiểu do mệt mỏi hay hấp tấp mà cứ đè lên bụng cô loay hoai mãi ( lần cuối cùng) Lý Thanh Mai còn chủ động luồn tay xuống hướng dẫn cái “ của nợ” của gã vào đúng vị trí cần thiết nữa.

 Nhớ tới đây, Lý Thanh Mai giờ mới thấy xấu hổ đến cùng cực, cô nhớ lại , hình như mình cũng từng có một lần tỏ ra chống cự , đó là trong lúc cực kỳ phấn khởi, Lý Thanh Mai đột nhiên hô lên : " Vương huyện trưởng , chúng ta làm như vậy là rất không có đạo đức ". Mà câu trả lời của Vương Tư Vũ hình như là " Lý chủ nhiệm , làm cái chuyện không đạo đức mới là thích nhất đó ." Lại còn đểu cáng mạnh mẽ mà xx cô một cái…

" Kỳ thực , hắn nói cũng có đạo lý ."

Trong đầu Lý Thanh Mai đột nhiên xuất hiện ý niệm này , cô lập tức luống cuống , vội vàng ngồi dậy , không dám nghĩ thêm nữa, chờ nội tâm bình phục lại mới nằm ngửa ra sau.

Mãi cho tới 7h30, cô mới rời khỏi giường, bắt đầu như mọi ngày, làm mọi bước khởi đầu một ngày mới, đầu tiên là trang điểm đơn giản khuôn mặt thanh tú, cầm túi quần áo cho Trương Chấn Vũ, sau đó khóa cửa đi xuống lầu, lái xe tới ủy ban huyện. Sauk hi vào văn phòng, đầu tiên là dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ, rồi an vị ngồi trên ghế mệt rã rời, không quá bao lâu, liền ngủ gục.

Chương 74: Đạt điêm cao

"Khéo! Khéo! Thật sự là rất khéo!" Diệp Hoa Sinh vuốt vuốt râu. rung đùi khen ngợi.

Trâu Hải ngồi tựa vào ghế. mặt mày rạng rờ. nghịch một chiếc nhẫn ngọc trong tay. nhẹ giọng cười nói: "Lão Diệp à. ông thử nói ra xem. cái này khéo ờ chồ nào?"

Cành Bưu ngồi trên sô pha cười he he nói: "Lão Diệp, nói mau lên. tôi biết rõ đây là Túc bí thư đang vả vào mặt Ngụy lão nhị, nhưng mà lại chưa thấy khéo ờ chỗ nào."

Diệp Hoa Sinh cầm ly trà trên bàn. nhắm mắt lại. từ từ nhấp một ngụm, mới lại đặt chén trà xuống, cười ha hả với Trâu Hài. lắc đầu nói: "Huyện trưởng đại nhân, ông là định kiểm tra tôi sao."

Trâu Hải cười mim. gật đầu nói: "Cử cho là vậy đi."

Ồng nói xong, đeo chiếc nhẫn lên ngón cái. cười cười nói: "Diệp phu tử. đừng có làm giá nữa. mau nói cho mọi người đi."

"Vậy tồi sẽ nói ngắn gọn." Diệp Hoa Sinh ho khan một tiếng, giật nhẹ vạt áo. duỗi duỗi cố tay áo. đứng lên từ sô pha, tay trái đặt ờ sau lưng, tay phài nâng lên. giơ ra ba ngón tay. rung đùi đắc ý nói: "Đây chính là ba mũi tên cùng bắn. mũi tên đầu. điều Trương Chấn Vũ đi. rõ ràng là muốn cắt bỏ phụ tá đắc lực nhất của Ngụy lão nhị. không có tên Trương Chấn Vũ tâm địa gian xào đó. Ngụy lão nhị một lão măng phu có cố cũng không làm được việc gì."

Trâu Hải giấu nét mặt, ngón tay gảy  chiếc nhẫn, nhẹ giọng nói: "Nói tiếp

đi."

"Mũi tên thứ hai. niêm phong ‘Tại Thủy Nhất Phương’, là để cành cáo Ngụy lão nhị. nhất định phải nghe lời. Ở trên đất Thanh Dương này. còn chưa phải là thiên hạ của nhà họ Ngụy, không nên giờ trò. nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

Trâu Hải cười ha hả nói: "Nói mũi tên thứ 3 đi."

Diệp Hoa Sinh đi loanh quanh trong phòng nửa vòng, mới thấp giọng nói: "Mũi tên thứ ba này. là bảo ngài bố trí câu cá. ban thường vụ cũng phải tham gia. đây là nói cho Ngụy lão nhị. cái sai của lão ở đâu. Túc bí thư đã tỏ thái độ là ủy ban phải đoàn kết. ông ta không cho phép hai bên lại làm nháo loạn nữa.”

Trâu Hải cầm cái chén inox, cau mày uống một ngụm trà. sau đó vuốt vuốt chén trà nói: "Ồng nói cũng đã đúng tám chín phần mười, nhưng thiếu mất một điều. Trương Chấn Vũ không bị đổi vị trí. mà chi phải đi tỉnh học trường Đảng nửa năm mà thôi, điều này nói lên rằng. Túc bí thư chỉ cằn đoàn kết tạm thời, có điều, hơn nửa năm hòa hoãn cũng đã là rất tốt rồi.”

Diệp Hoa Sinh gật đầu. nhẹ giọng nói: "Cái chúng ta thiếu nhất chính là thời gian."

Nói xong liếc mắt nhìn Tạ Vinh Đình, hai người hiểu ý cười, thầm nghĩ có nửa năm thời gian. Tiểu Vương huyện trường hẳn là có thể đứng vững chân, lấy thực lực bên trên của người ta. chỉ cằn ốn định bên dưới, về sau nhất định sẽ thăng chức như hỏa tiễn, một cái huyện Thanh Dương nho nhỏ đã tính là gì. lão già của người ta còn đang hạ một bàn cờ rất rất lớn đó...

Tạ Vinh Đình ngồi trên sô pha nghịch cái bật lửa trong tay. không nói câu gì. nhưng trong lòng cũng đang nghĩ, vị Tiểu Vương huyện trường này thực sự quá lợi hại. buòi sáng bị người ta túm áo, vậy mà lông tóc lại không tổn hao tí nào. ngược lại còn được cả nhóm người ủng hộ.

Buổi chiều lại đá lại một cước, khiến cho bên kia bị chậm mất nửa năm. đây đúng là ờ một đẳng cấp khác, tuổi còn trẻ vậy mà ngay cả nhân vật cờ Túc bí thư cũng có thế thu phục được, quả thực là khiến cho người ta phục sát đât.

Tạ Vinh Đình còn không biết rằng, Tiểu Vương huyện trưởng người ta tối hôm qua còn chơi xong bà xã xinh đẹp cùa Trương Chấn Vũ, nếu mà ông biết, phỏng chừng còn bội phục đến quỳ rạp đầu xuống mất.

Cảnh Bưu đứng dậy từ sô pha. hưng phấn cầm cốc nước uống ừng ực mấy hớp. cười nói: "Nửa năm thời gian cũng đù rồi. chúng ta nhất định phải nương theo đao của Túc bí thư, lấy máu của Ngụy lão nhị kia."

Trâu Hải nghe thấy vậy thì cười khổ lắc đầu, thật vất vả mới có được một quả táo ngọt, nào dám giờ trò nữa. lão Túc là đang nhắc nhờ mình, nghe lời thì có táo ăn. nói cách khác, muốn thu thập mình thì quả thực là dễ như trở bàn tay. Túc Viễn Sơn hiện giờ đã phát ra tín hiệu đoàn kết. lấy tình huống cùa mình hiện giờ làm sao còn dám vượt đèn đỏ. "Nửa năm này đều không được xảy ra chuyện, đôi bên đều phải thu liễm. ai khơi mào kẻ đó sẽ đi trước." Tạ Vinh Đình đứng bên cạnh nói một câu. Trâu Hải gật đầu nói: "Phải biết quý trọng thời gian mà làm việc, đừng có giống như những kẻ đó. cà ngày chi nghĩ đến đấu đá nội bộ."

Cành Bưu nghe thấy vậy thì hơi không phục, trừng mắt hầm hừ nói: "Cứ bỏ qua như vậy sao? Ngụy lão nhị hắn là cái thá gì chứ. không phải chi biết uống rượu đánh mạt chược chơi kỹ nữ thôi sao? Là một tên nông dân. nhiều nhất chi có thể lên làm xã trường, hiện giờ ỷ vào anh trai hắn mà lên được phó huyện trường thường vụ, mà còn thấy chưa đủ. theo tôi thấy, phải trừng trị hắn..."

Trâu Hải liên tục cau mày xua tay. chặn lời hắn. lắc đầu nói: "Không thể phủ định sạch trơn một người, bằng lương tâm mà nói, lão Ngụy thường vụ phó huyện trường này cũng có chút trình độ. cậu đừng thấy lão văn hóa không cao. nhưng mà quả thực là một tay hảo thủ trong nông nghiệp đó. những xã trường ở bên dưới phục nhất chính là lão; lão Ngụy có kinh nghiệm công tác cơ sỡ phong phú. về phương diện này chúng ta không thể bằng lão được."

Cảnh Bưu hơi sững sờ. gãi đầu ngồi trờ về chỗ. tự nhủ hôm nay mặt trời mọc lên ờ đằng Tây à. Trâu huyện trưởng từ khi nào thì đă có tấm lòng rộng lớn đến như vậy? Lúc này mà không nhố cỏ tận gốc. để về lâu về dài còn không phải là chờ chúng đến cắn mình à.

Diệp Hoa Sinh vuốt râu nói: "Cành Bưu à. hiện giờ chúng ta không cần gấp. sốt ruột  hẳn phài là bên kia. tôi đoán Ngụy lão nhị hiện giờ đang đập bàn chửi con mẹ nó đấy!"

Mấy người nghe thấy vậy thì đều cười ha hả. Trâu Hải sau khi cười nâng chén trà lên nhẩp một ngụm, lắc đầu nói: 'Tiểu Vương huyện trường này thực sự là khó lường, quả thực chính là khắc tinh của lão Ngụy. Theo tôi thấy, chúng ta chẳng cằn làm gì cả, cứ đứng bên cạnh nhìn thôi, sớm muộn gì cũng có ngày Ngụy lão nhị thua dưới tay của hắn."

Cảnh Bưu gật đầu nói: "Đúng vậy. tiểu tử kia quá lợi hại. nghe Thẩm Phi nói. Túc bí thư tương đối vừa lòng với tiểu tử đó, cho 85 điểm, cao nhất trong 10 năm qua đó."

Trâu Hải cười cười, lắc đầu nói: "Cảnh Bưu à. suy việc cần phải động não. cái miệng của Thầm Phi chặt đến thế nào. bình thường muốn moi một lời cũng chẳng được, chuyện này việc gì hắn cần phải tuyên truyền ra ngoài chứ. cậu nói thử xem?"

Cành Bưu nghe xong ngẩn ra. chợt phàn ứng lại. gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi. cmn hóa ra là để tạo thế cho tiểu tử kia. khẳng định là do ỷ của Túc bí thư. ông ta thông qua miệng của Thẩm Phi để cảnh cáo mọi người, đừng có ai chọc vào tiểu tử đó."

Trâu Hải cúi đầu trầm ngâm hồi lâu. phân phó cho Diệp Hoa Sinh: "Cậu làm sao kiếm được một cái xe từ các phòng ban bên dưới đi, cho vị Tiểu Vương huyện trường này một cái xứng đáng vào. Loại việc thuận nước giong thuyền này về sau còn phải làm nhiều, về sau phải đi lại nhiều với hắn, lập được quan hệ là tốt rồi, đây là một cây súng tốt đó."

Diệp Hoa Sinh gật đầu nói: "Lát nữa tôi sẽ đi bố trí."

Trâu Hải nâng tách trà lên. xoay xoay vài vòng, những người trong phòng đều vội vàng đứng dậy tự trở về vãn phòng.

" Vương Tư Vũ!" Trâu Hái nhíu mày. lấy bút viết lên giấy cái tên này. sau đó lại khoanh một vòng tròn quanh nó. ở bên cạnh đánh một con số 95.

Trong văn phòng của Ngụy Minh Lý, lúc này có bốn năm người, nhưng mà trong phòng lại im lặng, không có sự náo nhiệt như xưa. Tất cà mọi người đều bị một loạt hành động của Túc Viễn Sơn khiến cho mù mờ. không biết vị bí thư huyện ủy này đang có ý đồ gì. nếu ông ta muốn đối phó với Ngụy Minh Lý, vậy thì bọn họ chi sợ sẽ không ai có kết quả tốt. ờ trên cái đất Thanh Dương này. không ai có thể đấu lại được Túc Viễn Sơn.

"MK. Chấn Vũ, mày bào phải làm sao bây giờ!" Ngụy Minh Lý tâm tình uể oải đến cực điêm. vừa mới nỏi giận lôi đình, lúc này đã hơi bình tĩnh lại. sẳc mặt âm trầm hỏi.

Những người khác đều vẻ mặt hồi hộp mà quay đầu lại nhìn Trương Chấn Vũ. Trương Chấn Vũ không hé răng, hút xong một điếu thuốc mới nhắm mắt lại dựa vào sô pha. thờ dài nói: "Còn có thể làm gì được nữa? Sợ cái gì thì đến cái đó. đã sớm nói cho ông rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net