Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vote cho mình để mình có động lực nha. 35 vote mình đăng chương mới!

Nhật Nam biết Nhã Đan ở cạnh nhà, anh nhân lúc chỉ có cô ở nhà một mình thì sang "làm quen" với cô.

Chỉ mới 8 giờ 30 sáng, nắng cũng sắp lên. Những tia nắng nhạt ngày càng đậm dần, Nhật Nam thanh lịch bước sang nhà Nhã Đan.

Trong người Nhật Nam khá hưng phấn nhưng cũng có phần lo âu. Vì đã lâu không gặp Nhã Đan, anh sợ mình ăn nói "mất kiểm soát" như thường ngày, sau đó sẽ bị cô đánh giá và dè bĩu.

Nhật Nam hít một hơi thật sâu, tay anh vỗ nhẹ lòng ngực, miệng lẩm bẩm: "Không sao đâu cưng ơi, mày được mệnh danh là "ông trùm nói câu nào là câu ấy ra thơ" cớ sao phải lo lắng."

Nhật Nam xoay người lại về phía cổng, anh giật nảy mình khi thấy Nhã Đan đứng ở sau cánh cửa rào sắt từ lúc nào không hay. Vì quen miệng nên anh nói một cách tỉnh bơ.

"Vờ cờ lờ! Hết hồn."

Nhã Đan đứng hình. Vừa nãy thấy bóng dáng ai đó lấp ló trước nhà nên vội ra xem, cô không ngờ người đó là Nhật Nam.

Đầu anh suy nghĩ: "Đờ mờ! Bố muốn đội quần quá! Trước mặt crush đời đầu mà ăn nói xà lơ.

Cánh cửa rào có những khe hở nhưng mà anh vẫn nhìn được người con gái đang ẩn ở phía sau. Trong mắt anh, cô rất giản dị và có chút đáng yêu. Cô mặc bộ pijama dài có hình "Hello Kitty" màu hồng xinh xắn, mái tóc đen óng được búi củ tỏi một cách gọn gàng. Tuy không phải là lần đầu tiên anh nhìn con gái để mặt mộc, thậm chí còn đẹp hơn cô rất nhiều, rất nhiều. Nhưng trong cặp mắt bén ngót của anh thì gương mặt không tí son phấn của cô có sức hút gì đấy, làm cho anh mê mẫn mà đưa mắt qua lại để nhìn. Chỉ tiếc, anh không được xem gương mặt cô một cách rõ ràng. Miệng anh lầm bầm chửi thầm: "Cái cửa khó ưa vãi."

Mặt Nhật Nam vô thức đỏ vì ngại ngùng. Mất tự nhiên, nên anh chào hỏi theo cách truyền thống.

"Hi." Nhật Nam còn giơ bàn tay tạo hình chữ V lên để chào.

Nhã Đan ngơ ngác nên phản ứng hơi chậm.

"Ờ... ờ hi."

Nhật Nam: "Hi."

Nhã Đan: "Hi." thấy anh chào mình tiếp, nên cô cũng lịch sự chào lại.

Nhật Nam: "Hi."

Nhã Đan: "Hi."

Nhật Nam: "Hi."

Cuối Nhã Đan cũng phá đi sự vô tri của hai đứa.

"Cậu qua đây có chuyện gì sao?"

Vì Nhã Đan hỏi bất chợt nên Nhật Nam chưa kịp soạn câu trả lời xong, nên anh đành nói đại mà không suy nghĩ.

"Anh mời em sang nhà ăn anh."

Nhã Đan tròn xoe mắt, cô vừa nghe cái gì vậy? Cô hỏi lại cho rõ.

"Hả?"

Nhật Nam bất giác ngẫm nghĩ lại, anh hình như biết mình nói sai ở đâu. Nguyễn Hoàng Nhật Nam ơi Nguyễn Hoàng Nhật Nam, có mấy chục cái quần cũng không đủ để cho anh đội. Anh căng thẳng nên nói lại một cách ấp úng.

"Anh... anh... anh mời em sang nhà... ăn... Lộn anh ăn."

"Ông hoàng văn vở" là Nhật Nam đây vẫn phải bó tay với cách ngỏ lời với gái kiểu này. Anh không biết nay ăn trúng cái quái gì mà nói câu nào là xàm câu đấy. Ai đời chưa nói chuyện với con gái nhà người ta mà mời họ sang nhà ăn mình. Riết anh bó tay với cái miệng của mình, chắc về nhà anh phải luyện lại. Lâu quá nên lụt nghề.

"Tớ ăn sáng rồi, nên đành từ chối cậu."

"Không ăn cũng không sao. Vậy qua nhà chơi anh cũng được."

Nhã Đan đứng hình phần 2, mặt cô càng lúc đỏ lên. Con gái rất nhạy cảm trong những chuyện "nhạy cảm".

Nhật Nam tự vả miệng một cái "chát", anh cũng có chút ngại nên mặt đỏ như Nhã Đan.

Không đợi Nhật Nam xin lỗi, thì Nhã Đan lên tiếng trước.

"Cậu nói nhầm đúng không?"

Nhật Nam vội vàng gật đầu lia lịa.

"Xin lỗi Nhật Nam nha, tớ không qua nhà cậu được. Tớ còn phải làm bài tập thầy Long đưa."

"Ờm, ờ, ừ. Vậy thì anh về đây."

Nhật Nam chạy ba chân bốn cẳng về nhà, vào nhà anh vội vàng lên phòng đóng cửa, phi thẳng lên giường. Đầu anh vùi vào gối.

"Đậu hột vịt lộn. Mặt mũi còn đâu."

"Ting ~ Ting ~ Ting"

Nhật Nam ngẩng đầu lên, tay mò túi quần lấy điện thoại ra, bật lên.

Tin nhắn từ Gia Long.

- Ph Gia Long: Hú hú hú.

- Ph Gia Long: Hiện hồn lên cho bố :))

- Ph Gia Long: Abcdefgnsjwiwnz.

Nhật Nam cau mày, anh bực dọc nên nhắn lại một cách cục súc.

- NgH Nhat Nam: Sủa!

- Ph Gia Long: Đi thục bi da không em. Thục bi da đi em ơiii =)))

- NgH Nhat Nam: Mới sáng.

- Ph Gia Long: Vậy chiều. Okee chốt *nhếch mép*

- NgH Nhat Nam: :)?

- Ph Gia Long: Ok. Không thay đổi quyết định, chiều 4 giờ chơi đến 5h30 rồi đi học Toán luôn. Quá tiện lợi, hô hô =))

Dòng tin nhắn cuối Nhật Nam chỉ xem không nhắn lại, anh nằm ngửa lại nhìn lên trần nhà, thở ngắn, thở dài như một ông cụ non.

Anh ngồi dậy đi xuống lầu, gặp dì giúp việc liền hỏi: "Anh Huy đâu dì Hà?"

"Nhất Huy nó nói với dì là nó lên trường học bồi dưỡng, xíu nữa nó về rồi."

"Dạ."

***

Sáng nay, 8 giờ là Nhất Huy đã đi mất rồi, hiện giờ anh đang ở thư viện trường ngồi giải đề một cách khốc liệt.

Có một gái cứ cách 4 - 5 phút là quay sang nhìn lén anh, tên là Ngọc Ánh.

"Huy ơi! Tớ không hiểu câu này, cậu giảng hộ cho tớ với."

Nhất Huy quay sang, anh nhìn vào ngón trỏ của Ngọc Ánh đang chỉ vào câu số 5 trong đề.

"Chưa làm câu đó."

"Nhưng tớ thấy câu làm tới câu 6 rồi mà, chắc chắn là làm xong câu 5 rồi."

"Làm tới câu 6 không có nghĩa là làm xong câu 5 mới được làm câu 6, không ai quy định làm bài theo thứ tự cả."

Ngọc Ánh: "..."

Ngọc Ánh thích Nhất Huy đã lâi. Cô cũng đã từng viết thư tình gửi cho anh, nhưng lại bị anh từ chối. Cô bắt đầu thích anh từ cái ngày đi chơi Đầm Sen, lúc mà thi học kì 1 xong. Chính ngày nắng nóng ấy, mà cô đã "say nắng" anh. Vì anh mà cô phấn đấu để được vô đội tuyển.

Đối với Ngọc Ánh thì Nhất Huy không phải là một người xuất sắc hay hoàn hảo nhưng anh luôn tỏa ra "ánh hào quang" mỗi khi xuất hiện. Đúng như cái tên của anh, "Nhất Huy" có nghĩa là "Huy hoàng nhất".

***
Muốn được 100 phô lô quá! <con người thèm phô lô>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net