Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xét thấy đám người Kim Hào vừa gây ra những hành vi ác liệt, Thời Niệm chủ động đề nghị đưa Cố Thành về nhà.

"Vẫn nên dẫn cậu về nhà đã," Thời Niệm nói lúc đi đến cột đá đầu khu dân cư, nhón mũi chân ngó nghiêng, cúi đầu nhìn Cố Thành đứng phía dưới, "Nhỡ đâu mấy người bọn họ lại quay về đánh cậu thì làm sao bây giờ?"

Cố Thành: "..... Tùy cậu."

"Đi thôi," Thời Niệm nói xong liền nhảy từ trên xuống, vừa vặn nhảy đến bên cạnh Cố Thành, "Nhà cậu ở đâu thế?"

Nhà?

Hai mắt Cố Thành mờ mịt, không nói lời nào, đi ra ngoài.

"Này này này, đang hỏi cậu nhà ở đâu đó?" Thẩm Mộng ở phía sau ồn ào, muốn duỗi tay túm lấy Cố Thành, lại bị Thời Niệm ngăn cản.

"Thôi vậy," Thời Niệm lắc đầu, "Chúng ta cứ theo sau cậu ấy là được."

Thẩm Mộng bĩu môi, lẩm bẩm một câu "Tính tình quái gở" rồi cũng không nói gì nữa.

Cố Thành tay không đi phía trước, Thời Niệm và Thẩm Mộng đeo cặp sách lắc lư theo sau lưng, đi không được bao xa, liền nghe được đằng sau có người gọi hắn.

"Cố Thành, Cố Thành."

Cố Thành dừng bước, quay đầu nhìn Thời Niệm.

Đang đứng trước quán ăn vặt bên đường mua đồ cùng Thẩm Mộng, nhìn thấy hắn quay lại, Thời Niệm phất phất tay với hắn, hô lên:

"Cậu có muốn ăn không? Mua cho cậu một phần nhé?"

Cố Thành nhìn biển hiệu treo xiêu vẹo bên ngoài quán nhỏ, viết ngoằn ngoèo ba chữ "Bánh kẹp thịt", nhịn không được trợn trắng mặt.

Loại tiệm ăn vặt bên đường như này, chính là mở ven đường cái, bụi đất trên đường đều bay vào, dơ không chịu nổi, không sạch sẽ chút nào, hắn còn lâu mới ăn!

"Cạch cạch ~"

Ván sắt trên cao dưới tác động xào nấu mà rung lênh cành cạch, Thời Niệm đứng trước quán nhỏ, hít sâu một hơi, nuốt nuốt nước miếng, nhìn Cố Thành còn đang đứng tại chỗ, lớn tiếng nói:

"Ăn ngon lắm, cậu có muốn ăn không?"

Cố Thành hừ một tiếng.

Thẩm Mộng cho rằng Cố Thành không nghe được, hít sâu một hơi rồi cách Thời Niệm mà gân cổ mà la lớn:

"Ăn ___ siêu ___ ngon ___, ăn ___ thêm ___ dầu ___ điều ___ cay ___ hoặc ___ mầm ___ đậu ___ thì ___ càng ___ ngon___, còn ___ có ___ cả ___ trứng ___ gà ___ nữa ___"

"......."

Thật sự quá cay mắt bộ dáng không có tiền đồ của hai người này, Cố Thành quay đầu chạy biến.

Đi được hai bước thì ngừng lại.

Cô đã nói sẽ đưa hắn về nhà, hắn cần gì tự đi về thế này.

Dù sao hắn về nhà rồi cũng chỉ có một mình, càng không có việc gì làm, nghĩ thế nên Cố Thành dứt khoát không đi nữa, ngồi trên ghế đá ven đường chờ hai nữ sinh mua đồ ăn.

Rất nhanh sau đó,

Hai người cầm theo bánh mì kẹp thịt chạy tới, Thẩm Mộng nói ông chủ cho thêm thật nhiều ớt cay, ăn một miếng đã phải thở phì phò, nói chuyện cũng không tròn vành rõ tiếng.

"Đi thôi," Thời Niệm cắn một miếng, nhìn Cố Thành, "Cậu đói không? Có muốn ăn không?"

Nghĩ rằng Cố Thành không có tiền, Thời Niệm còn vội vàng nói thêm: "Mình mời cậu đó."

Thẩm Mộng cắn một miếng to, cay đến chảy cả nước mắt nước mũi, ngửa mặt lên trười há to miệng mà thở, nhịn được một lát mới nói:

"Niệm Niệm của chúng ta có tiền lắm đó, cậu muốn ăn cái gì, cứ nói với cậu ấy!"

Thời Niệm cười tủm tỉm nhìn Cố Thành: "Đúng vậy đó, cậu muốn ăn gì, mình mua cho cậu hết."

Cố Thành: ".....Không cần."

Cái gì hắn cũng không muốn ăn.

Cố Thành nói xong liền quay đầu chạy lấy người, nhìn quá có vẻ lại tức giận rồi.

Thời Niệm có chút ngốc, Thẩm Mộng ghé lại tai cô, muốn nói hai câu, đáng tiếc trong miệng cay không chịu nổi, nói chuyện cũng đứt quãng.

"Cậu ..... Cậu ...... Cậu ta đúng là ..... đúng là ...... đúng là không thích nói chuyện ha."

Thời Niệm nhích ra một chút, nhìn người bên cạnh: "Cậu cách xa mình một chút, miệng toàn mùi cay thôi." Chờ lát nữa về nhà nhất định sẽ bị mẹ phát hiện.

"Không có, không có, không có đâu." Thẩm Mộng còn cố ý nhích lại gần Thời Niệm thêm một chút, hà hơi, cười hì hì nói, "Cậu ngửi xem, thử ngửi lại xem."

"Cậu đừng có tới đây! Tránh ra! Tránh ra!"

"Mình cứ tới! Cậu đừng có chạy!"

Thời Niệm cười cười chạy về phía trước, Thẩm Mộng vừa ăn vừa đuổi theo sau.

"Vèo ____" một tiếng, hai người trực tiếp chạy lướt qua người Cố Thành.

Cố Thành: "......"

Chạy không bao xa, Thẩm Mộng lúc đuổi theo không biết có phải chọc giận tới Thời Niệm hay không mà quay đầu một cái đã thấy Thời Niệm bắt đầu điên cuồng đuổi theo cô ấy.

"Này! Thẩm Mộng! Cậu đứng lại đó cho mình!!!"

"Không đứng lại, còn lâu mình mới đứng lại!!!"

Hai người điên cuồng rượt đuổi.

"Vèo ____" một tiếng lại chạy về bên người Cố Thành.

Cố Thành: "......"

Nhàm chán.

Nữ sinh đúng là nhàm chán.

Cố Thành xụ mặt, lạnh nhạt nhìn hai người chạy tới chạy lui, lăn lộn vài vòng trên đường, cuối cùng thì mệt tới bất động mới chịu ngừng lại, thở hồng hộc.

Chẳng được bao lâu, lại không thấy bóng dáng đâu.

Cố Thành nhíu mày, nhìn một vòng, không tìm được người, đang chuẩn bị quay đầu đi về, vừa mới quay đầu đã thấy hai nữ sinh đang chụm đầu vào nhau trước tủ kính trong cửa hàng lưu niệm bên cạnh, nói nói cười cười hai tiếng với quả cầu thủy tinh bên trong.

Hỏa khí liền bốc lên bừng bừng, còn đi nữa không đây? Tới tới lui lui, về đến nhà có khi phải mất đến mười năm!

Cố Thành liền đẩy cửa bước vào, đi đến tủ kính bên cạnh, đang muốn phát hỏa, liền thấy Thời Niệm quay đầu nhìn hắn, trong tay còn cầm theo một quả cầu thủy tinh, cong cong đôi mắt nhìn hắn, cười rạng rỡ.

"Cậu có thích không? Mình tặng cho cậu nhé?"

Cố Thành: "....Không cần."

Vô sự hiến ân cần, hắn mới không cần.

Phải nhịn xuống, nhịn không nổi nữa, cuối cùng vẫn nói ra:

"Cậu không nhanh về nhà làm bài tập đi?"

"Không sao đâu," Thời Niệm không ngẩng đầu đầu, kiễng mũi chân đặt quả cầu vào trong hộp quà, "Mình làm bài tập nhanh lắm."

An tĩnh hai giây, Thời Niệm mới phản ứng, quay đầu nhìn Cố Thành:

"Có phải cậu đang vội về nhà không?"

"Không phải."

"Cậu có đói bụng không?"

"Không đói!"

Thời Niệm chớp chớp mắt, nhích lại gần một chút, đứng bên người Cố Thành, nhìn hắn, thử nói:

"Cậu không vui à?"

Cố Thành dời mắt, rầu rĩ nói:

"...... Không có."

Chỉ là thấy cô cùng người khác nô đùa vui vẻ như thế, bỗng nhiên có chút khó chịu thôi.

Hắn không vui thế này, mà cô lại vui vẻ đến vậy.

Nhất định là Cố Thành đang muốn về nhà, nhưng sợ phải đi một mình, dù sao thì đám Kim Hào cũng mới đe dọa cậu ấy như thế mà, Thời Niệm nghĩ nghĩ, duỗi tay kéo tay Cố Thành, nói:

"Bây giờ chúng ta về nhé."

"Cậu đừng kéo tôi," Cố Thành có chút mất tự nhiên, "Bị người ta thấy thì làm sao bây giờ?"

Thật là, cũng không còn là trẻ nhỏ nữa, lôi kéo tay chân làm gì.

"Vậy thì có sao đâu?" Thời Niệm cảm thấy buồn cười, cố ý quơ quơ tay hai người đang chạm vào nhau, "Không phải cậu sợ sao? Mình kéo tay cậu, cậu không cần phải sợ nữa."

Sợ hãi cái đầu cậu ấy.

Cố Thành thử tránh hai lần, không tránh được lại còn bị Thời Niệm nắm chặt hơn.

Trấn an hắn hai câu, Thời Niệm nói với Thẩm Mộng còn đang dán mắt vào kệ hàng bên trong:

"Mộng Mộng, về nhà thôi nào."

"Từ từ, ở lại xem thêm chút đi," cả đầu Thẩm Mộng đều vui vào trong, miệng cũng không nhàn rỗi, "Mình cảm thấy cái lắc tay này đẹp quá đi, còn có cái nhẫn này nữa, cả vòng tay cũng ....."

"Nhanh lên, nhanh lên đi," Thời Niệm thúc giục, "Cậu không ra thì bọn mình đi trước đó."

"Mình đếm đến ba, ba , hai, ...."

"Được rồi, ra liền, ra liền," Thẩm Mộng mua hai chiếc lắc tay rồi chạy ra, trong miệng ồn ào, "Mình còn chưa chọn kỹ mà cậu đã ....."

Nói một nửa liền dừng lại.

Tầm mắt dừng ở vị trí hai tay quấn lấy nhau của Thời Niệm và Cố Thành, sửng sốt một chút.

Cố Thành chột dạ, lập tức khẩn trương, vội đến ngừng thở, lòng bàn tay ra một tầng mồ hôi mỏng.

Thẩm Mộng dẩu miệng, không cao hứng nhìn Thời Niệm:

"Cậu kéo tay cậu ta làm gì, cậu còn chưa kéo tay mình bao giờ đâu."

Đây là chuyện gì, người này cũng có thân với bọn họ đâu, Niệm Niệm còn chưa kéo tay cô đâu, lại chạy tới đây mà kéo tay người này, dù đẹp trai cũng không tha thứ được!

Cố Thành: "......."

"Haizzz, hai người không giống nhau mà," Thời Niệm nháy mắt ra hiệu với Thẩm Mộng, "Đi đi đi, về nhà, về nhà thôi."

Lá gan Cố Thành nhỏ như vậy, gan Thẩm Mộng thì to bằng trời, hai người không giống nhau chút nào.

Dù sao cũng là bạn thân lớn lên từ nhỏ, ăn ý mười phần, Thẩm Mộng phản ứng lại, lập tức đến bên kia, muốn kéo tay còn lại của Cố Thành.

"Đi đi đi, về nhà, về nhà thôi."

Kết quả, mới chạm nhẹ đã bị người ta thẳng tay hất ra."

Cố Thành nhìn cô ấy một cái, lôi kéo Thời Niệm đi về phía trước.

Thẩm Mộng: "....."

Người này thật đáng ghét! Hừ!

Mắt thấy hai người đã đi xa, Thẩm Mộng ôm đồ vào trong lòng đuổi theo.

"Chờ mình với! Đừng đi nhanh như vậy mà!"

Dọc đường cãi cọ ầm ĩ, rốt cuộc lúc về đến nhà, Thời Niệm mới nhận ra, nhìn Cố Thành:

"Đây là tiểu khu nhà mình, nhà cậu ở đâu thế? Cũng ở gần đây sao?"

Cố Thành hất hất cằm, chỉ vào phía chếch với tiểu khu.

"Ở đằng kia?" Thời Niệm kinh ngạc, ngón tay cô cũng chỉ về tiểu khu chếch hướng ngân hàng, "Nhà cậu hướng đó sao?"

Đối diện với khu nhà của bọn họ là khu ngân hàng vô vùng phát triển, người sống sau ngân hàng không phải viên chức ở đó thì cũng là người tầng lớp cao, dù sao thì nhìn qua cũng có tiền như vậy mà, không nghĩ nhà Cố Thành cũng ở đó.

Nhưng mà .....

Cách gần như vậy, sao trước giờ hai người chưa từng thấy hắn nhỉ?

Cố Thành cũng không giải thích thêm, chỉ nói: "Tôi ở khu đó."

Trong lòng lại không nhịn được mà trào phúng một phen, không sống nơi đó thì sống ở đâu? Tưởng Hinh Nhu ném hắn tới chỗ này, nhìn qua thì là gia đình không tồi, thật ra bên trong chẳng có ai sống, trống rỗng một mình, một người giúp việc cũng không có.

Cố Thành cười lạnh, hắn thật muốn xem ả đàn bà kia còn có thể làm tới mức nào, thật nghĩ là ném hắn tới đây thì hắn liền không có biện pháp thu thập bà ta sao?

Đang nói thì người đàn ông cách đó không xa, hô lên:

"Niệm Niệm."

Thời Niệm ngẩng đầu, buông tay Cố Thành ra, cao hứng chạy qua đó: "Ba, sao ba lại ra đây?"

Cha Thời vuốt tóc Thời Niệm, nhìn hai người phía sau đang đi tới, ánh mắt khóa chặt trên người Cố Thành:

"Đây là ...... bạn học của con sao?"

"Đúng vậy, là bạn học mới chuyển tới trường con," Thời Niệm gật đầu, giải thích với cha mình, "Nhà cậu ấy chếch hướng đối diện bên kia, hôm nay con mới biết."

"Thế à?" Cha Thời nhìn Cố Thành, ôn hòa cười, "Vậy thì về sau mấy đứa có thể đi học cùng nhau."

Cố Thành không đáp lời.

"Này," Thẩm Mộng nhích lại gần, vội vàng khoe với cha Thời, "Chú Thời, chú không biết đâu, tối nay là chúng cháu cứu cậy ta đó, lớp chúng cháu có mấy học sinh hư, chú biết không? Bọn họ đặc biệt thích bắt nạt người khác, sau đó thì....."

Thẩm Mộng liến thoắng giải thích một hồi, cha Thời rất đồng tình mà khen:

"Mấy đứa đúng là rất lợi hại."

Nói xong lại nhìn Cố Thành, "Người lớn trong nhà không đi đón cháu sao?" Vừa mới chuyển trường, còn nhiều chỗ không quen, người lớn hẳn là nên đưa đi đón về mấy ngày đầu.

Ánh mắt Cố Thành lóe lên, thanh âm nhỏ lại vài phần.

"Không đón."

"Chú Thời," Thẩm Mộng, "Tối nay cháu qua nhà chú ăn cơm nhé, ba mẹ cháu nhất định là chưa về nhà."

Cha mẹ Thẩm Mộng làm buôn bán, bình thường đều bận rộn, ít khi có mặt ở nhà, cô bé thường xuyên đến nhà Thời Niệm ăn trực, đôi khi buổi tối còn ở lại nhà họ Thời.

"Được chứ," cha Thời ôn hòa cười, "Dì cháu tối nay nấu cà tím cháu thích nhất, còn có thịt xào ớt xanh và trứng gà nấu cà chua."

"Đi thôi, đi thôi," Thẩm Mộng nói xong liền kéo tay Thời Niệm chạy về nhà họ Thời, "Chúng ta mau trở về, mình sắp chết đói rồi."

Thời Niệm đi theo Thẩm Mộng về nhà, đi chưa được mấy bữa thì ngừng lại, quay đầu nhìn Cố Thành còn đứng yên một chỗ.

Biểu tình có chút cô đơn, tầm mắt đối diện với cô, không phản ứng gì, xoay người chuẩn bị băng qua đường.

Thời Niệm nghĩ một lát, quay đầu chạy về giữ chặt Cố Thành.

"Cậu muốn qua nhà mình ăn cơm không? Mẹ mình nấu cơm ngon lắm."

Cố Thành nhìn mấy người đứng cách đó không xa.

"Không đi."

"Không có việc gì đâu, đi thôi," Thời Niệm vừa giải thích vừa lôi kéo hắn, "Dù sao nhà cậu cũng gần đây mà, ăn xong rồi về là được."

"Ba mẹ cậu có phải cũng hay vắng nhà không?" Thời Niệm nhìn Cố Thành, "Vậy thì cậu cứ tới nhà mình, ba mẹ mình đều ở nhà, còn có cả em trai mình nữa, bình thường Mộng Mộng cũng ở nhà mình luôn, chúng ta có thể cùng nhau làm bài tập, chỗ nào không biết cậu có thể hỏi mình."

Cố Thành không đáp lại, ánh mắt thoáng thả lỏng.

"Nếu phụ huynh không ở nhà thì cùng sang ăn cơm đi," cha Thời bước tới, nhìn nam sinh trước mặt, nam sinh mười bốn tuổi, đã phát triển rất tốt, so với Niệm Niệm nhà mình còn cao hơn một cái đầu, "Đều là hàng xóm, không việc gì đâu."

Tươi cười ôn hòa, thật khiến người ta mềm lòng.

Lý trí nói với hắn, hắn phải đi về, nhưng nội tâm lại không nhịn được muốn qua đó.

Sau một lúc lâu,

Cố Thành nhẹ nhàng gật đầu, âm thanh gần như không thể nghe thấy.

"Được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net