Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xác nhận hai bên đường không có xe, Thời Niệm mới qua đường, đuổi theo, ôm lấy tay Cố Thành, cũng không so đo hành động vừa rồi của người này, ngược lại còn thò cổ, tò mò nhìn vào bên trong.

Thời Niệm theo Cố Thành đi qua cổng lớn, vòng qua bồn hoa phía trước, bên cạnh tòa ngân hàng còn có một cánh cửa sắt.

Bảo an đang ngồi trong đình ngắm gió, thấy hai người đi tới, thò đầu từ cửa sổ ra dò xét, tầm mắt dừng trên người Cố Thành trong chốc lát rồi lại chuyển sang Thời Niệm, không nói năng gì mà trực tiếp cho hai người vào trong.

Đứa trẻ này ở tòa số 3, phòng 603, ông biết thằng nhóc này.

Bảo an uống ngụm trà, lắc đầu, cũng không biết cha mẹ đứa trẻ này nghĩ cái gì, 603 là phòng cao nhất, trong phòng trước đây xảy ra chuyện, từ đó không còn ai ở nữa.

Nhà này thì ngược lại, trực tiếp mua luôn, còn ném con mình ở chỗ này rồi mặc kệ, đứa trẻ này đến đây gần một tháng, ông cũng chưa thấy mặt cha mẹ thằng bé lần nào.

Chậc.

Thời Niệm tiễn Có Thành đến chân lầu, ngửa đầu nhìn tòa cao ốc, hỏi:

"Nhà cậu ở tầng mấy?"

"Tầng 6."

"Tầng 6 à ....." Thời Niệm buông tay ra, quay đầu nhìn Cố Thành bên cạnh, "Mình không lên dâu, cậu mau lên nhà đi."

Cố Thành nhìn cô.

Không nhúc nhích.

Thời Niệm chớp chớp mắt, bỗng nhiên bật cười.

"Không phải là cậu sợ tối, muốn mình đưa lên mà ngại không nói ra đấy chứ?"

Cố Thành rũ mắt, tầm mắt rơi trên bóng người trên mặt đất, dưới ánh đèn đường mờ ảo, bóng hai người thật sự rất gần.

"Đi thôi," Thời Niệm vỗ ngực, hào sảng nói, "Mình đưa cậu lên lầu."

Quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Không nghĩ tới Cố Thành lại sợ tối như vậy.

"Không cần," Cố Thành mở miệng ngăn cô lại, "Không cần đưa tôi lên."

Trên đó tối đen như mực, cả phòng trống không, y như cái vỏ ốc rỗng tuếch, cô không cần lên đó, người như cô nên đứng ở những nơi có ánh sáng chói lòa.

"Không cần sao?" Thời Niệm không yên tâm, "Hay cứ để mình đưa cậu lên đi."

Nhìn bộ dáng này của Cố Thành, tám phần là đang ngượng ngùng rồi.

"Không cần."

Cố Thành nhịn không được mà nhếch môi.

"..... Thôi được," Thời Niệm cũng không miễn cưỡng, thúc giục, "Vậy cậu mau lên nhà đi, mình ở dưới lầu chờ, cậu về nhà thì mở đèn lên, đèn sáng mình liền về."

Cố Thành không đáp lại, xoay người đi lên cầu thang, chân cầu thang có chút tối tăm, hộ gia đình ở tầng 1 hình như không bật đèn, chỉ có ánh đèn đường le lói hắt vào.

Thời Niệm đứng dưới đèn đường, cố gắng kiềm chế quay người lại, nhìn theo bóng dáng Cố Thành, cất giọng nhắc nhở hắn:

"Cậu vịn tường hoặc thành cầu thang, sau đó đếm nhẩm số bậc thang ấy."

Như vậy thì sẽ khó bị té hơn, còn có thể phân tán tư tưởng, tránh việc nhìn thấy không gian xung quanh tối đen như mực mà suy nghĩ miên man.

Cố Thành dừng bước, quay đầu nhìn Thời Niệm.

Người đứng dưới đèn, dang hai tay ra vẫy vẫy với hắn, dù dưới ánh đèn chói lóa vẫn cảm nhận được tươi cười trên mặt.

Nhất thời kìm lòng không đậu.

"Thời Niệm," Cố Thành mở miệng, nhìn người đứng cách đó không xa, "Cậu ...."

Lời vừa ra khỏi miệng đã bị cưỡng ép nuốt vào.

Hắn ..... có chút nói không nên lời.

"Hả?" Thời Niệm khó hiểu, nhìn Cố Thành, "Cậu nói gì thế?" Là cô không nghe rõ hay là hắn chưa nói nhỉ, sao cứ cảm thấy là đoạn sau không có tiếng gì.

Đợi một lát, vẫn không nghe được tiếng Cố Thành.

Thời Niệm dứt khoát chạy qua đó, đứng trước mặt Cố Thành, mở to mắt nhìn hắn:

"Cậu mới nói gì thế, mình không nghe rõ, cậu nói lại lần nữa đi."

Tôi muốn mỗi ngày đều thế này, mỗi ngày đều như hôm nay, ngay tại thời khắc này.

Cậu sẽ bảo vệ tôi, sẽ lo lắng cho tôi, sẽ nắm lấy tay tôi, sẽ .....

"Không có gì."

Cố Thành xoay người đi lên lầu.

Hắn nói không nên lời, dù là khi Bạch Tâm Nhã còn sống, hắn cũng sẽ không nói được.

Hắn không biết nói những lời ngọt ngào, không biết nhận sai, cũng không biết nói xin lỗi.

Tóm lại, hắn chính là kiểu người như vậy, cả đời này cũng chỉ có thể sống trong vũng bùn.

Thời Niệm đứng dưới chân cầu thang, hai tay ôm ngực, bất mãn trừng mắt với người trên cầu thang.

Người này thật là, ai lại đi nói chuyện có một nửa.

Nói cái gì cũng ngại ngùng không hết câu.

Chưa từng thấy nam sinh nào da mặt mỏng như vậy, chẳng giống đám nam sinh lớp họ chút nào, da mặt dày như tường thành, cái gì cũng dám nói ra miệng.

"Ngày mai đừng quên đeo cặp sách," Thời Niệm ngửa đầu, nhìn Cố Thành, "Nhớ phải làm bài tập, hai tuần nữa là thi cuối tháng rồi, không làm thì cậu nộp giấy trắng cho mà coi."

"..... Ừ."

"Tối mai tan học thì qua nhà mình làm bài tập, làm xong mới được ăn cơm," Thời Niệm, "Ở nhà mình ấy hả, không làm xong bài tập thì không được ăn cơm, lúc nào ăn xong thì cậu mới được về nhà."

Đương nhiên nếu chỉ có cha cô ở nhà thì quy củ này sớm bị quăng ra chuồng gà.

Nhưng vì mẹ Thời Niệm là giáo viên, yêu cầu vô cùng nghiêm khắc trong việc học hành, cha cô thì lại tương đối thoải mái.

Nhà cô chính là gia đình nghiêm mẫu từ phụ điển hình.

Cố Thành cong môi: "Vậy cậu cùng tôi về nhà sao?"

"Đương nhiên!" Thời Niệm cong cong đôi mắt, cười tủm tỉm nhìn Cố Thành, "Bạn học Cố Thành, có phải cậu muốn mình bảo vệ cậu không hả, nhưng lại ngại ngùng nói ra?"

Người phía trên không đáp lại.

Thời Niệm cười thầm trong bụng, cô biết ngay là do người này sĩ diện mà.

"Mình nhất định sẽ bảo vệ cậu," Thời Niệm vỗ ngực, "Chỉ cần có mình ở đó, cậu không cần phải sợ gì cả."

Đám người Kim Hào ấy à, chính là điển hình của loại bắt nạt kẻ yếu, chẳng có gì đáng sợ hết.

Trước đây còn bắt nạt mấy nữ sinh lớp bên cạnh, sau đó bị cô hung hăng đánh cho một trận.

Bảo vệ hắn à ......

Cố Thành cong môi: "Cậu đừng quên lời mình đã nói."

"Mình đương nhiên không quên," Thời Niệm trừng hắn một cái, lại nhìn thời gian, thúc giục hắn, "Cậu mau mau đi lên đi, cọ tới cọ lui mãi mà còn chưa đi hết cái lầu 1."

Cố Thành: "......."

"Cậu mau trở về đi, tôi không cần cậu coi," Cố Thành nói xong thì chạy lên lầu, "Tự cậu về cẩn thận một chút."

"Ừ, mình đi đây."

Mãi cho đến khi không thấy bóng người, Cố Thành mới xoay người tiếp tục lên lầu, vừa mở cửa, di động trong túi liền kêu lên.

Cố Thành nhìn chằm chằm một lúc, nhắn tin lại.

Cố Thành: [Từ từ đã, hiện tại tôi không quay về.]

Tạm thời hắn chưa có ý định trở về.

Còn ả đàn bà kia ....

Cố Thành cười khẽ, dù hắn không ở nhà, ả cũng khó mà sống tốt được.

"Rầm ____"

Trên mặt đất lát đá cẩm thạch vương vãi đầy mảnh vỡ bình hoa, Tưởng Hinh Nhu cắn chặt răng, nhìn một hàng người giúp việc trước mặt.

"Tôi nói không được các người có phải không?"

Vốn tưởng rằng thằng ôn con Cố Thành kia đi rồi thì Cố gia này không còn ai có thể cản bà ta nữa.

Kết quả thì sao?

Một đám người làm đều muốn lật trời, lúc Cố Kiến Nghiệp ở nhà thì một kiểu, ông ta vừa đi là liền bày trò, giả câm giả điếc, bà ta nói gì cũng không nghe!

Má Trương cầm đầu đứng dậy, nhìn Tưởng Hinh Nhu, khách khí nói:

"Bà Tưởng này, không phải chúng tôi không nghe lời bà, nhưng chúng tôi là người làm của Cố gia, nhận tiền lương của Cố tiên sinh, nên chúng tôi chủ phục vụ người Cố gia mà thôi."

Nói ngắn gọn, Tưởng Hinh Nhu chẳng qua chỉ là một tiểu tam mà Cố tiên sinh bao dưỡng mà thôi, lấy quyền gì mà đòi sai bảo người làm lâu năm ở Cố gia như bọn họ.

Tưởng Hinh Nhu tức đỏ mặt, đập mạnh tay lên bàn.

"Các người đúng là phản rồi! Có tin ngày mai tôi đuổi việc hết đám các người hay không!"

Đám người má Trương nghe vậy thì bật cười, nhìn Tưởng Hinh Nhu, nhẫn nại giải thích:

"Bà Tưởng hình như là chưa rõ ràng lắm, trong chúng tôi có một số người đã trực tiếp ký hợp đồng vĩnh viễn với Cố gia, trừ phi làm ra chuyện trộm cắp, thất đức, còn không thì không thể đuổi việc."

"Cũng chỉ có Cố tiên sinh và thiếu gia mới có quyền đuổi việc chúng tôi," một người khác không nhịn được mở miệng, "Bà không có tư cách này."

Bọn họ cũng không ngốc, làm việc ở Cố gia nhiều năm như vậy, còn có cái gì mà không hiểu? Ở đây cũng chỉ có Tưởng Hinh Nhu tự coi mình là chủ mà thôi.

Ở Cố gia, trừ đương gia Cố Kiến Nghiệp, chỉ còn thiếu gia Cố Thành là chủ nhân, còn tiểu thư Cố Đình vốn đã mặc kệ chuyện này từ lâu.

Mặc dù hiện tại thiếu gia Cố Thành không có nhà thì cũng không thay đổi được sự thật hắn mới là người thừa kế hợp pháp của Cố gia, bọn họ không có rảnh tới mức nhân dịp thiếu gia Cố Thành vắng nhà mà chạy tới nịnh bợ Tưởng Hinh Nhu.

Huống chi,

Thiếu gia Cố Thành trước khi đi cũng đã đánh tiếng với bọn họ, chỉ cần khiến Tưởng Hinh Nhu không thoải mái, chờ sau khi hắn về, mỗi người sẽ được thưởng gấp mười tiền lương.

Ai mà chê tiền được chứ?

"Cút!!!" Tưởng Hinh Nhu tức giận đến mức tim cũng muốn đau, "Đều cút hết đi!!!"

Bà ta không tin mình không trị được đám người làm này!!!

Một đám hạ đẳng, thật sự coi mình là chủ! Nói thẳng ra thì chỉ là người hầu cho Cố gia mà thôi, còn dám ở trước mặt bà ta làm mình làm mẩy.

"....... Nó không chịu trở về?" Tiếng của Cố Kiến Nghiệp từ cửa phòng khách truyền đến, nghe có chút bực bội, "Cậu phái vài người đi khuyên nhủ nó, đứa nhỏ này lại cáu kỉnh cái gì không biết? Dù sao ...."

Tưởng Hinh Nhu liền lập tức đỏ mắt đi qua, duỗi tay bám lấy cánh tay Cố Kiến Nghiệp, nhỏ giọng khụt khịt.

"Ừ ừ," Cố Kiến Nghiệp nhìn bà ta một cái, phân phó vài câu với người bên kia, lúc này mới cúp máy, nhìn bà ta, "Làm sao vậy?"

Tưởng Hinh Nhu lau nước mắt, tội nghiệp nói: "Mấy ngày nay anh bận cái gì? Không chịu về nhà với em."

Cố Kiến Nghiệp cười: "Gần đây có mấy hạng mục lớn, gấp đến không có thời gian để ngủ."

Nói xong liền bóp mông bà ta một cái, "Lát nữa chúng ta lên lầu."

"Đáng ghét!" Tưởng Hinh Nhu nín khóc mỉm cười, dựa vào vai Cố Kiến Nghiệp, "Em muốn đổi mấy người làm, có được không?"

"Đổi người làm?" Cố Kiến Nghiệp ngồi xuống, nhướn mày lên, "Đang yên lành thì đổi người làm làm gì?"

Người làm cố gia về cơ bản đều phải trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nếu như không có vấn đề gì lớn thì sẽ không dễ dàng thay đổi, người giúp việc bên ngoài không đủ năng lực tiến vào biệt thự này.

Tưởng Hinh Nhu không cao hứng nói: "Bọn họ không nghe lời em."

Cố Kiến Nghiệp bật cười: "Em nói bọn họ làm chuyện gì? Sao bọn họ không nghe lời em?"

Tưởng Hinh Nhu nghẹn lời.

Còn phải tùy từng chuyện mới chịu làm sao, không nghe lời chính là không nghe lời, bà ta phải nói cái gì với Cố Kiến Nghiệp đây? Chẳng lẽ nói thẳng ra là bọn họ chướng mắt loại tiểu tam như bà ta?

"Em mặc kệ, em muốn đổi người!" Tưởng Hinh Nhu nhu hòa làm nũng với ông ta, "Anh đuổi hết đám người đó đi, sau đó thì ...."

"Hay là anh cho em một căn khác," Cố Kiến nghiệp ngắt lời bà ta, uống ngụm trà, "Em không ở nơi này nữa, không phải như thế là được rồi sao?"

Chuyện này thì đơn giản, Cố thị sở hữu nhiều phòng ốc như vậy, tùy tiện đưa cho bà ta một căn, hoặc bà ta có thích căn nào khác, ông ta mua cho là được, không nhất thiết là phải sống ở chỗ này.

"Anh ...."

Tưởng Hinh Nhu chán nản, móng tay dùng sức đâm sâu vào lòng bàn tay, rốt cuộc vẫn phải nhịn xuống, hít sâu một hơi, cười nói:

"Được rồi, em không so đo với bọn họ nữa. Mua phòng mới làm gì, vừa phí tiền vừa phí sức. Thôi vậy, em cứ ở đây là được."

Cố Kiến Nghiệp cười, lấy điếu thuốc ra, không đáp lại.

Nhớ tới lời của ông ta lúc vừa vào cửa, Tưởng Hinh Nhu xoay chuyển đôi mắt, châm lửa cho ông ta, dựa vào bên người Cố Kiến Nghiệp, thử hỏi:

"Vừa nãy là ai gọi đến thế? Là ...... A Thành sao?"

Bà ta không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc đến, Cố Kiến Nghiệp liền tức giận, nhíu mày nói:

"Cho người đi đón nó, nó cũng không về, tuổi còn nhỏ mà tính tình đã ương bướng."

Ông ta còn chưa tính toán chuyện hắn chống đối người lớn, đánh cả chị gái, ngược lại, hắn còn đám sống chết không chịu về.

Cái huyện thành tồi tàn đó thì có gì mà tốt, tài nguyên giáo dục lạc hậu, quê mùa, mấy thứ học được ở đó không bằng một góc kiến thức hắn học được ở nhà.

Cố Kiến Nghiệp trong lòng đã hối hận muốn chết, ông ta thà đưa Cố Thành ra nước ngoài còn hơn ném hắn đến cái huyện nhỏ rách nát đó.

Hiện tại thì tốt rồi, thằng nhóc này còn không chịu trở lại.

Nụ cười trên mặt Tưởng Hinh Nhu cứng đờ, trong lòng không nhịn được mà mắng ầm lên.

Cố Kiến Nghiệp thật ra rất thương đứa con trai này, thằng ranh này chịu một chút khổ ông ta cũng không muốn, bà ta bị toàn bộ người làm Cố gia bắt nạt cũng không thấy ông ta nói một câu, nhưng trong lòng ngày nào cũng nhớ thương đứa con trai này của Bạch Tâm Nhã!

"Vậy sao?" Tưởng Hinh Nhu miễn cưỡng cười nói, "Hẳn là cảm thấy ở đó cũng không tệ lắm, anh xem, em nói là không làm khổ thằng bé mà."

"Không khổ cái rắm!"

Cố Kiến Nghiệp nổi giận, nhớ tới cái chủ ý vớ vẩn này là do Tưởng Hinh Nhu nghĩ ra liền giận sôi máu, ả đàn bà này trừ bỏ tranh giành tình cảm thì trong đầu chẳng có gì khác, trách không được sinh ra một đứa con trai cũng ngu xuẩn y như vậy!

Không chờ Tưởng Hinh Nhu giải thích, Cố Kiến Nghiệp liền rời đi.

"Anh muốn đi đâu?" Tưởng Hinh Nhu vội đứng dậy, đuổi tới cửa kính xoay tròn ngoài đại sảnh, hấp tấp hỏi, "Không phải anh nói muốn lên lầu với em sao? Sao lại phải đi rồi?"

Cố Kiến Nghiệp quay đầu, liếc bà ta một cái.

"Cô không nghĩ rằng tôi chỉ có một ả đàn bà là cô thôi đấy chứ?"

Tưởng Hinh Nhu cứng người tại chỗ.

Cố Kiến Nghiệp cũng không quan tâm bà ta, khom lưng lên xe, nhanh chóng rời đi.

Sau một lúc lâu,

"Cố Kiến Nghiệp! Đồ khốn nạn!!!"

Tưởng Hinh Nhu tức giận đứng ở giữa đại sảnh mà chửi ầm lên, bà ta biết ngay Cố Kiến Nghiệp không phải thứ tốt lành gì mà! Đồng ý cho bà ta lên làm Cố phu nhân, quay đầu liền quên mất!

Còn dẻo miệng hứa hẹn cho con trai bà ta cổ phần Cố thị, bây giờ đến cái bóng còn không có!

Tưởng Hinh Nhu cắn chặt răng, tài sản của Cố thị, con trai bà ta nhất định phải có phần!

Mỗi ngày Cố Thành đều cùng Thời Niệm đi học rồi tan học, còn chủ động đến ngồi cạnh Thời Niệm, lúc tan học còn thường xuyên thấy Thời Niệm giảng bài cho hắn.

Phàm là có người muốn qua bắt chuyện, không đến một phút đã bị hắn đuổi về.

Rất nhanh,

Trong khối liền nổi lên lời đồn.

"Nghe chưa? Học sinh giỏi Thời Niệm yêu sớm đấy!"

Lúc Cố Thành đi WC liền nghe được mấy nam sinh cách vách nói chuyện phiếm, vừa nghe được hai chữ "Thời Niệm" thì cứng người.

"Nghe từ lâu rồi, yêu đương với học sinh chuyển trường phải không, tên là Cố gì ấy nhỉ?"

"Cố Thành! Đúng, chính là Cố Thành! Đang yêu đương với cậu ta đấy."

"Chậc chậc chậc, không nghĩ học sinh giỏi cũng yêu đương."

Cố Thành híp híp mắt.

"Vậy thì có gì đáng nói, cậu cho rằng con bé đó không biết yêu đương sao?" Có nam sinh trào phúng nói, "Người ta là chê chúng ta xấu thôi, học sinh chuyển trường rất đẹp trai, sao con bé đó bỏ qua cho được?"

"Thật hay giả thế?" Có người không quá tin tưởng, "Mình vẫn cảm thấy người như Thời Niệm không thể nào yêu sớm đâu?"

Cả ngày mang dáng vẻ con ngoan trò giỏi, giáo viên nói gì nghe nấy, đặt việc học lên hàng đầu, tuyệt đối không được yêu sớm.

"Đương nhiên là thật!" Nam sinh lúc trước mở miệng trào phúng nói như thể mắt thấy tai nghe, "Mình còn thấy hai bọn họ kiss kiss đó, cái miệng nhỏ đó, moa moa moa, ha ha ha, cậu không biết đâu, hăng hái lắm nha, mình thật hối hận lúc trước ...."

"Rầm ____"

Cửa của gian toilet kế bên thính lình bị đá văng, mấy người bên trong giật mình hoảng sợ, nhìn sắc mặt Cố Thành bất thiện, nhịn không được mà phát run, lắp ba lắp bắp:

"Cậu cậu cậu cậu cậu cậu định làm gì?"

Mẹ nó! Đang đi tè được một nửa thì có người bất ngờ đá văng cửa, bị dọa đến tắc luôn rồi.

Cố Thành quét mắt nhìn người bên trong, chỉ vào nam sinh đứng trong cùng.

"Là mày, đúng không?"

Mấy người hồi thần, nhớ được người tới là ai, trong lòng lập tức chột dạ, bọn họ ở sau lưng người ta nói bậy, không ngờ đương sự đang ở ngay bên cạnh!

Thật là mẹ nó! Vận khí chết tiệt gì không biết!

Nam sinh kia cũng nhận ra, nuốt nuốt nước miếng.

"Cái cái cái gì? Cậu nói cái gì? Tôi nghe không hiểu?"

Nói xong liền nhanh chóng kéo khóa quần lên, chuẩn bị ra ngoài, lại bị Cố Thành chặn ở cửa.

"Gấp cái gì?"

Cố Thành nhìn cậu ta cười, nụ cười vừa lạnh nhạt vừa thâm trầm, khiến cho lòng người hoảng hốt.

"Cậu mau tránh ra cho tôi!" Nam sinh kia có chút sợ hãi, nhưng quay đầu nhìn lại, trong lòng bỗng tự tin mười phần, bọn họ có vài người, đối phương chỉ có một mình, nếu dám động thủ, nhìn thế nào cũng là học sinh chuyển trường này thua chắc!

"Nếu không," Nam sinh kia giơ giơ nắm tay, "Đừng có trách!"

Cố Thành cười cười.

Giây tiếp theo, đột nhiên ra tay, túm lấy cổ áo cậy ta, dùng sức đập vào ván cửa.

"Rầm" một tiếng thật lớn vang lên, trực tiếp dọa hai người phía sau đờ người, sửng sốt hai giây mới phản ứng, vội vàng tiến lên giúp nam sinh kia, vung tay lên đánh Cố Thành.

"Mày còn dám động thủ trước?"

"Sợ mày à! Con mẹ nhà mày!"

"Buông tay! Buông tay! Mau buông tay!!!"

Nam sinh bị đánh cũng phản ứng lại, chửi ầm lên: "Mày dám đánh ông đây! Tin hôm nay tao với mày a a a a!"

Cố Thành cười lạnh, nhấc chân liền đá vào bụng cậu ta.

Nam sinh trung học đa số là cãi nhau ầm ĩ, thỉnh thoảng mới có mấy học sinh hư thích gây sự, ỷ vào mình cao to, thân thể cường tráng mà đi bắt nạt mấy bạn học nhỏ yếu.

Cố Thành không giống vậy, võ thuật là môn bắt buộc ở trường cũ, từ nhỏ đến trung học, tất cả các học sinh đều phải lựa chọn một môn.

Sau khi Bạch Tâm Nhã qua đời, hắn lại càng vung tiền mời huấn luyện viên thi đấu võ thuật quốc tế tới dạy, từng chiêu đều không phải chỉ để xem, mỗi một quyền là một thương tổn.

Ba nam sinh này vốn không phải đối thủ của hắn, rất nhanh, trong toilet liền truyền ra từng trận tiếng kêu rên.

Người bên ngoài không vào được, người bên trong lại không ra được, chỉ nghe thấy tiếng đồ vật rơi đổ, còn có tiếng gào thét dữ dội.

Lúc Thời Niệm nghe được tin này, vừa lúc chuông vào lớp vang lên, có người trong lớp đang truyền lại cho cả lớp:

"Xong rồi, xong rồi, lớp chúng ta bị trừ điểm!"

"Cố Thành cùng nam sinh lớp 4 đánh nhau, lát nữa nhất định chủ nhiệm sẽ tức điên."

"Mẹ nó! Đánh rất hung, nghe nói là ba chọi một."

"Thật ấy à? Tiết sau là môn gì vậy? Mình cũng muốn đi xem!"

"Lịch sử à? Không học không học, đi đi đi, mau đi xem, mau đi xem."

"Đi đi đi, mau mau mau, đến chậm thì người ta đánh xong mất, cái gì cũng không còn mà xem."

"Là nam sinh nào của lớp 4 thế?"

"Là Lưu Khoa, nghe nói là Lưu Khoa, cái nam sinh nổi tiếng côn đồ ấy."

......

Cố Thành bị người ta đánh!!!

Đầu Thời Niệm ong ong lên, lập tức đứng dậy, theo mọi người xông ra bên ngoài.

"Thời Niệm! Thời Niệm!" Thẩm Mộng ở trong phòng học hô to với bóng lưng vụt qua, "Cậu còn về học không thế?"

"Viết hộ mình cái giấy phép."

Thẩm Mộng nhìn trong lớp trống huơ trống hoác, trợn trắng mắt.

Thôi xong.

Lát nữa trở về nhất định là phải viết bản kiểm điểm cả hội rồi, lớp trưởng cầm đầu trốn học.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net