Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
là chuyện nhà của bệ hạ."

Ta cũng hiểu được mình vừa nói lỡ, bất đắc dĩ cười nói: "Khanh nói phải, quả nhân sẽ đi hỏi hắn, khanh tạm lui đi."

Phiền , thật phiền ...

Ta hết nhìn lòng bàn tay lại tới mu bàn tay, vẫn không nghĩ ra được cách nào vẹn cả đôi đường.

"Tiểu Lộ Tử, Phượng quân đâu." Ta chậm chạp kêu.

Tiểu Lộ Tử tiến từng bước nhỏ từ ngoài cửa chạy vào, đáp: "Bẩm bệ hạ, Phượng quân đang ở tẩm cung."

Ta nhấc vạt áo đứng dậy, nói: "Bãi giá."

So với ta một mình phiền não, chi bằng kéo hắn cùng phiền não theo.

Ta thật vất vả mới thu lại được quyền lực a ... Rốt cuộc là nên buông, hay là không đây?

Đến lúc này ta mới hiểu được lời quốc sư năm đó, làm vua một nước, không thể có trái tim, không thể động tình. Tìm một kẻ mình không thật thích mà cũng không quá đáng ghét chung sống cả đời thì tốt rồi, như vậy cũng không cần lo hắn buồn lòng, không cần sợ hắn phải chịu uất ức ...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net