Chương 81-90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81: Cửu Tử Nhất Sinh, Bản Tính Khó Sửa

Mạc Ngự Minh nhíu mày, Nhưng lão thái y tham dự việc điều tra ngày đó hồi báo ở Lăng gia không có điều tra được bất kỳ món thức ăn nào trúng độc, Hiên nhi vô duyên vô cớ hôn mê sao?

“Phụ hoàng, ngài trước nghe Liễu Thiếu Bạch nói một chút, nếu có thể tra được hung thủ thật sự, liền có thể trị bệnh của Hiên nhi, có lẽ còn có thể cứu Hiên nhi a!” Mạc Kỳ Lâm sốt ruột khuyên nhủ.

Mạc Kỳ Sâm luôn luôn ôn nhuận bình thản, nay cũng trở nên vội vàng “Phụ hoàng, bốn huynh đệ nhi thần hôm nay phạm phải sai lầm lớn, chính là do không muốn phụ hoàng giết lầm người tốt. Cầu phụ hoàng triệu kiến Liễu Thiếu Bạch!”

“Phụ hoàng, tội bất kính hôm nay, nhi thần nguyện một mình gánh chịu! Cầu phụ hoàng bỏ qua cho Ngũ đệ bọn họ!”

Mạc Kỳ Diễn nói xong, dập đầu, tiếng va chạm trên đất vang thật lớn, làm Lăng Tuyết Mạn đau lòng, không khỏi lại cúi đầu xuống, gắt gao cắn môi không để mình khóc ra thành tiếng

Ba người kia cứu nàng, nàng không biết chân ý là cái gì, nhưng Mạc Kỳ Diễn vì nàng làm một bước này, nàng biết.

Nhưng tạo hóa trêu người, Hoàng Thượng có vẻ như đã thừa biết thâm ý trong lời nói vừa rồi.

Mạc Ngự Minh lại rơi vào trầm tư. Thời gian yên lặng trôi qua, năm người luôn luôn quỳ, lưng cúi hết sức thẳng, tất cả đều cúi đầu cùng đợi tuyên án cuối cùng.

Thật lâu sau, Lăng Tuyết Mạn thật sự quỳ không nổi, đầu gối đau dữ dội, thắt lưng cũng đau, cổ cũng cứng, liền muốn lặng lẽ vận động thân thể, kết quả ngoài dự đoán lại ngồi phịch trên mặt đất!

“A - ”

Miệng kêu một tiếng, lại lập tức giật mình, vội bụm miệng sợ hãi nhìn về phía Mạc Ngự Minh. Ánh mắt của người khác đều nhìn sang, có lo lắng, có tức giận. Lăng Tuyết Mạn lại bất động chỉ sợ làm cho cục diện tồi tệ thêm!

Mạc Ngự Minh trừng mắt, Hoàng Hậu hơi bật cười, Lăng Tuyết Mạn cảm giác mình lại ngu dại, ở thời điểm trọng yếu như vậy, sống chết trước mắt, nàng lại thất lễ!

Không biết còn cứu kịp không.

“Khụ khụ! Khụ khụ!” Lăng Tuyết Mạn ho khan, một lần nữa chỉnh tư thế quỳ thật tốt, biểu tình thật cứng ngắc “Các người coi như không thấy đi. Ta chắc là bị tê chân”

“Khụ khụ!”

“Khụ khụ!”

Lăng Tuyết Mạn vừa nói ra, mấy nam nhân cùng quỳ đều ho lên, vừa bực mình vừa buồn cười, liếc xéo trừng mắt nha đầu cổ quái này!

Ánh mắt bén như dao của Mạc Ngự Minh lại bắn tới, không gian lập tức tĩnh lặng không tiếng động. Lăng Tuyết Mạn cũng cúi đầu, buồn bực lầm bầm: “Hoàng Thượng của ta, tội lại tăng lên một cái, haiz!”

“Khụ khụ!”

Tứ huynh đệ lại ho lên. Mạc Kỳ Dục chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cắn răng nói nhỏ: “Ngươi câm miệng không được sao?”

Mạc Kỳ Diễn trước mặt Mạc Ngự Minh không dám nhiều lời, đụng Mạc Kỳ Lâm một cái. Mạc Kỳ Lâm hiểu ý, thoáng nhìn Hoàng Hậu nơi khóe miệng mang ý cười, liền động não kéo ra một chút cười “Phụ hoàng, mẫu hậu, Tứ tẩu đại khái là bị nhốt một ngày, đầu óc ngớ ngẩn, bất quá có thể làm mẫu hậu cười, cũng coi như có công đi! Phụ hoàng đối với mẫu hậu tình thâm, liền xem mẫu hậu vui vẻ mà không so đo nữa đi!”

Những lời này đủ đưa đẩy, làm ba người khác vui mừng rất nhiều, vội phụ họa nói: “Đúng vậy, phụ hoàng, tâm tình mẫu hậu bao nhiêu ngày luôn luôn không tốt, nhưng Tứ Vương phi có thể chọc cười mẫu hậu, đã lập công lớn a!”

“Ha ha, Hoàng Thượng, thần thiếp luôn luôn rất thích nha đầu Tứ Vương phi, nháy mắt thì cơ trí, nháy mắt lại mơ hồ, nói ra là làm cho người ta cười, hơn nữa lại từng cứu Hàn nhi. Nếu không nhờ nàng, Hàn nhi chúng ta năm năm không chừng đã mất mạng. Về tình về lý, thần thiếp đều cảm kích, Hoàng Thượng xem như vì thần thiếp mà tha cho nàng đi!” Hoàng Hậu mang ý cười nói.

Mạc Ngự Minh nghe thế, sắc mặt rốt cục có chút hòa hoãn, trừng mắt Lăng Tuyết Mạn, âm khí nặng nề, nói một câu “Trẫm thấy ngươi không phải chân tê mà là đầu tê!”

“Ách, lời này kinh điển a!” Lăng Tuyết Mạn gật đầu, đại khái nàng chính là tê đầu mới bị ông trời đưa tới nói xui xẻo này!

“Ha ha ha - ”

Mạc Kỳ Dục trẻ tuổi không đủ lạnh nhạt, liền bật cười lớn, Mạc Kỳ Sâm cũng nở nụ cười còn nói: “Phụ hoàng giữ lại mạng nhỏ của Tứ tẩu cho không khí sinh động một chút cũng không sai a!”

Lăng Tuyết Mạn rất thâm trầm trợn trắng nhìn bầu trời, chẳng lẽ giá trị sống của nàng chính là để giải trí cho người khác sao?

Mới nghĩ, giọng nói âm tình bất định của Mạc Ngự Minh lại nhẹ nhàng bắn tới “Nghiêm túc đi, ngươi xem ngươi giống tiểu thư khuê các sao?”

“Ách, lời này càng kinh điển!” Lăng Tuyết Mạn hướng Mạc Ngự Minh ôm quyền nói.

“Ha ha ha - ”

Lúc này là toàn thể mọi người đều nở nụ cười, Mạc Kỳ Diễn cười rất là nhẹ, trong mắt lóe ra ánh sáng nóng rực, còn có sủng nịch nhè nhẹ.

Mạc Kỳ Lâm cười đùa rất nhiều, chế nhạo: “Trước kia nghe nói Tứ tẩu có chút linh hoạt, không nghĩ tới nữ nhi Lăng Bắc Nguyên thâm tàng bất lộ, nghịch ngợm như vậy, ha ha!”

“Khụ khụ!” Lăng Tuyết Mạn nhe răng “Ngũ Vương gia cứ lật tẩy người khác thì sẽ gắp ác mộng a!”

Mạc Ngự Minh rốt cục cũng bị tức giận choáng váng, liếc mắt, không mặn không nhạt nói: “Được rồi, đầu của ngươi chỉ tạm gửi còn ở trên cổ mà còn có tâm tình nói giỡn.”

Một lời này nói ra, không khí lập tức khẩn trương!

Lăng Tuyết Mạn rụt đầu về, Mạc Kỳ Lâm lại xuất đầu nói: “Phụ hoàng, Liễu Thiếu Bạch thật sự có chứng cớ, ngài nghe một chút xem sao”

Mạc Ngự Minh ngước mắt nhìn về phía đài xử tử, lửa đã bị dập tắt, đột nhiên lại nghĩ tới Mạc Ly Hiên, khuôn mặt trở nên bi thương, trầm giọng nói: “Đem Tứ Vương phi Lăng Tuyết Mạn giải vào thiên lao, đợi sau khi điều tra rõ việc này sẽ định đoạt! Những người khác cùng trẫm hồi cung. Tuyên Liễu Thiếu Bạch đến Long Dương cung!”

Cứ như vậy, Lăng Tuyết Mạn bi thảm ở Quỷ Môn quan dạo qua một vòng, sau lại trở về nhà đá, từ trong lồng ngực lấy ra viên Thủy Tinh Cầu màu lam, nhớ tới ngày đó Mạc Ly Hiên đưa cho nàng Thủy Tinh Cầu, lại đau buồn. Nàng rất muốn gặp một mặt Ly Hiên, thật muốn chăm sóc hắn. Nhưng -

Trở về Long Dương cung, Mạc Kỳ Diễn trước tiên chạy về phía giường rồng, hỏi Thần quý phi “Mẫu phi, Hiên nhi như thế nào?”

“Vẫn là như cũ, không có bất kỳ phản ứng nào.” Thần quý phi nói xong, ánh mắt lại đỏ.

“Mẫu phi, thuận theo tự nhiên đi. Nhi thần cảm giác Hiên nhi sẽ tỉnh. Nó sẽ không rời chúng ta mà đi như vậy, ngài đừng khóc, sẽ hại mắt!” Mạc Kỳ Diễn ôm lấy Mạc Ly Hiên, đè nén bi thương an ủi.

Chương 82: Kỳ Hàn Trở Về, Giải Độc Cứu Người

Liễu Thiếu Bạch quần áo trắng không nhiễm một hạt bụi, rảo bước tiến lên, bình tĩnh quỳ xuống hành lễ “Liễu Thiếu Bạch tham kiến Hoàng Thượng! Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Thiếu bạch hãy bình thân!” Mạc Ngự Minh ngồi xuống nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói

“Tạ Hoàng Thượng!”

Buông bát trà xuống, Mạc Ngự Minh bình tĩnh hỏi: “Ngũ Vương gia nói ngươi cầu kiến trẫm là có chứng cớ chứng minh nơi bố cáo phát ra sao?”

Liễu Thiếu Bạch mỉm cười, chắp tay nói: “Hồi Hoàng Thượng, việc này nhắc tới cũng thật trùng hợp, buổi trưa hôm trước, thần theo một người bằng hữu muốn đi ra ngoài thành Trúc Lâm cưỡi ngựa giải sầu. Dọc đường đi có một tòa miếu đổ nát, ngựa của thần đột nhiên không đi, hí mãi, bởi vì ngựa này là do thần từ Đại Mạc mang về một năm trước, rất có linh tính, thần nghi hoặc, liền cùng bằng hữu xuống ngựa đi vào ngôi miếu đổ nát, ai ngờ trong miếu nhưng lại có năm thi thể nam nhân, thoạt nhìn là bị đâm một kiếm vào cổ họng nên mất mạng. Bằng hữu của thần sợ choáng váng, chúng thần liền quyết định trở về Kinh, đến Triệu phủ báo án. Ai ngờ mới bước ra cửa miếu, lại đụng phải một thiếu niên đi tới, hỏi mới biết thiếu niên kia là cùng một phe với năm người chết, ngày thường sống cùng một chỗ. Hắn bởi vì có việc đi ra ngoài mới thoát được một kiếp. Vài ngày trước có người lấy bạc mướn bọn họ dán đầy bố cáo ở kinh thành, nội dung chính là về Tứ Vương phi, nào biết đối phương tâm ngoan thủ lạt, nghe thấy Hoàng Thượng cho điều tra tin đồn liền hạ độc thủ!”

“Cái gì?” Mạc Ngự Minh nhíu mày nhìn Mạc Kỳ Lâm “Việc này là thật sao?”

“Hồi phụ hoàng, Triệu phủ đã báo cho nhi thần, năm cổ thi thể kia đã chở về phủ nha, nghiệm thi tra xét thân phận, xác định là những kẻ ngày thường lang thang hư hỏng trong kinh thành, tên thiếu niên còn sống sót nhi thần đã an trí, xin chỉ thị phụ hoàng có gọi đến hay không!” Mạc Kỳ Lâm trả lời.

“Việc này giao do ngươi nhanh chóng thẩm vấn rõ ràng, rốt cuộc là loại người nào đứng ở phía sau tất cả những việc này, quan trọng là Hiên nhi làm sao có thể tỉnh lại! Một khi có đầu mối, tức khắc bẩm báo cho trẫm!”

“Nhi thần tuân chỉ!”

Màn đêm rốt cục yên tĩnh. Không khí toàn bộ Hoàng thành bởi vì tiểu Vương gia Mạc Ly Hiên ly kỳ hôn mê mà trở nên quỷ dị, cũng bởi vậy trong ngoài Long Dương cung tăng rồi gần mười lần đại nội thị vệ canh gác nghiêm ngặt, đến một con chim cũng khó bay vào. (bốc phét)

Trên tháp Phượng Minh cao nhất Hoàng cung truyền đến một trận nói chuyện.

“Ta nói, Hàn tiểu tử a, đoạn đường này con thúc dục sư phụ đến bộ xương già này cũng phải tan tác, trước thở một ngụm lại nói tiếp được không?”

“Không được! Trì hoãn nữa, ngộ nhỡ Hiên nhi mất mạng thì làm sao bây giờ? Còn có Vương phi của con cũng phải sớm ra khỏi thiên lao, nếu không phải thân thể nàng sẽ chịu không nổi.”

“Ah, Hàn tiểu tử, không phải con ái mộ cái gì Ngô Đồng à, tại sao lại đổi rồi?”

“Sư phụ nói nhiều quá!”

“Ách, hẳn là Vương gia sư huynh di tình biệt luyến rồi!” (di tình biệt luyến tức là sau này yêu người khác)

“Mộng Thanh, ngươi muốn chết sao!”

“Không dám, đệ câm miệng! Câm miệng!”

Con ngươi đen tối của Mạc Kỳ Hàn theo dõi thủ vệ bên ngoài Long Dương cung, trầm giọng nói: “Động thủ đi!”

Nói xong, lấy khăn che mặt, hắn triển khai khinh công phi thân xuống, tùy tay ném một đồng tiền, trong đêm tối phát ra tiếng vang thanh thúy, thủ vệ cả kinh, lập tức vội vàng tìm theo tiếng vang -

Mà Lâm Mộng Thanh cùng Thiên Cơ lão nhân thừa dịp có lỗ hổng này, dùng khinh công tuyệt đỉnh bay về phía Long Dương cung, tốc độ rất nhanh, chỉ nháy mắt đã tiến vào đại điện. Thiên Cơ lão nhân vung ống tay áo màu đen lên, thái giám cung nữ trong điện liền ngã xuống đất, ngất đi.

Lặng yên không một tiếng động tiếp cận giường rồng, phát giác bên giường có hai người: Mạc Kỳ Diễn cùng Thần quý phi!

Lâm Mộng Thanh dùng ánh mắt xin ý kiến Thiên Cơ lão nhân, chưa kịp làm gì đã thấy từ ngón tay của lão búng ra hai đồng tiền hướng Mạc Kỳ Diễn cùng Thần quý phi, thủ pháp cao siêu làm Mạc Kỳ Diễn mang một thân võ công cũng không phát hiện, cùng Thần quý phi ngã xuống giường!

“Ngốc cái gì, nhặt đồng tiền đi a!” Thiên Cơ lão nhân mắt liếc Lâm Mộng Thanh đang dại ra, vừa nói vừa chậm rì rì đi đến giường rồng.

Lâm Mộng Thanh buồn bực nói: “Sư phụ, không phải ngài nói tay ngài bị thương sao, không phải nói xương cốt bị chặt đứt sao?”

“Hừ hừ, đó là sư phụ nói mớ!” Thiên Cơ lão nhân lại liếc mắt, đắc ý nhướng mày, ở trước mặt nhị đồ đệ, cuối cùng hắn có thể có uy nghiêm của người làm sư phụ, nếu đổi lại là đại đồ đệ, hắn chỉ có thể thầm mắng mình năm đó là tự tạo nghiệt không thể sống a!

“Haiz!” Thiên Cơ lão nhân lắc đầu lẩm bẩm: “Cho dù hắn có phẩm chất luyện võ thiên tài thì thế nào? Cho dù tiểu tử kia không làm đồ đệ của ta thì như thế nào? Chỉ vì ta muốn hắn làm đồ đệ ta, haiz! Tự làm tự chịu a, dưỡng bệnh rồi lại truyền võ công cho hắn.”

“Sư phụ nhắc tới mới nhớ, lại trễ một chút, nếu tiểu Vương gia này cứu không được, coi chừng sư huynh hủy đi Lê Sơn Quan!” Lâm Mộng Thanh đau đầu nhắc nhở.

“Xem bệnh trước quan trọng hơn.”

Thiên Cơ lão nhân vội gật đầu, bắt mạch cho Mạc Ly Hiên.

Mạc Kỳ Hàn ở trong hoàng cung đi dạo một vòng, làm thủ vệ truy theo thở hổn hển, nhưng ngay cả một cái bóng cũng không nhìn thấy, vì thế bừng tỉnh đại ngộ, vội chạy về Long Dương cung. Đến lúc này ước chừng nửa giờ mà Lâm Mộng Thanh cùng Thiên Cơ lão nhân đã dễ dàng trở lại Phượng Minh tháp.

Mạc Kỳ Hàn trở về, nhìn đến Thiên Cơ lão nhân than khóc thảm thiết, cả kinh hỏi vội: “Sư phụ, Hiên nhi thế nào?”

“Không được tốt lắm, đã chết.” Thiên Cơ lão nhân trả lời một câu, lại cúi đầu.

“Cái gì?” Mạc Kỳ Hàn dại ra nhìn Thiên Cơ lão nhân nửa ngày, lại đem ánh mắt dời về phía Lâm Mộng Thanh “Sư đệ, Hiên nhi có phải đã chết không?”

“Ách, chết hay chưa đệ cũng không rõ, đệ chỉ phụ trách canh chừng thôi.” Lâm Mộng Thanh nhìn trái nhìn phải nhưng không dám nhìn Mạc Kỳ Hàn.

Mạc Kỳ Hàn đen mặt “Đáng chết!”

“Ách, sư huynh không được trách đệ!” Lâm Mộng Thanh cuống quít che mặt, chỉ Thiên Cơ lão nhân “Huynh hỏi sư phụ đi!”

Thiên Cơ lão nhân đang đau thương, nghe vậy nhảy dựng lên, lui ra xa, ‘hì hì’ cười mỉa nói: “Hàn tiểu tử a, sư phụ nói giỡn với con một chút thôi, sư phụ là người phương nào a? Danh hiệu Tuyết Sơn thần y cũng không phải là giả, cháu con không có việc gì, năm canh giờ sau sẽ tỉnh.”

“Vâng” Mạc Kỳ Hàn cảm thấy vui mừng, bước đến gần “Sư phụ, Hiên nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Trúng độc!”

Thiên Cơ lão nhân trợn trắng con mắt nói

“Trúng độc? Sao lại thế này!”

Chương 83: Thích Khách Thần Bí, Giai Nhân Thấp Thỏm

Thiên Cơ lão nhân chậm rãi nói: “Cũng may Hàn tiểu tử con thúc dục ta đi nhanh, nếu kéo dài tới buổi sáng ngày mai, thần tiên cũng khó cứu!”

“Sư phụ, Hiên nhi trúng loại độc gì? Nó chỉ đi Lăng phủ một chuyến, ai sẽ có cơ hội hạ độc nó đây?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày nói.

“Là tàn độc huyết đến từ Miêu Cương, loại độc này không màu không vị, lấy máu từ mười xác chết nam nhân luyện thành. Độc này lợi hại ở chỗ nó có thể trên cơ thể người ngủ đông ba ngày mới phát tác, nếu đại phu dựa theo mạch sẽ chẩn không ra bệnh, chỉ có thể chờ chết. Về phần tiểu Vương gia làm sao trúng độc, đợi sau khi nó tỉnh lại, hỏi nó xem cả ngày hôm qua đã ăn uống cái gì mới có thể phán đoán.”

Nghe vậy Mạc Kỳ Hàn rùng mình “Lại là Miêu Cương. Sư phụ, loại độc này có để lại di chứng gì với Hiên nhi không?”

“Hàn tiểu tử không cần lo lắng, có sư phụ ra tay còn có thể có chuyện gì sao? Ta dùng kim châm cứu đem độc bức ra ngoài, lại cho tiểu Vương gia ăn Giải Độc Đan, thuận tiện còn đả thông hai mạch Nhâm Đốc, lại dùng nội công của ta chữa thương cho nó, ngươi nói còn có thể có chuyện gì sao?”

Mạc Kỳ Hàn ngớ ra, Thiên Cơ lão nhân lại đắc ý nói: “Hàn tiểu tử, con mời sư phụ xuống núi là chính xác, nếu tìm Hoa Mai lão bà kia, cháu con chắc chắn là đang trên đường đến điện Diêm Vương rồi!”

“Cám ơn sư phụ! Kỳ Hàn khắc ghi đại ân của sư phụ!”

Mạc Kỳ Hàn trịnh trọng ôm quyền muốn quỳ xuống, lại bị Thiên Cơ lão nhân vội vàng kéo lại, cau mày nói: “Hàn tiểu tử a, quỳ thì không cần, lão già ta sợ giảm thọ a! Hì hì, yêu cầu duy nhất của sư phụ chính là chờ con làm Hoàng đế, con lấy hết rượu của Hoa Mai lão bà đưa cho sư phụ, ha ha ha! Sư phụ muốn bộ dáng tức giận đến chết của bà lão bà kia!”

Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn co lại mãnh liệt “Khụ khụ, sư phụ muốn uống rượu ngon, con chuẩn bị cho ngài một xe rượu cung đình đưa đến Lê Sơn Quan, ngài đâu cần phải cướp của Hoa Mai bà bà.”

“Ha ha, cái này sư huynh không biết đâu, gần đây Hoa Mai bà bà bế môn nên sư phụ trong lòng khó chịu, cho nên mới - ” Lâm Mộng Thanh còn chưa nói hết, liền bị Thiên Cơ lão nhân vỗ một cái quát: “Tiểu tử đáng chết con dám bóc mẻ của sư phụ?”

Tiếng quát như sư tử rống làm kinh động Ngự Lâm quân tuần tra dưới Phượng Minh tháp, lập tức quát to lên “Có thích khách -”

Mạc Kỳ Hàn thật không còn gì để nói, trừng mắt Thiên Cơ lão nhân một cái, nói: “Đi Tứ Vương phủ!”

Thiên Cơ lão nhân mắc sai lầm, vội vàng gật đầu. Ba người trong nháy mắt liền biến mất vào bóng đêm!

Trong Long Dương cung, Mạc Kỳ Diễn tỉnh lại, nhìn đến Thần quý phi mê man thì cả kinh, vội kêu: “Mẫu phi, mẫu phi”

Thần quý phi mở mắt mê mang nói: “Diễn nhi, tại sao mẫu phi lại đang ngủ vậy?”

Mạc Kỳ Diễn giật mình thấy không đúng, mắt nhìn đến thái giám cung nữ mê man đầy đất, vội hô lớn: “Người đâu!”

Mà trọng lúc hắn kêu người, đã có tổng quản Ngự Lâm quân vội tiến vào bẩm báo “Bẩm Nhị Vương gia, trong cung phát hiện thích khách, thuộc hạ dẫn người đuổi theo, tuy nhiên thích khách khinh công rất cao, thuộc hạ đã mất dấu chúng! Thuộc hạ xin chỉ thị Nhị Vương gia có đuổi theo ra ngoài cung hay không!”

“Vô nghĩa! Lập tức đem người chia làm hai nhóm tìm khắp toàn bộ hoàng cung cùng kinh thành!” Mạc Kỳ Diễn tức giận nói.

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Long Dương cung xảy ra biến cố, Mạc Ngự Minh đương nhiên bị kinh động, Lý Đức Hậu đỡ hắn nhanh chạy tới. Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Dục cũng đều chạy tới!

“Diễn nhi, xảy ra chuyện gì? Hiên nhi ra sao?” Mạc Ngự Minh gấp gáp hỏi.

“Phụ hoàng, nhi thần cùng mẫu phi không có chuyện gì, nhi thần đã phái người đi lùng bắt thích khách, trong cung tạm thời không có thương vong” Kỳ Diễn nói.

“Không phải thật là kỳ quái sao? Mục đích của thích khách này là cái gì?”

Mạc Ngự Minh nhíu mày, ánh mắt dời về phía Mạc Ly Hiên, nhưng vừa nhìn đã kinh hãi, hai mắt mở lớn “Sắc mặt Hiên nhi hồng hào lên!”

“Cái gì?”

Mọi người vội vàng vây trước giường rồng, thấy Mạc Ly Hiên khuôn mặt ban đầu tái nhợt, giờ phút này đã hồng lên, như ngủ yên bình thường.

“Đây là có chuyện gì, bệnh Hiên nhi chuyển biến tốt sao?” Mạc Kỳ Sâm thất kinh hỏi.

“Xem ra là có hy vọng!” Mạc Kỳ Sâm vui sướng nói.

Mạc Kỳ Diễn trầm tư nhìn Mạc Ly Hiên, sau đó nghe tiếng tim đập của Mạc Ly Hiên, lông cau chặt, nói: “Rất kỳ quái, nhi thần cùng mẫu phi coi chừng Hiên nhi, tự dưng ngủ mất. Đến khi nhi thần tỉnh lại, Hiên nhi đã có bộ dáng này, chẳng lẽ có người vào cứu Hiên nhi sao?”

“Nhị ca, ý của ca là thích khách tới bắt mạch xem bệnh cho Hiên nhi sao?” Mạc Kỳ Lâm mắt lóe ra tinh quang “Có thể không một tiếng động xuống tay với nhị ca, võ công bất phàm a! Xem ra người này không có ác ý, chỉ cứu Hiên nhi mà thôi, bằng không hắn muốn giết nhị ca cùng quý phi nương nương chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?”

Nghe vậy, mọi người tán đồng gật đầu, Mạc Ngự Minh nhìn ra ngoài điện nói: “Ngưng tìm người đi, chỉ là Ngự Lâm quân là tìm không được.”

Mạc Kỳ Lâm chắp tay “Vâng, phụ hoàng, nhi thần lập tức đi truyền lệnh!”

Ánh mắt một lần nữa trở lại trên người Mạc Ly Hiên, mọi người đều suy tư, người thần bí này rốt cuộc là ai, làm sao lại có bản lĩnh chữa trị cho Ly Hiên.

Mà giờ khắc này, ở Tứ Vương phủ, trong Hương Vò Cư, Mạc Kỳ Hàn âm trầm trợn tròn mắt. Thiên Cơ lão nhân cùng Lâm Mộng Thanh tự biết mắc sai lầm, tất cả đều cúi đầu chuẩn bị nghe giáo huấn.

Mạc Kỳ Hàn trầm mặc thật lâu, sau tức giận nói: “Con gọi người chuẩn bị bữa cơm, dùng cơm xong các ngươi ở trong này nghỉ ngơi, sư phụ ngươi hỏi Tư Khuynh chuyện Hiên nhi trúng độc một chút, con còn phải vào cung một chuyến.”

“Hàn tiểu tử, con còn tiến cung làm cái gì?” Thiên Cơ lão nhân nghi ngờ nói.

Lâm Mộng Thanh cũng nhíu mày “Đúng vậy, sư huynh từ hôm qua tới bây giờ bôn ba mấy nghìn dặm, còn chưa chợp mắt nữa!”

“Ta phải đi thiên lao một chuyến. Vô Cực nói lúc xế chiều phụ hoàng đã dùng hoả hình với Tuyết Mạn, chắc nha đầu kia sợ hãi, hơn nữa thiên lao ẩm ướt, ta sợ nàng lại chịu đựng một đêm, thân thể sẽ suy nhược.”

Mạc Kỳ Hàn nhấp nhẹ môi, trong mắt rét lạnh hiện lên một tia lo lắng, chẳng bao lâu sau trong lòng hắn ngoài bỏ Ngô Đồng lại còn có thêm một nữ nhân.

Không! Hắn chỉ là không thể để cho Lăng Tuyết Mạn chết mà thôi, nàng là con cờ của hắn và Lăng Bắc Nguyên. Lăng Bắc Nguyên lợi dụng nàng, hắn muốn tương kế tựu kế lợi dụng nàng đối phó ngược lại Lăng Bắc Nguyên!

Chương 84: Tuyết Mạn Đừng Sợ, Ta Đến Đây

Trăng sáng sao thưa, đêm trầm tĩnh cực kỳ. Đêm nay ánh trăng không quá sáng ngời, thậm chí còn hơi tối.

Một bóng dáng cao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sieusung