Chap 12: Tin tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng








Jin nấu bữa tối cho Namjoon với phụ bếp là người giúp việc. Anh coi đây như thói quen và thứ tạo niềm vui cho mình. Cậu thích hương vị anh nấu, đây là một điều hạnh phúc biết bao.

“Phu nhân, người đáng lý không cần phải xuống bếp đâu.”

“Không sao mà, tôi nấu cho chồng tôi chứ phải nấu cho ai đâu a.”

Jin vui vẻ thái rau củ theo hình dạng bản thân mong muốn.

“Ngài Kim thật tốt số khi lấy được người.”

“Dì nói quá rồi, là tôi tốt số mới lấy được Namjoon đó a."

Là tốt số thật sự, không phải giấc mơ ngọt ngào. Thi thoảng Jin nghĩ ông trời còn thương xót cho anh và đang bù đắp lại niềm vui cho những tháng ngày ngỡ như chết ở lúc xưa.

Cái gì là bừng nắng hạ, cái gì là làn gió mới thổi vào, tất cả đều gói gọn trong chuyện Namjoon bước vào cuộc sống của Jin.

Sau khi nấu xong bữa tối, Jin cũng lên lầu tắm rửa và giúp Namjoon ủi quần áo cho ngày mai.

“Hôm nay em ấy mặc vest đen rồi, mình phải chọn màu khác cho hôm sau.”

Jin tiến đến tủ quần áo và bắt đầu chọn lựa. Vest của Namjoon đa số đều màu đen, đôi lúc anh không phân biệt được chúng khi thấy tất cả đều giống nhau, nhưng cậu lại nói với anh rằng: Chúng chỗ nào cũng khác.

“Hmmm, vest trắng, sơ mi đen bên trong chắc sẽ ổn nhỉ?”

Đúng là lựa chọn quần áo luôn được liệt kê vào một trong những việc gây đau đầu, tốn nhiều năng lượng.

“Chắc ổn, chốt như thế đi.”

Jin lấy vest và sơ mi ra để bắt đầu công cuộc ủi.

“Sao vest của Namjoon cái nào cũng nặng vậy chứ?”

Anh bĩu bĩu môi.

Trong lúc ủi quần áo, Namjoon vừa vặn về đến.

“Hi tình yêu.”

“Mệt lắm không?”

Anh không cho mắt nhìn trong lúc hỏi vì sợ làm hỏng quần áo đắt tiền của cậu.

“Gặp anh liền không còn mệt nữa.”

Cậu ôm lấy người mình thương từ phía sau.

“Thôi nào, bây giờ đi tắm để còn ăn tối, em ôm một hồi tôi ủi hư đồ thì toang luôn.”

“Sao đâu, một bộ đồ thôi, ôm anh quan trọng hơn.”

“Sao mà bám người vậy nhỉ? Em là con mèo sao?"

Tay của anh vẫn di chuyển bàn ủi.

"Tôi là một con rồng, không phải mèo."

"Ô ô là rồng cơ, đáng sợ quá cơ, một con rồng em bé."

“Được rồi, tôi đi tắm đây.”

Cậu hôn lên gáy anh trước khi vào nhà tắm.


Căn bản Jin đã có bằng lái xe nên sau vài ngày chịu khó học tập để Namjoon tin tưởng thì không cần giả vờ. Cậu cũng tiếp thu rất nhanh, hoàn thành khóa học xong một lượt với anh, chẳng chút sự cố nào phát sinh.

“Nhưng mà Namjoon à, em lái xe tuyệt thật đó, thế sao trước đây không đi thi bằng lái?”

“Thế tại sao anh không đi thi?”

“Ừm... tôi lười.”

Anh cười cho qua chuyện.

“Tôi giống anh đó tình yêu. Dẫu sao tôi đi đâu cũng có tài xế riêng và thời gian trống hầu như không có cho nên đến bây giờ mới học lái xe.”

Jin gật gật đầu và nhận lấy chai nước Namjoon đã giúp mình khui nắp.

“Nếu không có anh, chắc tôi cũng không học để đi thi đâu.”

“Em đang cảm ơn hay đang trách tôi vậy a?”

Jin đẩy vai cậu tựa dỗi hờn.

“Cả hai đó tình yêu.”

“Xấu xa.”

Anh trả lại chai nước cho cậu sau khi uống xong.

“Ây, sao em lại uống chung, nên khui chai khác chứ?”

Jin định giật lại nhưng Namjoon đã hớp xong một ngụm.

“Chúng ta là bạn đời mà, không sao, anh đừng lo ngại.”




Jin đang giúp nhân viên thu tiền khách hàng và xuất hóa đơn xong thì gặp vị khách tiếp theo là Jimin.

“Park tổng.”

Anh tiến đến chào hỏi. Jimin vờ ngạc nhiên hỏi:

“Trùng hợp thật, anh cũng đến đây sao?”

“Quán này của tôi.”

Jin cười với một chút ngượng ngùng.

“À, vào trúng quán người quen rồi.”

Jimin là cố tình đến đây.

“Mời ngài ngồi, ngài dùng gì cứ tự nhiên gọi nha, tôi mời, coi như trả ơn ngài đã cứu giúp tôi hôm bữa.”

Jimin lựa chọn một bàn ngồi xuống và đáp:

“Anh không cần khách sáo như thế đâu, chúng ta đều là bạn của nhau mà.”

“Nhưng nếu ngài không nhận thì tôi ngại lắm.”

“Đây là lần đầu tôi đến quán, không thanh toán thì khó coi lắm.”

Lời của Jimin không phải không có lý.

“Vậy tôi sẽ gửi cho ngài code, chỉ cần lần sau ngài đến đây và quét nó thì sẽ được miễn phí. Ngài phải nhận nó, đừng làm tôi thành người vô ơn."

“Ok.”

Jin đưa cho Jimin menu.

“Ngài dùng gì?”

“Best seller ở đây đi.”

Nhẹ gật đầu, Jin đi nói với nhân viên pha chế. Xong, anh đích thân mang cafe ra cho Jimin để thể hiện lòng thành.

“Anh làm như thế tôi không nhận nổi đâu, Namjoon mà biết cũng mắng tôi một trận.”

“Namjoon sao có thể mắng ngài chứ? Ngài là ân nhân của tôi còn gì? Vả lại tôi cũng nói về việc mời ngài đến nhà dùng cơm coi như trả ơn, nhưng em ấy bận quá chưa sắp được lịch nữa."

“Anh có việc bận không? Không thì chúng ta ngồi xuống cùng nhau nói chuyện một chút ha? Anh đứng một hồi, tôi mới là người ngại."

Anh kéo ghế để ngồi xuống vì bản thân đang không có việc bận.

“Anh đừng kêu tôi bằng ngài nữa, tôi nhỏ hơn Namjoon một tuổi đấy, xưng anh - cậu với tôi cho thoải mái."

“Ừm, tôi nhớ rồi.”

Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi anh.

“À, anh quen Namjoon bao lâu thì cưới?”

“Chúng tôi quen biết thì tầm một tuần thôi, sau đó hai bên phụ huynh biết chuyện và bàn về chuyện kết hôn luôn. Từ khi quen đến kết hôn, giữa chúng tôi chưa đầy hai tháng.”

Anh gãi gãi gáy của mình sau câu nói. Quen chưa bao lâu đã tính đến chuyện hôn nhân rồi kết hôn, người ngoài nhìn vào rất dễ đánh giá.

“Nhanh thật đó, vậy anh hiểu rõ hết con người của Namjoon chưa?”

“Làm sao có ai hiểu được toàn bộ một con người? Chính mình còn không hiểu rõ được mình mà."

Câu này của Jin làm Jimin hơi khó chịu nhưng cậu vẫn cố cười nói tiếp:

“Nhưng tôi nghĩ, tôi hiểu Namjoon hơn anh.”

Sắc mặt của Jin không dễ coi lắm.

“Namjoon nói với tôi cả hai là bạn thân, bạn thân thì đôi lúc hiểu nhau hơn người chung chăn gối không lạ lắm, đúng chứ? Chưa kể đến chuyện tính cách thói quen của một người có thể thay đổi theo thời gian, đặc biệt là sau khi kết hôn."

Jin nhấn mạnh câu cuối. Có lẽ bản năng của người đã kết hôn cho anh nhận thấy mối nguy hiểm nào đó đang tiềm ẩn.

"Thành ra hiểu nhau đến mức nào cũng có thể quay về con số không.”

Jimin cười trừ.

“Tôi hy vọng anh sẽ giữ được Kim Namjoon.”

Jimin để lại tiền trên bàn rồi rời đi ngay sau đó.

Jin đưa mắt nhìn theo với cõi lòng đầy hỗn loạn. Sao đối phương phải nói với anh những lời như thế? Giữa Namjoon và cậu có quan hệ gì trước khi tiến đến với anh sao?








Jin cả buổi chiều đều thẫn thờ suy nghĩ. Nói anh ghen thì không hẳn, bởi giờ đây cả hai đã kết hôn, anh hà tất ghen tương với những thứ đã qua, đã cũ, đã bỏ? Phải chăng anh không biết rõ cái mình tò mò là gì nên chẳng dễ chịu chút nào?

"Alo, tôi nghe Namjoon."

Jin lấy lại tinh thần khi cậu gọi đến.

"Tối nay tôi có một buổi gặp đối tác, anh ở nhà coi ăn uống và ngủ trước. Có thể không về sớm."

"Tôi biết rồi. Em nhớ đừng uống nhiều, không tốt cho sức khỏe."

"Yêu anh, tình yêu."

Jin nghe tiếng Namjoon hôn vào màn hình điện thoại nên lòng vui vẻ trở lại.

Ai cũng có khuyết điểm, ai cũng có những thứ không nên xuất hiện trong quá khứ, nhưng tất cả đều qua rồi không phải sao? So với các mối quan hệ xưa của Namjoon, cái Jin đang giấu còn đáng sợ hơn nhiều. Ngay từ đầu, anh đã không có tư cách trách hoặc tò mò.





"Phu nhân về rồi à? Bữa tối tôi dọn sẵn rồi, mời phu nhân vào dùng."

"Tôi không đói, Namjoon cũng không ăn nhà đâu. Dì cùng mọi người cứ ăn đi."

"Nhưng chúng tôi không dám ăn mấy món đó đâu ạ..."

Jin nhìn dì giúp việc tỏ ra lo lắng, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay bà.

"Là lệnh của tôi, cứ làm theo đi."

Nói xong, anh cũng đi lên phòng.



Nằm phịch xuống giường, Jin không hiểu sao bản thân lại mệt mỏi như thế. Anh bị những lời bình thường của Jimin làm ảnh hưởng ư? Tự hỏi, có phải do bản thân quá nhạy cảm để thấy mấy lời kia là ác ý hay không? Ngồi dậy trong sự uể oải vì mất tinh thần, anh mở ngăn tủ, nhìn những lọ và vỉ thuốc đặt chật kín bên trong liền ngao ngán không tả nổi.

Jin quyết định sẽ dừng ngừng dùng thuốc chống lo lắng vì để bảo vệ bao tử khỏe mạnh, anh cần tập trung chữa trị nó.

Dù sao cũng là virus, chữa trị đàng hoàng thì có thể hết, vậy Jin bỏ thêm một bữa cơm chắc hẳn không thành vấn đề đúng chứ? Anh không nuốt nổi thứ gì xuống vào lúc này nên chỉ biết thở dài trước sự không tiến bộ của mình.

Nếu Namjoon mà hỏi những lọ thuốc này trị cái gì, Jin phải tiếp tục nói dối là vitamin? Nếu cậu hoài nghi hoặc bất giác nhận thấy nó giống an thần hơn thì thế nào? Anh không ngờ có ngày, ngay cả uống thuốc cũng phải lén lút như vậy.

Cho tay lấy hai viên thuốc trị bao tử được kê uống vào buổi tối xong, Jin đóng ngăn tủ lại và chuyển sang rót nước.

Có lẽ Namjoon quá yêu hoặc tin anh nên việc khám sức khỏe trước hôn nhân, cả hai không hề thực hiện. Điều này càng làm bản thân lo lắng nếu tình trạng của bao tử trở nên nặng nề thì tội nghiệp cậu rất nhiều. Dù thương yêu nhau đến đâu thì việc lấy về một người mắc chứng ung thư, nó rất là...

Nếu ban đầu cả hai đi khám, nếu ban đầu Jin nói thật thì phải chăng Namjoon không chọn tiến đến hôn nhân? Anh chẳng khác đang nói dối cậu và vâng, không chỉ một thứ. Từ bao giờ sự an toàn giữa cả hai lại mỏng manh đến mức anh phập phồng, bất an từng đêm?

Clip mất, Dylan mất, vậy mà Jin vẫn khổ sở là sao?

Căn bản nói dối không phải là nghề của Jin, nhưng anh lại áp dụng nó lên người bản thân thương yêu nhất thì bảo sao không lo lắng sợ hãi? Anh đã đưa ra một quyết định mang tính chất đánh đổi, được ăn cả, ngã về không.

Jungkook nói không sai về chuyện chẳng còn bất cứ thứ gì có thể làm những người mất trắng như họ tổn thương, nhưng vấn đề nằm ở chỗ Jin yêu Namjoon rồi, còn là rất thương Namjoon. Anh theo đó chắc mình sẽ sống không nổi nếu cuộc hôn nhân này tan vỡ.

Namjoon là người cứu rỗi cứu cánh thì bảo Jin phải làm sao nếu đứng trước tình huống phải thừa nhận, phải chấp nhận sự tan vỡ mãi mãi mất cậu? Anh đã biến thành bộ dạng không thể sống thiếu cậu từ khi nào?

Không có nỗi đau nào tuyệt đối và những thứ Jin phải chịu từ bọn bắt cóc là một nỗi đau thể xác, nỗi đau tinh thần, còn đối với tình huống cả hai ly hôn là anh phải mang sự thống khổ trong tim. Đó là một cực hình tàn nhẫn nhất, song hành hạ thâm tâm và chút linh hồn nguyên vẹn còn sót lại trong anh.


“Không được, không được, không được đâu mà, không........”

Jin hét lên và ngồi bật dậy. Căn phòng rộng lớn với những ánh đèn sáng sủa nhưng chỉ có mình anh. Máy lạnh vẫn bắt, nhưng mồ hôi đã đẫm lưng.

“Là ác mộng, là ác mộng thôi.”

Jin hít sâu vài hơi để bù oxy cho phổi của mình. Rõ là ác mộng nhưng mặt của anh đã ướt đẫm bởi lệ.

“Ác mộng thôi mà, ác mộng...”

Anh ngủ quên trên sofa nên giờ vai và phần hông rất đau nhức, đặc biệt bao tử đang nóng xót và khó chịu.

“Nhưng mình lười ăn quá, phải làm sao bây giờ?”

Bao tử của Jin ê ẩm đến mức đứng thẳng không được.

“Chết mất....”

Anh gượng hết sức đứng lên rồi đi vào nhà tắm, thay ra một bộ đồ thoải mái và xuống lầu. Bản thân này bị người khác hành hạ và ngược đãi đủ rồi, anh không thể tự mình khiến nó hao mòn thêm.

“Mình phải sống, sống với Namjoon chứ, mình không thể xảy ra chuyện được...”

Hít sâu vài hơi với sống mũi cay xé, Jin mở tủ, lấy ra một hộp bánh. Anh đang ăn để sống, không phải sống để ăn nên chỉ cần chút đồ ngọt lót dạ.

Đã 22 giờ, Namjoon sắp về, anh cần ăn nhanh lên, anh không muốn tìm thêm lời dối trá nào để lừa gạt cậu.


Hôm sau, Jin mang bữa trưa đến tập đoàn cho Namjoon. 

“Vào đi.”

“Chào chủ tịch Kim.”

“Ôi tình yêu...”

Cậu ngạc nhiên và nhanh rời khỏi chỗ ngồi.

“Tôi mang bữa trưa cho em a.”

Jin giơ túi lên.

“Sao anh biết tôi đang đói bụng hay thế.”

“Vậy sao? Đói hay cái miệng này đang dẻo đây?”

Jin chỉ chỉ trán cậu.

“Đói thật mà. Trưa nay anh cho tôi ăn gì vậy a?”

“Đương nhiên là những món em thích rồi.”

Sau đó, Jin mở từng hộp thức ăn ra và đưa đũa cho cậu.

“Anh thật làm tôi bất ngờ đó Jin.”

Cậu không nghĩ anh sẽ đến chỗ làm của mình.

“Em không thích tôi tự tiện đến hả?”

“Không có, anh nghĩ đi đâu vậy? Ngốc này...”

Namjoon hôn lên trán người ngồi cạnh bên.

“Ăn xong tôi dẫn anh đi tham quan.”

“Không cần đâu, em tiếp tục làm việc đi, thời gian của em vàng ngọc mà.”

Cậu đút cho anh một miếng cơm cuộn.

“Tôi đã nói bao nhiêu lần là anh quan trọng hơn tất cả, anh đừng mãi nghĩ nhiều như thế được không?”

Jin cười và bắt đầu nhai miếng cơm cuộn.

“Ưm, ngon quá, hương vị anh nấu luôn không lẫn vào đâu được.”

“Ăn từ từ thôi, nghẹn bây giờ.”

Anh lấy khăn giấy giúp Namjoon lau miệng. Nhìn bộ dạng ngấu nghiến và cho thức ăn vào đầy miệng đến mức má phải phồng phồng lên, bản thân càng thêm yêu.

“Ông trời ơi, làm ơn, đừng lấy đi những giây phút ngọt ngào này của chúng con.”

Jin thì thầm trong lòng.

“Anh ăn với tôi đi, vốn tôi không thể ăn hết chỗ này.”

“Em cứ ăn cho no đi, dư tôi sẽ ăn.”

Namjoon lắc lắc đầu.

“Sao được, a nào, anh.”

Cậu tiếp tục đút cho anh một miếng cơm chiên cay.

Trong lúc dọn lại các hộp thức ăn để mang về, anh đã không cầm được lòng mà hỏi cậu:

“Namjoon à, Park Jimin với em có quan hệ gì?”

“Anh hỏi gì vậy Jin?”

Có lẽ anh không nên hỏi phải không? Anh nên tôn trọng sự riêng tư của cậu?

“À, không gì đâu. Tôi về đây.”

Nắm lại cổ tay nhỏ bé của Jin, Namjoon kéo anh vào lòng mình.

“Em làm gì vậy a? Đang ở chỗ làm đó.”

“Park Jimin đã nói gì với anh?”

Nhìn sự nghiêm trọng cậu đang thể hiện lẫn giọng điệu trầm nặng, anh có chút sợ.

“Không nói gì hết, tôi tò mò thôi.”

Anh muốn ngồi dậy nhưng cậu càng ôm chặt vào lòng.

“Ngoan nào, nằm yên cho tôi ôm, đêm qua về trễ, ôm anh chưa đủ đã phải đi làm tiếp tục.”

Jin ngoan ngoãn nằm yên. Namjoon nhẹ nhàng đặt lên trán và tóc anh những nụ hôn chuồn chuồn lướt qua.

“Tôi và Park Jimin không có quan hệ gì cả, tôi thề danh dự với anh điều đó.”

“Không phải, tôi tin em và dù em với Park tổng có gì với nhau trong quá khứ hay không, tôi đều không quan tâm lắm. Hiện tại và tương lai mới quan trọng nhất, chúng ta đã kết hôn với nhau thì hiển nhiên vì thương yêu nhau. Tôi cũng thề với em, tôi không ghen tuông bậy bạ gì đó.”

Jin luống cuống nói, Namjoon nâng mặt anh lên để lần nữa hôn xuống.

“Tôi không biết Park Jimin nói gì với anh cũng như có mục đích gì, nhưng giữa chúng tôi chưa từng có một mối quan hệ nào cả.”

“Tôi tin em mà.”

Anh chủ động đặt môi lên chiếc má có đồng tiền của Namjoon.

“Yêu anh.”

“Giờ thì tôi về đây.”

“Anh lái xe đến à?”

“Ừm, cũng đâu ai biết tôi chưa thi bằng đâu.”

Anh thành công chọc Namjoon bật cười.

“Anh gan thật đó Jin à.”

“Vì tôi có chồng là Kim Namjoon.”

Anh nhướng nhướng mày với cậu.



“Chúng ta gặp nhau đi.”

Namjoon đã gọi cho Jimin sau khi Jin rời đi.

“Nếu tôi nói không thì sao?”

“Tôi sẽ lật tung Park Thị lên để cậu tự chui đầu ra.”

Jimin bật cười trước điệu bộ thiếu kiên nhẫn của cậu.

“Gặp nhau thì gặp, tôi sẽ nhắn địa chỉ cho anh.”






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net