Chap 17: Tai nạn nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jin tạm thời ngưng xào chỗ thịt trên chảo để bắt điện thoại khi Jungkook gọi đến.

"Alo Jungkook, tôi nghe."

"Anh khỏe không a?"

"Tôi khỏe, em và Taehyung thế nào?"

"Mọi thứ đều rất tốt. Cảm ơn anh đã hối thúc chúng em kết hôn."

Cậu nói và cười khúc khích.

"Em hạnh phúc vui vẻ là được rồi."

Cuộc sống của Jin ngay từ đầu không có mảng màu khác, là anh tự chấp nhận vấy lên vệt trắng sáng. Suy ra tất cả những cảm giác đang dằn xé anh, là thứ anh đáng phải chịu vì đã cho chúng cơ hội. Không thể trách ai bởi anh là người khiến sự tổn thương kéo đến ngập tràn tại cõi lòng chằng chịt sẹo.

"Sao được? Anh cũng phải hạnh phúc và vui vẻ cùng em."

"Tôi là điều đương nhiên rồi, Namjoon thương tôi vậy mà."

Là Jin nói dối không biết ngượng miệng hay anh còn mộng ảo Namjoon sẽ cao thượng đến nỗi chấp nhận quá khứ bẩn thỉu và kinh tởm của mình? Chung quy, không có gì chắc chắn được vào giây phút này, anh theo đó mới còn thản nhiên khi đã chuẩn bị tinh thần từ trước. Bằng không ngay cả thở cũng không thông chứ đừng nói đến việc chỉ lâu lâu mới trút ra từng hơi nặng nhọc, phiền muộn.

Thú thật, Jin không thích sự yên lặng của hiện tại dù chỉ một chút. Thừa biết không thể ép Namjoon ngày một ngày hai đưa ra kết quả quan trọng, nhưng anh ghét việc cậu như biến mất khỏi cuộc sống của anh theo cách này.

“Namjoon không phải là kiểu người kết thúc trong yên lặng, không phải."

Jin cắn cắn môi và liên tục bật điện thoại sáng màn hình để xem có tin nhắn hay cuộc gọi nào đang đến. Anh không đủ tư cách để xin cậu tha thứ, vậy anh ở đây trông mong cái gì?

Đâu thể dùng câu quá yêu nhau hay anh không thể sống thiếu cậu rồi buộc cậu cao cao tại thượng, cùng mình vá lại cuộc hôn nhân xuất hiện vết rách.

Hôn nhân của Jin và Namjoon như lụa đắt tiền, đẹp màu, lung linh, người nghèo ao ước sở hữu, người giàu có được liền hạnh phúc không thôi, tiếc rằng nó mỏng manh và dễ trầy xước. Tìm đâu ra thợ vá vải ở thời buổi này hiếm hoi này? Chưa kể vá lại được thì sao? Mất giá trị vẫn là mất giá trị, không còn giống ban đầu vẫn là không còn giống ban đầu. Hơn hết, đây thuộc chuyện hai người, ai có thể giúp cả hai làm lành ngoài chính họ?

Tiếng chuông điện thoại vang vang, làm mắt Jin sáng lên nhưng thoáng buồn bã trở lại bởi không phải Namjoon liên hệ.

“Tôi nghe.”

“Anh đến quán được không? Máy xây cà phê có chút trục trặc, anh đến xem và gọi người sửa nha.”

“Tôi đến ngay.”

Đã bốn hôm Jin không có mặt ở quán, Jin tự mắng bản thân thật vô trách nhiệm.

Sau khi quán đóng cửa, Jin đi lang thang về nhà, rõ là hỗn loạn nhưng lại trống rỗng, mang sự bức bối trào dâng trong huyết quản. Biết rằng đoạn đường không ngắn, biết rằng đích đến còn quá xa, nhưng Jin vẫn không muốn gọi một chiếc taxi. Có lẽ khi nào đôi chân này mỏi nhừ, không còn sức để bước tiếp, bản thân sẽ thay đổi ý định.

Déambuler, đi thong dong với không mục đích, tựa vãn cảnh nhưng chẳng chút tư vị thưởng thức. Jin yêu thích điều này, bởi anh sẽ cảm thấy khá hơn sau khi đi một chuyến đi dài, bỏ mặc tất cả sau lưng, chỉ biết bước và đếm.

Nhưng lần này khác với những lần khác do Jin đang bị xoáy trong vòng đau thương. Namjoon của anh đã ăn chưa? Đã về nhà nghỉ ngơi chưa? Thời gian mà họ cần để giải quyết tất cả là bao lâu? Anh không thể kiềm được nước mắt của mình.

Vốn dĩ đang hạnh phúc và yêu nhau đến vậy, chính Jin đã gây ra cảnh đau khổ ngày hôm nay, đều tại bản thân ngu ngốc ngay từ đầu. Anh thấy trăm sai ngàn sai đều là mình sai...






Cơ thể của Jin như đông cứng và rất nặng nề, anh muốn mở mắt và cử động đều rất khó khăn. Anh không hiểu tại sao, song không nhớ được những gì xảy ra trước đó nhưng vẫn cố nâng mí mắt.

"Jin, hyung, anh ơi."

Giọng của Jungkook vang bên tai khiến Jin càng nhận thức có gì đó không ổn. Cuối cùng, khi anh hoàn toàn thoát khỏi bóng đêm thì đập vào mắt là tấm trần trắng toát. Ký ức của anh quay về phần nào tại thời điểm máu bơm lên tim không kịp, gây ra gián đoạn nhịp thở.

Hồi đêm qua, khi đang trên đường về nhà, Jin đã gặp phải một tên cướp. Anh không muốn chết hay có thêm rắc rối nên chấp nhận giao tiền dễ dàng, giúp đôi bên không ai tốn sức lực. Buồn rằng mọi thứ không như anh nghĩ khi kẻ đó vẫn gây thương tích thông qua một nhát dao vào phần bụng. Có thể không một tên cướp nào tin trên đời có một con nạn nhân ngoan ngoãn, nghe lời đến vậy?

"Jungkook."

Jin khó khăn gọi khi cổ họng khô nhám, theo đó là một vài cái ho khan.

"Anh, anh thấy sao rồi?"

"Tôi ổn, em cho tôi miếng nước được không?"

Cậu nhanh xoay đi rót nước và nói:

"Em liên lạc với Namjoon mãi không được."

"Em ấy đi công tác rồi."

Jin không hiểu tại sao Namjoon không bắt máy của Jungkook, có thể cậu không muốn người ngoài nói về chuyện của cả hai khi tưởng đứa em này đã biết tất cả. Nhưng điều đó không còn quan trọng khi cố nghĩ và nhận xét theo nhiều hướng thì được gì? Cái anh cần là che giấu hôn nhân đang thất bại của mình với đối phương.

"Sao lại đi ngay giờ này chứ? Thật là..."

"Em ấy trăm công ngàn việc mà, chúng ta mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nhau là may mắn hơn các cặp đôi khác trong giới này rồi."

Jungkook đặt ống hút vào ly và kề vào sát miệng Jin. Vết thương ở ngay bụng nên anh sẽ gặp khó khăn, đau nhói khi ngồi dậy cũng như di chuyển.

"Anh thấy vết thương còn đau lắm không? Anh chịu nổi không? Không nổi thì tôi hỏi bác sĩ tiêm thêm thuốc."

Bác sĩ đã dặn Jungkook, nếu anh thấy còn đau nhiều thì cứ báo cáo tại quầy điều dưỡng, họ sẽ mang thuốc đến.

"Vết thương đau, nhưng tôi vẫn chịu được, em không cần quá lo lắng."

Jin muốn chuyển động cho thoải mái hơn nhưng cơn đau buộc anh bỏ đi ý định đó.

"Sao không lo chứ? Họ nói vết đâm không quá sâu, may mắn nằm ở đó, dù nhanh lành thôi nhưng...nói chung là em lo."

Jin cười và đưa tay lên, Jungkook hiểu ý mà cúi người xuống để anh xoa xoa đầu.

"Tôi thương. Tôi hôn mê lâu chưa?"

"Ừm, hiện tại là 10 giờ, em nhận được cuộc gọi của bệnh viện là 2 giờ sáng. Cũng không quá lâu anh à."

"Có lẽ Namjoon đi công tác, bệnh viện gọi không được mới liên hệ cho em, phiền em rồi, cho tôi xin lỗi Taehyung nha. Gọi em đến đây giữa đêm thế này."

Jin chắc bệnh viện đã gọi cho Namjoon và khả năng cao là cậu phớt lờ, buộc họ phải chuyển hướng gọi cho người tiếp theo trong danh bạ tick sao quan trọng.

Nếu tên cướp lấy hẳn điện thoại thì chắc Jin đã một mình nằm ở chỗ này, chẳng ai hay biết cũng như chẳng ai đi tìm cho đến khi xuất viện. Nghĩ đến đây, lòng càng chua xót không thể tả. Lỡ như anh không được đưa đến bệnh viện, cứ thế chết đi trong con hẻm bẩn thỉu tại mất máu quá nhiều thì sao?

Jin thật sự là người có biến mất trên cõi đời cũng không ảnh hưởng đến ai hay bất kỳ điều gì? Anh rất cần Namjoon ngay bên cạnh nhưng...

Không được, tự nhủ không được khóc, Jungkook sẽ sinh nghi.

“Anh bị thương như vậy mà, xin lỗi gì chứ?”

"Làm em sợ lắm hả?"

Anh tiếp tục xoa xoa đầu cậu.

"Ừm, em đã rất sợ."

"Tôi thương..."

Jin vẫn thắc mắc vì đâu Namjoon không nghe điện thoại của bất kỳ ai? Hay phía cậu cũng xảy ra chuyện? Nếu xét theo phương diện cậu trong vòng mất an toàn thì lo lắng nơi anh dấy lên, đồng thời muốn xuất viện, chạy về xem thử tình hình. Anh không tin bản thân đang nghĩ quá nhiều khi cậu không nhấc máy của Jungkook là hiểu, còn về phía bệnh viện thì khó lý giải.

Theo chữ in trên vòng tay thì đây là bệnh viện Seoul và số của bệnh viện thành phố sẽ tự mã hóa hiển thị tên khi gọi đến, giúp người nhận biết không lo lắng gặp phải lừa đảo hoặc chọn từ chối số lạ. Do đó việc không nghe máy của Namjoon cực kỳ vô lý khi đâu phải riêng anh nhập viện, nơi đây mới gọi cho cậu, lỡ như người thân khác thì sao? Theo tính cách của đối phương, cậu sẽ không mạo hiểm chọn cách này.

“Em đỡ tôi ngồi dậy nha, lưng tôi hơi khó chịu khi mãi nằm.”

Jungkook vâng lời nhẹ nhàng đỡ Jin ngồi dậy. Anh phát ra một ít âm thanh rên đau và mặt hơi nhăn lại do vết thương bị chèn ép.

“Bác sĩ nói anh có thể ăn uống bình thường, anh ăn gì để em đi mua?”

“Hm.. gì cũng được.”

Jin không muốn ăn nhưng Jungkook hiển nhiên sẽ không cho phép điều đó.

“Vậy anh đợi em nha.”

“Em lấy điện thoại hộ tôi rồi hãy đi.”

Jin đắn đo rất nhiều, xong vẫn quyết định gọi cho giúp việc.

“Alo phu nhân.”

“Namjoon có nhà không dì?”

“Ông chủ đi công tác rồi thưa phu nhân.”

“Từ lúc nào?”

“À, sáng hôm sau của đêm phu nhân rời đi. Ông chủ nhờ tôi mang đồ đến công ty, tôi nghĩ bay trong ngày.”

Sau khi chắc Namjoon không có chuyện gì ngoài đi công tác thì lòng Jin nhẹ nhõm. Cậu không bị thương tích, vẫn an toàn là đủ, những lo lắng dư thừa của anh không hối tiếc.

Kiểm tra lại tin nhắn, Jin chắc sms hôm đó đã gửi đi thành công, vậy tại sao trông như Namjoon không nhận được? Nếu cậu biết sự rời đi thì sẽ chọn về nhà tự dọn đồ thay vì nhờ người giúp việc xếp vào vali và mang đến văn phòng, nhằm tránh mặt anh.

“Nếu bây giờ nhắn thêm một tin thì không phải rất là....”

Cuối cùng, Jin vẫn tắt điện thoại. Anh đành chờ Namjoon tự liên lạc thôi, cậu là người yêu cầu cho nhau thời gian để đưa ra quyết định, bản thân không thể liên hệ trước làm ảnh hưởng.

Để Jungkook không nghi ngờ, trong lúc ăn anh đã nói:

“Namjoon nói sẽ thu xếp việc bay về.”

“Em có thể chăm sóc được anh mà, anh ấy đi công tác xa như thế bay về cũng không tiện lắm.”

“Em còn Taehyung, Jungkook à, em đừng quên mình đã kết hôn rồi.”

“Taehyung hiển nhiên sẽ ủng hộ em chăm sóc anh rồi.”

“Được rồi, tôi có ngăn cấm em cũng không được.”

Jungkook cười và ngồi xuống bên giường.

Những ngày tiếp theo, Jungkook đến bệnh viện hai buổi trưa và tối. Cậu muốn cạnh anh cả ngày nhưng tiệm xăm không cho phép và anh cũng khuyên cậu đừng đến trọn ngày, nên cân bằng mọi việc sẽ hay hơn.

Vết thương của Jin không còn đau bên ngoài, bác sĩ bảo hai tuần đầu đừng để dính nước, lúc tắm chỉ cần băng lại, sau đó quấn thêm thứ gì đó chống thấm là ổn thỏa.

Thương tích bên trong luôn lâu lành, từng bước đi của Jin vẫn cho ra cơn đau nhói. Nhưng nó không đau bằng vết thương tại thâm tâm.


"Namjoon vẫn chưa thu xếp được công việc hả Jin?"

Jungkook hỏi trong lúc giúp Jin soạn đồ xuất viện.

"Do em ấy đi công tác ở Los Angeles, chuyến bay về có hơi dài, nên chắc không kịp đón tôi xuất viện."

Cậu như thông cảm.

Khi cả hai lấy xong giấy xuất viện, anh bảo:

"Tôi vừa nhận được tin nhắn của Namjoon, em ấy bảo về sớm hơn dự kiến nên sẽ từ sân bay đến đây luôn. Em về trước đi."

"Không được, sao em có thể bỏ anh ở lại đây chứ? Chờ Namjoon đến, giao anh lại cho anh ấy xong thì em về."

Chờ, chờ đến khi nào? Jin đang nói dối và không muốn điều đó bại lộ. Nhưng anh không lừa Jungkook, cậu sẽ chọn đưa anh về nhà và chuyện hôn nhân lục đục đang giấu giếm sẽ đổ vỡ.

Jin đang tự chuốc rắc rối cho mình bởi căn bản có thể thành thật với Jungkook ngay từ đầu. Chỉ vì bản thân sợ cậu sẽ đi xử lý Namjoon khi anh đúng hay sai thì vẫn đang bị thương suýt chết nếu không được người qua đường phát hiện kịp thời.

"Nghe lời tôi nào, tầm 30 phút nữa Namjoon sẽ đến, được chứ?"

"Ba mươi phút thôi mà, em có thể đợi được."

"Ngoan nào Jungkook. Em nghe lời tôi mà đúng chứ? Nếu em rảnh thì làm ơn, bây giờ em đến quán của tôi nhìn ngó một chút được không? Gần cả tuần rồi tôi ở bệnh viện, bỏ bê nó quá."

"Được rồi, em sẽ đi rồi báo cáo lại với anh."

"Cảm ơn em, Jungkook."

Jin thở ra một hơi nhẹ nhõm khi Jungkook chấp nhận rời đi.

Trong lúc anh còn loay hoay xem xét việc bản thân xách chỗ đồ đạc này có ảnh hưởng lớn đến vết thương hay chăng thì bác sĩ tiến vào.

"Ôi may quá, cậu vẫn chưa ra về"

"Có gì sao ạ?"

Anh chớp nhẹ mắt.

"Hmm.... cậu không có người nhà nên tôi sẽ nói điều này trực tiếp với cậu."

Bác sĩ tỏ ra thận trọng nên Jin hơi lo lắng.

"Cậu bệnh bao tử nặng, cậu biết, phải không?"

"Vâng, tôi biết."

"Trước đây cậu đã khám ở đâu?"

"Tôi khám ở bệnh viện quốc tế Jangjeon, do có người quen làm ở đó."

Bác sĩ tặc lưỡi.

"Tôi khuyên cậu nên xem lại người quen này của mình, tôi chắc rằng số thuốc cậu uống không chút tác dụng nào với bệnh bao tử của cậu cả."

"Ý... ý bác sĩ là gì?"

"Tôi không thể chắc về vấn đề đó, nhưng tôi chỉ có thể nói nếu cậu có chữa trị thì tình trạng nặng nề hiện tại của bao tử là không khả năng."

"Tệ lắm sao?"

"Ai đã nói với cậu, bao tử của cậu có tế bào ung thư chưa?"

Có chút gì đó hơi khó tiếp nhận thông tin này dù trước đây bác sĩ ở bệnh viện cũ từng đề cập là khả năng mắc ung thư của anh rất cao.

"Bác sĩ đó có bảo, có khả năng bị thôi."

"Cậu nhớ khi đó là lúc nào không?"

"Chưa đầy hai tháng."

"Theo kết quả thì tế bào ung thư phát triển đã hơn hai tháng rồi."

Anh ngơ người.

"Ba ngày sau nhớ đến tái khám nhé!"

Căn dặn xong, bác sĩ cũng rời đi.

Jin cấp tốc lấy giấy xuất viện ra xem xét, chỗ kết quả tổng hợp các kết quả ghi rằng: Khâu 5 mũi, thiếu vitamin, calcium, ung thư bao tử giai đoạn đầu. Trầm cảm nhẹ, rối loạn lo âu...

Có thể nói là may mắn khi Jungkook đã không tò mò đọc giấy ra viện của anh.


Về đến nhà với sự khó khăn khi mỗi bước đi là một cái nhói lên ở vùng bụng trái. Anh tâm tư hỗn loạn ngồi xuống sofa, giờ đây bản thân không nghĩ nổi bất kỳ điều gì.

Jin đã ghé sang bệnh viện Jangjeon, Jin đã hỏi bác sĩ và người đó quỳ hẳn xuống xin sự tha thứ của anh. Đối phương bảo nhất thời bị đồng tiền và chức vụ trưởng khoa làm cho mờ mắt thì anh có thể nói thêm được gì? Trách mắng? Kiện tụng? Anh không dư hơi dư sức để đấu tránh với loại người khốn nạn đó hoặc có làm thì ung thư, vẫn là ung thư.

Cuối cùng, không cần suy nghĩ hay chờ đợi Namjoon lựa chọn quay lại, Jin là đang không muốn cùng Namjoon tiếp tục nữa. Là ung thư, là có phẫu thuật cũng không sống được bao nhiêu năm hoặc sức khỏe sa sút hoàn toàn, tồn tại trong vất vưởng.

Nhận thấy mình hủy hoại hai tháng vừa qua trong cuộc đời của Namjoon theo cách lừa dối sai lầm là quá đủ, nếu hiện tại còn quay lại, lỡ Jin không sống thêm được bao lâu thì sao? Anh không muốn tiếp tục để lại bất kỳ vết thương nào trong lòng của cậu, sự việc vừa qua quá đủ để cậu ngại yêu, ngại thương ai lần nữa. Anh phải ngừng ích kỷ và học cách chống phạm sai lầm.


Namjoon đi công tác trở về mới phát hiện Jin không còn ở nhà hơn một tuần.

"Sao dì không nói cho tôi biết điều đó?"

Cậu quát lên, xong thấy máu của mình đang sôi ùng ục.

"Xin lỗi ngài, tôi nghĩ là ngài biết... ngài biết điều đó..."

Dì giúp việc sợ đến chân mềm nhũn và không dám ngẩng mặt.

"Cút hết cho tôi. Cút ra ngoài."

Namjoon thở từng hơi nặng nhọc nhìn vào cái tủ trống rỗng bên phải, nơi treo quần áo của Jin giờ đã không còn gì. Xe vẫn ở gara, đồng hồ cậu tặng vẫn nằm ở trên kệ cạnh giường nhưng anh đâu?

Không thể không chửi thề vào thời điểm này, nhưng Namjoon nên thấy may mắn ở chỗ Jin không để lại nhẫn cưới hoặc giấy ly hôn.

Cậu lấy điện thoại ra, nhanh liên lạc cho anh.

"Xin lỗi, vui lòng gọi lại sau."

"Cái quái gì vậy chứ?"

Namjoon càng phát điên lên và đưa mắt nhìn căn phòng lạnh lẽo, nơi thiếu anh gần mười ngày.

Bao nhiêu ngọt ngào, tiếng cười, sự hạnh phúc, niềm thiêng liêng, tất cả đều được Namjoon trao cho Jin tại đây và ngược lại. Ghế sofa có anh cùng cậu đang đùa nghịch, ban công là nơi cậu ôm anh từ phía sau, cạnh cửa là chốn cậu áp anh tường. Giường là vị trí cả hai chín chắn, song giúp nỗi sợ khó lòng sinh hoạt hôn nhân như bao người bình thường của anh mất đi.

Tất cả tất cả đều còn trong đầu cậu rõ như in và tái hiện sống động trong ảo ảnh, vậy mà anh không còn ở đây...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net