Chương 2 Albus Dumbledore

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với những người dân ở London, hôm nay rõ ràng không phải là một ngày vui vẻ. Một luồng năng lượng từ hư không đang rục rịch khắp London, hoành hành khắp các con đường, ngõ hẻm.

Biển quảng cáo khổng lồ bị sượt qua cũng gây thủng một lỗ rất lớn, thậm chí mặt tường dưới tấm biển cũng hằn những vết rỗ sâu.

Trên vách tường đổ nát không một tiếng động, dù sao nhìn sự đổ vỡ của nó, ai cũng không muốn nhìn...

Trong đầu Iger trở nên hỗn loạn, trước mắt là một màu đen, cậu không biết chính mình đang làm gì, chỉ cảm thấy trong lòng rất kích động.

Bên tai truyền đến tiếng thét kinh hoàng chói tai của mọi người làm Iger hoàn hồn, cậu phát hiện mình đang bay trên bầu trời, tốc độ cực nhanh, nhưng lại không hề thấy cơ thể mình, chỉ có thể nhìn thấy một màn khói đen.

Mau dừng lại!

Iger hoảng sợ hét lên, ngay sau đó cậu dừng ở một con hẻm nhỏ, màn sương đen quanh người cũng dần biến mất.

Iger hoảng sợ thở hổn hển, dần dịu cơn đau nhói tận sâu trong tim, hoang mang bỏ chạy dọc theo con hẻm.

Bóng dáng của Iger vừa biến mất, trong hẻm nhỏ có hai người đàn ông mặc áo choàng dài chạy tới, rồi nháy mắt đã xuất hiện ở chỗ của Iger.

"Câu ta đi đâu rồi?" Một người đàn ông khuôn mặt ngăm đen nhìn khắp nơi nhìn xung quanh: "Trời ơi...là Obscurus (1)! Uy lực thật là đáng sợ!"

"Đừng có gấp, Kingsley...(2)" Một người đàn ông vóc dáng nhỏ bên cạnh khuyên nhủ: "Obscurus đều là trẻ con, trong tình huống đang ở trạng thái này thì không có gì vấn đề, khá dễ đối phó."

Kingsley cầm đũa thần, bất lực liếc cộng sự bên cạnh một cái: "Cũng chỉ có trẻ con mới không đánh lại anh, Dedalus (3) ..."

"Cho nên tôi mới không muốn thực hiện nhiệm vụ cùng với anh, anh thẳng thắn quá rồi..." Dedalus nhún vai, cầm cây đũa phép đảo qua tứ phía. Một loạt dấu chân rõ ràng đột nhiên xuất hiện trong con hẻm, bộ dạng hoảng sợ chạy trốn của Iger xuất hiện trước mặt hai người: "Đi bên này."

......

Những cơn mưa rào trong không khí dần lắng xuống, nhưng Iger lại cảm thấy ớn lạnh trong người.

Cậu không dám trở lại cô nhi viện, tình huống vừa rồi quá khủng khiếp, cửa hàng bị phá hủy, đường phố bị chính cậu phá hủy, điều duy nhất Iger có thể làm là không làm tổn thương những người vô tội.

Phía sau cách đó không xa có tiếng bước chân truyền đến, Iger đột nhiên quay đầu nhìn về phía người tới, còn chưa kịp nhìn rõ người nọ đã giơ tay về phía Iger.

"Stupefy (Bùa choáng)!" Cây gậy ngắn trong tay người đàn ông về phía Iger, cậu lao sang một bên, tránh ánh sáng trắng đang lao tới.

Kingsley vội vàng ngăn Dedalus lại: "Nó chỉ là một đứa trẻ!"

Dedalus do dự một lúc, rồi thu lại cây đũa phép trong tay.

Iger nhìn hai người nhíu mày: "Các người ...là tới đây bắt tôi?"

"Chúng ta cần đưa con đi điều trị, con ạ." Kingsley bước tới, thể hiện lòng tốt hết mức có thể để đối phương không kích động.

Iger thở phào nhẹ nhõm: "Cho tôi lý do tại sao tôi phải đi theo các người."

"Chúng ta là Thần Sáng của Bộ Pháp thuật. Trong người con mang một Obscurus. Bọn ta cần đưa con đi chữa trị. Nếu không, con sẽ khó mà sống tiếp. Người có Obscurus nói chung sẽ không sống được đến mười tuổi." "Kingsley đã cố gắng hết sức để lời nói của mình trở nên đơn giản và rõ ràng hơn.

Iger giật mình sửng sốt, Bộ Pháp thuật? Thần Sáng? Cái này không phải ở trong truyện sao?

Mình xuyên không vào trong truyện rồi?

Iger nhìn hai người trước mặt, bọn họ trông khá sáng dạ, nhưng cậu vẫn có chút không yên tâm nói: "Các người... Tên là gì?"

"Tên ta là Kingsley, Kingsley Shacklebolt, và đây là cộng sự của ta, Dedalus." Kingsley ân cần nói.

Thôi xong! Thành viên Hội Phượng hoàng ...

Iger gật đầu: "Đi nhanh thôi, miễn là đừng để tôi chết ..."

Kingsley sửng sốt trong giây lát, ngạc nhiên nhìn cậu bé, cậu ấy vừa nãy vẫn còn đang rất đề phòng.

"Ngoài ra ... tôi hy vọng ông có thể giúp tôi gửi một lá thư cho bà viện trưởng để bà ấy không phải lo lắng cho tôi, còn có một người con gái xinh đẹp tên là Aisha Smith. Cô ấy rất yêu quý tôi. Không được để cô ấy biết rằng tôi đang bị bệnh. Tốt hơn là nói với cô ấy rằng tôi sẽ phải đi xa... "Thần sáng sững sờ .

Nỗi chua xót dâng lên trong lòng Iger!

Kiếp trước sống không quá 20 còn chưa tính, má nó kiếp này lại không thể sống quá 10 tuổi?

Có trời biết Obscurus là cái gì! Kiếp trước không phải chỉ có trận chiến cuối cùng trong Bảo bối Tử thần thôi sao? Obscurus lại chui từ đâu ra?

Harry Potter và đứa trẻ không sống quá 10 tuổi?

Cái tên này hơi khó hiểu...

Kingsley nhìn thiếu niên trước mặt, có chút kinh ngạc trước sự bình tĩnh của cậu ta, liền đưa tay ra: "Nắm lấy tay ta, chúng ta cần dịch chuyển tức thời."

Iger gật đầu, đưa tay ra để nắm lấy cánh tay của Kingsley, sau đó một cơn chóng mặt ập đến, Iger cảm thấy cơ thể mình biến dạng ...

Giống như bị bóp ngẹt nhét vào ống nước, sau đó xoay tròn như xả nước bồn cầu, ngay sau đó liền bị bức tượng pha lê làm hoảng sợ.

"Đây là nơi nào?" Iger quay đầu nhìn về phía Kingsley.

"Bệnh viện phép thuật Thánh Mungo, tuy là bệnh viện phép thuật, nhưng nơi này cũng không có biện pháp trị liệu về Obscurus, chỉ có thể nói là mang con tới để điều dưỡng." Kingsley cười cười.

"Câu an ủi này của ông thật không thể kiến người khác vui vẻ." Iger lắc đầu: "Cái người cộng sự kia của ông đâu?"

"Dedalus sao? Anh ta phải quay lại Bộ Pháp thuật để báo cáo. Rắc rối mà con tạo ra không hề nhỏ. Cả sáu con phố đều bị con làm cho rối tung. Thật may là không có ai thiệt mạng. Đây đúng là một phép màu!" Kingsley cười.

"Tôi đã cố gắng hết sức không làm tổn thương người khác. Đó là do con người tạo ra, không phải là một phép màu." Iger lắc đầu.

"Đây là tin tức tốt, chứng minh con còn có thể cứu không phải sao?" Kingsley nở nụ cười: "Nếu con thật sự có thể chế ngự Obscurus mà sống sót, vậy thì tương lai của con chắc chắn tiền đồ vô hạn, ta thề với con, cho nên con không thể chết."

"Tôi mệnh lớn, ai cũng không thể lấy đi." Iger tươi cười.

"Chỉ hy vọng là thế, con tên gì?" Kingsley cúi đầu nhìn Iger.

"Iger Morris." Iger cười.

"Quả trứng độc?" Kingsley nghe vậy sửng sốt. (Do phát âm tên của Iger Morris gần giống trong tiếng Trung gần đồng âm với "quả trứng độc" trong tiếng Anh).

"Ông mới là quả trứng độc í!" Iger đá vào bắp chân dày cộp của Kingsley, nhưng cơ thể gầy gò của cậu không hề gây đau đớn cho Kingsley, thay vào đó, Kingsley thấy cậu thật thú vị.

"Như con thấy, con cần phải tới kiểm tra Obscurus trong cơ thể một chút." Kingsley nhìn vào con búp bê trong tủ kính nói.

Iger nhìn chằm chằm vào con búp bê, sau đó nhìn vào người trước mặt hơi gật đầu.

"Chúng ta đi thôi." Kingsley dẫn Iger đi về phía trước, xuyên qua cửa kính, xung quanh đột nhiên rất ồn ào.

Iger nhìn thấy một nhóm bệnh nhân có hình dáng kỳ lạ đang xếp hàng đăng ký. Khi nhìn thấy một thầy phù thủy u ám đang cầm thứ gì đó như cầm một bảo bối trên tay, cậu chợt cảm thấy trên đời này còn có nhiều điều tồi tệ hơn việc sống sót không đến mười tuổi, đó là đàn ông cũng bị như kia...

"Tôi nghe nói người kia chở vợ ra ngoài rồi làm loạn. Anh ta liền bị vợ hạ thần chú hahaha ..." Một phù thủy nhỏ cười nham hiểm và nháy mắt với hai người Iger và Kingsley.

Iger nhìn dòng chữ trên một tấm biển cách đó không xa, lúng túng cười: "Anh ta đi lên tầng năm phải không? Khoa chấn thương do bùa chú?"

"Có vẻ như vậy ..." Kingsley cũng bị ớn lạnh, anh đối với hôn nhân càng thêm do dự.

"Cho nên... Tôi đi đến tầng mấy?" Iger nhìn tấm biển.

Tầng 1: Khoa chấn thương do đồ vật.

Tầng 2: Khoa chấn thương sinh học.

Tầng 3: Khoa lây nhiễm mầm bệnh lạ.

Tầng 4: Khoa độc dược và đầu độc do thực vật.

Tầng 5: Khoa chấn thương do bùa chú.

Tầng 6: Phòng trà và cửa hàng.

Iger nhìn hồi lâu cũng không biết Obscurus rốt cuộc là nên đi lên tầng nào, sau đó quay đầu nhìn về phía Kingsley: "Chẳng nhẽ chúng ta lên phòng trà và cửa hàng để trấn an nội tâm của tôi hay gì?"

"Chúng ta hẳn là nên dò hỏi một chút." Kingsley lắc đầu, sau đó nghĩ nói: "Thực ra so với nơi này, ta thấy có một nơi càng tốt hơn, nhưng ta không biết ông ấy hiện tại rốt cuộc là đang làm gì."

"Ai cơ?" Iger ngẩn người.

"Albus Dumbledore." Kingsley nở nụ cười: "Phù thủy da trắng vĩ đại nhất lịch sử."

Kingsley giọng trầm xuống, một tiếng cười truyền đến phía sau, hai người quay đầu nhìn lại, một ông già thân hình cao lớn râu bạc trắng lão đang nhìn hai người họ ân cần.

"Ta rất vui vì lời đánh giá của Kingsley." Cụ Dumbledore mỉm cười, và đôi mắt cười ẩn sau cặp kính bán nguyệt: "Hôm nay thật sự may mắn vì ta có thời gian để tìm hai người."

"Giáo sư Dumbledore ..." Kingsley sửng sốt: "Sao ông lại tới chỗ này?"

"Chúng ta cũng biết động tĩnh mà Iger tạo nên cũng không nhỏ, vị khách từ Bộ Pháp thuật vội vàng đến văn phòng của ta, cũng vì đã rất nhiều năm không xuất hiện Obscurus..." Dumbledore liếc mắt nhìn Iger một cái, không biết vì sao, Iger cảm thấy như thể mình bị nhìn thấu, thậm chí tiền tiết kiệm hàng chục bảng Anh trong tay dường như cũng bị nhìn thấy rõ ràng.

Iger rất rõ ràng về sự tồn tại của người trước mặt, trong tình huống hiện tại, ông già râu trắng đây hẳn là người mạnh nhất trong thế giới phù thủy, hơn nữa ông còn không liên quan gì đến những người khác, Iger cũng chưa quên những lời đồn đại trên mạng ở kiếp trước về Dumbledore.

Iger nhìn về phía Dumbledore, ánh mắt lại dừng lại ở bộ râu ông, nhất quyết không đối mặt với Dumbledore.

Thực sự, Iger cũng không xác định ông lão trước mặt có thể nhìn thấy kiếp trước của mình hay không, nhưng dù thấy được, dựa theo tâm tính của đối phương khả năng cũng sẽ không đối với mình như một cậu bé. Tuy rằng người này vì tiêu diệt Voldemort mà không từ thủ đoạn, người nào cũng có thể lợi dụng, nhưng ông ta vẫn là người tình cảm, còn chưa tới mức xuống tay với một cậu bé 8 tuổi chỉ bởi một đoạn ký ức...

Huống chi mình có thể chỉ là một cậu bé sống không đến 10 tuổi.

"Anh hẳn là tới tìm ta, may mà ta đoán được trước anh đưa cậu bé tới đây, Kingsley." Dumbledore cười ra hiệu cho hai người đi theo.

Iger chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi tiếp xúc với thế giới phép thuật, nơi đầu tiên cậu đến sẽ là Thánh Mungo, nhưng may mắn thay, cậu không ở lại lâu tại nơi toàn tiếng kêu rên này, mấy người trực tiếp rời đi.

Kingsley nhìn Dumbledore: "Thôi nào, Giáo sư, tôi nghĩ ông ở đây với đứa bé thì nó sẽ cảm giác tốt lên đấy, thực sự tôi vẫn luôn cảm thấy những người vào Thánh Mungo này khám bệnh lâu đầu óc đều có chút không bình thường..."

"Anh có thể yên tâm, Kingsley, mặc dù không có ta, ta nghĩ Thánh Mungo cũng vẫn sẽ tích cực điều trị cho Morris." Dumbledore cười xua tay, Kingsley cười rồi bang một tiếng biến mất giữa không trung.

Quay lại nhìn Iger đang cút đầu nhìn chú chim cút, Dumbledore vẫy tay, mang theo Iger nháy mắt đã biến mất.

Vài giây sau, hai người xuất hiện ở cổng một ga tàu lớn, phía trước ga là một chiếc tàu hỏa rất dài, Iger có chút ngạc nhiên nhìn tàu hỏa trước mặt, đây là tàu tốc hành Hogwarts...

"Vậy thì, Morris, chúng ta đi thôi." Dumbledore mỉm cười và dẫn Iger đến tận khuôn viên trường.

Khi Iger nhìn thấy lâu đài Hogwarts lần đầu tiên, trong lòng cảm thấy vô cùng sốc.

Iger không biết nên gọi nó là một tòa lâu đài hay là một nhóm các lâu đài. Những ngọn đồi dài xanh mướt bao quanh lâu đài khổng lồ. Bên cạnh lâu đài là một hồ nước rộng lớn, có thể mơ hồ nhìn thấy những con sóng đang dâng lên, thỉnh thoảng lại có một cái gì đó như xúc tu xuất hiện.

"Những sinh vật dưới hồ nước mỗi năm đều sẽ hoan nghênh tân học viên nhập học, nếu các phù thủy nhỏ năm nhất ngồi thuyền vô tình rơi xuống nước sẽ được những sinh vật đó cứu lên đưa về thuyền, đương nhiên, ta này cũng không phải nói hồ này rất an toàn, thế giới này luôn có những sự vật mà chúng ta không ngờ tới đột nhiên xuất hiện, đúng không?" Giọng nói già nua của Dumbledore vang lên bên tai: "Trên thực tế, là một phù thủy bậc thầy, đương nhiên cái này cũng có thể là do ta tự phong... Ta có thể nhìn ra được có người đang che giấu ta một vài bí mật, ở điểm này Morris làm (ý là che giấu) không tốt lắm..."

Iger nghe vậy liền xấu hổ.

Hiện tại tôi cùng phù thủy mạnh nhất thế giới ở cạnh nhau, ông ấy đã nhìn ra tôi có bí mật, làm sao bây giờ? Online chờ gấp, tình thế rất cấp bách...

"Đương nhiên ta cũng sẽ không nhìn trộm ký ức của một cậu bé, mặc dù ta cũng có lòng hiếu kỳ rất lớn..." Dumbledore trấn an Iger, dẫn đường phía trước: "Có thể việc ta nhìn ra được bí mật đó rất có thể đối ta rất quan trọng, thậm chí còn đối tương lai rất quan trọng, nhưng ta cũng không định làm vậy, đây là sự khác nhau giữ phù thủy chân chính và phù thủy hắc ám."

Iger thở phào nhẹ nhõm và im lặng đi theo Dumbledore.

"Ta kiến nghị con nếu có cơ hội thì nên học Bế quan bí thuật (Occlumens) một chút, để phòng một ngày ta đột nhiên có hứng thú?" Dumbledore quay đầu nhìn Iger nháy mắt: "Hoặc khi đối mặt với một số sinh vật mạnh mẽ hơn, không phải tất cả các phù thủy đều thân thiện như ta, con biết không, ta đã từng có một học trò là bậc thầy về Chiết tâm trí thuật (Legilimency), nhưng thật đáng tiếc, sau này hắn lại đi sai hướng."

Iger biết Dumbledore đang nói đến là ai, Voldemort.

Kiếp trước trong sách Voldemort khiến cho mọi người rất sợ hãi. Sự đôc ác của Voldemort lưu truyền trên khắp thế giới phù thủy.

Là một người lấy giết người làm niềm vui, chiêu mộ hàng nghìn thuộc hạ cùng thực hiện ý đồ loại bỏ phù thủy gốc Muggle, muốn chinh phục cả hai thế giới, Muggle và phù thủy, để đạt được sự thống trị của dòng máu thuần chủng.

Tóm lại là thực sự đáng sợ...

Dumbledore đã đưa Iger đi suốt quãng đường, bởi vì hiện tại kỳ nghỉ tháng tám nên trong lâu đài không có ai, thậm chí những bức chân dung trên tường cũng trống hơn một nửa, thỉnh thoảng có một hai bóng ma bay ngang qua, tò mò nhìn Iger.

Hai người đến trước một bức tượng đá, Dumbledore nhẹ nhàng nói: " Lemon Sherbet Lemon."

Tượng đá chậm rãi xoay tròn, lộ ra từng đoạn thang lầu, Iger trong lòng cười thầm, ông lão này quả nhiên rất thích kẹo sherbet chanh.

"Ta thích hương vị ấy, nó rất ngon, mặc dù đối với người già mà nói nó có thể hơi khó chịu." Dumbledore nhìn Iger cười, dẫn Iger vào văn phòng.

Căn phòng lớn hình tròn rất rộng rãi, vách tường bốn phía treo những bức chân dung của các vị hiệu trưởng đời trước, chiếc bàn trong văn phòng được đặt nhiều loại đồ bằng bạc. Iger nhìn chằm chằm vào đồ bạc trên bàn, nghĩ xem một món đồ bạc có thể bán được bao nhiêu tiền, nói không chừng có thể cải thiện được cuộc sống của cô nhi viện, giúp bà Hull vượt qua cửa ải khó khăn.

"Con uống gì?" Dumbledore nhìn về phía Iger.

"Nước ép dưa hấu, bên trong vắt thêm nước cốt chanh, tốt nhất là ít đường, cảm ơn ạ." Iger nói không chút do dự.

Giọng nói vừa dứt, đồ uống mà Iger muốn đột nhiên xuất hiện trên bàn trước mặt cậu, trong chiếc ly pha lê tinh xảo có một chất lỏng màu đỏ đang lăn tăn

.

"Thêm đá nữa ..." Iger nghiêng đầu, đưa tay ra dấu, một vài viên đá rơi vào cốc, làm bắn ra một ít nước.

Iger biết rằng chắc chắn phải có một gia tinh đang đợi bên cạnh nghe lệnh, nhưng Iger hiện tại không định quấy rối cậu ta, so với việc tìm gia tinh, tất nhiên là tính mạng của mình quan trọng hơn.


(1) Obscurus: Đây là một sinh vật có khả năng biến chủ thể của nó thành một sinh vật có sức mạnh cực kỳ khủng khiếp và có thể giết chết chính bản thân người bị nhập. )

(2) Kingsley Shacklebolt: Là thành viên của Hội Phượng Hoàng và cũng là viên chức trong Bộ, Kingsley sau đó được bổ nhiệm chức Bộ trưởng Bộ Pháp thuật.

(3) Dedalus Diggle: Ông là thành viên trong Đội bảo vệ cấp cao. Trong "Harry Potter", ông đã giúp gia đình nhà Dursley đi lánh nạn, trốn Voldemort.

Nếu các bạn yêu thích "Quả trứng độc của Hogwarts", hãy theo dõi truyện và giới thiệu với bạn bè. Chúc các bạn có một ngày tốt lành! - Sen- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net