CHƯƠNG 2: Phiền phức tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 02: Phiền phức tới

Ngày thứ hai, Tô Bối sắc mặt bình tĩnh tiến vào lớp học, nhưng đồng học không bình tĩnh được như vậy, các loại ánh mắt khác thường ném tới nàng.

"Này này, các ngươi mau nhìn mặt Tô Bối kìa, có phải hôm qua vừa bị Mai tỷ đánh không? Ây da, ra tay đủ độc ác a!"

"Trời, thật đáng thương, nhìn thôi cũng thấy đau rồi."

Trong lớp xì xào chỉ vào khuôn mặt sưng đỏ của Tô Bối mà bàn tán, có người đồng tình, cũng có người cười trên nỗi đau khổ của người khác.

"Đáng thương nỗi gì, không phải đều là quả nàng tự tìm lấy sao? Ai bảo nàng câu dẫn đàn anh Từ! Hừ, nàng mà đòi xứng? Cũng không nhìn xem mình là loại mặt hàng gì, đúng là đồ vô liêm sỉ."

"Đúng mẹ rồi, con tiện nhâu xấu tai gai mắt." Nữ sinh vừa mới nói nhìn Tô Bối đầy ghen ghét, ánh mắt mỉa mai không ngừng chĩa về nàng, giọng chua ngoa còn lẫn một tia ghen tỵ.

"Đúng là mẹ nào con nấy. À đúng rồi, các ngươi có biết mẹ nàng là ai không?

"Ai?"

"Là ai?"

"Ta nghe bà ngoại nói, mẹ nàng là gái.bán.hoa đó!"

"Ngọa tào, buồn nôn vãi."

"Các ngươi nhìn Tô Bối "trắng trẻo" như vậy, có khi nào cũng đi nghiệp diễn như mẹ nàng không?"

. . .

"Bọn mày câm miệng lại cho tao!"

Tô Tiểu Bảo đột nhiên hét lên làm mấy nữ sinh giật nảy mình, đến lúc kịp phản ứng lại, quay đầu lại thì thấy cơn thịnh nộ của hắn, vô ý thức lui về phía sau một bước. Thành phần "chết không sợ súng" nhìn chằm chằm Tô tiểu Bảo, cãi: "Này, chúng ta nói chuyện mắc mớ gì tới ngươi? Cũng đâu có ai xúc phạm ngươi đâu. Mời ngươi tự tìm chỗ ngồi rồi đừng làm phiền người khác?"

"Ngươi định làm gì, nam sinh đòi đánh nữ sinh sao?"

"Mày nghĩ tao không dám?" Tô Tiểu Bảo nắm chặt nắm đấm.

"Ngươi... Tô Tiểu Bảo, ta nói cho ngươi biết, cả lớp đang nhìn hai chị em ngươi, đừng có làm loạn."

Bình thường các nàng đàm tiếu sau lưng người khác, kể cả song bào thai nghe được cũng coi như không có gì, giả vờ câm điếc bỏ ngoài tai tất cả. Ai mà ngờ được, Tô Tiểu Bảo dĩ nhiên động khẩu.

Nhớ đến hôm khai giảng, Tô Bối bị mấy nam sinh lớp bên cạnh cố ý kéo quần áo. Tô Tiểu Bảo sôi máu đánh nhau một trận ác liệt với bọn họ. Cái viễn cảnh hung ác kia không hẹn làm cho cả lớp thấy rét run.

"Tô Tiểu Bảo." Loại chuyện huyên thuyên như thế này hôm nào cũng có, nghe nhiều thành quen, nghe cũng như tiếng ồn nơi công trường sát vách, không đáng để bụng. Tất nhiên, phát sinh ẩu đả vì chuyện này là không cần thiết. Với lại, đây là lớp học, nếu thật sự muốn đánh nhau, tiếng xấu là hai chị em họ mang, nồi cũng là nhà hai chị em họ cõng.

"Nếu tao còn nghe thấy một ai nữa nói một lời về chuyện này thì tao xé nát miệng người đấy." Thấy chị gái gọi, Tô Tiểu Bảo hằn học thu lại lời định nói, quay ra cảnh cáo bọn họ. 

Mấy nữ sinh bị dọa sợ mất mật, cũng không dám nói thêm gì nữa.

Những tiếng xì xào bàn tán liên quan tới Tô Bối liền cứ thế im bặt, mấy nữ sinh hóng hớt chuyện thấy lửa đã dập liền chán nản quay về chỗ ngồi của mình.

_______

Giờ lên lớp còn 10 phút. Bình thường giờ này, Tô Bối sẽ im lặng đưa bài tập của mình cho tổ trưởng, nhưng hôm nay, Trương Toa không nhận được bài tập của nàng.

Lúc này, cán sự Toán đi tới: "Trương Toa, bài tập tổ ngươi đủ không?"

"Không, còn thiếu một ai kia." Tổ trưởng vô ý thức thấp giọng báo cán sự Toán, chỉ vào Tô Bối.

"Vậy ngươi mau thu bài tập của nàng đi, nhanh lên, ta còn phải nộp cho lão Trương trước giờ lên lớp nữa."

"Không.bao.giờ, ta không muốn nói chuyện với nàng đâu. Ngươi là cán sự Toán còn gì , thích thu thì đi mà thu."

"Ngươi là tổ trưởng còn không có đi, mắc mớ gì ta phải đi."

Cả hai tương hỗ từ chối đi thu bài của Tô Bối, nghe giọng điệu có vẻ như Tô Bối là người mang mầm bệnh đáng sợ rất cần được cách ly.

Cuối cùng, cả hai cùng từ chối, cả hai cùng đến thu, đến cạnh bàn Tô Bối, cán sự Toán nhẹ giọng hỏi: "Bạn học, có thể nộp bài tập về nhà Toán cho ta không?"

"Không thể" Tô Bối ăn ngay nói thật: "Ta chưa làm bài."

"Giờ này ta phải nộp bài tập cho giáo viên rồi, cả lớp có thể bị trừ điểm nếu ngươi không nộp bài tập về nhà..."

"Ta biết rồi, ngươi cứ ghi tên vào sổ đi."

"Được thôi, chính miệng ngươi nói đó."

Cán sự Toán kì quái liếc Tô Bối một cái, chần chờ một lát, cuối cùng vẫn lấy sổ ra, ghi "Tô Bối" vào ô thiếu bài tập về nhà.

Không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi tiết thứ hai kết thúc, Tô Bối bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên phòng giáo viên hỏi tội.

"Tô Bối, hôm nay em không nộp bài tập về nhà môn Toán, rốt cuộc em muốn làm gì?" Tô Bối vừa mới từ cửa văn phòng bước vào, giáo viên chủ nhiệm liền đứng phắt dậy, ngữ khí cực kì không tốt hỏi.

Quả nhiên, hắn không chú ý tới bản mặt sưng vù của Tô Bối. Hoặc là căn bản trong từ điển của mình, học sinh "Tô Bối" bị bắt nạt hay trọng thương không có một phần trách nhiệm từ giáo viên chủ nhiệm hay nhà trường.

"Xin lỗi lão sư, hôm qua em bị thương, sau còn phát sốt nên không có cách nào làm bài tập."

"Bị thương?" Giáo viên chủ nhiệm nhìn qua bản mặt của Tô Bối, ý cho nàng giải thích một lượt.

"Chuyện là thế này..." Tô Bối kể hết chuyện đã phát sinh hôm qua cho giáo viên chủ nhiệm. Nghe nàng nói xong, sắc mặt giáo viên chủ nhiệm có chút trầm xuống, bất quá hai ba giây sau liền khôi phục như thường, âm dương quái khí nói: "Tô Bối, em là một học sinh, phải lấy việc học làm trọng. Loại chuyện ẩu đả đánh nhau như ngày hôm qua tốt nhất đừng có tái phạm, với lại, người khơi mào là em, em lại lấy lí do này để không làm bài tập, cái này không chấp nhận được."

Nghe giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc phê bình, đem chuyện hôm qua nhẹ nhàng quy kết cho mâu thuẫn cá nhân, thậm chí ngoài sáng trong tối ám chỉ nàng chủ động khiêu khích đối phương để rồi xảy ra "chuyện ngoài ý muốn", Tô Bối cảm thấy hơi bất lực. Mặc dù thái độ của giáo viên chủ nhiệm không nằm ngoài dự đoán của nàng, bởi vì một trường huyện có thể quản rất sát sao chuyện bài vở của học sinh, nhưng vấn đề trưởng thành tâm sinh lí thì rất không quản nổi. 

Tất nhiên, chuyện không nằm ngoài dự đoán, nhưng sự thật là mất lòng, trong lòng Tô Bối vẫn có chút thất vọng.

"Lão sư, ngài có biết "bạo lực học đường" là gì không?" Tô Bối cúi thấp đầu hỏi, thanh âm bình tĩnh mà quật cường.

Giáo viên chủ nhiệm: "..."

Tất nhiên là rồi. Tháng trước bộ Giáo dục phổ cập kiến thức, yêu cầu nhà trường phái một tổ giáo viên đến thành phố nghe thuyết, mà chủ đề phổ cập cũng là về "bạo lực học đường".

Chỉ là, trường huyện ở tỉnh lẻ không có đủ điều kiện, hắn dạy tốt bộ môn của mình là đã được lắm rồi, mấy chuyện kia để ý tới cũng chả được tích sự gì. Đánh nhau chỉ cần không ảnh hưởng đến bát gạo nhà hắn thì cứ nháo thôi, hắn sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện.

"Làm gì mà đến mức đấy? Chuyện này thôi thì cứ bỏ qua, thầy sẽ phê bình trò Chu sau. Em đừng suy nghĩ nhiều."

Biện pháp này thật sự quá qua loa, nhưng mà cũng chả còn cách nào khác. Đám học sinh kia quản cực kì khó, không nói đến bố mẹ đi làm công ăn lương ở nơi xa, không thể liên lạc được, người bảo hộ thì chiều con chiều cháu, nói cũng như không, mà học sinh thì toàn lũ không có văn hóa, giảng đạo lý thì như giảng cho chó đừng có ăn phân. Nếu chỉ vì việc này mà gọi phụ huynh đến họp thì cả trường sẽ ầm ĩ, đến lúc đấy người phiền phức chính là hắn. Thấy Tô Bối cúi đầu không nói chuyện, giáo viên chủ nhiệm coi như nàng đã hiểu, đồng ý phương pháp giải quyết của hắn.

"Coi như lí do thiếu bài tập của em được chấp nhận, hôm nay không phải nhận phạt. Nhưng cuối giờ nhất định phải bù xong bài, hiểu không?

Được rồi, mau về lớp đi."
_______


Tô Bối vừa bước ra khỏi phòng liền thấy Tô Tiểu Bảo đang thấp thỏm đợi ở cửa, cực kì khẩn trương cho hai tay vào túi quần. Trong lòng Tô Bối kì thật còn có chút khó chịu, nhưng nhìn em trai quan tâm mình như vậy, tất cả cảm xúc tiêu cực biến sạch sành sanh, trong lòng mềm thành bãi bún – mặc kệ trước đây khó khăn thế nào, chỉ cần có người quan tâm mình, vĩnh viễn có ánh sáng cuối con đường.

Nghĩ vậy, Tô Bối liền kéo Tô Tiểu Bảo đi bộ về lớp. 

"Thế nào?" Tô Tiểu Bảo hỏi. Tô Bối lắc đầu, nói không có việc gì.

Chuyện ngày hôm qua có vẻ trường sẽ không nhúng tay vào, bất quá, Tô Bối đoán, chuyện chưa ngã ngũ dễ dàng như vậy được.
_______


Đến tầm chiều chiều, tiết thứ hai là tiết Địa, giáo viên cho cả lớp tự học, tranh thủ đang rảnh, Tô Bối mang bài tập ra làm bù.

Nhưng ông trời không có phụ lòng người, nhè đúng lúc này thì bốn năm nữ sinh xỏ khuyên quần rách áo bảy màu hùng hổ xông vào, phòng học nguyên bản an tĩnh nháy mắt liền bùng nổ: "Mai tỷ! Mai tỷ đến rồi!"

Mai tỷ - Chu Hồng Mai – người dẫn đầu đám nữ sinh kia - chính là người hôm qua đem Tô Bối kéo vào nhà vệ sinh hội đồng.

Chu Hồng Mai mỉa mai nhìn Tô Bối, không nói hai lời, một cước đạp mạnh bàn học nàng.

Một cước này cực kì thanh thúy, đám người xung quanh được nước liền hò hét kêu tốt tốt: "Mai tỷ ngưu bức"

"Mai tỷ ngưu bức!"

"Mai tỷ là cả bầu trời của taaaaa!"

"Á á Mai tỷ tỷ!"

...

Được cổ vũ nhiệt tình như vậy làm tâm hư vinh của Chu Hồng Mai lớn dần lên, nàng cực kì kiêu ngạo ngẩng cao đầu, hằn học nhìn về phái Tô Bối.

"Lá gan không nhỏ ha, mày dám cáo trạng với lão sư à con ***."

【 Đáp án: góc ACE = 40 độ. 】

Cuối cùng cũng tính được đáp án, nhanh chóng viết kết quả vào bài làm, Tô Bối lúc này mới đem ánh mắt quăng cho đại tỷ Chu Hồng Mai, sau đó giễu cợt nhìn đám loắt choắt xung quanh.

Chân trước Tô Tiểu Bảo vừa "bị" lão Lý gọi có việc, chân sau đám người Chu Hồng Mai liền tới cửa hỏi tội, quả đúng là tâm đầu ý hợp.

Tô Bối cười cực kì quái dị, đáp lại dáng vẻ hung hăng của Chu Hồng Mai, đám người hóng chuyện bên cạnh tức khắc ngậm miệng không nói gì nữa. Đặc biệt là bạn học ngồi cùng bàn với Tô Bối, sắc mặt tái như gặp quỷ ban trưa, bị Tô Bối nhìn chằm chằm chột dạ cúi đầu xuống.

Không đúng, nàng chột dạ làm cái gì. Người mật báo cho Mai tỷ cũng không phải nàng, nàng còn chưa kịp báo tin thì người ta đã đến rồi. Chuyện này không liên quan đến nàng.
_______


"Muốn chết?" Giật mình trước ánh mắt của Tô Bối, Chu Hồng Mai tức giận đá một phát nữa lên bàn của nàng. "Xem ra tao giáo huấn mày vẫn chưa đủ, không sao, hôm nay lại tiếp tục, để con tiện tỳ mày nhớ bài học này mãi mãi. Đưa điện thoại cho ta."

Chu Hồng Mai giật lấy điện thoại từ trên tay nữ sinh bên cạnh, mở một đoạn video ném tới trước mặt Tô Bối, còn không quên mở max volume để bàn dân thiên hạ cùng thưởng thức.

Tiếng của video cực kì to, ai trong lớp cũng nghe được tiếng của nó. Video này được quay lại cực kì tường tận, mà nội dung chính là cảnh Tô Bối bị đám người Chu Hồng Mai kéo tới nhà vệ sinh ẩu đả một trận.

Những người xung quanh vì hiếu kì mới lại gần, nhưng nghe xong rồi thì trong ngực không hề thư thái như đám người Mai tỷ nghĩ.

Mặc dù bọn họ chán ghét cặp song sinh, nhưng Chu Hồng Mai hành hạ như vậy không phải hơi quá rồi à? Có mấy người không chịu được, yên lặng thôi lui ra đằng sau.

Trái lại, người bị hại là Tô Bối lại rất bình tĩnh.

Tràng cảnh này từng là ác mộng của nàng, sống dở chết dở, nhưng mà ý thức trải qua bốn năm sóng yên biển lặng, đến lúc một lẫn nữa đối mặt với chuyện này, Tô Bối thấy mình còn bình tĩnh hơn trong tưởng tượng.

"Thật là đặc sắc."

"Giờ, mau quỳ xuống cầu xin tao. Nếu mày không cầu xin tử tế thì tao sẽ đăng đoạn video này lên trên mạng, để càng nhiều người xem dáng vẻ con tiện tì mày."

Tô Bối: "..."

"Mai tỷ nói chuyện với mày, mày cúi đầu làm cái mẹ gì?" Thấy Tô Bối không nói không rằng, nữ sinh vừa đưa điện thoại cho Chu Hồng Mai ngứa mắt, chuẩn bị tiến lên tát Tô Bối một cái.

Ngay lúc này, Tô Bối đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nhìn Chu Hồng Mai.

Hội thoại 2: 

"Các ngươi nhìn Tô Bối "trắng trẻo" như vậy, có khi nào cũng đi nghiệp "diễn" như mẹ nàng không?"

Tô Bối: ...

Camr own, tooi raats trawngs, tooi cungx ddi theo nghieepj dieenx cua me toi.

Hội thoại 3:

Nghe giáo viên chủ nhiệm lải nhải, Tô Bối:

Hội thoại 4: 

chuyện hằng ngày hôm nay nè các bé, hôm nay vừa mới gia nhập một team mới, cuối cùng acc người ta bị hack. 

Buồn dễ sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net