Chương 5: Phản kháng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 05: Phản kháng

Kết quả, sáng hôm sau, Tô Bối vừa mới bước vào lớp đã bị người gọi đi gặp hiệu trưởng.

Tất nhiên, không chỉ có mình Tô Bối bị gọi đi, Chu Hồng Mai cùng đồng bọn hội đồng hôm đó cũng bị gọi lên cùng lúc.

Một đám vừa bước vào cửa, chưa kịp động khẩu thì thầy hiệu trưởng đã banh mặt gầm lên: "Trường học là nơi mấy người các em thích làm gì thì làm à? Là nơi mấy người thích thì mang ra đánh nhau không thích thì thôi à?"

"Mâu thuẫn thì tìm phải tìm gia trưởng giải quyết, không được thì phải báo giáo viên! Tại sao lại dùng phương thức bạo ngược như vậy!"

"Mấy người các em còn quay clip phát lên mạng! Trời ạ, các em có biết chuyện này sẽ ảnh hưởng tới mặt mũi nhà trường như thế nào hay không?"

Đoạn video kia thì không nói, hối lộ diễn đàn là có thể cắt đi được; đằng này còn gửi thiếp mời cho cộng đồng mạng. Không những trường mình biết mà các người trường khác cũng nhận thấy mùi thịt dê béo ngậy. Nếu không phải lợi dụng quan hệ xóa bài đăng cùng thiếp mời kia đi, lại để giáo viên trong trường cấm học sinh bàn tán, chỉ sợ việc tiếp theo đến là một cú điện thoại gọi từ Bộ Giáo dục.

Đối mặt với cơn giận lôi đình của hiệu trưởng, ý thức được sự việc đã đi quá xa, trong lòng Chu Hồng Mai mới thật sự sợ hãi. Nhớ tới những lời Tô Bối nhắc nhở bọn họ, không thể phủ nhận, sức mạnh của cộng đồng mạng thật khủng khiếp. Mặc dù nhìn những bình luận chửi rủa Tô Bối làm một đám lại một đám cực kì sảng khoái, nhưng nếu sự việc bị đào sâu, nàng biết, mọi chuyện sẽ không chỉ đơn giản như lời Tô Bối nói.

Nghĩ đến đây, Chu Hồng Mai lại càng hãi hơn. Người đăng tải video lẫn phát thiếp mời xác thực không phải nàng, nhìn hướng quay lại càng chắc chắn đấy không phải điện thoại di động của nàng. Nghĩ mãi vẫn không ra, Chu Hồng Mai chửi thầm - đến cùng là con đ* nào! Rõ ràng đã bảo xóa hết đi rồi mà vẫn có người to gan dám không nghe lời nàng. Đợi nàng biết được đấy là ai, nhất định chính đôi bàn tay này sẽ xé xác người đó ra thành nghìn mảnh.

Ánh mắt Chu Hồng Mai lóe lên một vòng tàn khốc. Còn may là đoạn video kia chỉ có thanh âm đánh chửi với mặt Tô Bối là rõ, người xem không thể nhìn rõ được mặt các nàng.

"Hiệu trưởng Trần, sự kiện kia không phải bọn em làm. Em còn không biết chuyện gì đã xảy ra." Chu Hồng Mai vừa dứt lời, mấy nữ sinh đứng đằng sau liên tiếp lên tiếng biểu thị mình không rõ tình hình.

Nghe vậy, hiệu trưởng Trần "oành" một tiếng đập lên bàn làm việc, hét lớn: "Trường học oan uổng các em sao? Mấy người các em mang Tô Bối hội đồng trong nhà vệ sinh, camera giám sát đều ghi được nhất thanh nhị sở."

Đám người Chu Hồng Mai: "..."

Thấy một đám xấu hổ cúi thấp mặt không nói được gì, hiệu trưởng giờ mới đem ánh mắt nhìn về phía người bị hại – Tô Bối, thần sắc có chút khó coi.

Chuyện này phiền phức quá lớn, hơn nữa lại còn xảy ra ở trường học, việc này không hề nghi ngờ mang đến áp lực to lớn cùng ảnh hưởng dư luận khổng lồ đối với trường học. Mà căn nguyên mọi việc, không hề nghi ngờ đang đứng trước mặt hắn – Tô Bối.

"Tô Bối, thầy nghe giáo viên chủ nhiệm nói, thành tích học tập của em không tồi. Trong thời điểm này nên trân quý thời gian mà học hành thật chăm chỉ, không phải đặt tinh lực mình lên những thứ vô bổ như vậy."

Nghe hiệu trưởng nói, Tô Bối thấy có chút sai sai, quả nhiên, câu tiếp theo là "Tình huống nhà em thầy có nghe ngóng. Nếu như sinh hoạt thường ngày có gì khó khăn, em hoàn toàn có thể nhờ sự trợ giúp từ nhà trường hoặc các cơ sở chăm sóc xã hội. Bây giờ em còn nhỏ không hiểu, nhưng phương thức em đang làm bây giờ rất sai. Nếu như em coi hành vi của mình vì để ganh đua so sánh, vậy thì càng sai."

"Em không có." Một mực im lặng cúi thấp đầu, Tô Bối cuối cùng cũng mở miệng: "Chuyện thầy đang nói, em chưa từng làm qua."

Tô Bối ngẩng đầu lên, nhìn thẳng thầy hiệu trưởng, nói rõ từng chữ từng chữ một: "Với tư cách là một người dạy chữ, hiệu trưởng Trần, ngài tin tưởng những tin đồn nhảm trên mạng sao ?"

"Cái này..." Hiệu trưởng bị Tô Bối hỏi lại, choáng đến nhất thời không phản bác được.

Cái này là không thể trách hắn dễ tin lời đồn.

Học sinh thời nay vàng thau lẫn lộn, đến lúc xảy ra chuyện thì lành ít dữ nhiều, những sự việc như vậy không phải chỉ xảy ra một lần. 2 năm trước, Tứ Trung sát vách Tô Bối phát sinh quan hệ với một con em trên tỉnh. Vì không muốn làm to chuyện mà cả hai mang nhau đi phòng khám ngoài phá thai, cuối cùng một thi hai mạng, nữ sinh kia ngoài ý muốn tử vong.

Với tư cách của một nhà giáo, hơn nữa còn là hiệu trưởng, đáng lẽ hắn không nên mang thành kiến đi đối xử với bất cứ học sinh nào. Giờ đây, nhìn vào ánh mắt trong suốt của Tô Bối, rất khó để liên hệ con người nàng với con người được kể đến trong câu chuyện.

Bên cạnh mấy thiểu thái muội nhìn cái tràng diện này, bộ mặt phải nói là không thể tưởng tượng nổi.

Tô – ngưu bức – Bối, không phải lần trước chửi mấy người các nàng thành chó sao? Sao cái tư thái quật cường ngoan khuất kia là thế nào?

Nếu không phải trận doanh này có chút đặc thù, đám tiểu thái muội này sẽ không ngần ngại thưởng cho Tô Bối một tràng pháo tay.

——

"Đây không phải mâu thuẫn cá nhân đơn thuần. Rõ ràng đây là hành vi bạo lực học đường, các nàng cố tính gây tổn thương thân thể của em. Chứng cứ chính là đoạn video thầy nói."

"Ngoài ra, tin đồn trên mạng không trung thực, ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh dự của em. Bọn họ đăng video tố cáo, em đồng dạng cũng có thể cáo buộc bọn họ cố ý gây thương tích và tung tin đồn nhảm làm hỏng danh dự của người khác."

Bị Tô Bối trỏ vào, đám người Chu Hồng Mai bực tức phản bác: "Mày nói bậy! Thiếp mời kia không lưu tên người gửi, ai phát ra mà chả được! Mà chuyện ngươi câu dẫn Lưu Cảnh toàn trường đều biết, mày dựa vào đâu mà nói thiếp mời kia là chúng tao phát! "

Nghe vậy, Tô Bối cười lạnh một tiếng. Bởi vì chưa biết được ai là người đứng sau mọi chuyện, Tô Bối phân biệt đánh giá mấy người các nàng, nói: "Mấy người thật sự nghĩ một tiểu hào nặc danh tùy tiện đăng bài liền không tra được danh tính hắn là ai sao?"

Giờ phút này, lẫn trong đám người - nguyên bản còn đang âm thầm cười nhạo - Từ San San giật mình hoảng hốt: Chẳng lẽ không đúng sao?

Dĩ nhiên là không phải. Chỉ cần đã làm, chắc chắn sẽ có dấu vết. Còn muốn không ai biết, tốt nhất là đừng làm.

Sống ở dị thế bốn năm, việc Tô Bối làm nhiều nhất là đọc sách. Rất nhiều quyển sách qua tay nàng, trong đó có cuốn "Hồng Khách". Chỉ cần đưa nàng một cái máy tính, đảm bảo 5 phút tra được kẻ đã đăng video lên diễn đàn là ai.

"Nếu ngươi tra được kẻ này là ai thì chuyện còn tệ đến như vầy sao?" Chu Hồng Mai không phục nói. Dù sao thiếp mời cũng không phải nàng phát, Tô Bối nói có thể tìm được kẻ kia là ai, đương nhiên Tô Hồng Mai sẽ ở lại xem tiện nhân ném nồi cho nàng là ai.

"Trật tự, gọi mấy người lên đây là để giải quyết vấn đề, không phải để mấy người đấu khẩu đánh nhau."

"Như vậy, hiệu trưởng, trường học định giải quyết chuyện này như thế nào?"

Tô Bối đặt vấn đề này ra, đương nhiên làm hiệu trưởng khó xử.

Ban đầu ý định của nhà trường là gọi lên răn dạy một phen, để học sinh biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc này là được. Đến lúc đó làm thêm mấy bản kiểm điểm, làm sáng tỏ sự hiểu nhầm này, tẩy trắng cho nhà trường. Chung quy lại, danh dự của ngôi trường này sẽ an toàn.

Nhưng, hiệu trưởng Trần không thể ngờ rằng, tưởng như mọi chuyện đều đi đúng hướng lại gặp phải cọng rơm cứng Tô Bối.

"Như em đã nói trước đó, hành vi của Chu Hồng Mai có thể cấu thành tội danh, nếu như trường học không xử lí thỏa đáng, em sẽ đi báo cảnh sát."

"Em! " Hiệu trưởng Trần nghe vậy như bị mắc nghẹn. Việc này nếu Tô Bối muốn làm cho ra nhẽ, thật sự báo án thì không phải cái tràng diện khó xử càng phức tạp hơn sao?

"Em cứ bình tĩnh, chuyện này trường học đương nhiên sẽ xử lý thỏa đáng."

——

Xế chiều hôm đó, phụ huynh học sinh có liên quan đều được mời đến trường. Nghe nói hiệu trưởng vì chuyện mấy đứa bé nhà mình đánh nhau, gia trưởng các nhà đều tỏ vẻ không vui.

"Lão sư, có chuyện gì thì nói chuyện qua điện thoại là được rồi, cớ gì còn bắt chúng tôi tới trường học?"

"Đúng thế, thầy có gì muốn nói thì mau nói đi. Nhà máy bên kia còn đang chờ tôi đến để hoàn thành công tác chuyển hàng. Thầy mà không nhanh thì hàng lại phải đợi nửa ngày nữa mất!"

...

Đối mặt với một đám người không hề có thiện ý với mình, chủ nhiệm Trương chỉ có thể nhẫn nại từ tốn nói với họ.

"Con các vị xảy ra hành vị bạo lực với một bạn học khác, cho nên nhà trường mới thông báo phụ huynh học sinh tới để xử lí."

Nghe vậy, mấy vị gia trưởng liếc nhìn nữ sinh gầy gò nãy giờ vẫn im lặng ngồi trong góc.

"Người bị đánh chính là nàng?" Một vị hướng Tô Bối chỉ, nói: "Không phải nàng vẫn khỏe mạnh ngồi kia sao?"

"Đúng vậy, ta chẳng nhìn thấy dáng vẻ nào là bị đánh cả."

"Tiểu hài tử đánh nhau một chút thì có sao? Cô bé này nhìn nhỏ gầy như vậy chắc cũng bị bạn học đánh một hai. Hồi tôi đi học cũng thường xuyên bị đánh mà."

"Chúng tôi giao con em tới trường học các thầy để cháu học cái hay cái đẹp. Giờ cháu nó gây chuyện thiếu đạo đức như vậy, không phải lỗi là do nhà trường dạy chưa tinh sao?"
"Chủ nhiệm, ngài còn muốn nói gì nữa không? Nếu không thì tôi phải đi luôn đây, đối tác gọi rồi."

...

"Chờ đã!" Đối mặt với một đám người không chịu nói lí, giáo viên chủ nhiệm triệt để thất vọng, tinh thần trọng nghĩa lập tức dâng lên.

"Con nhà các vị đánh người ta còn kêu không có việc gì? Mấy vị có biết việc tốt con mấy vị làm không? Đánh người ta đến đầu rơi máu chảy, suýt chết đến nơi rồi còn cười nói được, tôi đến phục mấy người! Đây là cố ý tổn thương thân thể người vô tội, là phạt tù đó! Còn đăng video lên mạng, tưởng mình giỏi lắm chắc, còn tung tin đồn nhảm. Vu khống cũng bị phạt hình sự đấy, các vị có biết không? Học sinh như vậy, xứng đáng bị khai trừ."

Không nghĩ tới chủ nhiệm lại nói những lời này, gia trưởng các nhà biến sắc quát khẽ: "Lão sư, những lời này ngươi không nên nói ra a. Tôi đã đóng học phí đầy đủ rồi, sao có thể có chuyện bị khai trừ được? Không phải chỉ là chuyện nhỏ giữa mấy tiểu hài tử thôi sao, sao mà phạm tội được chứ?"

"Công dân đủ 14 tuổi đã phải chịu trách nhiệm hình sự rồi. Đừng bảo với tôi con mấy vị còn nhỏ tuổi, nếu chuyện này còn tiếp diễn, sẽ không chỉ đơn giản là gọi lên nói chuyện như thế này. Mấy vị cũng đâu muốn trên báo xuất hiện tin con mấy vị hầu tòa vị tội danh của mình nhỉ?"

"Phụ huynh học sinh không xử lí được thì để nhà trường chúng tôi xử lí, biện pháp của chúng tôi chính là tố cáo với cảnh sát. Thế nào, mấy vị nghĩ đi!"

Giáo viên chủ nhiệm thành công dọa mất mật đám gia trưởng mặt mũi bợm trợn này.

"Chuyện... chuyện này bé như vậy, làm sao lại báo cánh sát cơ chứ?"

"Đừng báo cảnh sát. Không phải con chúng tôi đánh nhau thôi sao? Đúng rồi! Bồi thường, bồi thường tiền là được chứ gì?"

Nghe mấy lời như vậy càng làm tâm tình chủ nhiệm tệ hơn, "Các ngươi căn bản không ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc này như thế nào đúng không? Bồi thường tiền được, các người nghĩ thể xác với tinh thần bồi thường được sao?"

"Em đồng ý."

Đúng lúc này, thanh âm Tô Bối từ góc phòng vang lên, triệt để làm mọi người sững sờ.

"Tô Bối, em nghĩ lại đi. Nếu giờ bồi thường tiền, những tổn thương em nhận được sẽ là vô nghĩa."

"Em biết" Tô Bối cảm kích nhìn giáo viên chủ nhiệm "Nhưng bồi thường tiền là được rồi."

"Được rồi..." Giáo viên chủ nhiệm cũng chỉ có thể thở dài, nhưng ngẫm lại, chuyện này chỉ có hể giải quyết như vậy. Lúc nãy quá kích động làm nàng quên mất, nếu chuyện này thật sự nháo lên bộ, danh dự của trường, của gia đình Chu Hồng Mai, quan trọng hơn là của Tô Bối, sẽ hoàn toàn bị hủy. Bồi thường tiền đích xác là biện pháp xử lý tốt nhất.

"Được được, cháu gái, nói thế ngay từ đầu có phải nhanh không? Cháu xem, 100 tệ có được không?" Một bác gái hỏi.

"100?" Giáo viên chủ nhiệm trợn tròn mắt nhìn đối phương: "Nhìn xem nàng bị con ngươi đánh thành cái gì? 100 tệ còn không đủ tiền mua phiếu khám chụp CT."

"Vậy muốn bao nhiêu tiền, nhà trường mấy người nói rõ coi!"

. . .

Cuối cùng, mỗi một vị ở đây đều mặt cắt thịt đau rút ra 200 tệ đưa cho Tô Bối, chung quy lại, Tô Bối nghiễm nhiên có 2000 tệ trong túi.

Kèo này, đám người Chu Hồng Mai kia lỗ nặng, cả đám đều có một trận đau nhớ đời.

Cầm 2000 tệ trong tay, Tô Bối cảm thấy lòng mình đặc biệt an tâm.

Có thêm 2000 nói ít không ít nói nhiều không nhiều, nhưng hoàn toàn đủ để nàng cùng Tô Tiểu Bảo đi một chuyến đến thành phố B, cũng đủ tiền thuê trọ mấy ngày. Khóe miệng Tô Bối khẽ nhếch lên, đặc biệt hạnh phúc nhét tiền vào túi.

Nhưng chưa đi được bao lâu, đằng sau liền ồn ào, "Tô Bối, đồ ăn cắp! Mày đứng lại cho tao!" Chu Hồng Mai gào lên, giận dữ lao đến.

Nhìn dáng vẻ này là muốn tẩn nàng thêm một trận nữa, Tô Bối khó hiểu quay người lại.

"Ba —— "

Một tiếng vang thanh thúy vang lên.

Không phải Chu Hồng Mai đánh Tô Bối, mà là Tô Bối tát một phát vào mặt Chu Hồng Mai.

Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, bao gồm cả giáo viên chủ nhiệm vừa mới đứng ra bênh vực nàng và đám gia trưởng vừa mới bồi thường tiền.

Cô gái này hung dữ như vậy, mấy người cũng muốn hoài nghi có phải chính nàng là người dàn dựng mọi thứ không? Nếu vậy... không phải là bọn họ bị hố một vố lớn rồi sao?

——

Tô Bối tát xong, không chần chờ lâu liền rời đi rất nhanh, tốc độ ấy làm chủ nhiệm Trương vừa mới thở phào ra khỏi cửa đã bị nghẹn một cục khí trong cổ họng, mà người vừa bị tát một cái - Chu Hồng Mai càng ngu người hơn, nàng còn không tỉnh kịp để phản ứng lại mọi chuyện lại thêm một tiếng "ba"  nữa vang lên, lần này rơi trên bên má còn lại. Bàn tay vừa mới lay tỉnh Chu Hồng Mai là của ba Chu, có điều, cái tát này hạ xuống mạnh hơn của Tô Bối nhiều.

"Địt mẹ, mày còn liêm sỉ không hả? Cút ngay về nhà cho tao!"

Tô Bối không ở lại nhìn màn diễn ấn tượng này, nếu có, chỉ có thể trách nhân sinh quan mình còn quá non nớt. Ba Chu tát con gái mình không phải vì nàng đánh nhau với bạn học, cái tát này là vì nàng không suy nghĩ làm mất mặt mũi của ba Chu trước mặt mọi người.

Thế nên mới nói, nhân sinh quan còn quá non nớt.
——

"Tô Bối..."

"Phiền cậu nhường đường." Tô Bối nhàn nhạt nhìn Từ Lãng muốn nói lại thôi trước mặt, lập tức vòng qua người hắn đi về phía Tô Tiểu Bảo.

"Có sao không?" Tô Tiểu Bảo khẩn trương đánh giá từ đầu đến chân Tô Bối.

Thấy dáng vẻ này của em trai, Tô Bối cũng chỉ có thể cười cười "Chị ngươi rất lợi hại nha, sao có thể có chuyện gì được! Nhìn xem, thu hoạch ngoài ý muốn nha, nhìn rõ xem đây là cái gì nè!" Nói đến đây, Tô Bối cực kì tự hào lúc lắc túi tiền trước khuôn mặt ngây như phỗng của Tô Tiểu Bảo.

"Chị không có chuyện gì là tốt rồi." Nhìn Tô Bối đang phồng mang tự hào về thành quả của mình, Tô Tiểu Bảo nói thầm trong lòng mình-cũng-có-thể-kiếm-được-từng-đấy.

"Đi về thôi." Lăn lộn từ sáng đến trưa ở phòng hiệu trưởng đủ để làm tâm Tô Bối mệt mỏi, Tô Tiểu Bảo nhìn được điều đó, lôi kéo nàng về nhà.

Lúc này, sau sự xuất hiện của Chu Hồng Mai, Từ Lãng, lần này là một tiểu thái muội đáng đứng từ sáng đến trưa cùng với nàng – Từ San San.

"Tô Bối, Mai tỷ để ta chuyển lời cho ngươi: Nàng sẽ không bỏ qua ngươi, đừng có mơ được sống yên ổn trong cái trường này nữa."

Có vẻ như sau khi Tô Bối lừa được 2000 khối, Chu Hồng Mãi vẫn có thời gian tán ngẫu với đàn em của mình. Nghe vậy, nàng lại chỉ có thể bất đắc dĩ cười.

"Thật vậy sao?" Vừa hay, nàng cũng không có ý định tiếp tục sống ở đây, có khi để lại cái gai nhổ mãi không dứt làm quà quà tạm biệt Chu Hồng Mai cũng hay.

Trước khi đi, Tô Bối nói nhẹ bên tai Từ San San một câu: "Ngươi chính là người đăng video lên mạng đúng không?"


Hội thoại 1:

Khi bạn edit nhầm giới tính của chủ nhiệm Trương:

Đạo diễn: Chịu thôi, giờ trót mau đồ hóa trang của một lão già hèn hạ rồi. Thôi có gì cô mặc vào làm qua loa cũng được.

Chủ nhiệm Trương nữ tính: :))) dudimeno - Tao muốn báo án. Đây là hạnh động xúc phạm giới tính và xúc phạm nhân phẩmmmmmmmm. Người đâu, mang dao ra đây, nhân danh chính nghĩa và công lý bdsgdejfnkdnviohrguergn...

Chủ nhiệm Trương nam tính: .... - thế là tôi bị đuổi việc rồi sao?

Tô Bối và Tô Tiểu Bảo: :))))))))))))))))))))))))))))))))))))


Hội thoại 2: 

Xin lỗi mấy tình yêu, bắt đầu học trực tuyến của nhà trường làm mình bận hẳn ra.

:)))) đờ mờ, các nàng có hiểu được không? Hình như học qua mạng làm các cô hiểu nhầm mình càng nặng thì phải.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net