Người thứ 56, sẽ đến...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-> Talent AU

-> Sự thật...

---------------------

Hôm nay là ngày mà người chăm sóc mới sẽ đến, là người thứ 56, đúng vậy... là 56.

Đám trẻ ở khí cầu S-009 tự nhủ thầm trong lòng như vậy, sau khi nghe phổ biến về việc này, chúng thật sự... chẳng quan tâm lắm.

Và Ice cũng thế, cậu giương mắt nhìn cái tên ghi trên màn hình "Earthquake", cũng không có bất kì suy nghĩ gì khi nhìn thấy ảnh chụp người thanh niên với nụ cười trên môi đó.

"Chúng ta lại cần họp chứ?" Cậu bạn đứng cạnh Ice giơ tay nói, cậu ấy có một đôi mắt sâu xanh biếc giống như màu của bầu trời lúc quang đãng không có một đám mây, là người hiếm hoi tỏ vẻ hào hứng với chuyện sắp tới.

Mọi người không ai nói gì, cả đám gần như cùng lúc đồng loạt nhìn về phía khung cửa sổ, nơi cậu bạn mang chiếc kính phòng thí nghiệm trong suốt với sắc cam nhàn nhạt trên gương mặt đang ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài. Ánh nắng từ cửa kính không ngừng chiếu tới, thong thả nhảy múa rồi rơi xuống nhẹ nhàng trên bờ vai của người đó.

Cậu ấy xoay người, lần nữa nhìn về phía màn hình hiển thị thông tin cơ bản của người chăm sóc mới, sau đó gật nhẹ đầu.

"Tất nhiên rồi."

------------

Ice thức dậy từ rất sớm, nhanh chóng gấp gọn lại chăn mền rồi leo xuống giường và làm vệ sinh cá nhân. Nhìn vào chiếc gương trong phòng tắm, Ice thoáng cụp mắt, hôm nay là đến lượt của cậu. Nói đúng hơn thì là mọi người đã đồng ý khi cậu lên tiếng xung phong.

Nếu làm tốt, mình có thể nâng được số K lên...

*

Ice thay quần áo ngủ rồi đổi sang trang phục ngày thường, lần nữa kiểm tra lại mọi thứ, kể cả con cá voi bông mình luôn đem theo bên cạnh. Sẽ ổn thôi, có vẻ cậu đang căng thẳng quá rồi.

Cậu quàng chiếc khăn quen thuộc lên cổ, luồng hai tay vào dây đeo của bé cá voi rồi đeo lên lưng, xỏ giày và rời khỏi phòng mình. Khi đó là 6 giờ sáng.

Nghe có vẻ thật kì lạ khi thời tiết này còn mang khăn quàng cổ và áo len dài tay, người bình thường chắc chắn là sẽ nóng đến nổi điên, nhưng Ice thì lại khác, thân nhiệt của cậu rất thấp, dù không cảm thấy lạnh, cậu vẫn mặc như thế như một thói quen.

Ice chậm rãi bước đi trên hành lang, nó vắng tanh không một bóng người. Mà cũng phải thôi, khu nghỉ ngơi này thường chỉ có bốn người, đôi anh em sinh đôi gần như không bao giờ có mặt tại đây, dù họ cũng được sắp xếp phòng như bao người khác. Và cơ bản thì... S-009 lúc này chỉ có sáu đứa trẻ các cậu mà thôi, một khí cầu mang diện tích cực kỳ lớn nhưng cũng vô cùng điều vắng vẻ và thiếu sự nhộn nhịp.

"Em làm được không?"

Khi Ice bước ra khỏi cửa chính của khu nghỉ ngơi, cậu nhìn thấy người anh trai của mình đang đứng dựa vào tường, dường như là cố ý chờ cậu từ lâu rồi, điều này khiến cho cậu có chút không khỏi bất ngờ, lúc này vẫn còn rất sớm đó.

"Em sẽ ổn thôi." Ice đáp. "Anh không cần phải quá lo lắng vậy đâu, Blaze."

Blaze nghe vậy chỉ hơi bặm môi, đôi chân mày khẽ chau lại, có vẻ như đây là một hướng đi mà cậu ấy không thể ngờ tới. "Anh đã khá ngạc nhiên khi cậu ta đồng ý chuyện này. Nhưng... anh hoàn toàn không hiểu. Tại sao lần này em lại muốn đi?"

Blaze trước đó còn cho rằng lần này vẫn sẽ là thằng nhóc mặt than kia hoặc là mình. Nào ngờ lại hoàn toàn không, còn không ngờ đứa nhóc đó lại chấp thuận khi Ice giơ lên cánh tay, rốt cuộc cậu ta đang tính toán cái gì trong đầu vậy.

Ice không phải là người có hứng thú với việc này mới phải, vì sao...

"Em chỉ là muốn thử, nếu ổn thỏa có thể sẽ tăng được số K của mình lên thành 5." Ice bình tĩnh trả lời, cậu luôn nhìn thẳng vào mắt người đối diện khi nói chuyện với họ, điều đó khiến cho những câu nói của cậu luôn mang theo một cảm giác kiên định và vững chắc.

"... Ừ. Được rồi."

Nhìn theo bóng lưng của Ice dần đi mất trong cái hành lang dài ngoằn, bàn tay nhỏ của Blaze khẽ nắm chặt lại.

Chắc chắn chỉ là muốn nói lên rằng mình vẫn còn giá trị có phải không? Từ việc đó đến nay, tất cả mọi người, hay thậm chí là cậu nhóc đó, đâu có ai tránh cứ em chứ.

Blaze trước đó thậm chí còn đã nghĩ, đâu nhất thiết phải tăng số K của mình lên, giống như cặp sinh đôi kia...

*

Ice đến khoảng sân lớn - là địa điểm mà cuộc hẹn được thiết lập lúc 8 giờ vào lúc 6 giờ 30 sáng. Lại nhìn xung quanh tìm nơi mà cậu cảm thấy phù hợp, cái cây kia có vẻ được đấy, nó cao và cành lá vừa đủ rậm rạp cho việc ẩn nấp.

Vẫn còn khá sớm, nên Ice từ tốn đi đến dưới gốc cây, thả con cá voi bông cậu mang trên lưng xuống. Nó có kích thước khá to, nhìn qua có vẻ như chỉ là một loại thú nhồi bông. Ice từ nơi miệng của nó, lấy ra một đầu dây kéo giấu sau phần vải xanh ở khóe miệng, lấy ra mấy thứ mà cậu đã mang theo. Tất cả đều là các bộ phận ghép thành của một loại súng ngắm siêu nhỏ, được phát triển ra và nghiên cứu cải tiến từng ngày phù hợp với thể trạng của Ice. Cậu ngồi bệt xuống thảm cỏ, tựa lưng vào gốc cây và bắt đầu lắp ráp chúng một cách thuần thục, chỉ chốc lát đã có một khẩu súng hoàn chỉnh trên tay.

Ice ngẩng đầu nhìn lên tán cây cao, đảo mắt tìm lấy một nhánh cây to vững chắc nhất, phù hợp làm địa điểm ngắm bắn. Còn việc làm thế nào để lên đó ư? Ice quơ tay trong không trung, làm cho bầu không khí bao quanh cậu bắt đầu đọng lại và nhiệt độ bị giảm đi một cách trầm trọng, những phiến tinh thể băng được hình thành bằng mắt thường có thể trông thấy được. Cậu dễ dàng điều chỉnh rồi sử dụng chúng giống như những bậc thang, chẳng mất bao nhiêu công sức liền đã sẵn sàng ở vị trí được lựa chọn.

Cậu nhoài người, nằm sát xuống, điều chỉnh tư thế và ống kính ngắm về nơi chỉ định. Việc còn lại bây giờ chỉ là đợi người kia đi đến.

*

Người thanh niên đó trông còn trẻ hơn hẳn so với ảnh chụp trên màn hình vào hôm trước Ice nhìn thấy, anh ta đến rất đúng giờ. Cậu không muốn tốn quá nhiều thời gian dây dưa, lòng bằng tay bắt đầu ngưng tụ tạo ra không khí lạnh hướng về phía nòng súng, chuẩn bị tạo phát đạn. Khi kết hợp cùng băng lạnh ngấm vào xương tủy, Ice tin chắc rằng một khi đã bị bắn trúng, người kia chỉ có thể tử vong ngay lập tức. Băng chèn ép vào mạch máu, sẽ không cho cơ thể sinh ra sự kháng cự để vào cơ chế tự bảo vệ bản thân mình.

Cậu đưa mắt vào ống ngắm, đôi mắt lam hơi nheo lại, ngón tay đặt hờ trên cò súng, tìm khoảnh khắc thích hợp.

Cậu nhìn thấy người kia kéo vali từ cổng đi từng bước ung dung đến khoảng sân, rồi lại nhìn xung quanh giống như đang tìm kiếm ai đó, sau đó anh ta dùng vali làm điểm tựa ngẩng đầu quan sát trời mây. Hoàn toàn là một dáng vẻ thư thái và bình tĩnh. Giống như là đang... thực sự chờ các cậu tới.

Số 56, tại sao lại kỳ lạ thế? Anh ta không giống những người trước, lộ ra một bộ dáng nghiêm túc đến máy móc, sẽ tức giận đến xấu xí gương mặt khi phải chờ đứa trẻ không hề có ý định đi đến. Anh ta lấy từ ngăn kéo của vali ra một cuốn sách nhỏ và bắt đầu đọc, chốc chốc lại rời mắt khỏi trang sách tìm kiếm bóng dáng những đứa trẻ.

Ice không hiểu mình đang làm gì, cậu đang quan sát ngược lại người thanh niên này, thậm chí còn nhẩm đếm theo mỗi một trang sách mà anh ta đã lật.

8 giờ~

9 giờ~

10 giờ~

11 giờ~

12 giờ~

... Thoáng cái đã trôi qua mấy giờ đồng hồ, ngón tay trỏ đặt trên cò súng đã như muốn tê dại, ấy thế mà Ice vẫn không thể ra tay được.

*

Lúc trước đám trẻ ở đây không cư xử như thế này, chúng vẫn luôn ngoan ngoãn chấp hành, từ buổi gặp đầu tiên, cho đến những giờ giấc được người chăm sóc định sẵn. Sẽ phải có một khoảng thời gian kha khá trước khi đến bước cuối cùng.

Nhưng đó là khi những đứa trẻ luôn tin vào sự tốt đẹp của thế giới này, gặp qua thật nhiều người, những người chăm sóc đến rồi lại đi, trong mắt họ, chúng không phải là con người. Những đứa trẻ này mang theo trong mình tài năng khiến người khác sợ hãi, giống như ác quỷ vậy, chúng không phải là con người...

Những người chăm sóc luôn vì thế mà cư xử với chúng một cách thật máy móc. Cho đến cái sự kiện lần đó...

Ice lắc mạnh đầu, cố thôi không cho mình nghĩ đến những điều tiếp theo. Thật sự lần đó, người luôn bình tĩnh như cậu còn bị dọa sợ đến cứng đờ cả người. Cái cách mà cậu ta giết kẻ đáng thương kia...

"Kick!"

Thôi rồi. Ice vừa tạo ra tiếng động ngoài ý muốn, cậu tức thì nhìn về phía người chăm sóc số 56. Quả nhiên anh ta đã bị nó thu hút và cũng rất nhanh liền tìm thấy Ice. Trái tim của cậu bắt đầu đập liên hồi khi anh ta bắt đầu đi đến gần cái cây, Ice chỉ biết nhanh tay tháo rời các phần của súng ngắm, nhét vội vào con cá voi bông rồi kéo khóa lại. Làm xong thì vừa vặn anh ta đã tới bên dưới gốc cây ngửa đầu lên nhìn cậu.

"Chào em, anh là Earthquake, là người chăm sóc mới được điều phối đến khí cầu S-009. Rất vui vì đã được gặp em." Người kia vừa nói, vừa nở ra một nụ cười thân thiện, không biết có phải ảo giác hay không nhưng Ice không hề cảm thấy bất kì sự giả dối nào trên gương mặt đó.

Những người chăm sóc trước, có khi còn chẳng bao giờ nở một nụ cười với các cậu, càng không thể nói đến nụ cười thật tâm.

"Em có thể xuống dưới đây không? Ở trên cây cao như vậy là rất nguy hiểm, em có thể ngã bất kì lúc nào đấy."

"..." Có nên trả lời không nhỉ? Ice chỉ vì một điều đơn giản như thế mà đấu tranh tâm lí cực kì dữ dội. Cậu vẫn còn chưa biết rõ con người của số 56, tùy tiện đáp lại một câu liệu có tính là làm thân với anh ta không?

*

Anh ta còn nói thêm rất nhiều câu nói khác, chủ yếu là lo lắng việc Ice ở trên cao sẽ rất dễ bị té ngã.

Vớ vẩn, nếu cậu chết vì một điều nhảm nhí như thế, thì chắc chắn đã chẳng còn ở trong khí cầu S-009 này rồi. Nhưng nghe mãi thì có chút nhàm chán, Ice đưa tay lên che một cái ngáp dài, bệnh lười của cậu lại sắp tái phát rồi.

Ngay lúc đó, chợt có một ý tưởng lóe lên trong đầu cậu, về người thanh niên kì lạ số 56 này.

Cậu muốn thử... rằng anh ta có thật sẽ quan tâm đến người khác như cái cách anh ta thể hiện ra bên ngoài từ nãy giờ.

Nếu thất bại thì ngã từ đây xuống, cậu cũng sẽ chỉ cùng lắm gẫy một cái chân hoặc một cái tay, chút thương tích ấy chẳng là gì so với tài năng của một người khác trong nhóm của cậu. Ice nhìn xuống ước lượng khoảng cách từ cành cây mình đang ngồi so với mặt đất, hmmm... chắc là sẽ hơi đau một chút, nhưng không sao, rất đáng để thử.

Ice cúi đầu nhìn con cá voi bông trong tay mình, nó được thiết kế rất đặc biệt, bên trong có một lớp màn bọc tách biệt giữa không gian chứa đồ và lớp bông gòn, anh ta sẽ không thể nhận ra được gì đâu. Nghĩ là làm, cậu nhóc chuẩn xác thả cá voi bông rơi ngay xuống đầu của người đó.

Và khi người kia nhặt cá voi bông lên, ngẩng đầu rồi hoảng hốt khi thấy đứa trẻ trên cây thế mà đang gà gật ngủ thiếp đi, tất cả biểu cảm diễn biến trên mặt anh ta đều không giống như là giả. Cả lúc anh ta cuống quýt đón lấy cậu, cả cơ thể khuỵu xuống để giảm xóc cho cú rơi, tất cả khiến cho Ice phải suy ngẫm.

Người này... có đáng tin hay không? Anh ta có thể dịu dàng và ân cần như vậy với một đứa trẻ "ác quỷ" lần đầu tiên mình gặp gỡ, là không biết hay vì bản chất của anh ta vốn là như thế. Không đúng, nếu đã xin vào và được đặc cách đến khí cầu S-009 này, không thể nào lại không biết về bất kì thứ gì cả.

"Hmmm..." Ice mở hé mắt, lần đầu tiên được quan sát người thanh niên này ở khoảng cách gần trong gang tấc, từng đường nét trên gương mặt, ngũ quan tuấn tú mang theo sự dịu dàng và hòa nhã. Cả sự lo lắng rất thật trong đôi mắt của anh ta, nó như hút hết cả hồn của Ice vào. Cái nhìn đầy quan tâm đó giống như một viên đá cuội ném vào cái hồ nước tĩnh lặng trong tâm hồn của cậu, và đột nhiên, cậu cảm thấy sợ. Nếu cậu bị cảm hóa chỉ bởi vì một ánh mắt của người này, kế hoạch của các cậu sẽ đổ nát hết.

*

"Không sao rồi, anh đã tiếp được em. Em không bị thương ở đâu chứ?" Anh ta dịu giọng hỏi, thậm chí còn tinh ý để cho chân của Ice chạm vào mặt đất, cậu đã an toàn rồi. Không cần phải lo lắng.

"..." Ice vẫn im lặng, cậu còn đang bận ổn định lại tâm trạng của chính mình.

Chợt cảm giác có một bàn tay vỗ nhẹ trên mái đầu mình, tràn đầy dịu dàng và coi trọng. Người đó nói tiếp :

"Anh không phải kẻ xấu đột nhập trái phép, em xem."

Rồi lấy từ trong túi áo ra một chiếc thẻ cứng, chứng minh thân phận đã được cho phép và hiện "tạm" đã là thành viên của khí cầu S-009.

"Có thể trả lời anh một câu không?"

Giọng nói của người đó mang theo sự nài nỉ, Ice cảm nhận được sâu trong câu nói đó không hiểu sao lại như ẩn chứa vài phần tuyệt vọng. Điều đó làm cho Ice thoáng ngạc nhiên, có thể buồn vì cậu không nói chuyện với anh ta sao?

"... Không sao." Ice cuối cùng đành thỏa hiệp, cậu thấp giọng có hơi không được tự nhiên thốt ra mấy từ bé xíu. "Cảm ơn anh."

"Ừm. Vậy thì tốt." Anh ta mỉm cười, đưa cho Ice con cá voi bông sau khi đã được phủi sạch bụi bẩn, vừa nói. "Của em đây."

Quả nhiên là người này không nhận ra được điều bất thường của thứ đồ chơi mà anh ta đang cầm trên đây, cơ bản vẫn chỉ cho rằng nó là một con thú nhồi bông không hơn không kém.

"Cảm ơn ạ." Ice vươn tay nhận lại nó rồi ôm vào lòng. Tất thảy đều chỉ là hành động của một đứa trẻ con vô hại.

"Anh chỉ vừa đến S-009, có rất nhiều điều có thể còn chưa biết, em có thể dẫn anh đi tham quan nơi này một chút chứ?"

Đây thật sự là một điều ngoài ý muốn, Ice còn nghĩ mình sẽ tìm cớ gì đó mau chóng rời khỏi nơi này. Giờ thì hay rồi.

Nhưng khi nhìn thẳng vào đôi mắt hiền lành của người thanh niên trước mặt, có cái gì đó lại dấy lên, le lói trong trái tim của cậu nhóc nhỏ. Giá như mình có thể tin tưởng được anh ta nhỉ?

Bởi vì từ trước cho đến giờ, chưa từng có một người chăm sóc nào đối xử thật lòng với những đứa trẻ ở đây cả. Vết thương chồng lên vết thương, cuối cùng hóa thành những vết sẹo chồng chất trên những trái tim non nớt.

Ice cúi đầu nhìn về phía mũi chân mình, thở nhẹ ra như mang theo toàn bộ quyết tâm. Nếu đã muốn thử anh ta từ lúc đầu, vậy thì tại sao lại không thử vào một lần tiếp nữa. Có bị phản bội thì cũng chỉ là vì cậu quá ngu ngốc, cậu sẽ không để mọi người bị tổn thương một lần nào nữa đâu. Đây là lựa chọn của cậu.

*

Người thanh niên chỉ thấy đứa trẻ trước mặt anh chậm rãi gật đầu, sau đó nó dùng một tay chỉ vào chính mình, giọng nói non nớt nhưng mềm mại vừa lúc vang lên :

"Tên em là Ice. Chào mừng anh đến với S-009, người thứ 56."

Đó cũng là lần đầu tiên Ice mỉm cười với người đó... Người thứ 56, đã đến...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net