Chuyện thứ nhất.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-- Bàn 6 một ly cà phê đá ít đường.

-- Bàn 12 sao chưa có! Nhanh đi! Người ta chờ nãy giờ rồi!!!

-- Hết bàn kìa! Cái bàn kia bị gãy một chân rồi, lấy tạm cái bàn trong phòng bếp cho khách ngồi đỡ mau đi!

-- Đứa nào rảnh ra phụ giùm cái!!! Đừng có ngồi không nữa!

-- Trời ơi kêu cacao nóng mà bỏ đá vô!? Vào làm lại cho người ta liền!!!

-- Em cho chị một ly cà phê đen ít đá.

Giữa cái ồn ào mà ngột ngạt trong quán cà phê, tiếng chị nhẹ nhàng vang lên đối lập. Tôi ngước nhìn chị, với chiếc áo măng tô đen vải đã sờn, túi xách hiệu Dior da đã cũ, kiểu giày T- trap mẫu đã lỗi thời, trông chị ảm đạm hơn bao giờ hết.

Rất nhanh tôi đặt tách cà phê đen đặc xuống bàn chị. Chị lúc nào cũng chọn chỗ ngồi kế cửa sổ, sát quầy thu ngân tôi làm việc, tách biệt hẳn như không muốn ai để ý đến sự tồn tại của mình. Tôi nhìn chị mà cũng chỉ lặng lẽ lắc đầu, tôi cũng không biết cái lắc đầu của tôi là vì điều gì ở chị. Chỉ là... chị dạo gần đây, đã trở thành khách quen của quán cà phê này. Một quán cà phê trữ tình, dành cho người thất tình.

Ly Arabica mà chị nhấp từng ngụm, có vị đắng. Chị nhìn buổi chiều muộn khóc nặng giọt mưa, mà không nén nổi tiếng thở dài ủ dột. Quán cà phê cũ phát những bài nhạc Trịnh là nơi chỉ thích hợp cho những vị trung niên bình dân tới đây uống vì giá rẻ, cho nên nó không phù hợp với người trẻ. Nhưng nó có cái hay kín đáo của nó: một quán cà phê trữ tình dành cho người thất tình giữa phố đô vồn vã.

Đôi mắt vô hồn của chị đang thững thờ đi đến đâu đó ngày hôm nay. Chị lẳng lặng nhìn dòng người vội vã nhạt nhòa dần ngoài kia, rồi chị nhìn những khóm hoa anh thảo trồng ngoài hiên bị cơn mưa xối xả làm cho nghiêng ngả... sau đó chị nặng nề buông tiếng thở dài thứ hai trong ngày.

Nhìn khóm anh thảo đó kìa! Dù bị cơn mưa tầm tã vùi dập, nó vẫn kiên cường đứng chắn mưa che gió cho những đóa hải đường rực rỡ phía sau. Ly cà phê chị cầm tan đá tỏa hơi làm lạnh cóng những ngón tay gầy guộc của chị. Chị lại lẳng lặng đưa nó tới môi ảo não nhấp ngụm nữa. Kì lạ, cà phê đã tan đá, mà sao vị đắng vẫn chưa tàn.

Êm đêm trôi qua như mọi ngày, quán cà phê lại bật lên những bài nhạc vàng ảm đạm. Người lớn họ thích những ca khúc thế này, nhẹ nhàng mà sâu sắc. Bởi lẽ cuộc sống mấy mươi năm họ từng trải được rải đều lên những câu ca trầm lặng của nhạc Trịnh, mang cái gì đó phiền muộn mà thanh thản.

Phảng phất thanh âm khúc "Diễm xưa":

"Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao
Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu

Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ
Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua
Trên bước chân em âm thầm lá đổ
Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa..."

Tôi biết chị, chị là Ngọc Trâm, đã từng rất nổi tiếng với danh hiệu "vợ của nam diễn viên xuất sắc Hải Đường". Tôi đã từng rất hâm mộ chị bởi chị có một ngoại hình rất thu hút với gương mặt xinh đẹp hái ra tiền. Ngày trước chị có tham gia làm người mẫu ảnh cho nhiều tạp chí có tiếng và nhận được nhiều lời khen ngợi cũng như giành được nhiều sự yêu thích. Bởi đi khắp dải nước Việt chắc chẳng tìm được mấy người sở hữu nét đẹp con gái miền Bắc mặn mà đúng kiểu truyền thống như chị.

Thế nhưng chị lại không theo đuổi sự nghiệp người mẫu của mình. Chị chọn theo đuổi một "sự nghiệp" khó khăn hơn mà cũng mấy phận nổi trôi - làm vợ. Người chị cưới bảy năm trở lại trước chính là nam diễn viên vang danh đoạt nhiều giải thưởng đắt giá hiện nay - Hải Đường. Sự nghiệp của nam diễn viên rộng mở mới chỉ trong ba năm gần đây và rồi ngày càng phất lên như diều gặp gió.

Nhưng tôi nói nghe thật mỉa mai. Chị là "dây diều", còn anh là "diều". Anh có được như ngày hôm nay, âu cũng là nhờ chị hy sinh bảy năm đam mê, bảy năm tươi trẻ của mình để ngày ngày âm thầm ở phía sau anh, từng ngày, từng ngày ở bên anh vượt qua những tháng ngày gian khổ nhất, giông bão nhất của tuổi 20 mới vào đời.

Để rồi khi diều gặp gió, diều đứt dây, diều bay đi mất.

Nhớ cái ngày xưa, hỏi cả cái làng giải trí chẳng ai nhớ tên diễn viên "Hải Đường" chỉ chuyên đóng mấy vai phụ nhỏ nhặt cả. Anh tài thì có, nhưng tiền thì không, khởi điểm chật vật lắm. Tôi còn nhớ lần đầu tiên anh cùng chị đến đây, anh mặt chiếc áo sơ mi nhàu nát, lưng anh thấm ướt mồ hôi, gương mặt điển trai của anh lấm lem toàn bụi bẩn, tướng đứng liêu xiêu, mặt mày ũ rũ. Anh nhìn thật... thảm hại, nếu chị không gồng người đỡ anh, chắc anh đứng vững còn không nổi. Tôi đoán anh vừa hoàn thành một vai diễn rất vất vả.

Chị kè kè bên anh, hỏi han đủ thứ, vội vội vàng vàng lấy khăn lấy nước tiếp cho anh. Anh im lìm, nhìn anh bất mãn và chán nản quá chừng. Anh cau có về đoàn làm phim mấy tiếng, xoa xoa trán tỏ vẻ mệt mỏi, rồi sau đó lại nhìn chị bằng ánh mắt xót xa. Tôi liếng thoắng nghe giọng anh buồn buồn, lại chứa nhiều lắm những bất lực mà điệu bộ anh vẫn gượng cười xuề xòa:

-- Trâm à, vì anh mà em khổ quá... Em còn trẻ đẹp, còn tương lai sáng lạn. Tội gì cứ phải quây bên một thằng đến cả vai đóng thế cũng phải giành giật để kiếm vài đồng ít ỏi như anh!? Theo anh, có ngày chết đói rũ xương.

Chị hơi giận dỗi khi anh nói vậy, tát nhẹ vào má anh. Làm bộ nghiêm túc:

-- Cái gì nó cũng phải từ từ. "Vạn sự khởi đầu nan, gian nan bắt đầu nản" hả? Em mà theo nghề người mẫu thì phải đi nhiều tour, quần quật chụp nhiều shoot ảnh, không thể dành thời gian cho anh nữa. Mà nhìn anh đi! Bên ngoài lôi thôi lếch thếch, bên trong đụng tí là muốn bỏ cuộc, để anh một mình sao yên tâm?

Nói rồi chị chia cho anh ba cái bánh tiêu trong số bốn cái mà chị mua được ngày hôm nay. Anh ái ngại khi nhận phần chị nên chần chừ không muốn ăn, thấy thế chị càng ra bộ chua ngoa:

-- Vợ chồng cả rồi ngại ngại cái gì!? Anh làm nhiều thì phải ăn nhiều! Ăn tạm cho có sức diễn. -- Nói đoạn chị nhét nguyên cái bánh vào mồm anh, lấy khăn chấm chấm mấy giọt mồ hôi lấm tấm trước trán, ra vẻ càu nhàu. -- Sau này mà nổi tiếng, nhớ cho em nhà lầu xe hơi các kiểu nghe chưa! Nhớ phải chăm sóc em lại đấy, em sắp rũ xương rồi này!

-- Ừ anh hứa! -- Anh rốt cuộc cũng đói quá nên không để ý sĩ diện nữa. Anh gật gù, miệng nhai nhồm nhoàm cái bánh, làm động tác giơ tay xin thề. -- Sau này anh mà thành danh rồi muốn mấy cái bánh tiêu anh cũng cho em!

-- Gớm! -- Chị xịu mặt mắng yêu. -- Thành danh rồi mà còn bắt người ta ăn bánh tiêu!

Tôi còn nhớ như in không khí ngày hôm ấy. Vẫn là những bài nhạc Trịnh với giai điệu trầm buồn, vẫn là quán cà phê đã phai màu gạch, hòa với hương thơm đậm đà của li Arabica lan tỏa, nhưng nó thật khác. Có đôi vợ chồng trẻ ngày nào ngồi hoàng hôn lặn mà vui cười hạnh phúc.

Thì giờ đây, vẫn là buổi chiều mưa đã xế, vẫn là quán cà phê với bảng hiệu đã ngả màu, vẫn là tách cà phê đắng đã tan đá, nhưng nó thật khác.

Anh công thành danh toại. Anh li hôn. Vì anh đã tìm ra được tình yêu đích thực của đời mình - diễn viên Anh Đào sau một lần diễn chung. Cho nên anh muốn gắn bó với cô ấy, với bạn đời chân chính của mình. Cho nên anh xin lỗi chị. Xin lỗi chị rất nhiều.

Chị vân vê chiếc điện thoại trong tay, dòng tin nhắn nháp toan gửi rồi lại buồn bã xóa làm tôi thật thương thay cho chị:" Anh à, em đang ngồi lại quán cà phê này. Cầm bốn cái bánh tiêu, mà chẳng biết chia ba cái cho ai cả. Em hi vọng vợ anh biết anh thích ăn bánh tiêu như em đã từng. "

Trong số dòng tin nhắn mà chị đánh đi đánh lại mấy lần, thì hai chữ "vợ anh" là hai chữ chị xóa đi xóa lại nhiều nhất. Thật trớ trêu làm sao... Cái ngày xưa xưa ấy, khi nắng chưa nhạt màu và họ vẫn còn nhau, chị cũng đã từng là "vợ anh".

Hóa ra tình yêu cũng chỉ đến vậy, hết yêu rồi... thì người ta cũng dễ dàng lắm nói hai từ "xin lỗi". Ta đâu có cho điều đấy là trái với lương tâm, vì lẽ là... ta không còn yêu người đó nữa, nên cũng không bận tâm người đó nữa. Người khác nói anh ta vì người phụ nữ thứ ba, thực ra anh ta chỉ vì bản thân mình mà thôi.  

Hóa ra bảy năm hay mười năm hay mấy mươi năm sau cũng chỉ có thế. Cũng chỉ là một đơn vị thời gian dùng để đếm ngày, đếm tháng, đếm năm cho qua. Tiếc thay, đơn vị đó không tương thích để đo lòng người. Và cũng tiếc thay, không phải cô gái nào cũng ngộ ra điều đó.

Cuối cùng, sau tất cả, số phận của "người vợ" cũng chỉ mỏng manh như tờ giấy chứng nhận kết hôn mà thôi.

Thôi thì... Chị cái gì cũng thầm lặng, lúc nào cũng thầm lặng. Chị nghe đủ rồi, chị khóc đủ rồi, chị níu kéo đủ rồi. Đau quá tự khắc buông, trời đâu đủ rộng để chấp chứa nỗi buồn. Chị chấp nhận "lời xin lỗi" của anh và chị thực tâm chúc anh ta sống tốt. Ngày đó, cái màu xám xịt của bầu trời hệt như tâm trạng u ám của chị.

Một người phụ nữ thất tình, và ngày nào cũng tới đây hoang phí một buổi chiều lặng nhìn dòng người vội vã. Tôi bỗng cảm thấy... lo cho chị lắm! Tôi thật mong một ngày nào đó, tôi không còn thấy chị lại u sầu ghé qua quán cà phê dành cho những người cô đơn này nữa... Tôi cứ sợ bảy năm thanh xuân chỉ đáng đổi lấy một lời "xin lỗi" sẽ làm chị tuyệt vọng. Nhưng chị mạnh mẽ hơn tôi tưởng nhiều.

Có một người đã từng nói, nếu ta cứ mãi luyến tiếc mà khóc vì ánh nắng hoàng hôn của mặt trời, nước mắt ướt nhòe sẽ làm ta bỏ lỡ vẻ đẹp lung linh của sao đêm.

Vài tháng liên tiếp tôi không thấy chị trở lại, quán cà phê vắng chị cũng chẳng bớt đi nỗi buồn. Còn anh ta mất chị cũng chẳng vơi đi niềm vui. Tôi nhìn anh ta yêu thương xuất hiện trên những mặt báo với người vợ mới xinh đẹp của mình mà không khỏi cong môi cười. Bảy năm thân thương anh còn dứt được thì một năm thân mật có là gì?

Hai năm sau, tôi tình cờ bắt gặp chị trên đường đang vui vẻ nói cười thật hạnh phúc với một người đàn ông. Ánh nhìn người đàn ông ấy rất đỗi trìu mến, động tác ôn nhu vuốt ve cái bụng đã to lên của chị, cười dịu dàng. Ánh nắng hiu hắt của chiều tà soi vào cặp nhẫn vàng của hai người, khiến chị và người đàn ông đó càng thêm rạng rỡ. Tôi mừng cho chị.

Cũng năm đó, các trang báo lại giật tít một tin tức động trời: "Diễn viên Hải Đường gặp sự cố nghiêm trọng khi đang diễn, đang trong tình trạng nguy kịch, hiện chưa có kết quả."

Chỉ ngót ba tháng sau đó, cái tên "Hải Đường" mất hút trong làng giải trí. Và vỏn vẹn một tuần sau, dòng tin xác nhận đôi vợ chồng mới cưới Hải Đường - Anh Đào đã li hôn tràn ngập trên các trang mạng.

Cái ngày gió đầu mùa chở thu qua cho thu làm lá rụng, trong cái tiếng xào xạc xác xơ của lá vàng, tôi nghe thấp thoáng tiếng nạng gỗ chậm rãi truyền đến. Tôi thấy anh, người xưa đã từng rất nổi tiếng - Hải Đường.

Người anh gầy guộc, mặc chiếc áo sơ mi đã sờn chỉ, khoác bên ngoài chiếc áo choàng dài đã nhạt màu, tay chống đôi nạng gỗ chầm chậm bước vào quán cà phê.

-- Cho một ly cà phê đen ít đá.

Giọng anh chất chứa những phiền muộn thầm kín, rồi lại dấy lên trong dư âm đầy những tuyệt vọng. Tôi bưng tách cà phê ra, lén nhìn một chân đã cụt của anh, lắc đầu quay đi.

Anh bây giờ như xưa, gặp phải gió bão của cuộc đời. Nhưng anh bây giờ khác xưa, một mình chống chọi, bây giờ anh chẳng có gì cả. Y hệt dạo ấy, anh chẳng có gì cả ngoài những ngày tháng chị cùng anh san sẻ những cái bánh tiêu đã nguội.

Tôi có phần hả hê và muốn bước tới hỏi anh lắm. Hỏi anh rằng cái" tình yêu đích thực", cái "bến đỗ cuối cùng" tên Anh Đào đang ở đâu rồi, khi anh chẳng còn tiền tài và địa vị, chỉ có thể ngồi đơn độc nhìn ngày chợp mắt tại quán cà phê sập sệ này.

Nhưng khi thấy đôi mắt trống rỗng của anh, tôi lại mủi lòng. Tôi không cần phải đi tới giễu cợt anh nữa, tự anh đã giễu cợt chính mình bằng những dằn vặt thê lương.

Anh chỉ buông tay chị có một lần, mà ngoảnh đầu lại anh đã mất chị mãi mãi. Thứ thuế anh phải đóng cho cả đời mình được gọi bằng hai chữ "hối hận".

Anh u sầu nhìn những giọt sao đọng lại nơi khóe đêm. Nhìn ra ngoài hiên trước có trồng cây anh thảo, sau một đêm mưa, hoa rũ rượi, còn khóm hải đường phía sau vẫn hằng tươi mới. "Cứ đà này thì xấu cây mất, phải nhổ mấy khóm anh thảo đi rồi!" - người chủ quán bực bội lẩm bẩm.

Anh biết không, hoa anh thảo muộn, tượng trưng cho "tình yêu thầm lặng". Hay anh sẽ biết đến nó bởi một cái tên quen thuộc hơn - hoa ngọc trâm. Ngày xưa đó, có một người phụ nữ đơn lẻ ngồi ở góc khuất này, rầu rĩ nhấp từng ngụm Arabica và nhìn khóm anh thảo vì che chắn cho đóa hải đường phía sau mà hứng trọn gió mưa. Một cách thầm lặng. Còn ý nghĩa của hoa hải đường - tên anh, nó được gọi là "tình yêu đích thực". Anh đã từng. Đã từng như thuở đó, giờ chị đi rồi, đi mất rồi. Là ai để lại cho ai bốn tiếng "người cũ từng thương"...?

Âm khúc "Diễm xưa" lại nhẹ nhàng vang lên bộn bề giữa quán cà phê trữ tình dành cho người thất tình, gửi lại nơi anh những lắng đọng:

"Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao
Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu

Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ
Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua
Trên bước chân em âm thầm lá đổ
Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa..."

_HẾT_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#alone #cafe