Đế Vương đích thực? Ta không cần lắm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lang thang trong dãy hành lang vô định của một tòa lâu đài khổng lồ và tráng lệ, những bức tượng binh lính khổng lồ xếp thành một đường thẳng kéo dài. Aether bước đi ở đó, tự hỏi bản thân đang ở nơi nào. Kéo dài tận cuối hành lang chính là một chiếc ghế chỉ xứng đáng cho bậc Đế Vương thực thụ.

???: "Cuối cùng cũng có kẻ tới đây sao?"

Aether: "Ông là kẻ nào?"

Người đàn ông mỉm cười, rời khỏi ngai vàng và bước xuống bậc thang, hơi thở sinh ra mạnh mẽ tương tự với một Thiên hà.

???: "Hậu bối, cậu là kẻ đã vượt qua được thử thách của 'kẻ xứng đáng'. Không ngờ về sau này, ta vẫn thấy được một kẻ đủ khả năng tiếp quản mọi thứ từ Đế Vương."

Aether: "Ông chưa trả lời ta, ông là kẻ nào?"

Anh mở to mắt, bởi vì tức khắc ông ta đã ở phía sau anh, đặt hai tay ra sau hông và bước đi thong dong.

???: "Ta ấy à? Ta là...Đế Vương cổ đại đầu tiên. Ta là Rex."

Aether: "Nghĩa là 'Đế Vương' sao? Ông chính là...Đế Vương khởi nguyên!!???"

Rex: "Có vẻ cậu biết ta nhỉ?"

Cơ thể của Đế Vương khởi nguyên bắt đầu nhiễu loạn.

Rex: "Phần ý thức này bắt đầu bị nhiễu loạn rồi..."

Aether: "Tại sao tôi lại ở đây?"

Rex: "Cậu là kẻ đầu tiên, và là kẻ duy nhất từ trước đến nay bước vào không gian của 'Đế Vương' thực thụ."

Aether: "Kẻ đầu tiên? Không lẽ...những Đế Vương khác không thể vào đây sao?"

Rex lắc đầu, ông ta lại tiếp tục biến mất và xuất hiện.

Rex: "Họ không đủ sự xứng đáng để vào nơi này, nó chỉ chấp nhận những kẻ xứng đáng, và tự mình đưa Đế Vương xứng đáng vào trong đây. Hậu bối, cậu là kẻ đã vượt qua những thứ mà nó cần. Đã nếm đủ được sự tin tưởng, việc bị lừa dối, đau khổ, mất mát, vui vẻ, hạnh phúc, tình yêu chân thành...và cả sự tuyệt vọng. Ý chí của cậu đủ lớn để bỏ qua tất cả mọi thứ, sẵn sàng thực hiện một kế hoạch nạp mạng do chính mình tạo ra. Sự điên cuồng và tĩnh lặng của cậu, mọi thứ đều là sự cần thiết cho một Đế Vương thực thụ."

Aether: "Đến cuối cùng...ông là ai?"

Rex chỉ ngón tay vào Aether, đôi mắt của cả 2 người giống hệt nhau.

Rex: "Ta là một Đế Vương. Là một bậc quân chủ, là kẻ đã lãnh đạo cả Đế Chế tiến lên, và ta chính là một Thần Minh của vũ trụ này."

Aether: "...Tôi sẽ giả vờ như bất ngờ..."

Rex: "Thú vị, không hề có phản ứng gì với thông tin đó."

Aether: "Tôi đã gặp phải những thứ còn 'kinh khủng' hơn ông gấp triệu lần. Tuy vậy tôi vẫn thắc mắc, vì sao ông lại chết?"

Rex: "Ta không hề chết, Đế Vương chỉ là một trong số các chân thân của ta, và chân thân đó đúng là đã làm rất tốt mọi chuyện...Cho đến các đời sau, Đế Vương dần dần sa sút và lâm vào cảnh hủy diệt cả Đế Chế. Nhưng cậu sẽ thay đổi mọi thứ, tất cả quỹ đạo đều sẽ xoay quanh cậu và phải tuân theo lệnh của cậu. Cậu chính là một sự phản chiếu của ta, hậu bối. Cậu chính là Đế Vương, là kẻ thống trị toàn bộ vũ trụ, là vị Thần tiếp theo tiếp quản những thứ đã thất lạc của ta..."

Aether: "...Mấy thứ đó phức tạp quá, tôi không làm nổi đâu."

Rex: "Ta hiểu mấy cái ý đó của cậu. Dù cậu có là Đế Vương, cái tính cách quá đỗi tự do và ngông cuồng kia của cậu khiến cậu không muốn nghe theo ai. Đó là con dao hai lưỡi, tự giết mình hoặc giết người khác. Sao cũng được, trước hay sau, cậu cũng sẽ trở thành như vậy, đó là sự sắp đặt của thời gian, không phải số phận."

Aether: "Cái gì thích đến thì cứ đến đi, tôi sẽ tiếp nhận nó."

Rex: "Hừm hừm...Hahahaha! Tiểu tử, tốt lắm!"

Cơ thể ông ta phát sáng và dần tan vào hư vô, nhìn vào Aether một lần nữa và giơ ngón tay vẫy chào.

"Mong rằng có thể gặp lại nhau, khi cậu đã thực sự trở nên mạnh mẽ đến mức siêu việt. Đến lúc cậu phải ngồi lên ngai vàng của Đế Vương đích thực rồi. Hahahaha..."

...

Anh bật dậy khỏi giấc mơ, ôm lấy mặt mình một cách căng thẳng. Đã 4 tháng trôi qua sau sự kiện cuối cùng đó, Aether hiện tại đã quay lại những gì bình thường nhất, trở lại là Nhà lữ hành. Nhưng lời mà Rex nói, sự tiếp quản của anh đối với vũ trụ bây giờ mới thực sự bắt đầu, và nó khiến anh suy nghĩ rất nhiều.

"Anh bị ác mộng sao?"

"Ư~Chắc vậy Sandrone, có một giấc mơ kì lạ...Em không ngủ à?"

"Cử động nhẹ của anh cũng khiến em phát giác ra được." Cô cựa quậy cơ thể, tiến sát lại gần Aether. 

Cả hai người ôm lấy nhau một cách yên bình và lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Endloss thình lình xuất hiện từ một ngọn núi phía xa, đôi mắt sáng lên ánh vàng kim.

"Đế Vương của vũ trụ sao? Ta rất mong, ngươi có thể đấu với ta một trận ra trò đấy, Aether...à không, Jiyuu. Thế giới của những âm mưu và thủ đoạn, ngươi có thể vượt qua nó không rồi tính..."

...

Aether đang ở chỗ sân đấu tập, tháo bỏ đôi găng tay của mình ra, thứ đó rơi xuống tạo ra tiếng bộp mạnh. 

Aether: "Thế...chúng ta bắt đầu thôi nhỉ?" Anh chỉnh lại cổ tay của mình về đúng vị trí, khởi động trước kĩ càng.

Sandrone: "Em sẵn sàng rồi." Sandrone lên tiếng, khẩu pháo nặng sau lưng luôn sẵn sàng.

Arlecchino: "Tôi cũng sẵn sàng rồi, Đế Vương..."

Aether không nói không rằng tung một cước vào không khí, bụi mù thổi bay vào mắt của cả 2 người họ.

Sandrone: "Đâu rồi??"

Arlecchino: "...Phía trên!"

Lập tức Sandrone nã một phát lên bầu trời, xé toạc bụi mù. Arlecchino cảm thấy có gì đó sai sai, lưỡi hái của cô xoay thêm một vòng để thổi hết bụi che mờ.

Arlecchino: "Aether...không xuất hiện. Vậy thì ở...dưới mặt đất!" 

Cô ta vung lưỡi hái xuống mặt đất, đá và đất bị xẻ ra thành từng khối vuông một cách ngọt lịm. Aether vụt ra khỏi làn cát và sóng âm bùng nổ kích thích từ bàn tay của anh, đẩy bay hai người họ xuống, màng nhĩ tạm thời bị điếc trong mấy chục giây.

Arlecchino: "Cô dùng hỏa lực làm anh ấy phải tập trung phòng thủ, tôi sẽ tấn công."

Sandrone: "Ok!"

Ngay tức khắc khẩu pháo sau lưng Sandrone được triển khai và nã hỏa lực về phía Aether, những con rối của cô cũng được tập trung một lượt chỉ để làm phân tâm anh. Trong lúc đó với bản chất sát thủ chuyên nghiệp, Arlecchino đã lẻn ra phía sau Aether thành công. Đột nhiên Nhà lữ hành quay đầu lại, nhe răng cười man rợ khiến cô hết cả hồn, ngay lập tức cả 2 người họ nhận ra vũ khí thông thường không đả thương nổi Aether, kể cả khi anh ta có cho nó bắn trúng trực diện. Sandrone cũng không muốn đem ra những thứ vũ khí xịn, sợ làm Aether bị thương.

Anh cũng không kiêng nể gì, lập tức cho một cú đá vào mặt Arlecchino, cũng may thân thủ nhanh nhẹn nên cô kịp dùng hai lưỡi hái chặn lại nó. Lưỡi dao dưới gót giày của Arlecchino tung lên, sượt qua má của Aether nhưng nó cũng vỡ vụn. Cô nhảy lùi ra, nhổ một ngụm nước bọt sang bên.

Aether: "Thường thì trên bàn cờ, quân vua sẽ là mục tiêu tấn công chủ đạo. Nhưng luôn vậy, phải tấn công các quân cờ quan trọng để phá vỡ tuyến phòng thủ. Chăm chăm vào chiến thắng là rất khó. Chủ động hi sinh các quân cờ quan trọng của mình để dành được chiến thắng mấu chốt, đó mới là cách để chiến thắng. Hai người lại quá tập trung vào tấn công tôi mà không chú ý rằng xung quanh đây có rất nhiều lợi thế để hai người có thể tiếp cận tôi dễ dàng hơn. Như thế này!"

Nói rồi Aether giẫm mạnh chân xuống đất, bụi lần nữa lại mịt mù, khi làn bụi tan đi, lưỡi kiếm của anh đã ở cổ của Arlecchino.

Aether: "Và đó là một thí dụ cơ bản cho việc biết tận dụng các yếu tố gián tiếp để chiến thắng."

Anh cảm thấy có thứ kim loại gì đó chạm vào đầu mình, hóa ra Sandrone đã chĩa thẳng súng vào đầu của mình. 

Sandrone: "Còn nguyên tắc trên chiến trường là anh đã nói quá nhiều..."

Aether: "Em cũng thế thôi, Sandrone à..."

Khẩu súng trên tay cô bị đá bay, lưỡi hái của Arlecchino từ khi nào đã biến mất, và lập tức nó đã ở cạnh đầu của Sandrone.

Sadrone: "...Em thua rồi...Nếu thực sự ở chiến trường, thì đầu em có thể đã rơi xuống."

Arlecchino: "Cái tốc độ quái quỷ gì đây? Không nhìn thấy nổi."

Aether: "Vẫn còn thua xa những 'Aether' khác, họ đã đạt đến trình độ tối cường của đỉnh cao, tôi vẫn phải cố gắng hơn nhiều."

Cả 3 người họ sau khi tập luyện cả ngày xong, cũng đến lúc nên nghỉ ngơi. Nhưng trong bữa tối, Aether cứ cảm thấy món thịt viên này có gì đó sai sai, với cả vị nước mà anh uống nữa, với kinh nghiệm làm Nhà lữ hành phiêu bạt nhiều năm, mấy cái này không có vị như anh biết. Và ánh mắt của 2 con sói đói khát kia nữa...

...

"Con mẹ nó, tối qua mình đã làm cái gì vậy ta? Hình như lúc đó cái vị đó, mình nhớ rồi, cái đó là thuốc mà mình đã tự điều chế ra nhằm tăng cường sức mạnh, nhưng tác dụng phụ đó là sẽ bị mất kiểm soát trong 5 tiếng tiếp theo. Sản phẩm lỗi đó bị mình vứt bản vẽ rồi mà?"

Ngó nghiêng xung quanh, thấy rằng cả Arlecchino và Sandrone vẫn đang ngủ vì sự mệt mỏi. Aether lập tức mặc lại đồ và phắn ngay khỏi hiện trường (nhanh như cách mà fan Jack với ViruSs solo). 

"Cậu có thể tiến triển nhanh thế này, không rõ là sau này cậu sẽ thế nào nữa..." Childe đứng từ trên nóc nhà tiếp tục quan sát. "Mong là...cậu có thể nhanh đi thuần phục con quỷ cái Columbina rồi hốt cô ta đi một thể luôn đi. Sợ cô ta vl, đồng chí không làm được là tháng sau tôi bỏ làm Quan chấp hành rồi đi bụi luôn."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net