Ngày 9: Paris

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký Đình Đình ngày 31 tháng 3 năm 2013, Paris, trời trong.

Đêm qua về khách sạn rất muộn, tôi vội vàng viết nhật ký, đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ. Căn bản là chẳng còn sức lực đâu mà làm rõ ngọn ngành với người nào đó, cũng có thể do tôi tự biết mình kém khoản ăn nói nên không cách nào xử lý cái mối quan hệ phức tạp cùng mờ ám này.

Nhớ lại, không rõ tại sao trước đây bạn bè trong trường học đều luôn giữ khoảng cách với tôi, bản thân tôi vốn sợ phiền nên cũng không chủ động đi tạo mối quan hệ cùng người khác bao giờ. Dần dần, cứ vậy hình thành thói quen trở thành người đơn độc, hàng ngày chạy xe đạp một mình đi đi về về, một mình đeo headphone ngồi ăn cơm trong căng tin.

Ba mẹ vốn bận rộn công tác, cũng muốn bồi dưỡng khả năng sống độc lập cho tôi nên có mua một căn hộ gần trường, lại thuê thêm một người giúp việc lo lắng chuyện ăn uống hàng ngày của tôi. Cũng vì thế, suốt 6 năm sơ trung và cao trung, cơ bản là tôi đều một mình trải qua mọi chuyện trong cuộc sống.

Sau khi tốt nghiệp cao trung, chuẩn bị tiến vào cuộc sống sinh viên Đại học, lúc này, ba mẹ mới bắt đầu phát hiện ra tôi có lối sống cùng suy nghĩ khá quái gở, liền lập tức tống tôi vào ký túc xá để nâng cao khả năng giao tiếp cùng thích nghi với môi trường tập thể.

Tiêu chuẩn của ký túc xá nam ở Đại học Thanh Hoa là 4 người 1 phòng, may mắn, phòng tôi ở lại chỉ có 3 người, 1 bạn trong đó là người thành phố, nhà khá gần trường nên không thường xuyên về ký túc. Người còn lại học khác khoa với tôi, khi đi học, cả hai không hề dính dáng đến nhau, về phòng cũng là mỗi người một góc. Cho nên, dù là ở ký túc xá, phần lớn cuộc sống sinh viên của tôi vẫn là ở một mình. Việc này khiến một người chưa từng trải nghiệm cuộc sống tập thể cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Tóm lại, trong suốt những tháng năm mài đũng quần trên ghế nhà trường, tôi cũng không có bạn bè gì, trái lại, ở trên mạng lại quen biết được một đống bạn tốt.

Bản thân tôi tự biết mình không quá hiểu biết cách giao tiếp với người khác ngoài đời thực, tính thích ứng trong mọi hoàn cảnh cũng khá tốt, vậy nên với những chuyện đã được sắp xếp sẵn, tôi đây đều vô cùng cam tâm tình nguyện mà chấp nhận. Ví như trước đây, mẹ tôi luôn lảm nhảm bên tai câu thần chú "Không nên yêu sớm, có người thổ lộ thì cứ cự tuyệt", tôi liền vui vẻ làm theo và ứng dụng vô cùng nhuần nhuyễn. Chuyện tôi tàn nhẫn từ chối một cơ số người dẫn đến những tin đồn không tốt trong giang hồ bắt đầu xuất hiện, từ đó, rất nhiều người không dám nói chuyện cùng tôi, các cuộc hội họp bạn bè cũng không còn ai đến rủ rê nữa, tôi ngược lại lấy điểm đó làm vui vì cuộc sống sẽ được yên tĩnh hơn.

Năm thứ hai Đại học, khi ấy, mẹ lại thủ thỉ bên tai tôi "Nếu như có người mình thích, con có thể thử quen xem sao". Đề nghị này thật sự khiến tôi trở tay không kịp, huống hồ, bản thân tôi cũng không có thích ai, thế nên vẫn chỉ có thể cự tuyệt những lần bày tỏ linh tinh của các nam sinh, nữ sinh trong trường, như một thói quen vậy.

Mẹ thấy vậy, liền dùng biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà gõ đầu tôi côm cốp, nói gì mà con không chịu mở lòng blah blah... Tôi cũng lười đáp lại.

Đến khi tham gia tour du lịch lần này, tôi càng ngày càng cảm giác được có thứ gì đó đang rục rịch thay đổi trong suy nghĩ cùng tình cảm của bản thân. Chỉ trong vòng 9 ngày ngắn ngủi này, tôi đã trải qua quá nhiều cái gọi là lần đầu tiên.

Lần đầu tiên thân thiết với một người, hơn nữa còn ở chung với người đó.

Lần đầu tiên bản thân ỷ lại vào một người xa lạ đến như vậy.

Lần đầu tiên nhận ra được rằng, thì ra ngoài người thân, ở bên ngoài cũng sẽ có một người quan tâm, săn sóc mình vô điều kiện.

Lần đầu tiên bị hành động của một người làm cho cảm động.

Lần đầu tiên bị một người làm cho tâm trí trở nên rối loạn, cũng là lần đầu tiên đối với hành vi vô lại của một người lại không có cách nào chống trả...

Sáng nay bị anh đánh thức, nắng sớm của Paris xuyên qua rèm cửa, phản chiếu lên người đang đứng bên giường nhìn tôi, trong giây phút, tôi cảm thấy toàn thân anh như được bao phủ bởi một vầng sáng thuần khiết, kết hợp cùng gương mặt đẹp như tượng tạc kia, quả thật khiến tôi có chút mơ hồ, liệu người này có phải một vị thần Hy Lạp trong thần thoại vừa giáng thế hay không?

Anh nói mình đã làm vệ sinh xong xuôi rồi, sẽ chờ tôi rồi cùng xuống dưới sảnh ăn điểm tâm. Damn it! Bỗng nhiên lại có cảm giác chúng tôi giống như một đôi vợ chồng già trong tiểu thuyết là như nào? Tôi vội vàng lắc mạnh đầu, xua tan suy nghĩ ngu ngốc cùng cảm giác ái muội này ra khỏi trí óc.

9h sáng, đoàn tập hợp, chưa tới 10h đã có mặt tại Cung điện Versailles. Chúng tôi ở trước cửa quảng trường, hòa vào một hàng dài đến mấy ngàn người, từng bước, từng bước nhích về phía trước, mất gần 1 tiếng đồng hồ mới có thể bước vào cổng chính. Chị gái hướng dẫn viên phát cho các thành viên trong đoàn bản đồ điện tử bằng tiếng Trung rồi để mọi người tự do đi dạo.

Chân thành mà nói, nếu bàn về khí thế rộng lớn, Cung điện Versailles chắc chắn không thể so được với Tử Cấm Thành nhà chúng tôi, thế nhưng về độ nguy nga lộng lẫy thì đây tuyệt đối là một công trình đứng hàng nhất nhì thế giới.

Bên trong cung điện, du khách chen chúc chật chội, cũng không phải một nơi thích hợp để chụp ảnh, ngược lại, nếu đi dạo cùng bạn bè trong cung thì lại rất tuyệt.

Vì thế...

Không biết bắt đầu từ lúc nào, đàn anh đã lại nắm lấy tay tôi rồi T__T. Không lẽ tôi tạo cho người khác cảm giác là một đứa trẻ dễ lạc đường lắm hay sao?

Đột nhiên, tôi có cảm giác sợ hãi, từ hôm qua tới giờ, chưa lúc nào tôi can đảm hất tay người nào đó ra. Tuy tôi có chút ngốc nhưng cũng không đến mức không biết việc hai người đàn ông nắm tay nhau là không bình thường, chỉ là, không hiểu tại sao không thể hạ xuống quyết tâm giằng tay mình ra khỏi tay người đó.

Tâm tình thật sự rối loạn.

Lúc này, thật sự muốn trở lại thành Chu Chính Đình tiêu sái, cao cao tại thượng trước đây biết nhường nào – cho dù chỉ là vẻ bề ngoài – như vậy, hẳn là sẽ không phiền não như bây giờ đi?

Qua vài giờ, dưới sự chỉ dẫn của bản đồ điện tử trên tay, chúng tôi cũng đã dạo hết một vòng cung điện cùng hoa viên ở phía sau. Buổi chiều, đoàn tiếp tục đến bảo tàng Louvre, vẫn là người chật như nêm vậy. Trong nháy mắt, tôi bị bao quanh bởi những lời giới thiệu về các tên tuổi (có lẽ là) vang dội cùng các tác phẩm của họ. Cho dù vốn không có nhiều hứng thú với nghệ thuật, thế nhưng sau khi nghe xong ý nghĩa lịch sử cùng trị giá của những tác phẩm này, bản thân tôi cũng phải tán thưởng đây chính là bảo tàng xịn nhất thế giới, không gì có thể địch lại.

Mona Lisa, Tượng thần Vệ Nữ, tượng thần chiến thắng Samothrace, Lễ đăng quang của Napoléon... Ngoại trừ chụp ảnh chung với những tác phẩm nghệ thuật quý giá này, tôi còn muốn xem kỹ từng lời giới thiệu vắn tắt của các tác phẩm không biết tên khác. Có điều, nếu như vậy, có khi cả buổi chiều nay còn chưa xem xong, vậy nên tôi đành cưỡi ngựa xem hoa, chỉ dừng lại lâu hơn ở những tác phẩm có chút quen mắt.

Ầy, tự nhiên cảm thấy tế bào nghệ thuật trong người dường như được thăng hoa cùng tiến hóa lên vài bậc, nhất thời tự thấy mình thanh cao hơn hẳn đấy nha.

Nhiều tác phẩm quý đến vậy, thế nhưng, thứ khiến tôi ấn tượng nhất lại chính là một bức tượng điêu khắc bán thân của một thanh niên tương đối phổ thông.

Bức tượng được đặt tên cùng ghi chú bằng tiếng Pháp, tôi không hiểu cũng như không đọc được tên của "hắn" nhưng chính là bị "người đàn ông" này hấp dẫn mạnh mẽ, không kìm lòng được mà đứng lại thật lâu để chiêm ngưỡng. Bản thân tôi cũng không biết đây là sức hút của nghệ thuật chân chính hay chỉ vì "người đàn ông" này quá đẹp, chỉ biết là ngay khi vừa nhìn thấy, chính mình đã có cảm giác bị hãm thật sâu.

Đáng tiếc, ngắm còn chưa thỏa thì tôi đã bị người nào đó dùng lý do thời gian không còn nhiều mà mạnh mẽ kéo đi chỗ khác.

Haizzzz, bây giờ nhớ lại vẫn cứ là không thỏa mãn nha T__T.

Rời khỏi bảo tàng Louvre, đoàn chúng tôi một lần nữa tập hợp, lên du thuyền đi dạo trên sông Seine. Hơn một giờ đồng hồ đi dọc sông Seine, nghe hướng dẫn viên giới thiệu về những công trình kiến trúc trứ danh hai bên bờ sông cùng cầu Mirabeau, tháp Eiffel, nhà thờ Đức Bà Paris... thật sự khiến tâm tình thư thái không ít. Tôi theo thói quen, bắt đầu từ lúc lên thuyền liền lôi kéo đàn anh chụp giúp mình rất nhiều ảnh.

Buổi tối, một số thành viên trong đoàn đề nghị đi xem biểu diễn ở Moulin Rouge, chấp nhận đóng thêm tiền để mua vé. Tôi đối với đề nghị này cũng khá hứng thú, vào lúc chị hướng dẫn viên trưng cầu dân ý, liền không chút do dự mà giơ tay tán thành. Lúc này, người nào đó hiếm khi phản đối chuyện gì lại bất chợt ngăn cản tôi tham gia buổi diễn này. Với việc anh đột nhiên phản đối, tôi không khỏi có chút ngạc nhiên, thế nhưng, chuyện gì Chu Chính Đình tôi đây đã có hứng thú, người khác ít khi có thể thay đổi được lắm.

Moulin Rouge chính là một làng chơi trứ danh ở Paris, lúc xe gần đến nơi, hai bên đường đã đầy rẫy những cô vũ công xinh đẹp và nóng bỏng đang nhảy múa, hành khách trên xe đều hưng phấn ghé sát vào cửa sổ, một vài thanh niên bắt đầu buông lời trêu ghẹo khiếm nhã.

Tôi cùng với người nào đó vẫn như trước, yên tĩnh ngồi ở phía sau xe. Tương phản với tâm tình cực tốt của tôi, người nào đó vốn luôn tươi cười lúc này lại đen mặt lặng im, chỉ còn thiếu một tấm biển viết "Anh đây đang mất hứng" dán trước mặt thôi. Tôi có chút không hiểu tại sao tâm tình anh lại thay đổi như vậy, là bởi vì tôi muốn đến Moulin Rouge sao? Phiền não vốn đã được cưỡng chế thành công nay lại dâng lên mạnh mẽ.

Vé xem biểu diễn của chúng tôi là vào lúc 9h, đoàn chúng tôi hơn 10 người tụ lại thành một bàn, ngồi giữa phòng khách của Moulin Rouge, đón nhận sâm banh được nhân viên phục vụ đưa đến.

Tôi tất nhiên không bỏ qua cơ hội được nếm thử Champaign hảo hạng rồi, vừa đưa lên miệng nhấp một chút liền bị đàn anh ở bên cạnh cản lại. Anh nói tôi không biết uống rượu, nhớ lại sự kiện dịp tết âm lịch cùng câu nói "He's my boy" kia, bất giác tôi thấy mặt mình nóng rần lên, nhanh chóng quay đầu nhìn lên sân khấu. Rượu này cũng quá mạnh đi, nhanh vậy đã lên đến tận mặt, vẫn là không nên uống thì tốt hơn.

Ít phút sau, chương trình biểu diễn bắt đầu. Ánh đèn rực rỡ chói lòa, vũ công xinh đẹp nhảy múa rộn ràng, còn có biểu diễn xiếc cùng ảo thuật, vô cùng phong phú và đặc sắc. Điểm duy nhất không được hoàn hảo chính là trước khi bắt đầu, nhân viên đã yêu cầu du khách tuyệt đối không được chụp hình nên không thể ghi lại những khoảnh khắc này được.

Tôi hăng hái bừng bừng xem biểu diễn, thẳng đến khi những vũ nữ kia hết để lộ ngực rồi lại đá chân lên cao, hất tung váy để lộ cặp đùi thon dài...

Lúc này, tôi đã hơi hơi hiểu ra...

Lẽ nào là vì vậy?

Nhật ký Văn Quân ngày 31 tháng 3 năm 2013, Paris, trời trong.

Tâm tình vui vẻ của tôi kéo dài từ hôm qua sang đến tận sáng nay.

Không có gì hạnh phúc hơn chính là chuyện mỗi sáng thức dậy, được ngắm một người nằm cạnh ngủ say, ờ thì cũng chưa phải là nằm cạnh, nhưng kệ đi.

Nắng sớm Paris đã trải khắp gian phòng, em dịu dàng nằm trên giường đệm trắng muốt, tựa như một thiên sứ, tản ra sự dụ hoặc thuần khiết.

Chờ đến khi tôi kịp phản ứng lại, đã thấy môi mình chỉ còn cách môi em chưa đến 10 cm. Tôi cười khổ một tiếng, dùng sức mạnh ý chí cường đại của mình trấn tĩnh lại rồi gọi em rời giường.

Đây chính là việc làm yêu thích nhất mỗi ngày của tôi, được nhìn em vùng vằng một chút rồi thu mình vào trong chăn, được giữ lại tấm chăn yêu thích của em, cứ thế nhẹ nhàng gọi, đến khi em triệt để tỉnh giấc.

Trước cung điện Versailles, đây là lần đầu tiên đoàn chúng tôi trải qua một trận chiến xếp hàng kịch liệt đến như vậy. Em vô cùng buồn bực mà đeo headphone lên rồi cắm đầu chơi game trên điện thoại.

Hàng người thỉnh thoảng sẽ nhích lên một chút, bởi vì em không để ý, thường sẽ bỏ trống hàng một đoạn lớn, dẫn tới những du khách phía sau đều lườm nguýt bất mãn. Tôi cũng không muốn quấy rầy em chơi game, liền thỉnh thoảng lại đẩy em tiến về phía trước vài bước.

Sau khi tiến vào cung điện, nhận bản đồ điện tử, em liền nhìn xung quanh một vòng rồi bắt đầu đi theo dòng người.

Tôi bất giác hoài nghi, bạn đồng hành như tôi, có phải là không mang lại cảm giác tồn tại hay không đây? Cuối cùng, tôi cũng chỉ đành cười khổ, bước theo vài bước rồi nhịn không được, lại nắm lấy tay em. May thay, dường như em đã quen với trình độ lầy lội của tôi, lần này, một chút ý tứ giãy ra cũng đều không có.

Đây là một điềm báo rất tốt, không phải sao?

Tâm tình tốt đẹp này vẫn được duy trì liên tục cho đến khi gặp "gã đàn ông" kia mới chấm dứt.

"Hắn" dễ nhìn đến vậy sao? Vì sao Đình Đình lại muốn liếc mắt đưa tình với hắn lâu như vậy?

Dù biết đây chỉ là một bức tượng điêu khắc vô tri, tôi vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng.

Thật vất vả dỗ Đình Đình sang chỗ khác, tôi âm thầm đưa ra quyết định, sau này tuyệt đối sẽ không dẫn em đến những nơi có tượng điêu khắc nữa.

Khoảng thời gian ngồi trên du thuyền dạo dọc sông Seine thật tốt đẹp, càng ngày em càng thích ứng với nhịp độ của chuyến đi, còn giống với những du khách khác, liên tục chụp ảnh với cảnh vật hai bên bờ sông, khóe miệng cũng luôn mang theo nét cười, không còn bộ dáng lạnh như băng lúc đầu nữa.

Lúc hoàng hôn buôn xuống, gió sông có chút lạnh, tôi vội lấy chiếc áo khoác dự phòng đã chuẩn bị trước trong ba lô, nhanh chóng bao lấy cả người em. Nhìn chóp mũi em ửng hồng lên vì lạnh, tôi phải cố gắng kìm nén cảm xúc muốn đặt lên đó một nụ hôn.

Cơn ghen với "gã đàn ông" kia vừa bị đẩy lùi chưa lâu, em lại tiếp tục khiến tôi nổi điên khi giơ tay tán thành đi xem biểu diễn ở Moulin Rouge =___=.

Vừa nghĩ tới những vũ nữ nhảy điệu Cancan nóng bỏng lộ ngực cùng đùi kia, tôi thật hận không thể giấu Đình Đình đi. Càng khó chịu chính là, ý kiến phản đối của tôi trước sự kiên trì của em, căn bản là không có sức kháng cự. Sau cùng, vẫn chỉ có thể đi theo sau em vào Moulin Rouge.

Dọc đường đi, tôi phải liên tục ám thị rằng đây chẳng qua cũng chỉ là "nghệ thuật", cùng với bức tượng bán thân trong bảo tàng Louvre đều giống nhau. Đợi đến sau khi tiến vào bàn tròn trong phòng khách, cuối cùng tôi cũng điều chỉnh tốt tâm tình của mình, bình tĩnh ngăn cản em uống rượu.

Không ai so với tôi biết rõ tửu lượng em kém đến nhường nào, mà quan trọng là, khi em say, liền khiến người khác đau lòng và... si mê.

Đợi được những vũ nữ lộ ngực lên sàn diễn, tôi quay sang quan sát sắc mặt em, bất chợt lại tiếp xúc với ánh mắt em đang nhìn lại.

Từ trong đôi mắt trong suốt ấy, tôi thấy được sự lúng túng và... áy náy?

Nhất thời trong lòng liền nóng như lửa đốt.

Có vẻ đã đến lúc rồi.

Ngày mai sẽ là ngày cuối cùng, trước khi rời khỏi Paris, tôi muốn dẫn em đến đó.

Không biết đáp án của em sẽ là gì đây?

Nhật ký Mỹ Kỳ ngày 31 tháng 3 năm 2013, Paris, trời trong.

Lúc xếp hàng trước cung điện Versaiiles, thỉnh thoảng Phật hệ ca ca hết ôm vai lại vuốt eo tiểu Tiên tử đẩy đẩy, cậu bé xinh xẻo ngây thơ nhu thuận của tôi cứ theo đà mà nhích về phía trước, hình ảnh thật sự dễ thương level max rồi >.<.

Đến khi vào cung điện, sau khi ca ca thấy Tiên tử một mình tiêu sái đi về phía trước liền mang theo vẻ mặt chịu đả kích, tôi cùng Tiêu Tiêu và Tuyên Nghi núp lùm ở một bên, ôm nhau cười đến run rẩy.

Trước khi tiểu Tiên tử bước đi, rõ ràng là có liếc mắt đến chỗ của Phật hệ ca ca đó nha, ca ca không phát hiện, nhưng những người qua đường như chúng tôi lại thấy thật rõ.

Cậu bé của tôi biết chắc chắn ca ca sẽ đi theo mình, điều này nói lên điểm quan trọng, cậu chính là đã hình thành thói quen rồi.

Khi đã hình thành thói quen cùng một người như hình với bóng, sớm chiều ở chung một chỗ, cũng sẽ theo thói quen mà để ý xem người đó có rời xa mình hay không. Cứ như vậy, dần dần trong lòng bạn sẽ có bóng dáng của người kia thôi. Sách tâm lý tình yêu đều là nói như vậy.

Hai ngày gần đây, trong đoàn cũng có không ít người chú ý tới cử chỉ thân mật của đôi trẻ, dù sao, cả hai cũng là quang minh chính đại chứ có che giấu gì đâu, thế nên cũng có một vài người trong đoàn bắt đầu xì xào, cũng may, phản ứng của mọi người không có gì quá kịch liệt.

Thứ nhất chính là do bề ngoài của hai trẻ nhà tôi quá xuất sắc, không thể không cảm thán, hai người chỉ đơn giản đứng yên một chỗ cũng đã tựa như một bức tranh rồi. Thứ hai, Phật hệ ca ca ở trong đoàn vẫn luôn là một người lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, kinh nghiệm du lịch phong phú, lại là kiểu người thành thục ổn trọng, ấn tượng của mọi người với anh đều rất tốt. Nếu không phải anh một lòng một dạ đều hướng đến tiểu Tiên tử, khả năng anh bị chọn làm Leader của đoàn là hoàn toàn có thể nha. Thứ ba, nói cho cùng, đây cũng chỉ là chuyện giữa hai người mà thôi, đều đã ra nước ngoài học tập cùng sinh sống, ai trong đoàn cũng không muốn bị nhận xét là người cổ hủ. Túm quần lại, tuy rằng không phải tất cả mọi người đều ủng hộ, thế nhưng biểu hiện ra ngoài đều rất bình thường.

Mỹ Kỳ tôi đây thay mặt cho đôi trẻ mà thở phào nhẹ nhõm, bất quá lại cảm thấy, cho dù có người đối với họ biểu thị sự phản cảm, có lẽ họ cũng chẳng quan tâm đâu.

Buổi chiều, ở khu trưng bày tượng điêu khắc của Bảo tàng Louvre, tiểu Tiên tử khi nhìn thấy tượng điêu khắc của chàng đẹp trai kia liền tay chân bất động. Bộ dáng ghen tuông của Phật hệ ca ca lúc ấy, vô cùng, vô cùng đáng yêu ~~o(*≧▽≦)ツ.

Chờ đến khi ca ca nắm tay Tiên tử kéo đi, tôi mới lại gần bức tượng kia. Quả nhiên rất đẹp trai nha, tôi âm thầmtán thưởng ánh mắt của tiểu Tiên tử. Lúc này, Tiêu Tiêu ở bên cạnh bỗng dưng lầm bầm "bức tượng này có chút quen quen", tôi giật mình vội vàng nhìn kỹ lại.

...

Thế nào mà bức tượng này, càng nhìn càng thấy giống Phật hệ ca ca a!?!

Như vậy...

Ôi thần linh ơi, đáng eo chết người rồi. Như vậy chẳng phải ca ca đang tự ăn dấm chua với chính mình sao? Tiểu Tiên tử có tự mình biết chuyện này hơm ta?

Sau đó, ở trên du thuyền, tôi cùng Tiêu Tiêu và Tuyên Nghi bị gió thổi đến run rẩy lẩy bẩy, quay sang nhìn thấy ca ca cẩn thận tỉ mỉ lấy áo khoác từ trong ba lô ra khoác lên người tiểu Tiên tử, vừa chỉnh vừa gài khuy lại, còn trùm mũ lông lên, nháy mắt liền biến tiểu Tiên tử nhà chúng tôi thành búp bê Nga Matryoshka. Nói gì thì nói, dù có trùm kín mít như vậy cũng hem ảnh hưởng chút xíu nào đến khuôn mặt xinh đẹp của tiểu Tiên tử, trái lại, bởi vì gió mà má hồng mũi đỏ, lại càng thêm phần đáng yêu, khiến người khác muốn cưng nựng.

Ba gái ế chúng tôi đây nhìn thấy vừa hâm mộ vừa ghen tị, hận không thể hét to "Các người hãy biết thương dân FA một chút đê"

Trước khi đi tour này, tôi đã đặt ra mục tiêu phải đến bằng được vũ trường Moulin Rouge nổi danh, khi hướng dẫn viên lấy ý kiến, tôi không nói hai lời, phi lên nộp tiền mua vé vào cửa luôn và ngay. Càng hào hứng chính là, tiểu Tiên tử cũng lên ghi danh mua vé, thời điểm đó, tôi có thể thấy ánh mắt của ca ca hơi nheo lại đó nha.

Mặc dù Phật hệ ca ca tỏ vẻ phản đối rất rõ ràng, thế nhưng lần này, tiểu Tiên tử nhu thuận ngoan ngoãn lại đột nhiên mạnh mẽ vô cùng, ý kiến của anh liền bị đàn áp không thương tiếc. Haizzz, tôi cảm thấy tư tưởng độc chiếm của ca ca quá sức mạnh mẽ rồi, không phải chỉ là vài cô chân dài nhảy múa lộ ngực, lộ đùi thôi sao... Chương trình biểu diễn ở Moulin Rouge vốn nổi tiếng thế giới vì sự đặc sắc, náo nhiệt mà lại không dung tục, nếu như bỏ lỡ sẽ tiếc hận một đời đó.

Đã nói rồi mà, xem biểu diễn ở Moulin Rouge quả nhiên không uổng tiền mua vé chút nào. Khi những vũ nữ kia lên sân khấu, ban đầu, tiểu Tiên tử cười rất tươi, rất là động lòng nha, sau một hồi, cả khuôn mặt liền trở nên hồng hồng, thật sự khiến tôi muốn lao vào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net