Phiên ngoại 1: Quân Đình và những chuyện nhỏ nhạt nhẽo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Cuộc trò chuyện trên du thuyền - cùng ngắm hoàng hôn.

Tất Văn Quân: "Đình Đình, Lễ phục sinh này, em còn bao nhiêu ngày nghỉ nữa?

Chu Chính Đình: "Ừm, còn hơn 1 tuần nữa. Sao vậy?"

Tất Văn Quân: Cũng không có gì... Anh chỉ muốn hỏi một chuyện, em... có ý định đi tiếp một chuyến du lịch nữa không? City tour London, bao ăn ở, bao luôn tour guide o(*≧▽≦)ツ "

Chu Chính Đình: "=_= "

Tất Văn Quân: "o(*≧▽≦)ツ"

...

Chu Chính Đình: "Cũng được. Nhưng mà lần này lịch trình đừng có dồn dập như vừa rồi. Còn nữa, không cần bao ăn ở, em có thể tự làm cơm".

Tất Văn Quân đè nén hưng phấn đang chực bùng nổ, thản nhiên nói: " Được được, vậy chuyện bếp núc, để anh cùng làm với em."

Chu Chính Đình lạnh nhạt "Ừm" một tiếng.

Hai người này, đúng thật là buồn nôn mà T__T

2. Đây là chuyện kể về hai người nhạt nhẽo nào đó trong lúc cùng ngồi trên vòng quay khổng lồ London Eye lên nơi cao nhất của thành phố.

Tất Văn Quân: "Đình Đình, lại đây, hôn hôn một chút o(*≧▽≦)ツ "

Chu Chính Đình: "= = Anh lớn thế này rồi, sao vẫn còn tin vào mấy cái lời đồn đại này chứ?"

Tất Văn Quân: "Không phải nha, dù không có truyền thuyết hôn nhau ở nơi cao nhất sẽ bên nhau suốt đời thì anh vẫn muốn hôn em mà"

Chu Chính Đình: "Da mặt của anh càng ngày càng dày."

Tất Văn Quân: ╭(╯3╰)╮

3. Cuộc sống vô vị của bác sĩ Tất Văn Quân và kỹ sư Chu Chính Đình.

Vào một ngày đẹp trời của nhiều năm sau, bác sĩ Tất Văn Quân của Đại Học Y Bắc Kinh đến ở cùng với kỹ sư máy tính Chu Chính Đình đang đào tạo chuyên sâu ở Viện Công nghệ thông tin Đại học Bắc Kinh.

Cuộc sống hàng ngày của họ là như vầy:

Tất Văn Quân: "Đình Đình, lời nhắn của em bên dưới nhật ký của anh, anh đọc được rồi"

Chu Chính Đình: "Ừ."

Tất Văn Quân: "Anh cũng đã nhắn lại dưới nhật ký của em."

Chu Chính Đình: "Ừ."

Tất Văn Quân: "Thì ra em đã sớm có cảm giác với anh, nếu biết như vậy trước khi xuất ngoại anh đã đến gặp em tỉnh tò rồi".

Chu Chính Đình: "=_= Anh từ đâu mà thấy được chuyện em 'sớm đã có cảm giác' vậy?"

Tất Văn Quân: "Haha, em có nhắc tới chuyện đối với người đã cứu em hai lần kia em đều nhớ mãi không quên đấy thôi."

Chu Chính Đình: "Cái đó gọi là nhớ mãi không quên?"

Tất Văn Quân khẳng định nói: "Đối với em mà nói, thì đúng là như vậy."

Chu Chính Đình trầm mặc.

Tất Văn Quân: "Được rồi, trên forum của trường có cả fanfic về chúng ta, em đọc chưa, thú vị ra phết..."

Chu Chính Đình: "Đã đọc và đã hack cái forum quái quỷ đấy rồi"

Tất Văn Quân: "..."

Chu Chính Đình: "Hừ. Cái gì gọi là băng sơn mỹ nhân thụ nhưng thật ra lại là ngạo kiều thụ? Mấy thứ văn hóa phẩm vô nghĩa này vốn không nên tồn tại. Còn có, ABO ư? Đó là cái quái gì? Rốt cuộc trong đầu của đám người kia đang suy nghĩ cái quái quỷ gì vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net